33. Hồi cốc
Cố Vân Cảnh nói xong lập tức hối hận. Nàng cho dù khổ sở như thế nào cũng không nên trút lên Tiêu Mộ Tuyết a. Phò mã gia áy náy nhìn Lục công chúa, chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói:
“Điện hạ, thật có lỗi.”
Tiêu Mộ Tuyết nhìn Cố Vân Cảnh như thế, trong lòng hết giận không ít, cũng không so đo nữa. Nàng từ tay áo lấy ra bình thuốc nhỏ, từ từ nói:
“Đây là mẫu hậu tặng cho ta. Nó có hiệu quả an thần định khí, tăng cường khí lực. Đường sá Vong Ưu Cốc khá xa, ngươi hẳn là sẽ không chịu nổi. Cái này có lợi với cơ thể của ngươi.”
Tiêu Mộ Tuyết nhớ tới hành vi thất thố khi say của Cố Vân Cảnh, nói thêm:
“Vừa rồi ở trong cung ngươi uống nhiều rượu, cái này cũng có thể giải rượu.”
“Công chúa điện hạ tới tìm ta là vì đưa thuốc?” Cố Vân Cảnh hỏi.
“Ừ.”
Cái này… Trong lòng Cố Vân Cảnh không biết tư vị gì. Lục công chúa có ý tốt đưa thuốc đến cho mình, mà mình thế nhưng còn nói ra lời vô liêm sỉ như vậy. Nghĩ đến đây Cố Vân Cảnh thật muốn tát chính mình.
“Điện hạ, vừa rồi ta không cố ý nói như thế, nàng chớ để ở trong lòng.” Nàng thổn thức nói.
“Tất nhiên là không. Phò mã nói cũng có đạo lý. Khế ước quả thật có viết rõ điều lệ như vậy. Thuốc đã đưa cho ngươi, ta về phòng trước.”
Trên mặt Tiêu Mộ Tuyết nhìn không ra biểu tình khác thường gì.
“Điện hạ đợi đã.” Cố Vân Cảnh vội gọi lại.
“Chuyện gì?”
“Ta và Thải Nguyệt…” Cố Vân Cảnh định nói ra hai chữ tỷ muội bỗng dừng lại, một lát sau mới lên tiếng, “Như tỷ đệ.”
“Ta từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh. Khoảng thời gian đi Vong Ưu Cốc dưỡng bệnh đều là Thải Nguyệt chiếu cố. Hai năm trước, khi quay về Hầu Phủ, Thải Nguyệt vì có thể chiếu cố ta nên xung phong nhận việc đi theo đến đây.” Cố Vân Cảnh hồi ức kể lại.
“Bởi vì nàng cẩn thận chiếu cố, ta mới có thể khôi phục nhanh như vậy. Ta xem nàng ấy như tỷ tỷ, chớ không có ý nghĩ nào khác.”
Cố Vân Cảnh đầu đuôi giải thích, không hy vọng Công chúa hiểu lầm gì về quan hệ giữa nàng và Thải Nguyệt. Tiêu Mộ Tuyết nhìn ánh mắt thiếu niên thẳng thắn, biết đối phương không có nói dối. Lục công chúa bỗng cảm khái: Phò mã túc trí đa mưu, nhưng ở phương diện tình cảm lại đơn thuần như tờ giấy trắng. Hắn với Thải Nguyệt vô tình nhưng cũng không có nghĩa là Thải Nguyệt không có tâm tư với hắn. Tiêu Mộ Tuyết nhìn ra Thải Nguyệt ái mộ Cố Vân Cảnh. Nếu là mấy ngày trước, nàng hoàn toàn chẳng quan tâm. Hai bên là khế ước vợ chồng, cưới nhau chỉ vì gặp dịp, bởi vậy vô luận là ai thích Phò mã cùng nàng không có quan hệ gì. Đó là ý tưởng trước đó của Tiêu Mộ Tuyết. Nhưng từ khi tiếp xúc với Cố Vân Cảnh, Tiêu Mộ Tuyết bất tri bất giác vô tình quan tâm Phò mã tình huống. Nhìn Thải Nguyệt với Cố Vân Cảnh quá gần nhau, trong lòng nàng rất là không thoải mái. Tiêu Mộ Tuyết rất muốn nói Thải Nguyệt tâm tư nhưng nghĩ lại vẫn là nhịn được. Trước mắt phải cứu Đào Sách mới là chuyện quan trọng, nếu Cố Vân Cảnh bị nữ nhi tình trường làm phiền tất sẽ phân tâm. Nàng thở dài, dời đề tài:
“Ngày mai phải đi Vong Ưu Cốc, Phò mã sai người chuẩn bị hết chưa?”
