Đọc truyện Full

Chương 151: Nấu Bữa Sáng

Từ vẻ mặt mất tự nhiên của Dạ Đình Sâm, quản gia Thẩm có thể thấy một thứ cảm xúc gọi là khó xử, ông rất kinh ngạc.

Phải biết rằng từ nhỏ Dạ Đình Sâm đã trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều, hắn luôn tỏ ra dù Thái Sơn sập trước mặt cũng không thay đổi thái độ, quản gia Thẩm nhìn hắn lớn lên nhưng chưa bao giờ có chuyện gì khiến Dạ Đình Sâm thật sự khó xử.

Vẻ mặt này xuất hiện lần đầu tiên trên mặt Dạ Đình Sâm, quản gia Thẩm nghĩ thầm quả là thiếu gia cực kỳ coi trọng thiếu phu nhân.

Ông hỏi dò:

– Hay là thiếu gia tặng một món quà cho thiếu phu nhân đi?

  • Quà gì?
  • Túi? Giày? Đồ trang sức?

Thật ra quản gia Thẩm cũng không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, ông chỉ có thể đưa ra mấy ý kiến rất quê mùa này.

Dù có ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, EQ cũng thấp nhưng dù sao IQ của Dạ Đình Sâm cũng rất cao, hắn lập tức nhíu mày:

– Cô ấy sẽ không nhận đâu.

Ngay cả quà cũng không nhận, xem ra lần này thiếu phu nhân thật sự rất giận.

Quản gia Thẩm hết cách, trong ấn tượng của ông, Nhạc Yên Nhi là người rất ôn hòa, luôn khách khí với người giúp việc như bọn họ, ông thực sự không biết thiếu gia làm thế nào mà có thể khiến cô nổi giận, vậy nên càng không thể đưa ra đề nghị hay ho nào.

– Thiếu gia.

Ngay khi quản gia Thẩm đang cân nhắc xem có thứ gì phù hợp với thân phận thiếu gia lại có thể dỗ cho thiếu phu nhân vui thì mợ Trương đang dọn dẹp bên cạnh bỗng dè dặt lên tiếng:

– Tôi có một cách, chẳng biết có được không.

Mắt Dạ Đình Sâm sáng lên, vội bảo:

  • Nói đi.
  • Nhà tôi mỗi lần làm tôi tức giận đều sẽ nấu bữa

sáng cho tôi.

Đôi khi cảm thấy ông ấy kiếm tiền không nhiều, đối xử với tôi cũng không tốt, chẳng biết có thể dựa dẫm gì nhưng mỗi lần ăn bữa sáng của ông ấy, mọi tức giận đều tiêu tan, cảm thấy có một người như vậy sống cùng mình cũng không tệ.

Tôi cảm thấy thiếu phu nhân không phải người coi trọng vật chất, có lẽ dùng cách này sẽ khiến cô ấy cảm động.

Nấu bữa sáng? Dạ Đình Sâm nhớ tới bát mì cà chua trứng mà Nhạc Yên Nhi từng nấu cho mình, cô mặc tạp dề, bận rộn trong bếp như một cô vợ nhỏ để bưng lên một bát mì nóng hổi cho hắn, khiến trái tim lạnh băng của hắn trở nên ấm áp.

Dạ Đình Sâm mải suy nghĩ nên không lên tiếng, quản gia Thẩm đã bất mãn nói:

– Ý kiến ngu ngốc gì thế, làm sao thiếu gia của chúng ta có thể đi vào phòng bếp đầy dầu mỡ bẩn thỉu thế được, đừng nói đến chuyện là tự tay ngài ấy nấu cơm, rõ ràng việc này không phù hợp với thân phận và giáo dưỡng của thiếu gia…

Quản gia Thẩm chưa dứt lời, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đã đi luôn về phía nhà bếp, quản gia Thẩm giật mình quên luôn những lời tiếp theo, ông há miệng, ngơ ngác nhìn.

Dạ Đình Sâm đi được mấy bước, ông mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo:

– Thiếu gia… thiếu gia, ngài không thể vào bếp được, điều này không phù hợp với giáo dưỡng quý tộc, hay là để tôi làm đi, tôi thay mặt ngài làm bữa sáng cho thiếu phu nhân, cũng coi như tâm ý của ngài rồi.

Đôi mắt phượng đen lạnh lẽo của Dạ Đình Sâm nhìn sang, vẻ ghét bỏ hoàn toàn không che giấu:

– Tôi nấu bữa sáng cho vợ mình mà còn cần ông thay mặt à? Quản gia Thẩm toát mồ hôi lạnh nhưng chuyện thiếu gia xuống bếp đã thực sự phá vỡ nhận biết của ông, kể cả bị thiếu gia ghét bỏ đi nữa, ông vẫn kiên trì khuyên:

– Ngài là quý tộc chân chính, làm sao có thể tới nơi hỗn tạp như phòng bếp được, không phù hợp với thân phận ngài đâu, nếu phu nhân biết chắc chắn sẽ trách cứ tôi.

