– Chủ tịch, chính là ý mà cậu hiểu đấy.
Mike hờ hững nói.
– Vớ vẩn! Cái chức chủ tịch này tôi không làm! Ông trả Dạ Đình Sâm cho tôi đi, dù anh ta sống hay chết cũng phải để tôi gặp mặt một lần chứ!
– Đây là quyết định của người thừa kế tiền nhiệm, sau khi bàn bạc, trụ sở chính quyết định để cậu làm chủ tịch, nếu như cậu không làm thì chức vị này sẽ giao cho cô Vị Ương, kiểu gì cũng phải có người thừa kế.
Mike nói với giọng dửng dưng, giữ thái độ hành xử theo quy định.
Đúng là một lão già ngoan cố cổ hủ!
Anjoye cắn răng, lạnh giọng nói:
– Quyết định của Dạ Đình Sâm ư? Anh ta còn nói gì với tôi nữa không?
– Có, còn một câu.
– Mau nói cho tôi biết!
Anh ta vội vàng rống lên.
– Người thừa kế tiền nhiệm nói, sau khi cậu ấy chết, cậu ấy giao cô Nhạc cho cậu.
– Cái quái gì thế!
Anjoye phẫn nộ gào lên, anh ta bắt đầu tức giận:
– Xác của anh ta ở đâu, tôi muốn đi quật xác! Người phụ nữ của anh ta thì anh ta tự đi mà thương yêu, giao cho tôi là sao?
– Chuyện đầu tiên mà người thừa kế cần làm đó là giữ bình tĩnh trước tất cả mọi chuyện, điểm này cậu cần phải tiếp tục rèn luyện thêm, ngày mai cậu phải đến LN làm việc, những chuyện còn lại Trần Lạc sẽ nói với cậu.
Nghiêm túc dặn dò xong, Mike liền cúp máy luôn.
– A lô! Lão già! Lão dám cúp điện thoại của tôi, nói chuyện cứng ngắc thế, đáng bị cô độc cả quãng đời còn lại!
Anjoye vừa mắng vừa tắt máy, anh ta thật sự rất sốt ruột, không biết tình trạng hiện giờ của Dạ Đình Sâm thế nào rồi, cho dù hắn không chết nhưng nhớ lại dáng vẻ toàn thân đầy máu bị khiêng lên xe của hắn thì anh ta biết vết thương của hắn rất nặng.
Có phải hắn đã mất đi ý thức nên mới giao phó Nhạc Yên Nhi cho anh ta không?
Đúng vào lúc này, Nhạc Yên Nhi bê đồ bổ tới, thấy Anjoye đã xuống giường, cô vội nói:
– Vết thương của cậu vẫn chưa lành hẳn mà, sao đã xuống giường rồi?
– Không… không sao đâu.
Anjoye cố giấu đi vẻ tức giận của mình, vứt điện thoại sang một bên.
– Mau về giường nằm nhanh lên, ăn hết cơm, hai tiếng nữa uống thuốc. Chiều hôm nay bác sĩ sẽ tới đây.
– Em biết rồi.
Nhạc Yên Nhi nhìn anh ta ăn xong cơm rồi giúp anh ta thu dọn phòng, phơi phóng quần áo đã giặt, động tác của cô vô cùng lưu loát, đến bản thân cô cũng hoài nghi, có phải cô sẽ phải ở lại căn nhà này mãi không.
Đã hơn mười ngày cô không ra ngoài, cũng không ăn thức ăn bác đầu bếp béo nấu rồi, dường như tất cả mọi thứ trên đời này đều không có liên quan gì tới cô cả.
Mỗi ngày cô đều bỏ sức ra tìm những thực đơn khác nhau để tẩm bổ cho Anjoye, cứ như đây là chuyện quan trọng nhất của cô.
Người đàn ông đó… như ẩn sâu trong não của cô, nếu như cô không cố ý nghĩ về hắn thì dường như không có gì để đau lòng cả.
Sau khi ăn xong cơm thì phải ra ngoài phơi nắng, cô dìu anh ta ra ngoài ban công, chuẩn bị ghế tựa và chăn cho anh ta, Anjoye cũng thực sự thấy buồn ngủ, vì thế nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô vào phòng định lấy bát đũa đem xuống thì lại thấy điện thoại của anh ta sáng lên, có người gọi điện cho anh ta.
Cô không nghe điện, cứ để Anjoye tỉnh lại rồi xem sau.
Nhạc Yên Nhi đi xuống tầng, vừa mới bỏ bát đũa xuống thì điện thoại để bàn lại vang lên.
Cô do dự một lúc rồi bấm nghe.
Người gọi tới là một phụ nữ, bà ta nói tiếng Anh rất lưu loát, dường như đang muốn bàn chuyện công việc, Nhạc Yên Nhi đang định cúp điện thoại nhưng đã muộn, chắc bà ta tưởng rằng trong nhà của Anjoye không có người khác nên nói thẳng luôn.
Nhạc Yên Nhi nghe xong, trái tim liền… run rẩy mãnh liệt.
Người thừa kế tiền nhiệm đã chết, bây giờ Anjoye là người thừa kế của LN.
Ý của bà ta …là sao?
Cô run rẩy cúp điện thoại sau đó về phòng lấy máy của mình, đã mười ngày cô không mở máy rồi.
