Im lặng, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Thư Dư bắt gặp ánh mắt của Phó Tây Từ, cô giống như một bệnh nhân sắp chết, vẫn còn nuôi dưỡng những tưởng tượng cuối cùng.
Phó Tây Từ hạ mi mắt, nhấc chân đi vào, lại đóng cửa lại, trong mắt mọi nhất cử nhất động giống như quay chậm trong phim.
“Không nhìn thấy.”
Anh nhếch môi và nói với giọng trầm, giống như một người độc tấu cello trong phòng hòa nhạc.
Nhưng khi nói điều này, Phó Tây Từ không có biểu cảm gì, giọng điệu của anh hơi nhanh, nghe không giống như đang nói thật
Thư Dư dừng một chút, làm động tác nuốt nước miếng, không xác định hỏi: “Thật sao?”
“Ừm.”
Phó Tây từ giơ tay ấn cà vạt, nới chiếc cà vạt lộn xộn, một cúc áo sơ mi bị bung ra, lộ ra một mảng da nhỏ.
Cảm giác đó, giống như nói một cách qua loa để xoa dịu tinh thần sắp sụp đổ của Thư Dư lúc này, không hề có chút độ tin cậy nào.
Nhưng Thư Dư đã tự lừa dối mình, cô chưa bao giờ mong đợi gì nhiều từ người chồng mà cô không biết rõ lắm này.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt cũng thu lại, quay trở lại dáng vẻ lão nương đây cao quý ngươi không xứng, rồi khẽ gật đầu, “Ừm, hoan nghênh về nhà.”
……Hoan nghênh về nhà?
Cô lại nói nhảm nữa.
“Cám ơn.” Phó Tây Từ thẳng thắn đáp lại, cũng không nhiều lời, qua loa một chút rồi cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, các cơ bắp căng thẳng trên người Thư Dư hoàn toàn thả lỏng, cô bực bội lăn qua lăn lại trên giường.
Bọc trong chăn, cô lăn vài vòng, thậm chí còn sầm mặt vì không còn một chút hình tượng, lúc này mới phát hiện cửa phòng tắm lại bị mở ra, mới lăn được nửa đường cô liền xấu hổ.
Phó Tây Từ có lẽ là một người từng trải, mặc dù đôi mắt bình tĩnh của anh dường như có một chút “Tôi đây là phải kết hôn với cái cục buồn cười gì vậy?”, nhưng các cơ trên mặt anh không hề di chuyển, anh im langwgj lấy chiếc túi từ trong vali.
Cửa phòng tắm lại đóng lại với một âm thanh rất giòn.
Nó như một phát súng bắn vào tim Thư Dư.
Trái tim đã chết, đừng nhớ nữa.
Cái chết vì quê này cô đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên chết nhiều lần như vậy.
Bản thân Thư Dư muốn vùng vẫy đứng dậy thay bộ đồ ngủ nhưng lại bị ám ảnh bởi cửa phòng tắm, cô thà nằm thẳng bất động trên giường còn hơn lại trải qua một lần tai hại nữa.
Trái tim cô bây giờ không thể chịu đựng được lần thứ ba nữa đâu.
Thư Dư nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, cố gắng ngủ như vậy, nhưng càng muốn ngủ lại càng không buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo đến không ngờ.
Cô quyết định lấy điện thoại ra lướt.
Tống Sơ Hi rất tức giận với cô, không cam tâm lại liên tục gửi cho cô nhiều tin nhắn như đạn đại bác.
Tống Sơ Hi thua trong chuyện của Adam nên phải tìm chỗ khác để lấy lại thế trận, cả hai sau khi tốt nghiệp đều cùng bước vào công việc kinh doanh của gia đình, đồng thời cũng thực tập ở các thương hiệu vừa và nhỏ.
Bây giờ nếu hai người họ muốn lập thành tích, họ phải làm việc chăm chỉ trên thị trường.
Thư Dư muốn sử dụng cách thức liên danh, lợi dung nhận thức của công chúng về thương hiệu để khai thác tiềm năng của thương hiệu, lựa chọn thương hiệu hợp tác chính là chuyện quan trọng nhất.
Mà Tống Sơ Hi cũng nghĩ như vậy.
