Thức dậy, mở mắt ra là liền nhìn thấy trần nhà xa hoa. Hoàn hồn lại, tôi theo bản năng nhìn cơ thể của mình, quần áo vẫn được mặc cẩn thận trên người.
Tôi xuống giường, đeo chiếc dép lê mềm mại, đi đến phòng khách.
Thẩm Tư Niên đang ở trong nhà bếp nấu canh, hương thơm từ trong nồi tỏa ra, hấp dẫn vị giác của tôi.
Tôi khàn giọng nói: “Anh… Đây là…”
Cậu ta thành thạo đổ canh vào bát, đưa đến trước mặt tôi.
Lời nói dễ nghe, lộ rõ vẻ dịu dàng: “Đói lắm rồi nhỉ, uống đi.”
Tôi không dám uống, theo bản năng muốn từ chối.
Thẩm Tư Niên tự cười nhạo một tiếng, uống trước một ngụm, sau đó giữ lấy đầu tôi rồi hôn xuống.
Tôi giãy giụa kịch liệt, bát canh theo đó mà rơi xuống, mảnh vỡ văng bốn phía.
Thẩm Tư Niên ôm chặt tôi.
“Tại sao… lại phải đi Mỹ.”
“Tôi tưởng… Em cũng thích tôi…”
“Tôi đã tìm em, rất lâu… rất lâu.”
Tâm tình tôi lúc này phức tạp đến không tả nổi, an ủi mà vỗ nhẹ vào người cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết…”
Giọng nói vỡ vụn của cậu ta truyền đến: “Đừng rời xa tôi, có được không…”
Tôi hét lớn trong đầu: [Hệ thống, nam chính thích tôi rồi! Nhiệm vụ này sao tiếp tục tiến hành được.]
Tiểu Thảo kinh ngạc đến hãi hồn: [Sao có thể chứ, cô ác độc với l.i.ếm c.ẩu như vậy mà!]
Sau khi Tiểu Thảo tra xét lại mới phát hiện cuốn sách này đã lộn xộn một cách nghiêm trọng rồi.
Cục quản lý thế giới tiểu thuyết đưa ra thông báo: Chúc mừng “Anh ấy khó mà tiếp cận” chuyển hình thành công. Xem nữ phụ ác độc có trong tay hệ thống tiến hành thế nào, khiến trái tim nam nữ chính thổn thức, nảy ra cuộc chiến tranh đoạt. Cô ấy – nữ chính ác độc, cuối cùng sẽ thuộc về ai!
Bên dưới là một đống bình luận trực tiếp của độc giả:
[Gặm couple chếc tui rùi!]
[Tôi gặm phe nam chính yandere c.ưỡng c.hế yêu!]
[Gì vậy chứ, tình cảm chị em giữa nữ chính nữ phụ cũng gặm ngon lắm mà!]
Tôi: …
[Tiểu Thảo, chuyện chuyện hình này mi không thể không biết chứ?]
Tiểu Thảo chột dạ sờ sờ sống mũi đáp: [Xin lỗi nha, lúc đó mải yêu đương, không để ý…]
[Hiện tại làm sao đây, tôi nên làm như thế nào.]
[Tôi cũng không biết…]
Tôi: …
Đợi đến khi tôi hoàn hồn, Thẩm Tư Niên đã biến mất khỏi phòng rồi.
Tôi kinh hồn bạt vía mà ngồi xuống sofa, không hiểu nổi tình cảm ở trong lòng.
Tiểu Thảo càu nhàu trong đầu tôi: [Tôi thấy bên đó khá hài lòng với sự thay đổi trong sách, cô có lẽ có thể quay về.]
Tôi ngơ ngẩn: [Ồ.]
[Có thể quay về mà còn không vui vẻ?]
Tôi ôm ngực, không nói ra cảm giác mất mát này là gì.
Bốn năm ở Mỹ đó, suốt đêm tôi đều không ngủ ngon.
Cứ nhắm mắt là ánh mắt mê hoặc của Thẩm Tư Niên lại xuất hiện, cứ nghĩ cậu ta chỉ có thể là của nữ chính, trái tim tôi lại nhói đau.
