Cái mic đã không còn, bởi vì bị uất ức, còn phải dỗ dành.
Cô dẫn bạn nhỏ đến một trung tâm mua sắm gần đó, mua con gấu xếp hình mà Thư Kiều yêu thích, sau đó bạn nhỏ lại mỉm cười, hào phóng bảo lần sau có cơ hội sẽ vẫn làm cái mic cho cô.
Thư Dư buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, “Quỷ nhỏ lém lỉnh.”
“Anh họ!” Thư Kiều nhìn thấy Phó Tây Từ trước, anh đang đứng ở bên ngoài nghe điện thoại di động.
Phó Tây Từ nghe thấy điện thoại, khẽ gật đầu, nói qua loa vài câu liền cúp điện thoại, ánh mắt rơi vào phía sau Thư Dư, “Em mua cái gì vậy?”
“Bearbrick! hellokittys!”
Thư Kiều nhấc lên cao, mỉm cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp, tươi cười rạng rỡ.
Nhưng hiển nhiên, sự hiểu biết của cô bé đối với anh rể vẫn còn hời hợt, cô hết lòng cho rằng anh cũng sẽ giống như những người lớn khác, ngồi xổm xuống cưng nựng, xoa đầu cô, hỏi có thể chia chơi cùng không.
Nhưng Phó Tây Từ chỉ cụp mi mắt, so với sư nhiệt tình của Thư Kiều, anh lại như bị đóng băng, như bị quay chậm hơn nửa nhịp, gật đầu, “Ừm.”
Hạnh phúc của những bạn nhỏ đến bất ngờ, mất mát cũng vậy.
Cô quay đầu nhìn Thư Dư, thấp giọng hỏi: “Có phải anh rể không thích em không?”
“Làm sao có thể? Là do anh ấy chưa từng tiếp xúc với bạn nhỏ, Kiều Kiều chúng ta đại nhân đại lượng không thèm so đo với anh ấy.” Thư Dư vỗ vai cô bé, “Em đi vào trước đi,chị nói chuyện với anh rể em một lát.”
“Dạ được.”
Thư Kiều vui vẻ trở lại, và khi đi ngang qua Phó Tây Từ, cô bé vẫn lịch sự chào tạm biệt.
Cô bé vừa đi, nụ cười trên mặt của Thư Dư liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy khó chịu “Anh có thể phối hợp chút không vậy?”
“Phối hợp cái gì?”
“Ngay cả khi chúng ta không có chút tình cảm nào, nhưng em có thể xin anh thể hiện chút ân ái với em không vậy?”
Cô chân thành đề nghị.
Không phải vì lý do nào khác, mà chỉ đơn giản là để trấn an ba mẹ cô.
Mặc dù Thư Dư không tỏ ra ác cảm trước cuộc liên hôn, cô có thể dự liệu được đó chỉ là vấn đề thời gian nhưng cha mẹ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi khi nói về điều đó, cho rằng họ đã phá hỏng hạnh phúc cả đời của con gái mình。
Nếu cô sống không tốt, họ sẽ chỉ đau khổ và cảm giác gánh nặng hơn mà thôi.
Những gì Thư Dư có thể làm là giả vờ hạnh phúc và nói với ba mẹ cô rằng họ đã gả con gái mình cho nhà người ta rồi thì không cần phải cảm thấy tội lỗi.
Dù chỉ là biểu hiện giả vờ nhưng nó cũng mang ý nghĩa.
Phó Tây Từ nhắm mắt lại, dừng một chút và hỏi: “Biểu hiện ân ái thế nào?”
“Rất đơn giản.” Cô giáo Thư lại online, cô tiến lên vài bước, cách anh chỉ một bước nhỏ rồi ngừng lại, nhìn vào mắt cô, giơ ngón tay chỉ vào mắt cô rồi chỉ vào anh.
“Chính là dù cho anh ở đâu, ánh mắt em chỉ nhìn anh, bất kể là anh ở đâu.”
Cô chớp chớp mắt một cách tự nhiên, hàng mi dài hơi dao động, gốc mi cong vút.
Ở khoảng cách gần như vậy, Phó Tây Từ quả thật chỉ có thể nhìn thấy cô, rõ ràng hơn so với trước đây, anh nhìn thấy đôi mắt của cô không phải là màu đen thuần túy mà có một chút màu nâu.
Mùi hương thuộc về cô giống như một cơn mưa mùa hè, không hề báo trước, tấn công một cách vô thức.
Cô giáo Thư nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt anh, cô hài lòng gật đầu: “Đúng, chính là như vậy, học nhanh đấy, lúc chúng ta nói chuyện mà nhìn nhau như thế thì độ tin tưởng là 100%.”
Cô giơ ngón tay cái lên, với vẻ mặt tự hào “Không hổ là được em chỉ dạy”, xua tan bầu không khí quyến rũ vừa rồi.
Thư Dư đi vào trước.
