Kết thúc buổi chụp, Nhạc Yên Nhi chỉ cần ngồi trước máy tính xem lại ảnh, những việc còn lại Dạ Đình Sâm sẽ giúp.
Có người muốn giúp nhưng bị hắn cản:
– Đây là công cụ vợ tôi dùng để kiếm tiền nuôi gia đình đấy, cứ để tôi tự làm đi.
Phụt!
Kiếm tiền nuôi gia đình.
Đường đường là vợ chồng nhà họ Dạ mà còn cần kiếm tiền nuôi gia đình, thế giới này có còn công lý không?
Mọi người lén lau khóe mắt, đây là khoe ân ái cao cấp phải không?
Dù cho hai người đó không cố ý thì mọi người cũng có thể ăn được một chậu thức ăn chó to đùng.
Đây hẳn là đập thức ăn chó vào mặt người khác một cách vô tình!
– Xong chưa?
Dạ Đình Sâm hỏi.
– Ừ, ổn rồi, bận đến trưa, đói quá.
Nhạc Yên Nhi duỗi lưng, đáng thương nói.
Lúc hai người chuẩn bị kết thúc công việc, Nina bỗng đuổi theo, nói:
– Hôm nay mọi người vất vả rồi, hay tôi mời hai người ăn cơm nhé?
– Không cần, tôi về nấu cơm cho cô ấy.
Nina ngẩn ra.
Dạ Đình Sâm tự nấu cơm? Không thể nào? Có phải mình nghe nhầm không?
– Nina, cảm ơn sự phối hợp của cô, chín giờ sáng mai tôi sẽ tới, làm phiền cô rồi.
– Không… không có gì…
Nina ngơ ngác nói.
Sau đó, cô thấy Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi đi.
Cho tới khi chiếc xe đi xa, Nina vẫn chưa bình tĩnh lại.
Có trợ lý tới hỏi thăm:
– Chị Nina, chị nhìn gì thế?
– Ông chồng tốt như vậy nhặt ở đâu? Chị cũng muốn.
Cô đã nói ra tiếng lòng của tất cả nữ giới ở đây.
Lúc này, cách đó không xa, một chiếc xe màu đen chẳng có gì nổi bật đang đỗ. Chiếc xe nằm im ở đó, không có ai qua nên mọi người đều tưởng đó là xe trống.
Thật ra có người bên trong đang theo dõi chăm chú tình hình bên ngoài.
Cấp dưới báo cáo:
– Thưa cô, người của chúng ta ở Anh đã điều tra được thứ tư có một hội nghị quan trọng, Dạ Đình Sâm nhất định phải ra mặt giải quyết. Ngày hôm đó, hắn sẽ phải giải quyết công việc, không đi cùng Nhạc Yên Nhi được.
– Tốt, chọn ngày đó để ra tay. Tiếp tục theo dõi cẩn thận, tôi không hi vọng có bất cứ sai lầm nào vào ngày đó.
Nói xong, cô ta nheo mắt, đôi mắt cực kỳ đáng sợ nhìn thẳng vào người phụ nữ đang ở ghế cuối. Người phụ nữ kia đang cuộn tròn lại, đôi mắt khép chặt như đang ngủ.
Đây chính là vũ khí cuối cùng, là lựa chọn tốt nhất để đối phó với Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi, cô ta đi đâu cũng mang người phụ nữ này theo, bảo đảm rằng người này sẽ không chết.
Cô ta tin rằng họ nhất định thích món quà này.
Mạnh Y Bạch giả các người không nhận, còn thật thì sao?
Cô ta đang tưởng tượng ra hình ảnh ba người họ đối mặt nên cười thành tiếng rất thoải mái.
Thứ cô ta không có được thì đừng ai mong có được.
Cô ta phải phá hủy từng người, khiến họ hối hận cả đời!
– Tao biết mày đang thức, đừng giả vờ trước mặt tao! Bây giờ mày hẳn lo lắng cho an toàn của chúng nó lắm, nhưng mày không thể mật báo cho bọn nó biết mà đề phòng. Mạnh Y Bạch, mày vô dụng thật.
– Vậy sao cô còn để tôi biết?
Người kia chậm rãi nõi.
Cô chính là Mạnh Y Bạch đã mất tích nhiều năm. Cô không chết, không táng thân trong lòng biển cả mà được người ta cứu về, dung mạo bị hủy, sống không ra người cũng chẳng ra quỷ.
Giọng nói cô rất lạnh lùng, ngay cả bản thân cô cũng thấy mình sắp biến thành quỷ rồi.
