Nhạc Yên Nhi nhìn Giang Sở Thù chằm chằm:
Giang Sở Thù chớp mắt:
– Phải bắt đầu nói từ rất nhiều rất nhiều năm về trước.
Nhạc Yên Nhi sợ anh ta không muốn nói nên vội vàng bảo:
Giang Sở Thù dùng hai ba câu giải thích ngắn gọn mọi chuyện.
Lúc nói chuyện, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của anh ta, cô phát hiện anh ta tỏ ra rất thản nhiên, không hề có vẻ chột dạ tí nào.
Chẳng lẽ là thật ư?
Dù gì lừa gạt cô cũng không có ý nghĩa gì, anh ta sẽ chẳng lấy được lợi ích gì từ cô cả.
Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được việc anh ta đột nhiên biến thành vị hôn phu của mình, nhất thời cô không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào nữa.
Cô chần chừ mở miệng:
Nhạc Yên Nhi há miệng, nhưng thực sự không thể gọi được hai tiếng ‘Sở Thù’, vậy nên cô gọi luôn cả họ lẫn tên anh ta:
– Giang Sở Thù, là thế này, có lẽ tôi cần một ít thời gian để ngẫm lại những chuyện mà anh vừa nói, vì thế hiện tại tôi không tiện đưa ra bất cứ đánh giá nào.
Anh ta gật đầu đầy cảm thông:
– Đây là tất nhiên, tôi cũng không có ý ép cô, vốn tôi không định nói cho cô biết sớm thế này, nhưng lòng hiếu kỳ của cô quả thực quá lớn.
Nhạc Yên Nhi câm nín.
Đây chắc là tính cảnh giác của một người bình thường nhỉ? Có người đối tốt với mình một cách khó hiểu, chẳng lẽ không nên tò mò sao?
Đầu óc Nhạc Yên Nhi hoàn toàn rối loạn, nhưng có một chuyện rất quan trọng mà cô nghĩ phải nói rõ với anh ta ngay.
– Bây giờ tôi vẫn chưa biết những gì anh nói là thật hay giả, nhưng cho dù hai ta chúng ta thực sự có hôn ước thì có lẽ chỉ có thể hủy bỏ thôi, vì hiện tại tôi đã kết hôn rồi, tình cảm giữa của hai vợ chồng tôi rất tốt, tôi cũng không định ly hôn.
Vẻ mặt Giang Sở Thù trở nên khó lường, anh ta nở một nụ cười ý vị sâu xa, nhẹ giọng nói:
– Ai mà biết được.
Nhạc Yên Nhi không nghe rõ câu này, cô nghi hoặc hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
Anh ta lại lập tức thay đổi vẻ mặt, cười hì hì, hai mắt cong lại, căn bản không thể nhìn rõ được biểu cảm sâu bên trong.
– Không có gì, mấy ngày hôm nay tôi phải đi quay MV cho album mới, không có thời gian đóng phim, tôi đã nói với đạo diễn Cốc đẩy lùi các phân cảnh của chúng ta lại năm ngày nữa, cô cũng có thể nghỉ ngơi vài hôm.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
Vì anh ta biết cô đến kỳ đèn đỏ, sợ cô không thoải mái nên mới để cô nghỉ ngơi sao?
Thực ra một trong những nguyên nhân khiến Nhạc Yên Nhi chấp nhận chuyện anh ta nói là vì cô vẫn luôn cảm thấy sự quan tâm của Giang Sở Thù với cô không hề giả dối.
Thấy cô đang suy tư anh ta cũng không truy hỏi, chỉ nói:
– Không phải cô cần thời gian ngẫm lại chuyện này sao, mấy ngày này vừa hay cô có thể nghĩ cho kỹ, cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi là được.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, Giang Sở Thù thấy thế liền rời khỏi phòng bệnh.
Lý Minh Uyên vẫn ở trong xe đợi, thấy anh ta lên xe bèn hỏi:
Nhạc Yên Nhi ngất xỉu là vì chuyện gì cũng không cần phải nói với Lý Minh Uyên.
Y cũng không lắm lời:
Lý Minh Uyên trợn trừng mắt, nhìn anh ta với vẻ không dám tin:
Lý Minh Uyên hùng hổ lái xe rời đi.
Lúc xe khởi động, Giang Sở Thù quay đầu lại nhìn bệnh viện, khóe môi nhếch lên thành nụ cười.
Không sao, ngày tháng còn dài lắm.
…
Nhạc Yên Nhi nghỉ ngơi một lúc liền bắt xe về khách sạn.
Sau khi hỏi Cốc Nguyên Minh, cô phát hiện ra mấy ngày hôm nay đúng là không có phân cảnh của mình nên định về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Tuy nhiên vì giờ đã muộn rồi nên cô bảo Dạ Đình Sâm sáng hôm sau hãy cho người tới đón mình.
Hắn cũng sợ muộn thế này rồi để cô ngồi xe về thì sẽ rất mệt nên đồng ý.
Về chuyện đau bụng ngất xỉu ngày hôm nay, Nhạc Yên Nhi thấy thực sự quá mất mặt nên không nhắc tới một câu nào với hắn.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là hôm sau người đến đón cô lại là Nghiêm lão.
Tuy rằng Nghiêm lão giống như tùy tùng của Dạ Đình Sâm nhưng địa vị của ông thực sự rất cao, ông nhìn hắn lớn lên, là người thân cận của hắn, đến bản thân Dạ Đình Sâm cũng kính ông ba phần.
Hắn có tận mấy lái xe liền, sao lại để Nghiêm lão đích thân tới đón cô thế này?
Nghiêm lão vẫn có vẻ cung kính trầm ổn như ngày thường, ông luôn đối xử với cô khách khí chu đáo, cô cũng không biết nên mở miệng hỏi thế nào nên dứt khoát đợi ông tự nói trước, dù sao nếu thực sự có chuyện gì, Nghiêm lão sẽ tự cân nhắc nói với cô thế nào.
Quả nhiên, trên đường đi, Nghiêm lão vốn đang nói chuyện phiếm với cô thì lại đột nhiên đổi chủ đề, hỏi:
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi lại.
Nghiêm lão thở dài:
– Những lời này vốn không nên để tôi nói, nhưng với tính cách của thiếu gia, chắc chắn ngài ấy sẽ không chủ động nói với thiếu phu nhân đâu, vì thế chỉ có thể để tôi lên tiếng thôi.
Nhạc Yên Nhi có cảm giác Nghiêm lão muốn nói một chuyện rất quan trọng nên cô cũng nghiêm túc hẳn lên, trịnh trọng đáp:
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi lại.