– Cậu có thể tránh xa ra chút được không? Nóng quá.
Dạ Đình Sâm khó chịu lên tiếng.
– …
Vốn Anjoye đang có rất nhiều cảm xúc, dù sao anh em họ mới làm hòa nhưng giờ đã phải tạm biệt nhau. Anh ta mới nhậm chức nên còn nhiều việc cần phải giải quyết, không biết đến bao giờ mới gặp lại được. Bản thân đang xúc động mà lại bị Dạ Đình Sâm tạt cho một chậu nước lạnh buốt, khiến tim Anjoye cũng lạnh lẽo theo luôn.
– Em ôm mà anh kêu nóng thế còn Yên Nhi thì sao? Chị ấy ôm anh có thấy nóng không?
– Cô ấy thì khác, muốn ôm bao lâu cứ ôm.
Hắn đáp lại một cách nghiêm túc.
Đây là khác biệt giữa anh em và vợ chồng.
Đồ sợ vợ!
Anjoye cũng khồng biết nên giận hay cười nữa, cuối cùng bất đắc dĩ rụt tay về, định cứ thế thôi nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm lại bước tới, rồi vỗ thật mạnh lên vai anh ta.
Hắn nói:
– Tôi giao LN và nhà họ Dạ cho cậu, dù cậu không thắng nhưng chắc chắn không được thua đâu đấy!
Lời này khiến Anjoye ngẩn ra.
Nụ cười bất cần đời vụt tắt, anh ta đáp một cách nghiêm túc:
– Yên tâm, dù em không bằng anh nhưng cũng là con cháu nhà họ Dạ, cũng được huấn luyện theo tiêu chuẩn của người thừa kế. Trên phương diện làm ăn buôn bán đương nhiên cũng không kém anh được.
– Thế thì tốt, Vị Ương là đứa em gái duy nhất của chúng ta, nhớ chăm sóc con bé đấy.
– Em nghe nói chuyện của Norman và con bé đang tiến triển rồi, anh yên tâm, người nhà họ Dạ chúng ta xưa nay chỉ biết bắt nạt người khác chứ sao để người ta trèo lên đầu mình được. Đứa em rể này cứ để em xử lý cho. Anh với bác gái cứ yên tâm mà đi, ở đây có em rồi, sau này rảnh em sẽ đến thăm mọi người.
– Ừ, xử lý cho tốt vào, tôi tin cậu đấy.
Dạ Đình Sâm híp mắt, rõ ràng là bệnh nhỏ mọn lại tái phát.
Lúc trước Nhạc Yên Nhi bỏ đi đều vì Norman, hại vợ chồng họ chia cách nhiều năm mà giờ lại muốn cưới con gái nhà họ Dạ. Đây chính là cơ hội tốt để báo thù, nhất định không thể bỏ qua được.
Con đường tìm vợ của sếp Norman xem ra còn dài lắm.
Khi về họ ở lại biệt thự Hoàng Đình, dù sao lần này về khá nhiều người, căn nhà nho nhỏ của Nhạc Yên Nhi vốn không đủ chỗ cho tất cả được.
Cô vừa về đã bị Dư San San kéo ra ngoài dùng bữa.
Hai người đi ăn lẩu ven đường, trong ngày đông món này là thích hợp nhất.
Dư San San lần này không uống rượu mà gọi nước trái cây khiến Nhạc Yên Nhi cũng phải kinh ngạc.
– Không uống rượu à? Tớ chưa từng nghe cậu bảo cai rượu mà.
Dư San San đã được điều từ mảng tin giải trí sang mảng lữ hành, dạo này còn được thăng chức lên chủ biên. Gần đây còn mở một chuyên mục đánh giá rượu vang, tạo được hiệu ứng rất tốt, đến trang trại rượu nổi tiếng của Pháp cũng gửi cho cô lời mời hợp tác. Có thể nói sự nghiệp của cô đang phát triển rất mạnh.
Người đánh giá rượu sao có thể không uống rượu chứ.
– Không cai, chỉ là uống ít đi thôi. Tớ sợ cậu về sẽ khó báo cáo với vị kia nên mới không gọi rượu, cậu nên cảm ơn tớ đã nghĩ cho cậu mới đúng đấy.
– Rồi rồi, cậu tốt với tớ nhất. Giờ công việc của cậu thế nào, có bận lắm không?
– Dạo này không có cảm xúc viết bài mấy, thế nên mới gọi cậu ra ngoài thư giãn đây.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nóng hun cho đỏ bừng lên.
Năm năm qua Dư San San càng lúc càng đẹp, cả người tràn đầy vẻ tự tin và thành đạt, sức hấp dẫn cũng cao hơn hẳn.
Nhưng thi thoảng trong mắt cô lại lóe lên vẻ cô đơn.
Nhạc Yên Nhi nghĩ tới Bạch Kính Thần, nghe Dạ Đình Sâm nói anh ta đang nghỉ phép, nghe nói trên đơn xin nghỉ còn ghi “nghỉ vô thời hạn”, không biết lúc nào mới quay lại làm việc nữa.
– Thế giờ cậu định làm gì?