Hiện tại cậu ta không còn là của nữ chính nữa rồi, có phải tôi đã có cơ hội không.
Tôi có thể ở lại đây, bên cạnh cậu ta…
Cửa nhà bị gõ nhẹ, tôi đi qua đó mở cửa, người xuất hiện là cô bé nhút nhát năm cấp ba đó.
Cô bé của ngày hôm nay đã trở thành mỹ nhân xinh đẹp.
Cô bé kinh ngạc nhìn tôi: “Chị dâu, chị về rồi ư?”
Mặt tôi đỏ ửng, phủ nhận: “Em nói bậy gì vậy.”
9.
Cô bé ló đầu nhìn bên trong nhà, nhỏ giọng nói: “Anh em không ở đây nhỉ?”
Tôi lắc lắc đầu, cô bé nhanh nhảu kéo tay tôi, chớp chớp mắt: “Vậy em đưa chị đi xem thứ này.”
Cô bé đưa tôi rẽ đông rẽ tây, cuối cùng đi đến một góc khuất nhất trong biệt thự.
Trên cửa là một dãy khóa mật mã rườm rà phức tạp, cô bé bảo tôi đợi một lát rồi bắt đầu gấp gáp giải khóa.
Qua rất lâu, cô bé cười hihi: “Kỹ thuật hack của em rất tốt á nha.”
Cửa bị mở ra, bên trong rải chi chít những bức tranh vẽ tôi.
Tôi không thể tin nổi, hiển nhiên cô bé ở bên cạnh cũng bị dọa luôn rồi: “Em cứ luôn cho rằng chỗ này cất bảo bối của anh em, không ngờ là…”
Khi ngủ, khi ăn, khi nhìn trộm anh ấy, khi vui vẻ hay buồn bã, các loại cảm xúc đều được biểu hiện sinh động trên trang giấy.
Bức tranh to nhất là vào ngày tuyết đó, tôi bê quả cầu tuyết mà mỉm cười nhìn anh ấy.
Những bức đầu tiên được vẽ một cách vội vã cẩu thả, giống như đang áp chế cảm xúc không thể đè nén nào đó.
Dưới đất đầy những bản nháp, nét vẽ lộn xộn, trang giấy bị dùng sức đâm thủng lại hiện lên cảm xúc không thể nói thành lời.
Bức tường trong phòng là những bức tranh khi tôi l.iếm c.ẩu tặng đồ cho anh ấy.
Thậm chí có thứ đồ đã bị anh ấy vứt đi, nhưng cuối cùng lại được anh ấy âm thầm nhặt về.
Quả táo được ngâm trong formalin, bánh trung thu được đóng gói lại cẩn thận, chiếc bút máy được đặt yên trong hộp bút, cùng với lá cờ đỏ nhỏ bay phất phơ được đặt bên cửa sổ.
Cô bé bên cạnh rầm rì nói: “Anh của em, anh ấy thật lạ, mỗi tối đều phải tới chỗ này ngồi mấy tiếng liền.”
Cô bé nhặt một tờ giấy trên đất, nghi hoặc nói: “Anh trai chỉ có sự bao dung vô tận đối với em. Nhưng có một ngày vào năm lớp 12, anh ấy cầm chiếc bút vé mà mình đã lâu không dùng lên, trông anh ấy rất rối bời. Em hiếu kỳ hỏi anh ấy làm sao, lần đầu tiên trong đời anh ấy lộ ra biểu cảm đáng sợ với em.”
“Còn bảo em cút, dọa em đến nỗi mấy ngày liền em không để ý đến anh ấy. Hóa ra bắt đầu từ lúc đó anh ấy đã thích chị dâu rồi.”
Tim tôi đập bình bịch, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên, chiếm giữ lấy suy nghĩ của tôi.
Khi bừng tỉnh, nước mắt đã không nghe lời mà rơi xuống.
Cô bé đưa tôi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khóa cửa lại, an ủi tôi: “Chị dâu, đừng quá kích động, cũng đừng để anh trai biết chúng ta nhìn thấy rồi. Nếu không một người chảnh như anh ấy sẽ xấu hổ chớt mất.”