Cố Vân Cảnh còn chưa kịp nói với Thải Nguyệt chuyện này đã vội vàng chạy theo giải thích với Tiêu Mộ Tuyết, nàng lắc đầu nói:
“Còn chưa có.”
“Lần này đường xá xa xôi, đường núi gập gềnh xe ngựa xóc nảy, Phò mã suy nhược, sợ là sẽ say xe.”
Cố Vân Cảnh nhớ lại tình cảnh trước đó ở trên xe nôn mửa, hơi đỏ mặt. Làm trượng phu, ở trước mặt thê tử không thể bảo vệ được hình tượng cao lớn của mình làm nàng ảo não. Nàng khẩn trương, nắm chặt nắm tay, như trẻ con làm sai cực lực biện giải cho mình,
“Không có gì đáng ngại không có gì đáng ngại, ta kỳ thật không kém như vậy. Ta một hơi có thể ăn sáu cái bánh bao!”
“Thật sao?” Tiêu Mộ Tuyết đảo mắt qua.
Thấy Công chúa không hề có dấu vết bị mình chọc cười mà ngược lại nghiên cứu mình có thật sự ăn uống tốt như vậy, Cố Vân Cảnh càng thêm xấu hổ nóng mặt.
“Được rồi, quả thật có vẻ khoa trương. Vốn là muốn chọc Công chúa vui vẻ, xem ra Vân Cảnh không có thiên phú ấy.”
Như một đứa trẻ tranh công lại thất bại ngượng ngùng cúi đầu. Bộ dáng đáng yêu này cực kỳ giống emoji ủy khuất ở hiện đại, Tiêu Mộ Tuyết nhịn không được mà bật cười.
Công chúa cười! Ha ha… Cố Vân Cảnh nở pháo hoa ở trong lòng, sự không tự tin vừa rồi vút bay biến thành tự hào – ừ, vợ tôi thực vừa lòng.
“Nước ấm và dấm hóa giải say xe. Ta sẽ sai người chuẩn bị gừng và vỏ quýt, hai thứ đó để ngửi, cũng có thể dễ chịu một chút. Hôm nay không nên thức đêm, Phò mã nghỉ ngơi sớm đi.”
Công chúa xoay người rời đi, Cố Vân Cảnh vẫn chưa hồi thần. Công chúa quan tâm ta?
Tiêu Mộ Tuyết mới vừa bước ra cửa phòng, như là nhớ ra điều gì, xoay người lại, ý vị thâm trường đích cười,
“À, đúng rồi. Sáng mai không được để bụng rỗng, càng không được ăn uống quá độ!”
A? Cố Vân Cảnh hoàn toàn đỏ mặt. Nàng kinh ngạc là Công chúa cũng sẽ giễu cợt nàng? Nàng càng kinh ngạc hơn là bộ dáng Công chúa giễu cợt nàng tốt xem như vậy?
Trăng sao tỏa sáng, một đêm ngủ yên.
Vong Ưu Cốc tọa lạc ở núi Vong Ưu, không dính khói lửa nhân gian. Vì phòng ngừa ngoại nhân xâm nhập, ngoài cốc bố trí nhiều kỳ môn trận pháp.
Đi vào rừng trúc, Cố Vân Cảnh dặn dò, “Mọi người cẩn thận, đi theo bước chân của ta. Bằng không tùy thời có thể đụng vào cơ quan.”
