Đọc truyện Full

Chương 444

Hắn lưu luyến mỗi một hơi thở trên cơ thể cô, cho dù hiện tại đang ôm cô thật chặt trong lòng, hắn vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng, dường như những cảnh tượng trước mắt mình chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày cô bỏ đi giống hôm nay.

Cảm giác bất an này làm hắn sợ hãi.

– Nhạc Yên Nhi, anh yêu em, mãi mãi.

Cuối cùng, ngàn điều muốn nói hợp lại thành một câu.

Anh yêu em là lời tình tự bất biến giữa những người yêu nhau, sở dĩ nó khiến người ta cảm động là do người nói câu này là người bạn yêu sâu đậm, người đó đáp lại tình cảm của bạn mới là lời ngọt ngào hoàn mỹ nhất.

– Dạ Đình Sâm… em vẫn luôn biết trong lòng anh có Mạnh Y Bạch, em không muốn anh khó xử, em không muốn trở thành người bị anh vứt bỏ… nên em thà tự ra đi trước…

Nhạc Yên Nhi cũng không nhịn nổi cảm giác tủi thân bất an trong lòng, cô bật khóc trong lòng hắn như một đứa trẻ.

Nước mắt nóng hổi của cô lăn xuống làm ướt quần áo, làm cho lòng Dạ Đình Sâm đau đớn thắt lại.

– Dạ Đình Sâm… em sợ anh không cần em nữa…

Câu nói này… run rẩy ngắt quãng, giống như tâm trạng thấp thỏm bất an của cô lúc trước vậy.

Dạ Đình Sâm nghe thấy câu này của cô thì bao sự trách móc đều biến mất hết.

Hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc của cô, than nhẹ một tiếng, giọng nói của hắn dịu đi, hơn nữa còn ẩn chứa yêu thương sâu đậm:

– Em đang nghĩ lung tung cái gì thế hả? Sao anh có thể không cần em chứ, có được em đã là may mắn lớn nhất của anh rồi!

– Nhưng còn Đỗ Hồng Tuyết thì làm thế nào?

Cô đột nhiên nhớ đến một người, cô ta chen giữa hai người họ, vừa nghĩ tới cô ta Nhạc Yên Nhi lại thấy lòng mình khó chịu.

– Hãy tin anh, anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt.

Dạ Đình Sâm nói một cách kiên định:

– Lần này tin anh được không?

Nói xong, đầu lưỡi của hắn cuốn lấy vành tai cô, khẽ cắn mấy cái lên vành tai ấy như thể trừng phạt. Vốn Nhạc Yên Nhi đã khóc hết cả sức, giờ lại bị hắn trêu chọc như thế thì cơ thể mềm ra như nước, cả người cô tựa vào trong lòng hắn.

– Anh… anh đang làm gì thế?

Giọng nói của cô giờ không có tí sức lực nào.

– Trừng phạt.

Giọng nói tức tối của Dạ Đình Sâm truyền tới, sau đó chỉ trong chớp mắt hắn đã đè Nhạc Yên Nhi xuống giường:

– Em bị phạt đêm nay phải ngủ cùng anh, không được đi đâu cả!

– Vâng.

Lần này Nhạc Yên Nhi không hề từ chối mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô liền nằm xuống bên cạnh hắn.

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông đó ôm chặt lấy cô, cô rúc vào trong lòng hắn, mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người hắn hòa lẫn mùi thuốc sát trùng xông vào mũi cô, không hiểu sao lại khiến cô thấy rất an tâm.

Cô ngủ một giấc vô cùng yên ổn.

Sáng ngày hôm sau ngủ dậy, Dạ Đình Sâm đã không còn nằm bên cạnh, cô nghi hoặc đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng thì bắt gặp Minh Tinh Tinh đang ngồi xổm cạnh cửa vẽ vòng tròn, cô bèn hỏi:

– Dạ Đình Sâm đâu?

– Hừ, mới sáng sớm đã xuống làm bữa sáng, đồ ăn thơm như thế mà đến ngửi cũng không cho. Hu hu… Tinh Tinh thât sự rất đáng thương, ngày nào cũng ăn không no, em đói đến gầy cả đi rồi nè!

Tinh Tinh chỉ vào cái bụng tròn vo của mình, khóc lóc sụt sịt.

Nhạc Yên Nhi nghiêm túc nhìn vào cái bụng tròn vo của cậu nhóc, nói với giọng bất đắc dĩ:

– Em không ăn cơm nhưng lén ăn bao nhiêu đồ ăn vặt rồi hả?

– Đồ ăn vặt có thể coi như cơm sao? Không thể nào! Nên đói thì vẫn đói! Chị xinh đẹp, chị cho em ăn thêm đi, nếu không Tinh Tinh sẽ đói chết mất!

– Không được.

Nhạc Yên Nhi còn chưa trả lời thì giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm đã vang lên từ đằng sau, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, không ngờ hắn đã nấu xong hai suất ăn sáng và đang bê chúng lên.