Tôi hoang mang lúng túng gật đầu, ngồi trên sofa đợi anh ấy quay lại.
Đi khi ánh nắng chiều đã đi xa, màn đêm bao trùm lấy bầu trời, tôi nằm xuống mà khóc thút thít, cửa nhà mới mở ra.
Trong phòng một mảng đen kịt, Thẩm Tư Niên đứng lặng trước cửa rất lâu. Anh ấy không có dũng khí bật điện, có phải là vì sợ tôi không còn ở đây không.
Tôi nhào qua đó, bật điện lên, trước mắt sáng lên, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt có phần tiều tụy hốc hác của Thẩm Tư Niên.
Ánh mắt trống rỗng của anh ấy khi nhìn thấy tôi liền sáng bừng lên, lại vì trông thấy khuôn mặt còn vương nước mắt của tôi mà hoảng loạn bối rối.
Anh ấy bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt tôi lên trên sofa.
Ngón tay ấm áp lau đi nước mặt trên mặt tôi, anh ấy rì rầm nói:
“Em lại khóc rồi.”
“Vậy sự trừng phạt lần này em dành cho tôi là gì đây?”
“Rời đi mười năm, hai mươi năm?”
“Tiền Mai Mai, một đời người rất ngắn…”
Lần đầu tiên khóc, tôi hất tung đống lá anh ấy quét.
Lần thứ hai khóc, tôi hất đồ ăn của anh ấy.
Lần thứ ba khóc, tôi giấu anh ấy mà rời đi bốn năm…
Tôi nắm lấy tay anh, dùng sức lắc đầu: “Không phải đâu, không phải, đó không phải ý của em.”
Ngay giây sau, Thẩm Tư Niên quỳ xuống bên chân tôi, trán anh ấy thành kính mà dán lên mu bàn tay tôi.
Qua rất lâu sau, cảm giác ẩm ướt xuất hiện, anh ấy khóc rồi.
Giọng nói tuyệt vọng của anh ấy vỡ nát: “Liệu có phải, lần đầu tiên gặp em, anh đã nên quỳ xuống.”
Tôi nâng khuôn mặt anh ấy lên rồi hôn xuống.
“Kết hôn đi, Thẩm Tư Niên.”
9.
Đại khái là ba tôi không thể nào hiểu nổi, sao tôi đi lấy thuốc mà con gái yêu của ba đã bị bắt mất rồi.
Nhưng trong hôn lễ ba vẫn cười rất vui vẻ, bởi vì đàn lợn của ông ấy đã được cứu rồi.
Đại Cường Tiểu Cường ngồi tại bàn khách danh dự mà co rúm như rùa rụt cổ. Dù gì cũng đâu ai muốn ở trước nơi đông người mà nhìn người từng bị mình bắt nạt kết hôn với chị đại của mình đâu.
Đại đa số bạn học tham gia hôn lễ đều cực kỳ kinh ngạc, hai người từng có mối quan hệ nước sôi lửa bỏng sao lại có thể kết duyên với nhau chứ.
Bạch Khanh Khanh dưới sân khấu với vẻ mặt căm hờn.
Khi tôi đi kính rượu cô ấy, Thẩm Tư Niên ôm eo tôi mà nhìn cô ấy bằng ánh mắt phòng bị.
Bạch Khanh Khanh nghiến răng nghiến lợi: “Tiền Mai Mai, tôi vẫn luôn tưởng rằng cậu thích tôi, không ngờ rằng hai người lại ở bên nhau rồi.”
Tôi ngượng nghịu cười cười: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Chọc cho cô ấy trước khi đi đã ném một phong bì lớn.
Thẩm Tư Niên nhìn nhìn, lạnh nhạt nói: “Tặng cho nhân viên làm phí tăng ca đi.”
Tôi cướp lại: “Không được, đây là tấm lòng của Khanh Khanh.”
Thẩm Tư Niên cụp mắt: “Được, nghe lời em,”
Đến tối, tôi bị anh ấy giày vò hết lần này đến lần khác.
