Lâm Đông Lục đứng phắt dậy, anh đi tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, hai tay chống lên bàn, thân thể cao lớn hướng về phía cô tạo thành một khoảng đổ bóng rộng.
– Không phải cô luôn muốn phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Nhược Mai sao? Không phải cô muốn tôi yêu cô sao? Không phải là cô muốn lấy tôi sao? Cô hành hạ tôi suốt một năm trời, bây giờ cô muốn thôi là thôi, nói không quấy rầy là không quấy rầy nữa, Nhạc Yên Nhi, cô cho cô là ai, cô nghĩ quan hệ giữa chúng ta hoàn toàn do cô điều khiển à? Lâm Đông Lục nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói là thù hận và yêu thương khó nhận ra, nói xong lời cuối cùng, anh kích động đến độ gần như đã hét lên.
Quen biết Lâm Đông Lục lâu như vậy, Nhạc Yên Nhi tự nhận là mình hiểu anh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh thế này.
Lúc nói chuyện, sắc mặt anh tái nhợt, trán nổi gân xanh, trong đôi mắt đen là lửa giận mãnh liệt, gần như muốn nuốt người đối diện vào bụng.
Cùng với từng hơi thở dồn dập trong lúc nói chuyện của anh, mùi hương trộn lẫn giữa rượu và thuốc lá cũng phảng phất trước mũi khiến cô nhíu mày.
Nhưng vẻ mặt điên cuồng và giọng nói của Lâm Đông Lục khiến Nhạc Yên Nhi dần thấy sợ.
– Lâm Đông Lục, rốt cuộc anh muốn gì? Nhạc Yên Nhi nói câu này, đồng thời cũng nhận ra giọng mình đang run lên.
Lâm Đông Lục cười xùy một tiếng, trong mắt là vẻ trào phúng:
– Tôi muốn làm gì mà cô còn không biết à? Nhạc Yên Nhi thực sự sợ hãi, cô cảm thấy hôm nay Lâm Đông Lục đã không còn giống như xưa, so với Lâm Đông Lục của một năm trước thì như hai người vậy, người trước mặt cô lúc này giống như một người hoàn toàn xa lạ.
Một người xa lạ đang phát điên.
Anh nói rằng cô biết, nhưng cô thật sự không biết anh đang muốn làm gì.
Anh luôn nói mình yêu Bạch Nhược Mai, ngày ngày sánh đôi đi về cùng cô ta, luôn bày ra vẻ thần tiên quyến lữ, cứ như vậy mình cũng đã buông tay, vì sao anh còn không chịu buông tha cho mình?
– À, lúc cô không có gì thì quấn lấy tôi không buông, giờ đã câu được kẻ hơn tôi vậy là cô không buồn nhìn đến tôi nữa hả? Nhạc Yên Nhi, cô nghĩ hay lắm! Cô muốn rút lui nhưng tôi không đồng ý! Một năm trước cô đã dám đụng đến tôi, khiến tôi khốn khổ, vậy cô đừng mong có thể an toàn rút lui, tôi thề sẽ trả thù cô, tôi chắc chắn sẽ khiến cô phải trả giá đắt! Trong lời nói của Lâm Đông Lục, chỉ thấy hận thù vô tận.
Anh nhìn Nhạc Yên Nhi.
Hận vì sao một năm trước cô đã bước vào đời anh, làm rối loạn nội tâm đang bình lặng của anh.
Hận cô giày vò anh, làm anh khốn khổ rồi lại nhẹ nhàng nói một câu "không muốn quấy rầy" rồi định rời đi.
Không thể nào! Anh chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá.
Hận thù từ sâu thẳm tâm hồn của Lâm Đông Lục đã ảnh hưởng tới Nhạc Yên Nhi, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự đáng sợ của anh, người đàn ông xa lạ này đâu còn điểm nào của Lâm Đông Lục dịu dàng trước kia, quả thực anh ta như một con quỷ bò lên từ địa ngục sâu thẳm vậy.
Thấy khuôn mặt mỗi lúc một gần lại của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi hết cách, đành phải gào lên:
– Anh điên rồi! Cút ngay! Vừa gào thét, cô vừa vươn tay đẩy Lâm Đông Lục ra.
Nhưng cô vừa đưa tay ra, còn chưa đụng tới người Lâm Đông Lục thì đã bị anh túm được.