– Về phòng nghỉ đi, hôm qua thấy em cũng mệt nên anh xin nghỉ nửa ngày hộ em rồi, buổi tối bù cho em, sẽ không bị chậm trễ đâu.

Dạ Đình Sâm làm việc gì cũng tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt, trước giờ chưa từng có sơ suất gì.

Cô gật đầu mỉm cười rồi xoay người đi vào trong.

– Á… của em đâu? Anh Sâm, phần của em đâu? Em tuyệt đối không quấy rầy hai người đâu, em sẽ bê về ăn một mình mà!

Minh Tinh Tinh sốt ruột gào ầm lên, vừa nhảy nhót vừa túm lấy ống quần của Dạ Đình Sâm lắc qua lắc lại.

– Bữa ăn dinh dưỡng của em đã được chuẩn bị xong rồi, đi xuống ăn đi.

– Á? Bữa ăn dinh dưỡng á? Em không ăn đâu! Dưa chuột, cà rốt, yến mạch có gì ngon đâu, em muốn ăn trứng rán, em muốn ăn thịt lợn muối xông khói, em muốn ăn bánh gato…

Đôi mắt tròn xoe của Minh Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào cái đĩa trên tay Dạ Đình Sâm, trong đó toàn là những món mà nó thích.

Đương nhiên, trước giờ nó không kén ăn đâu nhé!

Dạ Đình Sâm nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt lạnh lùng một lát rồi bảo:

– Nếu như em còn không đi xuống thì bữa ăn dinh dưỡng cũng chẳng có nữa đâu.

Câu nói này của hắn dọa cậu nhóc rụt ngay tay về, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đáng thương vô cùng.

– Hu hu, mọi người đều không thương em, toàn bắt nạt em, chỉ biết ngọt ngào với nhau thôi… Không phải nói khoe ngọt ngào phát thức ăn cho chó FA sao? Hai người phải phát cho em chứ!

Gương mặt của cậu nhóc tràn đầy vẻ tủi thân.

Nhưng Nhạc Yên Nhi trong phòng hoàn toàn không nghe được tiếng kêu rên của cậu nhóc, cô đau lòng nhận lấy thức ăn trên tay Dạ Đình Sâm, lo lắng hỏi:

– Anh vẫn chưa khỏe hẳn mà, sao sớm thế mà đã dậy rồi? Hơn nữa, đây không phải là việc mà một bệnh nhân nên làm anh có biết không hả?

Cô giơ tay ra sờ trán Dạ Đình Sâm, hôm qua hắn sốt cao tới bốn mươi độ, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là nhiệt độ hơi thấp mà thôi. Cô đang định lấy nhiệt kế ra để đo lại thì bị hắn ngăn cản:

– Nhưng anh muốn nấu cơm cho em ăn thì biết làm sao bây giờ?

Dạ Đình Sâm mỉm cười, gương mặt anh tuấn của hắn vô cùng quyến rũ.

Mặt Nhạc Yên Nhi bỗng bỏ bừng lên:

– Có thể nghiêm túc một chút không hả? Có phải anh bị sốt đến hồ đồ luôn không, sao tự nhiên biết ăn nói ngọt ngào nữa chứ?

– Anh sợ mình không tốt với em, em bỏ anh đi thì làm thế nào?

Dạ Đình Sâm không dịu dàng ôm cô vào lòng, cằm hắn tựa lên đầu cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên, đánh mạnh vào lòng cô.

Mặt cô càng đỏ hơn, cô nói bằng giọng hờn dỗi:

– Chuyện này đến đây là kết thúc, đừng nhỏ mọn nhắc đi nhắc lại nữa!

– Có phải em ghen nên mới muốn bỏ đi không?

Dạ Đình Sâm đột nhiên nghĩ ra gì đó bèn hỏi luôn.

– …

Nhạc Yên Nhi im lặng, mắt cô lóe lên, sau đó chối phắt:

– Không phải! Em mà ghen vì anh á, không có chuyện đó đâu! Em chỉ rút lui một cách rộng rãi mà thôi chứ không thèm ghen đâu.

– Đúng thế, em cũng rộng rãi thật đấy, đến cả chồng cũng có thể tùy tiện ném qua cho người khác được. Em lấy gan ở đâu ra mà dám vứt bỏ anh dễ dàng như thế hả?

Giọng nói của Dạ Đình Sâm trầm xuống, ẩn chứa sự tức giận.

– Em không vứt bỏ… em sợ hãi…

Cô giải thích.

Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của Dạ Đình Sâm cắt ngang rồi.

Sủng nịch, bao dung, quan tâm… cuối cùng còn có chút bi thương.

Qua hồi lâu, đôi môi của hai người mới tách ra.

Mắt phượng sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nai xinh đẹp, giọng nói trầm khàn vang bên tai cô:

– Về sau cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được dễ dàng đẩy anh ra xa! Không được lén bỏ đi, cũng không được nói mấy lời vớ vẩn như ly hôn chia tay gì đó! Đây không phải là thương lượng mà là mệnh lệnh, em rõ chưa? Nếu như em dám phạm lỗi thì đừng trách anh không khách khí!

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full