Hiện tại, hai người đều nghĩ đến Tập đoàn Trường Minh của gia đình Phó Tây Từ, ông Phó đã lăn lộn trong ngành nhiều năm và sở thích lớn nhất của ông là mua mua mua, mua các nhãn hiệu khác nhau cũng giống như sưu tập tem từ các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Điều mà Thư Dư muốn là hợp tác đa quốc gia, khám phá những yếu tố cổ điển của cả hai thương hiệu và phát huy nhiều giá trị thương mại hơn.
Điều mà Tống Sơ Hi có thể khoác lác với cô bây giờ là việc rất chắc chắn sẽ hợp tác với tập đoàn Trường Minh, dù sao Tống gia và Phó gia cũng là bạn, muốn hợp tác chẳng qua chỉ cần một câu nói là xong.
Nhưng Thư Dư thì khác, trước khi hai nhà liên hôn vốn là thù địch, hiện tại mặc dù bắt đầu hợp tác nhưng đều là chuyện lớn, thương hiệu nhỏ trong tay cô còn chưa đến lượt chen chân vào.
Thủ thỉ vào tai chồng lại càng không thể, huống chi quen hệ giữa hai người mỏng manh, thủ thỉ cũng vô dụng, quan trọng nhất là đây không phải là tác phong làm việc của cô.
Tống Sơ Hi u ám: “Không phải chỉ là một nhà thiết kế sao? Theo logic mà nói, tôi cũng nên nhường cho Cô. Nếu không, khi tôi liên danh với Tập đoàn Trường Minh, mọi số liệu đều sẽ hoàn toàn áp đảo cô, thế thì cũng không thấu đáo, cô nói xem sau này mặt mũi của cô phải để đâu chứ?”
“Này, cô nói xem cuộc hôn nhân này của cô có ý nghĩa gì? Không kết hôn không có kiểu quan hệ như này, không được hợp tác cũng là quá bình thường. Nhưng kết hôn rồi mà vẫn không giành được thì tất nhiên sẽ không tránh khỏi bị người người chê cười. Cô nói xem cô kết cái gì hôn vậy, hình hôn?” *
“……”
Nếu Tống Sơ Hi thực sự giành được quyền hợp tác, thì đó chỉ là khúc dạo đầu, việc sau này cô ta khoác lác trước mặt cô sẽ thành cái gì đây.
Quả thật nếu để thua cô ta quá là đau khổ.
Những thứ sau đó còn không ít, Thư Dư chưa kịp nghe xong đã tắt đi, bởi vì nghe thấy tiếng nước ngừng trong phòng tắm, cô mới tỉnh táo lại.
Cô đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường, kéo chăn, cơ thể theo bản năng lại căng thẳng, trái tim như đóng băng, nhắm mắt lại, giả bộ như đang ngủ.
Không có tầm nhìn, thính giác được phóng đại.
Thư Dư nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần bên giường, sau đó chăn bị kéo lên, bên kia giường hơi lún xuống, Phó Tây Từ nằm xuống, mùi thơm mới tắm sảng khoái đập vào người cô, khiến khuôn mặt, trái tim cô cũng vô cùng căng thẳng.
Trong một lúc, không có chuyển động xung quanh.
Ngủ rồi?
Không tắt đèn, giở trò gì vậy?
Trong lòng Thư Dư thầm than thở, hơi nhướng mi, hé được khe nhỏ, còn chưa kịp nhắm lại, đã kinh ngạc bắt gặp đôi mắt đen láy của Phó Tây Từ.
Giống như bị bắt tại trận vậy.
Cô bối rối gãi đầu cô quắp chân, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh.
Phó Tây Từ cũng phối hợp hỏi: “Tinhr ồi?”
Không nói được câu này có phải chủ yếu là chế giễu hay không, nhưng anh là Phó Tây Từ người chẳng có chút khiếu hài hước nào.
Thư Dư chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn, rất trịnh trọng gật đầu: “Ừ.”
Lại có một sự im lặng khác.
Giống như hai người không quen biết cứ khăng khăng phải nói chuyện, khó xử vô cùng.
“Tắt đèn đi ngủ.” Thư Dư chân thành đề nghị, số lần hai người ngủ chung giường trở nên ít ỏi, bình thường không quen thuộc, tắt đèn tốt hơn nhiều so với nhìn chằm chằm vào nhau bây giờ, ít nhất không cần phải quản lý biểu cảm trên khuôn mặt.
