Nhạc Yên Nhi không biết mình ngủ từ bao giờ, hôm sau tỉnh lại đúng theo đồng hồ sinh học.
Khi cô tỉnh giấc đã là bảy giờ sáng.
Kính ngủ trên mắt vẫn rất lạnh vì bị nước mắt đêm qua thấm ướt.
Cô không bỏ ra mà run rẩy giơ tay dò xét vị trí bên cạnh.
Hoàn toàn lạnh lẽo.
Mỉm cười chua xót, cô không dám mong ước giờ này Dạ Đình Sâm vẫn đang trong nhà bếp nấu bữa sáng cho mình ư?
Chính vì biết chỉ là tự lừa mình dối người, thế nên… lúc mỉm cười trái tim mới đau đớn đến vậy.
Cô bỏ kính ngủ xuống, nhìn trần nhà trống trơn, trong phòng vẫn còn vương vấn hơi thở của hắn, thấm qua từng lỗ chân lông, xâm nhập lục phủ ngũ tạng của cô, giống như độc dược điên cuồng nhất.
Chậm rãi đứng dậy, cả người cô đều nhức mỏi, nhưng không tính là gì với nỗi đau trong lòng.
Thấy trên tủ đầu giường có một phong thư.
Trên đó viết rằng:
“Ngô thê thân khải”, ngô thê…
Vợ của hắn…
Cô nở nụ cười đau xót:
– Rõ ràng là người hiện đại mà cứ phải làm như cổ nhân ấy.
Giơ tay định nắm lấy.
Ngón tay run lên, tim cũng đang run lên.
Cô thay quần áo, dù biết hắn đã đi rồi nhưng cô vẫn xuống nhà, muốn vào phòng bếp nhìn lại một lần nữa.
Đứng trên cầu thang rốt cuộc đã không còn nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, đứng ngay trước cửa cũng không thấy bóng người bận rộn nấu nướng kia nữa.
Biết rõ kết quả sẽ thế này những cô vẫn hoảng hốt.
Ngồi sụp xuống, cô ôm chặt lấy mình, cuối cùng không kìm được mà khóc nấc lên.
– Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm…
Cô không ngừng gọi tên hắn, nhưng hắn lại không chạy tới ngay lập tức được nữa.
Bên ngoài canh gác rất kỹ càng, đến giờ sẽ có người đưa cơm tới nhưng không một ai nói lời nào, đưa đồ xong sẽ đi ngay, lần sau đưa cơm tới sẽ mang hộp bữa trước theo.
Hơn nữa mỗi người đều vào trong không quá năm phút, dường như rất cẩn thận đề phòng Bách Quỷ.
Ở đây không hề có phương tiện liên lạc nào, dù có cũng không bắt được tín hiệu.
Từng giây từng phút gian nan trôi qua.
Chờ đến khi trời tối lại có người tới đưa cơm.
Người đó lao tới trước mặt Nhạc Yên Nhi rồi bảo:
– Đừng nói gì hết, có người ở ngoài chờ cô, trước tiên để tôi hóa trang cho cô đã.
Người tới là Bách Quỷ!
Nhạc Yên Nhi mừng khôn xiết.
Đây chắc chắn là lần hóa trang nhanh nhất trước giờ của Bách Quỷ, y thích khiêu chiến, nhưng lần này trò chơi quá lớn, nếu trong vòng năm phút y không làm xong thì không thể bước qua cánh cửa này được nữa, lập tức sẽ có người lao vào giết y.
Thậm chí y còn không kịp thở dốc đã phải đem toàn bộ đồ giấu trong người ra rồi bôi trát lên mặt Nhạc Yên Nhi.
Cuối cùng phải thay quần áo, Bách Quỷ hít sâu một hơi rồi nói:
– Xin lỗi nhé!
Nói xong lập tức cởi hết đồ trên người cô, còn dùng băng vải quấn ngực cô lại.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, kích thích đến mức Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp phản ứng thì ngực đã bị quấn một vòng vải trắng.
Cô tự hiểu trong lúc nguy cấp việc này không thể làm khác được nên chỉ có thể ngầm xấu hổ, nhưng may mà trên mặt đã được hóa trang nên nhìn không rõ biểu cảm.
– Lúc ra ngoài nhớ còng lưng xuống, sẽ có người kiểm tra nhưng đừng lo quá là qua cửa thôi.
Y nhanh chóng thu dọn hộp cơm rồi đưa cho cô, sau đó đẩy cô ra ngoài:
– Khắp nơi đều gắn camera, chỉ riêng phòng cô không có thôi nên tôi không thể tiễn cô ra ngoài, đi nhanh đi!
– Còn cậu?
Cô lo lắng hỏi.
– Giờ sao còn lo chuyện vớ vẩn thế, cô đi mau cho tôi!
Bách Quỷ vội vã giục cô.
Nhạc Yên Nhi nghe thế chỉ có thể nắm chặt hộp cơm trên tay rồi gật mạnh bảo, cô bảo:
– Cảm ơn, tôi sẽ đến cứu cậu!
Nói xong cô quay người, bước nhanh ra khỏi cửa.