Nhạc Yên Nhi biết viết văn không giống các công việc khác có thể ép mình làm, nếu không có cảm xúc thật sự rất khó viết.
– Không biết nữa. Tớ chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn về nhà nằm ườn ra. Trước kia vẫn mong sẽ làm nên việc lớn, nhưng giờ… bỗng nhiên cảm thấy đã không còn mục tiêu để phấn đấu nữa rồi.
Dư San San nhấp một ngụm nước trái cây rồi nói, trông cô rất sầu não.
– Trước kia mục tiêu của cậu là gì?
Dư San San im lặng một lát mới lên tiếng.
– Lúc tớ còn bé xíu cha mẹ đã ly dị nên mỗi ngày đều bận rộn nghĩ cách để họ hòa hợp lại, thế nhưng cuối cùng biến thành chỉ có mình tớ. Rồi tớ về quê sống cùng bà, lúc bà mất họ cũng không đến tìm tớ. Mẹ tớ lấy được người chồng mới cũng tốt, ông ấy rất giàu, lại có đứa con trai. Mỗi tháng mẹ cho tớ nhiều tiền lắm, đủ để tớ sống thoải mái. Tớ lớn lên như vậy đấy.
Tớ không có người nhà, giống như sao chổi ấy, chẳng ai thích cả. Tớ chỉ muốn có một mái nhà nhưng cũng không được. Thật ra trước kia tớ không thế này, không thích uống rượu, không thích trang điểm, tính tình cũng không nóng nảy như bây giờ, nhưng… đã có chuyện hoàn toàn thay đổi con người tớ.
Giọng cô rất nhỏ, khàn đục cả đi, khóe mắt còn ướt nhòe tự lúc nào.
Nghe đến đây trái tim Nhạc Yên Nhi cũng run lên.
Những chuyện sau đó Dư San San chưa từng kể với cô.
Mỗi người đều có bí mật, giống như cô đã giấu thật kín chuyện của mẹ mình và nhà họ Cố.
Dư San San cũng có bí mật của riêng cô ấy.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Nhạc Yên Nhi dè dặt đặt câu hỏi.
– Yên Nhi, cậu nói thử xem… đàn ông có yêu một cô gái không thể sinh con không?
– Gì cơ?
Cô kinh ngạc nhìn bạn, những lời này có ý gì? Chẳng lẽ… cô ấy không thể sinh con được ư?
Đó là lý do cô nhiều lần từ chối Bạch Kính Thần sao?
Nhưng không đợi cô hỏi tiếp Dư San San đã chuyển chủ đề.
– Thôi, tớ đi lấy ít bia đây, ăn lẩu nóng thế này không có bia không được. Một mình tớ uống thôi, cậu đừng uống.
Nói xong lập tức quay đi, không cho cô có cơ hội lên tiếng.
Khi trở lại Dư San San giống như đã quên sạch chuyện vừa nãy, mải miết nói đủ thứ chuyện, còn hỏi tường tận cuộc sống của Nhạc Yên Nhi trong năm năm vừa qua nữa.
Cô vội vàng hồi tưởng rồi trả lời Dư San San, đến mức dần quên đi chuyện vừa rồi.
Cô vẫn nhớ, trước bản thân vô ý can thiệp vào chuyện giữa cô ấy và Bạch Kính Thần từng khiến bạn mình khó chịu thế nào.
Dù là bạn thân cũng cần cho nhau không gian riêng, nếu San San muốn nói thì sẽ có ngày cô ấy chủ động kể với cô.
Cơm nước xong hai người tự trở về, Dư San San uống bia nên gọi taxi về.
Còn Nhạc Yên Nhi thì đứng trước cửa chờ Dạ Đình Sâm đến đón.
– Tớ đi trước nhé Yên Nhi, đi đường cẩn thận nhé.
– Ừ… sau này muốn tâm sự cứ tìm tớ, dạo này tớ rảnh lắm.
Cô nói khẽ, chỉ thế mà đã khiến Dư San San run lên, nụ cười trên mặt cũng vỡ vụn, rõ ràng… cô ấy không ngờ được cô sẽ nói những lời này.
Dư San San rũ mi, rồi lại lập tức tươi cười rạng rỡ:
– Biết rồi, tớ không khách sáo với cậu đâu. Đi trước nhé, bye bye!
Cô không gọi xe đến nhà mà dừng cách đó một đoạn, ngay trước một quán mì đêm.
Lúc cô vừa vào bà chủ quán đã nhận ra ngay:
– Lâu lắm không thấy cô, hôm nay cô Dư đi một mình à?
– Vâng, bà chủ cho một chén mì thịt bò lớn nhé!
Cô bình tĩnh đáp lại, sau đó bước tới chỗ ngồi tận trong cùng, đó là nơi cô và Bạch Kính Thần vẫn ngồi mỗi khi đến đây.
Từ khi anh bỏ đi đến nay cô cũng không dám tới đây nữa, càng không dám uống rượu, chỉ sợ chính mình dựa vào hơi men mà lại tìm tới nơi thương tâm này.
Hôm nay cô có hơi men trong người, tâm trạng cũng không tốt chút nào.