Phó Tây Từ vẫn còn lưu lại nụ cười đắc ý của cô trong tâm trí anh, lặng lẽ mỉm cười.
Bữa tối là tiệc nướng ngoài trời ở sân sau, vừa ăn vừa trò chuyện, cảm giác như một gia đình sum họp.
Thư Dư luôn bị gò bó trong bữa tối, chủ yếu là rau luộc và cá tôm, hôm nay dưới bầu không khí sôi nổi cô cũng phá lệ, cô nhìn chằm chằm đầu bếp hồi lâu rồi chọn xiên đẹp nhất.
Dường như những người đàn ông luôn có những cuộc trò chuyện bất tận về các vấn đề kinh doanh,có thể nói từ sáng đến tối mà không cảm thấy chán.
Cô im lặng ngồi trở lại chỗ của mình.
Phó Tây Từ ít khi nói chuyện, thỉnh thoảng anh chỉ trả lời khi những người lớn tuổi hỏi, và chủ yếu là chọn lắng nghe nhiều hơn.
Anh chú ý tới Thư Dư ngồi ở phía sau, từ bỏ rau luộc, trong tay cầm một xiên thịt nướng, biểu cảm như một chú mèo ăn trộm, trong miệng ngậm cá, vinh dự trở về.
Cô cắn một miếng nhỏ rồi bị bỏng, môi cô dính đầy dầu, tay cầm xiên chỉ về phía Phó Tây Từ.
Thư Dư định nhờ anh lấy khăn giấy dùm, còn chưa kịp nói chữ đầu tiên, đã thấy người bên cạnh hơi cúi đầu, cắn xiên thịt còn đang đẫm dầu mỡ, mùi thơm vừa rồi có thể dụ người ta phạm tội , khi ngẩng đầu lên, cả xiên thịt đã biến mất.
Thứ cô cầm trên tay bây giờ chỉ là một chiếc xiên trơ trụi với mấy hạt thìa là.
Thư Dư há miệng không thể tin được trong giây lát.
Phó Tây Từ ban đầu không nhận thấy sự khác thường của cô, anh còn nghĩ rằng cô đang bảo anh hợp tác diễn vở kịch ân ái, nhưng nhìn động tác vẫn giữ nguyên của cô anh lại quay đầu sang nhìn.
“Anh ăn thịt xiên của em!” Da đầu cô căng thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền, giọng nói trầm xuống.
“Không phải là em đút cho anh à?”
“Em bảo anh lấy khăn giấy mà!” Thư Dư tức giận bật cười.
Phó Tây Từ rút khăn giấy đưa cho cô, “Ồ, anh xin lỗi.”
Thư Dư hừ một tiếng, “Nếu xin lỗi có ích, vậy còn cần cảnh sát làm gì?”
“Giữ gìn chính nghĩa?”
“Nếu thật sự có cảnh sát em liền bắt giữ anh, bắt loại người ngồi mát ăn bát vàng như anh vào đó ở 4,5 ngày để tự kiểm điểm mình!” Thức ăn đến miệng còn bị cướp, hỏi làm sao có thể không giận được?
“…”
Bàn ăn lớn như vậy, cho dù hai người đều hạ thấp giọng, nhưng nội dung cãi nhau vẫn bị ba mẹ Thư nghe được.
Điều khiến họ không an tâm nhất chính là cuộc hôn nhân giữa Phó Tây Từ và Thư Dư.
Phó Tây Từ lạnh lùng và dường như không giống người sẽ rũ lòng thương ai đó.
Còn Thư Dư đã quen được bọn họ nuông chiều nên không bao dung được như vậy.
Hai gia đình có thể liên hôn hay không, bọn họ không phải là một chút cũng không cân nhắc, nếu không phải chẳng còn cách nào khác, họ cũng sẽ không đi bước này.
Nhưng điều này đã trở thành một căn bệnh tim đối với họ.
Bây giờ nhìn hai người cãi cọ qua lại cũng có phần hài lòng, đôi vợ chồng trẻ đấu võ mồm trông ân ái hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng.
Giờ phút này, nếu Thư Dư muốn biết mẹ Thư đang suy nghĩ gì, nhất định hận không thể nôn ra ba lít máu, đây chính là lời cô từng nói với Dư Dịch lúc trước, “Đời người nhìn từ xa là một vở hài kịch, nhưng nhìn gần thì đó là bi kịch.”
Bữa tiệc diễn ra đến tận đêm.
Thư Kiều đã ngủ thiếp đi, nằm trên vai chú.
Dì cầm con bearbrick cho cô, trước khi đi còn nói với Thư Dư: “Lần sau đừng mua nữa, đống con mua sắp không chất vừa trong phòng nữa rồi, con bé còn nhỏ, những thứ này quá đắt với con bé.”
“Thư Kiều thích. Hơn nữa, nghệ thuật không quan trọng đắt hay không, thứ con tặng đều là quà, đều là vô giá.”