Dường như Lâm Đông Lục đã dồn tất cả cảm xúc vào bàn tay, lực tay cực mạnh, gần như bóp nát cổ tay của Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi bị đau, cô kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó:
– Đau quá! Lâm Đông Lục, anh làm gì thế? Thả tôi ra! Trong mắt cô là sợ hãi, bây giờ cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu là mau rời khỏi người đàn ông đáng sợ này.
Nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã bị đẩy ngã xuống ghế, nhìn gương mặt anh tuấn kia dần áp lại gần, đầu óc cô trống rỗng, nghiêng mặt sang một bên theo bản năng, nhắm chặt mắt lại, không muốn có bất kỳ đụng chạm nào với anh.
Lâm Đông Lục bị hành động này của cô chọc giận.
Còn dám né tránh?! Lâm Đông Lục giận quá mất khôn, nói không lựa lời:
– Nhạc Yên Nhi, cô trốn tránh cái gì? Cô tưởng tôi định hôn cô à? Đừng có tự mình đa tình, một năm trước tôi đã không quan tâm tới cô thì hiện tại càng không, tôi yêu Nhược Mai, chúng tôi sắp kết hôn rồi, kể cả cô cởi hết quần áo đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nhìn cô.
Cô cũng chỉ có thể lừa gạt loại người như Dạ Đình Sâm thôi, hắn ta không biết sự thật, nếu như hắn biết những chuyện trước đây của cô thì liệu hắn có còn cần cô không? Từng câu từng chữ đều chạm tới nỗi đau lớn nhất trong lòng Nhạc Yên Nhi.
Cô khép mắt, làn mi khẽ run, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Chỉ trong giây lát, vốn đang kích động trào phúng và mắng chửi, Lâm Đông Lục liền nghẹn lời, hệt như đang có xương mắc trong họng, như có một chiếc gai nhọn nhất đang đâm vào máu thịt của anh.
Cô ấy khóc.
Vì sao thấy Nhạc Yên Nhi khóc, mình lại đau lòng? Tay Lâm Đông Lục run rẩy, anh vô thức giơ tay lên, dường như đang muốn lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Nhạc Yên Nhi.
Nhưng khi bàn tay đang ở giữa không trung, chỉ còn cách khuôn mặt cô một chút, anh bỗng tỉnh táo lại.
Mình đang làm gì thế? Mình là hôn phu của Nhược Mai, vậy mà khi thấy Nhạc Yên Nhi rơi lệ, mình lại vô thức muốn lau nước mắt cho cô ta.
Bàn tay giữa không trung siết thành nắm đấm, anh phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể thu tay lại.
Sau đó, anh nắm vai cô, lắc thật mạnh.
– Khóc? Cô có gì mà phải khóc? Giả vờ đáng thương cho ai xem? Cô nghĩ tôi sẽ bị cô lừa nữa sao? Anh cố tình dùng giọng điệu hung ác nhất, thật mỉa mai để ép mình bỏ qua cảm giác đau lòng và thương xót kia.
Nhạc Yên Nhi bị tổn thương bởi lời nói độc ác đó, cô như đã mất hết ý chí phản kháng, bị Lâm Đông Lục lắc mạnh, thân thể mảnh khảnh rung lên hệt như một con búp bê vải bất lực và yếu đuối, chỉ cần anh mạnh tay, cô sẽ nát vụn.
Đôi môi anh đào của Nhạc Yên Nhi bây giờ tái nhợt, chỉ có nơi bị răng cắn đã đỏ như sắp bật máu.
Một lúc lâu sau, cô mới khẽ mở miệng, gần như tan vỡ:
– Phải, tôi không bằng Bạch Nhược Mai.
Lâm Đông Lục không ngờ cô sẽ nói vậy, chẳng biết vì sao khi nghe thấy lời chịu thua của cô, trong lòng anh không hề có cảm giác vui mừng, ngược lại còn nặng trịch như đá tảng, khiến anh không thở nổi.
Lâm Đông Lục không dám suy nghĩ sâu xa về tình cảm này, anh chỉ buộc mình nở một nụ cười khinh miệt:
– Biết là tốt rồi, cô thậm chí còn chẳng xứng để so sánh với Nhược Mai.
Lời anh nói còn chưa hết, Nhạc Yên Nhi bỗng mở mắt, đôi mắt nai con giờ ướt nước, con ngươi trong suốt lạnh như băng.
Lâm Đông Lục giật mình.
Chỉ trong một giây, Lâm Đông Lục ngẩn người, Nhạc Yên Nhi giống như một con thú nhỏ nổi giận, chẳng biết cô lấy sức lực ở đâu ra mà dùng cả tay cả chân, liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng đẩy Lâm Đông Lục ngã xuống đất.