Vừa mở nguồn lên, cô thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, nhưng không ngờ người gọi điện nhắn tin nhiều nhất cho cô lại là Đỗ Hồng Tuyết.
Cô run rẩy nhấn mở tin nhắn gần đây nhất, toàn là lời chửi rủa của Đỗ Hồng Tuyết.
"Nhạc Yên Nhi, cô đưa Dạ Đình Sâm đi đâu rồi? Tại sao sau khi anh ấy đi cùng với cô xong thì lại mất tích? Cô trả Dạ Đình Sâm lại cho tôi!"
"Cô muốn ở nhà làm rùa rụt đầu đúng không? Có bản lĩnh thì cả đời này đừng có mà ra ngoài, cô chỉ biết trốn trong lòng đàn ông thôi! Sao cô lại không biết xấu hổ như thế, sao cô dám cướp vị hôn phu của tôi à?"
"Nhạc Yên Nhi, cô trả lời đi, vờ câm điếc à, rốt cuộc cô đã làm gì Dạ Đình Sâm hả, anh ấy đã biến mất mười ngày nay rồi!"
Mười ngày…
Điều đó có nghĩa là…?
Từ sau hôm Anjoye vào viện…
Mười ngày, Dạ Đình Sâm đã biến mất mười ngày rồi sao?
Hắn đã đi đâu?
Cô vội vàng lên mạng, tìm kiếm thông tin về LN, nhưng mọi tin tức vẫn dừng lại ở chuyện cô và Dạ Đình Sâm ly hôn, dường như… không xảy ra chuyện gì khác nữa.
Cô run rẩy gọi cho Đỗ Hồng Tuyết, mới được một hồi chuông đã có người nghe máy, cô còn chưa kịp hỏi gì thì giọng nói sụp đổ của cô ta đã vang lên.
– Nhạc Yên Nhi, cô làm gì Dạ Đình Sâm rồi! Có phải cô đã hợp tác với Anjoye hại anh ấy rồi không!
– Cô nói thế là sao? Anh ấy rời đi từ lâu rồi, chẳng lẽ đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về nhà sao?
Nhạc Yên Nhi hỏi lại một cách dè dặt, giọng nói của cô run rẩy.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì cười lạnh:
– Đến lúc này rồi mà cô còn giả vờ, sao cô lại không biết xấu hổ thế chứ! Nhạc Yên Nhi, cô trả Đình Sâm lại cho tôi! Trả cho tôi!
Điện thoại…
Trượt xuống từ lòng bàn tay cô, nó đập xuống dưới đất phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Dạ Đình Sâm, mất tích rồi…
Cô thử gọi cho phu nhân Minh Tú nhưng không ai nghe máy, cô lại gọi cho Dạ Vị Ương, qua hồi lâu cô bé mới nghe điện.
– Chị dâu à?
Giọng nói của cô bé hơi chần chừ, dường như đang do dự điều gì đó.
– Có phải Dạ Đình Sâm đã xảy ra chuyện rồi không?
– Chuyện này… em cũng không rõ, đột nhiên hội đồng quản trị triệu tập cuộc họp, em và phó chủ tịch đã về Anh rồi, hình như là vì chuyện của anh cả nhưng cụ thể thế nào em cũng không biết. Về phần anh ấy… đã đi đâu, xảy ra chuyện gì thì em không biết.
Dạ Vị Ương hơi bất đắc dĩ, nghĩ tới lời dặn của phó chủ tịch, cô cố tình nói mọi chuyện theo hướng nhẹ nhàng.
– Đến em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì ư?
– Vâng, em xin lỗi, nhưng nếu bên này có tin gì thì em sẽ thông báo với chị, chị đừng quá lo lắng. Trước kia anh em cũng thường xuyên biến mất, anh ấy từng bị đưa ra ngoài ba năm liền, bặt vô âm tín, nhưng cuối cùng vẫn về đấy thôi, với anh ấy đây chỉ là chuyện nhỏ.
– Thế thì tốt, lúc nào có tin gì thì phải báo với chị ngay đấy.
Nhạc Yên Nhi siết chặt lấy điện thoại, rõ ràng trong phòng vô cùng ấm áp nhưng lòng bàn tay của cô vẫn thấm ra mồ hôi lạnh.
Nửa tiếng sau, Anjoye tự tỉnh lại theo đồng hồ sinh học.
Anh ta mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, dường như cô chưa từng rời đi mà vẫn luôn đứng ở một góc trên ban công, ánh sáng buổi chiều chiếu lên gương mặt trắng bệch của cô, khiến cho cô giống như một con búp bê bằng sứ.
Anjoye không nhịn được nhíu chặt mày, vội vàng đứng lên khỏi chiếc ghế tựa để đi đến bên cô, anh ta định đỡ cô nhưng lại bị cô từ chối.
– Xảy ra chuyện gì rồi? Sao sắc mặt chị lại khó coi thế kia?
Nhạc Yên Nhi kéo chặt tay của anh ta, cô cất giọng đầy run rẩy:
– Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc Dạ Đình Sâm sao rồi, anh ấy có khỏe không?
– Chị nói thế là có ý gì? Chị biết gì rồi?
Trái tim của Anjoye run lên, hai mày của anh ta nhíu lại chặt hơn.