Dạ Đình Sâm không ngừng bước:

– Phu nhân sẽ không biết đâu.

Đây rõ ràng là uy hiếp cho quản gia Thẩm rằng ông phải giữ mồm giữ miệng, chuyện không nên nói thì đừng báo về Anh quốc.

Quản gia Thẩm vội đến độ sắp rơi nước mắt, nếu thiếu gia thực sự xuống bếp thì người quản gia là ông cũng sắp bị miễn chức rồi.

– Nhưng mà thiếu gia, ngài đâu biết nấu cơm, nhỡ đâu làm không hợp khẩu vị thiếu phu nhân…

Câu nói này cuối cùng khiến Dạ Đình Sâm dừng bước.

– Ý của ông là với năng lực của tôi mà ngay cả một bữa cơm cũng không nấu nổi? Quản gia Thẩm có gan lớn bằng trời cũng không dám nói "Phải", chỉ đành lắc đầu:

– Không không không, với trí tuệ của thiếu gia, dù cho chưa bao giờ nấu cơm cũng sẽ nấu được vô cùng hoàn mỹ.

Quản gia Thẩm nhìn thiếu gia cao to anh tuấn mặc vào chiếc tạp dề hồng phấn, nội tâm tràn đầy tuyệt vọng.

Cũng may phu nhân không ở đây, nếu không ông có lẽ phải lấy cái chết tạ tội mất.

Thấy Dạ Đình Sâm đã quyết ý, quản gia Thẩm chỉ có thể cố gắng lần cuối, đó là cùng hắn vào bếp.

Dạ Đình Sâm liếc nhìn:

– Ông vào đây làm gì? Quản gia Thẩm thấy chết không sờn, nói:

– Tôi vào làm trợ thủ cho thiếu gia, xin hãy giao mọi công việc nặng nhọc hay bẩn thỉu cho tôi.

Mợ Trần vốn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, bỗng thấy hai vị đại nhân đi vào, nhất là thiếu gia luôn lạnh lùng giờ đang mặc tạp dề thì choáng hết cả người.

– Thiếu…

thiếu gia? Sao ngài lại vào đây? Phòng bếp bẩn…

Dạ Đình Sâm hờ hững giao việc:

– Dạy tôi nấu cơm.

Thái độ tự nhiên, lời nói trôi chảy, giọng điệu bình thản như lúc bình thường vẫn dặn dò cấp dưới chuẩn bị hợp đồng vậy.

Mợ Trần sao dám nói "Không", vội vàng đồng ý.

Dạ Đình Sâm đến trước tủ lạnh, mở cánh tủ ra, khi thấy bên trong có cà chua còn tươi, mọi lạnh lùng quanh người bỗng biến mất, hắn trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Dạ Đình Sâm lấy vài nguyên liệu ra, đến bên cạnh bồn rửa, vươn tay mở vòi nước.

Quản gia Thẩm thấy thế thì vội vàng bước về phía trước:

– Thiếu gia, sao ngài lại làm việc này được, để tôi để tôi.

Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói:

– Tránh ra.

Quản gia Thẩm sững người, ông đành đứng sang một bên, trơ mắt nhìn Dạ Đình Sâm mở vòi nước, ngón tay như ngọc cầm quả cà chua, rửa thật cẩn thận, vẻ mặt trịnh trọng như khi đang ký hợp đồng trị giá mấy trăm triệu.

Rửa xong, Dạ Đình Sâm lại tới bên cạnh chiếc thớt, lóng ngóng cầm dao, hỏi mợ Trần:

– Cầm thế này hả? Mợ Trần chưa bao giờ gặp tình huống thế này, chỉ cảm thấy thiếu gia đẹp hơn mấy lần so với ngôi sao trên TV, hắn đứng trong bếp, cầm dao mà hệt như đang quay quảng cáo, đẹp đến độ không thể rời mắt.

– Phải, đúng thế ạ.

Lần này, quản gia Thẩm không tiếp tục chạy tới định giành việc trong tay Dạ Đình Sâm nữa.

Trong mắt ông ánh lên vẻ vui mừng.

Không biết từ lúc nào, thiếu gia đã thay đổi, núi băng cũng có lúc tan, bây giờ thiếu gia đã không còn tự ngăn cách bản thân nữa, cũng biết làm một số việc ngoại lệ vì người yêu.

Thiếu gia thế này quả là có tình cảm hơn nhiều, đây cũng là điều phu nhân muốn thấy.

Tất cả là nhờ có thiếu phu nhân.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ trên gác, Nhạc Yên Nhi đang đau nhức toàn thân cũng từ từ mở mắt.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full