Cửa chính…
Đã gần ngay trước mặt.
Trái tim Nhạc Yên Nhi như bị kéo căng ra, có thể thoát được hay không đều dựa vào lần này!
…
Nhạc Yên Nhi cầm hộp cơm ra ngoài, vệ sĩ ngoài cửa đã kiểm tra một lần lúc vào nên giờ cũng không quá nghiêm khắc nữa.
Sau đó là tra xét theo thông lệ.
Họ cầm máy quét chiếu một vòng khắp người cô, xác định cô cầm theo bất cứ đồ điện tử nào, một người đàn ông còn giơ tay muốn kiểm tra người cô lần nữa.
Lúc bị chạm vào ngực Nhạc Yên Nhi giật thót người.
Cô nín thở, mặt mũi cũng đỏ bừng lên, nhưng may mắn trên mặt đã hóa trang nên không bị phát hiện nếu không trông cô sẽ rất đáng ngờ.
Chỉ là Nhạc Yên Nhi không nghĩ tới còn có kiểm tra phần thân dưới, để xem bên trong có giấu thứ gì hay không.
Vệ sĩ canh cửa lạnh lùng lên tiếng:
– Dạng chân ra để tôi kiểm tra.
– …
Nhạc Yên Nhi mở trừng mắt, ngẩn người nhìn đối phương, trái tim như muốn lao ra khỏi cổ họng.
Lúc người nọ chuẩn bị giơ tay ra thì người đứng cạnh lại bảo:
– Tra thân dưới làm gì, người ta là phụ nữ đấy ông! Người phụ trách nấu cơm đấy.
– À, tôi quên mất, tại cô ta nhìn giống đàn ông quá! Được rồi đi đi, xem cô sợ trắng cả mặt rồi kìa!
Vệ sĩ kia qua loa gật đầu rồi cho cô qua cửa.
Nhạc Yên Nhi lúc này mới dám thả lỏng, bước nhanh rời khỏi đây, nhưng trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ.
Bách Quỷ không phải là đàn ông à?
Sao lại đóng giả gái được?
Chẳng lẽ từ đầu cô đã hiểu lầm, thật ra Bách Quỷ là một cô gái ư?
Ra ngoài không tới năm phút cô đã thấy một chiếc xe tới đón mình.
Vốn cho rằng người tới là Anjoye nhưng không ngờ lại thấy Trần Lạc.
– Anjoye đâu rồi?
Cô vội hỏi.
– Cậu ấy ở biệt thự.
– Thế chúng ta về nhanh thôi.
– Này… sợ là không được…
Sắc mặt Trần Lạc rất khó coi, nói chuyện cứ ấp a ấp úng.
Nhạc Yên Nhi nhận ra cậu ta đang khó xử, đôi mi thanh tú cau chặt lại, đã nghĩ tới khả năng tồi tệ nhất.
– Có phải… bữa tiệc của Julia sẽ diễn ra trong biệt thự không? Anjoye cũng bị mời đến đó đúng không?
– Đúng thế, tất cả giới thượng lưu đều nhận được thiếp mời, trong đó có cả Nhị thiếu gia. Cậu ấy dặn tôi trước tiên phải đưa cô đi khỏi thành phố A, cô chủ nhỏ cũng đã được đưa đi, mọi chuyện cậu ấy sẽ xử lý tốt.
Trần Lạc nghiêm túc đáp lời.
Đi khỏi thành phố A…
Rời xa Dạ Đình Sâm, có phải thế không?
– Mạnh Y Bạch đâu?
Nhạc Yên Nhi phát hiện từ đầu tới giờ Trần Lạc không hề nhắc tới Mạnh Y Bạch nên nhíu chặt mày, dường như đã nhận ra điều gì đó.
– Cô Mạnh không muốn đi, cô ấy nói mình hiểu rõ Julia nhất nên có thể giúp đỡ được, kiên quyết không chịu đi cùng cô chủ nhỏ nên Nhị thiếu cũng không có cách nào. Cậu ấy để tôi đưa cô chủ nhỏ và Đỗ Hồng Tuyết đi trước, giờ tôi đến đón cô đi nữa là xong.
– Không được! Vất vả lắm tôi mới cứu được cô ấy ra ngoài, sao có thể để cô ấy lại rơi vào tay Julia lần nữa được chứ? Chúng ta mau quay về đón người đi!
– Đã muộn rồi.
Trần Lạc cười khổ.
– Sao thế?
– Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối, giờ đã là bảy giờ ba mươi phút rồi.
– Tiệc gì?
– Tiệc đính hôn của Julia và tiên sinh.
Lúc nói câu này cậu ta chăm chú nhìn Nhạc Yên Nhi, thấy cô có vẻ bình tĩnh như đã biết hết mọi việc từ sớm.
Siết chặt nắm tay, cô quả quyết lên tiếng:
– Đi thôi, rời khỏi chỗ này, đi tìm Vãn Vãn thôi.
Cô quay lại nhìn màn đêm sau lưng một giây, cuối cùng lãnh đạm thu hồi tầm mắt. Xem thêm…