– Vì tao muốn thấy mày sống không bằng chết. Dạ Đình Sâm thích nhất sự thiện lương của mày nhưng không có thực lực thì thiện lương của mày ở đâu ra? Tao muốn thấy lương tâm mày bị giày vò, sống không bằng chết.
Nghe vậy, Mạnh Y Bạch chỉ cười:
– Là cô muốn hại chết bọn họ chứ không phải tôi, vì sao tôi phải dằn vặt? Cô nói phải, bây giờ tôi không lo được cho mình thì làm sao lương thiện được. Bao năm qua, mạng người chết oan trên tay cô nhiều vô số kể, nếu quả thực phải bị dằn vặt thì cô mới là người phải dằn vặt đầu tiên.
Giọng nói cô rất nhẹ nhàng như không hề chú ý tới sống chết của những người kia, cặp mắt vẫn khép, không hề rối loạn vì lời của Julia.
– Thật sao? Vậy thì tốt, nếu mày chết sớm thì thật mất vui.
Sự độc ác lóe lên trong mắt Julia, cô ta xiết chặt roi, cừu hận ngập tràn trong tâm trí.
Người phụ nữ nằm trong bóng tối kia thì vẫn co ro thân thể, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt, từ từ rơi xuống rồi biến mất.
Nước mắt trở nên lạnh buốt, hơi lạnh thấm vào da làm cô run rẩy.
Nếu mình chết là xong hết mọi việc.
Không phải sống khốn khổ lay lắt thế này nữa.
Không gây phiền toái cho Dạ Đình Sâm.
Nhưng mình không thể chết.
Mình cũng có người cần phải bảo vệ, người này được đặt trên cả Dạ Đình Sâm.
Cô từ bỏ tự tôn vì Dạ Đình Sâm nhưng vì người kia, cô nguyện từ bỏ cả sinh mệnh.
Đây là món nợ của cô.
Xin lỗi.
Cô khẽ nhủ thầm, cảm thấy trái tim thật đau đớn.
Cô chỉ có thể nói xin lỗi với Dạ Đình Sâm mà thôi.
Dạ Đình Sâm tiện đường tới đón Vãn Vãn và Evan tan học, thấy Đinh Đang còn đang chờ mẹ. Vãn Vãn định đi, Đinh Đang túm chặt tay con bé không nỡ buông, còn nhìn Evan với con mắt đề phòng.
– Dì, đây là ai thế?
Nhạc Yên Nhi đáp:
– Đây là bạn Vãn Vãn, cùng lớp với hai đứa, về sau phải hòa thuận nhé, biết chưa?
Bạn.
Huhu, người bạn duy nhất của mình đã bị chiếm đoạt, bình thường mình là người lớn nhất lớp, luôn được hưởng đãi ngộ "xưng bá thiên hạ", chẳng ngờ bây giờ có một bé trai mới tới, trông rất đáng yêu lại còn lớn ngang mình, đoạt mất ngôi vị minh chủ của mình.
Đã thế ngày nào cũng đòi đổi chỗ để ngồi cùng Vãn Vãn.
Quá đáng, không biết trước sau!
– Dì ơi, nay cháu với Vãn Vãn đi vệ sinh, thấy Evan đứng ngoài cửa nhìn lén.
Đinh Đang bắt đầu mách tội.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
Evan lập tức xám mặt, tiếng Trung của nó không khá nên chỉ đành nói tiếng Anh:
– Rõ ràng là cậu quên mang giấy nên Vãn Vãn bảo tôi mang vào!
– Người ngoài hành tinh kia, nói tiếng người được không?
Đinh Đang không hiểu nên nói Evan là người ngoài hành tinh.
Nhạc Yên Nhi nhìn mấy đứa trẻ con, dở khóc dở cười.
Cô gọi cho bố mẹ Đinh Đang nói mình đón con bé về nhà ăn cơm rồi sẽ đưa nó về nhà.
Thêm một người tới, căn nhà lại càng náo nhiệt.
Đinh Đang theo sát Vãn Vãn, sợ con bé bị Evan cướp mất.
Evan lườm Đinh Đang, hệt như bị cướp mất bảo bối mà không thể giành lại được.
Ăn cơm tối xong, Evan vội giục:
– Đinh Đang không nhớ bố mẹ à? Nên về nhà rồi đấy.
Đinh Đang "hừ" một tiếng rồi nghiêng đầu, nói:
– Đừng tưởng tôi không biết cậu định làm gì, cậu muốn cướp Vãn Vãn. Đồ ngoài hành tinh xấu xa!