“Muốn ngủ sao?” Phó Tây Từ hỏi.
“Nếu không thì?” Hai người có thể cùng nhau nói chuyện phiếm sao?
“Được.”
Đèn được tắt.
Thích nghi với đôi mắt sáng, bây giờ mọi thứ tối đen như mực.
“Thư Dư.”
Trong bóng tối, Phó Tây từ đột nhiên gọi tên cô, quá đột ngột.
Cổ họng khẽ hắng một tiếng, cô theo bản năng quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới hai người họ đang ở rất gần, mùi hương của Phó Tây Từ rất bá đạo, lấn chiếm địa bàn của cô.
Hô Hấp của Thư Dư đột nhiên ngừng lại, trong chốc lát lại thở hồng hộc, giống như một con cá thiếu dưỡng khí.
Sau đó, mọi thứ sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Sau đó, cô mới nhận ra rằng cái câu muốn ngủ mà anh hỏi trước đó lại không chỉ mang nghĩa đen.
Hai người kết hôn mà không có tình cảm với nhau cũng là sự thật, nhưng điều này không ngăn cản họ có cuộc sống vợ chồng, đều là người lớn có nhu cầu, không cần phải nhịn.
Hơn nữa, tương lai họ sẽ có con, rồi hai người sẽ giống như ba mẹ cô vậy, tương kính như tân đến già.
Giống như trước khi kết hôn mẹ Thư Dư đã nói rằng, hôn nhân sớm muộn gì cũng sẽ làm hao mòn tình cảm, dù sao đến cuối cùng cũng không còn, vậy từ đầu có hay không cũng chẳng khác biệt là mấy.
Cô khá đồng ý, đối với hôn nhân và đàn ông cô luôn giữ thái độ bi quan nhất.
Thư Dư không thích ai nên khi bạn bè xung quanh cô đều tỏ ra khó chấp nhận chuyện liên hôn thì cô sẵn sàng đồng ý, có sẵn tại sao lại không muốn, không cần mất công tìm cho mình, cũng sẽ bớt rắc rối hơn.
Quá mệt mỏi để yêu, nên khi có thời gian chi bằng hãy tập trung vào sự nghiệp.
“xì……”
Môi của Thư Dư bị đau, cô bị răng của Phó Tây Từ cắn cho tỉnh lại.
Chiếc áo ngủ vừa nhìn thấy ánh mặt trời đã trực tiếp chết trong tay anh, rách nát không còn hình dạng, cứ treo như vậy, muốn vứt cũng không được.
Dù sao anh cũng đã ăn chay một tháng, lần này như dốc hết tâm sức.
Một hòn đá từ trong lòng hồ ném xuống, gợn sóng lăn tăn kéo đến bờ, hồi lâu không có nghỉ ngơi.
Thư Dư mơ hồ, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phó Tây Từ: “Đừng kẹp quá.”
“Hả?” Cô mệt đến mức không thể nhấc tay lên nổi.
Cho đến khi anh ôm cô vào lòng từ đằng sau, hiếm khi có một khoảnh khắc sáng ngời tình người, đây cũng là điều khiến Thư Dư hài lòng, không phải sướng mình xong là xong chuyện.
Một lúc sau, giọng nói không thể nghiêm túc hơn vang lên bên tai: “Đủ rồi.”
Thư Dư mới phản ứng lại được một Phó Tây Từ quý chữ như vàng, năm từ mà anh có thể nói ra đều là vô nghĩa.
Đủ rồi?
Đủ lớn rồi?
Aaaaaaaa…
Anh rõ ràng đã nhìn thấy!
Cái tên cẩu nam này sẽ không nghĩ rằng cô lúc đó đang bị tự ti đấy chứ?!
Cho dù ban nãy cực kì buồn ngủ nhưng lúc này Thư Dư hoàn toàn tỉnh táo, xoay người ngửa mặt lên tiếng phản bác: “Em không phải là tự ti.”
Cô tự ti cái gì chứ, cô là một cái giá treo đồ điển hình, còn phải vì sở thích của đàn ông mà tự ti hả?
“Ừm, em không phải.” Phó Tây Từ bình tĩnh nói.
Người nghe có lòng, Thư Dư chỉ cảm thấy kỹ năng mỉa mai của Phó Tây Từ phát huy hết công suất, côtức giận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn thân như muốn nổ tung, vốn muốn chuyện này cứ như vậy trôi qua, nên cô ráng nhịn chừng nửa phút.