Anh ấy bị kẹt lại trên người tôi, khiến tôi gấp đến nỗi nước mắt của sắp trào ra.
Thẩm Tư Niên chậm rãi hôn lên mắt tôi, mang nước mắt đi, chậc nhẹ một tiếng: “Lại khóc rồi… Vậy thì thêm một chút nữa, thế nào?”
“Mai Mai.”
…
Sau tuần trăng mật xong, tôi bắt tay vào làm thủ tục ra nước ngoài.
Anh ấy dính lấy tôi: “Tại sao lại phải đi nữa?”
Tôi cười cười: “Bởi vì em phải tiếp tục học nghiên cứu sinh.”
……..
Phiên ngoại – Thẩm Tư Niên.
Năm tôi tám tuổi, có kẻ t.r.ộ.m vào trong nhà.
Mẹ tôi giấu tôi và em gái vào trong tủ.
Vì để kéo dài thời gian, bà ấy nhẫn nhịn thống khổ khi bị tên s.ú.c s.i.n.h đó x.â.m p.h.ạ.m.
Giây phút cầm con dao lên, tên s.ú.c s.i.n.h đó phản ứng lại, một con dao quệt qua cổ bà ấy.
Trước khi chết, bà ấy dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Chăm sóc tốt cho em gái.”
Tên s.ú.c s.i.n.h thấy mình đã g.i.ế.t người thì hoảng loạn bỏ chạy, ba tôi quay về thì thấy một màn này.
Ông ấy không chấp nhận được, tự s.á.t ngay trước mặt tôi.
Vẫn là câu nói ấy: “Chăm sóc tốt cho em gái.”
Tôi mờ mịt chứng kiến hết tất cả, không hiểu được, tôi năm tám tuổi, đã có chuyện gì xảy ra.
Tôi không có ba mẹ nữa.
Sau này s.ú.c s.i.n.h bị bắt được, yêu cầu bồi thường một trăm vạn.
Chỗ tiền đó bị chú của tôi cầm đi mất, thím không thích anh em tôi, lại không nỡ từ bỏ số tiền kia, cho nên định chuyển cho anh em tôi mấy ngàn mỗi tháng.
Còn đâu thì cho chúng tôi tự sinh từ di.ệt.
Từ nhỏ đã chứng kiến qua quá nhiều sự giả dối, tôi chỉ có một yêu cầu là chăm sóc tốt cho em gái.
Con bé muốn ăn gì, tôi làm cái đó.
Con bé muốn có cái gì, tôi đều sẽ nỗ lực cho con bé.
Nhưng mà khi con bé khóc và cáu kỉnh, tôi không chút động lòng, nội tâm không hề dậy sóng.
Chỉ cho đến một ngày, con bé nói với tôi có người bắt nạt nó.
Trong lòng tôi chỉ hờ hững suy nghĩ: Mình nên làm gì, ồ, nên trút giận cho con bé.
Khi nhìn thấy đám người tóc tai bảy màu kia, trong lòng tôi thấy chẳng đáng ngó ngàng tới bọn chúng.
Kẻ cầm đầu là nữ sinh cùng khóa với tôi, nét mặt ngang tàng, khiến người khác vừa nhìn đã thấy được là cậu ta trưởng thành trong hũ mật.
Bọn chúng bảo tôi quỳ xuống, tôi không hề cảm thấy bất cứ cảm giác nhục nhã nào.
Nhưng nữ sinh kia lại còn hoang mang hơn tôi. Cậu ta muốn tha cho tôi, nhưng vừa quay đầu thì đã có suy nghĩ khác.
Cậu ta hôn tôi.
Trong não dường như có sợi dây bị đứt, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự kh0ái cảm khi bị sỉ nhục.
Sau này đi gặp bác sĩ mới biết, tôi có chứng ám ảnh tinh thần và ám ảnh tình cảm nghiêm trọng.
Một khi phát tác, sẽ làm tổn thương người khác và tổn thương chính mình.
Từ đó về đến nhà, đêm đêm tôi đều mơ thấy cậu ta.
Khuôn mặt kiêu ngạo nhưng nhút nhát, biểu cảm không coi ai ra gì của cậu ta khiến cho tôi muốn xé nát cậu ta ra.