“Con đấy.” Dì cau mày lắc đầu, biết không thể nói lại cô, bà quay sang nói với Phó Tây Từ: “Đợi sau này hai đứa có con rồi, phải trông chừng vợ con đấy, đừng để nó chiều lên tận trời như vậy.”
“Thế cũng phải có đã.” Dì vừa vào nhà, Thư Dư thầm hừ một tiếng.
Ngủ lại, căn phòng hai vợ chồng sẽ ngủ là phòng ngủ của Thư Dư từ nhỏ đến lớn, phong cách thay đổi theo tuổi tác, nhưng nhiều thứ vẫn được giữ nguyên.
Khi vào phòng, cô đi đến phòng thay đồ, cô biết quần áo cũ vẫn được giữ lại, có lẽ chúng phải được giặt sạch, cả căn phòng đều có mùi nước giặt sạch sẽ.
Cô vẫn còn bộ đồng phục cấp 3 áo trắng váy xanh, hồi đi học cô rất gầy, eo cũng đã được làm nhỏ lại, không biết bây giờ còn mặc được không.
Trên ngực vẫn còn một huy hiệu, trên đó có viết chữ “Thư Dư”.
Cầm bộ đồng phục, Thư Dư làm điệu bộ trước gương, như thể cô đang trở lại thời trung học, những kí ức có liên quan cũng hiện về, trẻ trung và thanh thuần.
Vào thời điểm đó, trường học có yêu cầu nghiêm ngặt, họ phải mặc đồng phục học sinh khi đến trường, một số nữ sinh can đảm đã cảm thấy mệt mỏi với điều đó nên luôn tìm cách lén mặc đồ của mình.
Sau khi rời trường, muốn mặc lại cũng không mặc được nữa.
Thư Dực ôm đồng phục học sinh đi vào trong phòng ngủ, không thấy bóng dáng của Phó Tây Từ, có lẽ anh đã đi tắm.
Vậy, vậy thì thử mặc lại một chút chắc cũng sẽ không bị phát hiện đâu.
Suy nghĩ vừa rồi cô cũng cảm thấy rất mất mặc., đây là phòng của cô, cô có thể tự do mặc bất cứ thứ gì cô muốn.
Đứng trước gương thử đồ, Thư Dư thay đồng phục học sinh, kéo khóa dễ dàng, thậm chí còn có khoảng trống quanh eo, cô không béo, khá hài lòng.
Phần eo không mỡ nhưng những chỗ khác béo hơn trước, cúc áo thứ hai hơi căng.
Cô đứng thẳng dậy và nhìn mình trong gương.
So với hồi đi học có chút mập mạp thì bây giờ hai má cô gầy đi rất nhiều, ngoài ra hình như không có gì thay đổi, nhưng lại cũng có cảm giác cái gì cũng thay đổi rồi.
Có lẽ tính khí đã thay đổi.
Ngay cả khi cô mặc bộ đồng phục học sinh này, sẽ rất khó để giả làm nữ sinh trung học một lần nữa.
Thư Dư vốn định mặc một chút cho vui thôi, nhưng không ngờ rằng cô lại đắm chìm trong khuôn mặt của mình đến mức không thể thoát ra được, đến nỗi Phó Tây Từ xuất hiện bên cạnh cửa từ khi nào cũng không biết, đương nhiên cũng không biết anh đã nhìn bao lâu/
Cô mặc đồng phục học sinh vẫn có chút tự tin, nhìn người trong gương nhướng mày, “Thế nào? Có đẹp không.”
Khi còn đi học, nói thế nào cô cũng là hoa khôi, nam sinh trong lớp từng nói ảnh chụp của cô được bán âm thầm với giá một trăm tệ, mặc dù lúc đó cô cảm thấy rất chán ghét nhưng bây giờ đó là bằng chứng cho thấy cô trông rất xinh đẹp trong bộ đồ học sinh.
Thư Dư mím môi, giả vờ lén lút nhìn anh, cô cũng mím môi chắp tay sau lưng, làm ra vẻ học sinh ngoan, bộ dạng trầm mặc.
Phó Tây Từ chưa kịp trả lời, cô đã nổi giận: “Có phải đột nhiên cảm thấy hối hận vì không trẻ hơn được mấy tuổi để học cùng lớp với em phải không, “
Cô hất tóc, động tác quá lớn, giơ tay lên, vạt áo cũng theo đó mà tung lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, một tay của anh cũng có thể ôm được.
Hai cái chân dưới váy mảnh mai cân đối, trắng nõn đến chói mắt.
Phó Tây Từ nhìn cô, đôi mắt đen trầm lặng như biển sâu khó lường, ngay khi Thư Dư tưởng rằng anh sẽ chế nhạo cô da mặt dày, thì anh nhếch môi, thanh âm khàn khàn vô cùng.
“Em qua đây, anh nói cho em.”