Nếu cô chịu đựng thêm nữa, cô sẽ tức giận chết mất.
“Em cảm thấy, em cảm thấy anh nên xem lại chính mình. Làm chồng, nhưng mà anh không có một chút ý thức làm chồng, anh, anh, anh, mười ngày nửa tháng không gặp được thì cũng thôi đi, anh quay về cũng không nói em tiếng nào. Trong mắt anh rốt cuộc là còn có người vợ này hay không hả?”
Vốn dĩ Thư Dư ngược lại cũng chẳng tức giận vì chuyện này, anh không về cô còn thấy vui vẻ tự do nữa là đằng khác, cô chỉ là đang tìm cái cớ để tức giận thôi.
“Tách” một tiếng, Phó Tây Từ duỗi cánh tay dài ra, đèn bật sáng.
Ánh đèn chói làm cô khó chịu nhắm mắt lại, cô lên tiếng phản bác: “Sao tự dưng lại bật đèn lên thế?
Không đúng, bây giờ cô giống như là một bà vợ càn quấy.
Thư Dư lại tức giận nói: “Ngay cả bật đèn anh cũng không biết nói cho em biết, em cảm thấy trong mắt anh căn bản là không có người vợ này!”
Cô mở mắt ra và liếc nhìn anh.
“Nói xong rồi?”
Rất tốt, vừa bắt đầu đã không có kiên nhẫn rồi.
Thư Dư mím chặt môi, hô hấp không ổn định.
Phó Tây Từ lặng lẽ nhìn cô, “Xin lỗi.”
“…”
Thế này đã xin lỗi rồi.
Thư Dư chớp chớp mắt, vốn dĩ cô luôn thích ăn mềm không ăn cứng, nhưng một đòn đột ngột bất ngờ khiến cô lầm đường lạc lối, “Anh biết là anh sai rồi… thì còn được.”
Cơn tức giận của cô chóng đến….chóng đi.
Toàn thân Phó Tây từ phát lạnh, ánh mắt xuyên qua không trung giao nhau, cô trong nháy mắt mất bình tĩnh, sau đó bình tĩnh lại.
“Em định hợp tác với aoe ra mắt sản phẩm chung à?” Anh đột nhiên hỏi.
Thư Dư khá ngạc nhiên.
Cô sẽ không chủ động tìm Phó Tây từ, nhưng không phải là cô sẽ từ chối chuyện Phó Tây Từ tìm cô, sự kiêu ngạo không xay ra ăn được, không chỉ vì Tống Sơ Hi mà còn vì sự phát triển thương hiệu dưới tay cô nữa.
Thư Dư kéo chăn lên đến cổ, lộ ra đôi mắt hạnh nhân, giống như một con thiên nga kiêu hãnh, “Có kế hoạch như thế, nhưng AOE rất hút người, vì vậy em không chắc là có thể giành về tay được.
Có thể hợp tác hay không, quyền quyết định không nằm trong tay mình
Phó Tây Từ rũ mắt xuống, nhìn biểu cảm nho nhỏ của cô “Nếu anh đã một hai mở cửa sau cho bà xã thì cũng không phải là không thể miễn cưỡng chấp nhận”, khóe môi anh cong lên rất nhẹ, anh gật đầu, “Ừm.”
Khẳng định phán đoán của cô.
Có rất nhiều người đang chờ đợi sự hợp tác, không phải một mình Thư Dư không.
Là vậy à, chỉ có ừm thôi?
“Chủ đề kết thúc rồi?”
“Ừm, chuyện này không cần anh quyết định.”
Lời nói gần như đồng thời, chuyện nhỏ nhặt như này còn chưa xứng anh phải phí tâm tổn sức.
Thế anh hỏi cái đó?
Cô hít sâu một hơi, còn đang cố gắng duy trì lịch sự cơ bản, “Thế anh hỏi làm gì?”
Phó Tây Từ tắt đèn, nằm xuống lại, thấy Thư Dư đã tức lên, anh chỉ bình tĩnh nói, “Quan tâm em?”
Thư Dư mỉm cười, “Cảm ơn nhé.”
“Khách sáo rồi.”
*Hình hôn: là kiểu hôn nhân thương mại, hai người kết hôn vì mục đích của gia đình.