Tiêu Mộ Tuyết vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc đến cơ quan cổ đại. Nàng rất ngạc nhiên, nhịn không được mà nhìn tới lui nhiều lần – nơi chỉ có hiểm nguy chớ không thấy đường ra, lại nhìn đến hai tiểu nhân bên cạnh cầm gậy trúc có khắc, một người viết “Hề “, một người viết “璟”. (editor quá lười để google)!! Quả thực láo xược! Công chúa tức giận vỗ gậy trúc, ai ngờ có mũi tên bắ.n ra – cả trăm cái trúc vót nhọn đồng loạt bắ,n ra, mọi người lập tức giống như đang hãm sâu trong mưa bom bão đạn. Cố Vân Cảnh lo lắng Tiêu Mộ Tuyết an nguy, vội nắm chặt tay nàng, che chắn trước mặt Công chúa, sợ nàng bị thương tổn, mà hoàn toàn quên mình chỉ là một thiếu niên gầy yếu. Tiêu Mộ Tuyết bình tĩnh nhìn bóng dáng thiếu niên gầy yếu nhưng ánh mắt không chần chờ sợ hãi, trong lòng lặng lẽ cảm động. Cũng may Thải Nguyệt phản ứng mau, nàng ở Vong Ưu Cốc nhiều năm, đối với môn đạo rõ như lòng bàn tay, nhanh ấn vào cơ quan trên khe đá và giải vây mưa tên.
Cơ quan là Thượng Quan Lan và Thượng Quan Nhược Hề tỉ mỉ bố trí, trong cốc và ngoài cốc thông nhau. Ngoài cốc có động tĩnh lớn như thế, Thượng Quan Lan tất biết được trước tiên. Hắn còn tưởng rằng có người cố ý xâm nhập Vong Ưu Cốc, nhanh chóng mang theo vài đồ đệ thân thủ nhanh nhẹn đuổi tới ngoài cốc xem xét, và kinh ngạc phát hiện “Khách không mời mà đến” là Cố Vân Cảnh. Thượng Quan Lan rất yêu thích đồ đệ Cố Vân Cảnh, chớp mắt nàng đã rời đi Vong Ưu Cốc hai năm. Trong khoảng thời gian đó, hắn thường xuyên nhớ Cố Vân Cảnh lắm.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Cố Vân Cảnh còn chưa kịp dập đầu, Thượng Quan Lan đã lôi kéo nàng đứng dậy.
Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh sư thừa y thánh Thượng Quan Lan, thấy được người nàng cũng cung kính hành lễ nói:
“Bái kiến Thượng Quan tiền bối.”
Thượng Quan Lan mặt mày tường hòa, nghiễm nhiên bộ dáng cha hiền thầy hiền. Mặc dù mặc bố y mộc mạc nhưng vẫn khiến người ta bất giác kính sợ. Hắn vuốt râu dài, nhìn Cố Vân Cảnh hỏi:
“Vân Cảnh, vị cô nương này là?”
Sư phụ biết thân phận của nàng, Cố Vân Cảnh thẹn thùng giới thiệu, nhỏ giọng nói:
“Đây là Lục công chúa Tiêu Mộ Tuyết, cũng là vợ con.”
Cố Vân Cảnh nói câu sau nhỏ như muỗi nhưng võ công cao cường Thượng Quan Lan dễ dàng nghe được rồi. Lão giả thoáng nhíu mày, nghi hoặc nhìn Cố Vân Cảnh, như là có chuyện muốn hỏi. Cố Vân Cảnh là nữ, nàng cưới Tiêu Mộ Tuyết tất nhiên là bất đắc dĩ. Hắn hiểu biết đồ đệ của mình, nếu không có bất đắc dĩ, Cố Vân Cảnh như thế nào sẽ lấy Tiêu Mộ Tuyết? Mặc dù nghi hoặc nhưng Thượng Quan Lan biết tình huống này không thích hợp để hỏi.
Thượng Quan Lan chắp tay nói:
“Lão hủ không biết Công chúa điện hạ giá lâm, không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội.” Hắn cũng không thích giao tiếp với hoàng gia, nhưng nếu Tiêu Mộ Tuyết đã đi vào Vong Ưu Cốc, lễ tiết tất yếu không thể xem nhẹ.
“Thượng Quan tiền bối quá lời. Mộ Tuyết lần này đến Vong Ưu Cốc không phải lấy thân phận Công chúa mà đến, mà chỉ là một vãn bối tới bái phỏng Thượng Quan tiền bối.” Tiêu Mộ Tuyết ôn nhu nói.
Ở trong ấn tượng của Thượng Quan Lan, hoàng gia đa số đều vênh mặt hất hàm sai khiến, tự cao tự đại, Tiêu Mộ Tuyết khiêm tốn biết lễ trái lại khiến hắn vừa lòng. Thượng Quan Lan cười tán dương:
“Vân Cảnh quả nhiên có ánh mắt.”
Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh xanh biếc linh động hoạt bát hiện ra ở trước mặt mọi người.