Tôi tham lam muốn cậu ta lại gần tôi, nhưng lại vô cùng chán ghét khi cậu ta lại gần.
Một nữ sinh ấu trĩ và ngu ngốc như vậy, sao tôi lại để tâm đ ến thế.
Cần cổ mềm mại, nhịp đập của mạch máu, sự tươi mát sống động của cậu ta đang nằm dưới tay tôi.
Làm chủ cơ thể, nắm chặt sự sống c.h.ế.t của cậu ta.
Điều này khiến cho tôi cảm nhận được rõ ràng rằng cậu ta thuộc về tôi.
Thế nhưng, khi nước mắt rơi xuống, tôi như bị bỏng. Tôi cảm nhận được sự đau lòng, cảm nhận được trái tim thắt lại, những cảm xúc này tôi chưa bao giờ có.
Tôi lại cảm thấy cậu ấy nên được tự do.
Tôi sợ cậu ấy khóc.
Ngày hôm đó, tuyết rơi rồi, nhìn xuống chỗ ngồi trống không phía sau, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà đi ra khỏi lớp học.
Cậu ấy ở một nơi đầy tuyết, một mình chơi đùa.
Tôi nhìn cậu ấy rất lâu, thẳng tới khi cậu ấy cũng nhìn về phía tôi.
Mũi lạnh đã đến đỏ ửng, vậy mà vẫn ngốc nghếch đưa cho tôi quả cầu tuyết.
Bàn tay trông thật yếu ớt, nhất định là cậu ấy rất đau nhỉ.
Thời khắc đó, tôi cam chịu số phận. Cuối cùng tôi cũng chịu thừa nhận, mình thích cậu ấy mất rồi.
Tôi tưởng rằng cậu ấy cũng như vậy, nếu không thì sao lại vừa nhắm vào tôi khắp nơi, vừa hết sức đối xử tốt với tôi.
Thế nhưng sau khi kỳ thi kết thúc, cậu ấy biến mất không còn dấu vết.
Tôi tìm rất nhiều người quen, nhưng không có ai biết được cậu ấy đi đâu.
Theo ký ức mà tìm đến hai tên tùy tùng của cậu ấy.
Hơ, họ thật là có nghĩa khí, dù tôi đánh nhau với bọn họ thế nào, bọn họ cũng không bán đứng cậu ấy.
Những ngày không có cậu ấy thật sự rất khó chịu…
Tôi nhốt mình trong phòng, vẽ cậu ấy bất kể ngày đêm, tự thỏa mãn những suy nghĩ đáng xấu hổ của chính mình.
Sau này lại suốt đêm không ngủ nổi.
Ngày mà nhà họ Thẩm tìm đến tôi, họ cũng mang theo cá bác sĩ tư nhân.
Họ không cho phép người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm có bất kỳ khiếm khuyết về thể chất nào cả.
May mà về mặt tâm lý, họ căn bản không hề quan tâm.
Tôi bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu, bởi vì bác sĩ nói, cậu như vậy sẽ làm tổn thương đến cô ấy.
Thảo nào cậu ấy chạy, là lỗi của tôi.
…
Vào giây phút nhìn thấy cô ấy tại công ty, tôi không khống chế nổi sự hỗn loạn trong trái tim mình.
Tôi sợ mình sẽ làm ra những chuyện không tốt với cô ấy.
Tôi đã bỏ thuốc, dưới tình huống mà tôi không hề ý thức được.
Tôi chỉ muốn giữ cô ấy lại, chỉ trong một giây cũng được.
Ý thức được bản thân đã dùng thủ đoạn đ.ê t.i.ệ.n gì, tôi nhốt mình ở phòng bên cạnh.
Tôi nghĩ, hay là lột bỏ chính mình, dùng sự hèn mọn mà cầu xin cô ấy thương hại.
Cậu ấy muốn đi, tôi không thể ngăn lại.
Vô cùng may mắn, cậu ấy tình nguyện ở lại, cứu vớt tôi khỏi biển khổ vô vọng.
(Hết)