Đọc truyện Full

Chương 39: Mưa đêm trùng phùng

Chu Dần Chi rời đi. Yến Lâm ngồi trong thư phòng thật lâu. Thanh Phong ở bên ngoài hỏi: “Thế tử, bên lầu Tầng Tiêu kia thì…”

Yến Lâm từ từ dùng bàn tay phủ lên mặt mình, hỏi ngược lại hắn: “Phụ thân trở về chưa?”

Thanh Phong khẽ giật mình, trả lời: “Hầu gia chắc đang ở Thừa Khánh đường.”

Yến Lâm liền đứng dậy, ra khỏi thư phòng của mình, lại dọc theo hành lang bên cạnh bày đầy những hòn non bộ, vội vã đi tới Thừa Khánh đường. Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã. Cho dù là đi dưới hiên, gió lạnh cũng mang hơi nước phả vào người. Thanh Phong giật nảy mình, thấy người đã đi xa hơn mấy trượng mới phản ứng được, bận bịu cầm ô đuổi theo: “Thế tử gia, ô!”

Thừa Khánh đường của Dũng Nghị hầu phủ, là nơi ở của đương kim Dũng Nghị hầu Yến Mục, phụ thân Yến Lâm. Yến Lâm mới vừa đến gần, lão quản gia bên ngoài đã cười tươi rói: “Thế tử tới rồi, phía dưới vừa đưa tới hai vò rượu ngon, hầu gia đã mở ra, đang suy nghĩ mưa to thế này thì nên tìm ai cùng uống, ngài đến thật đúng lúc.”

Yến Lâm không trả lời, bước chân cũng không ngừng lại. Lão quản gia lập tức có chút sững sờ, quay đầu nhìn bóng lưng Yến Lâm đã đi vào, nhịn không được hỏi Thanh Phong một câu: “Thế tử gia hôm nay sao vậy?”

Dũng Nghị hầu Yến Mục, đã hơn bốn mươi tuổi, trên đầu có một chút tóc trắng, nhưng chưa lộ ra bao nhiêu. Dù sao cũng xuất thân nhà binh, từng lãnh binh đánh trận, nên dù là đến tuổi này, bề ngoài của ông nhìn qua cũng còn rất cường tráng. Trên cằm ông có vài sợi râu thô sáp, mặt mày có mấy phần phóng khoáng chỉ quân nhân mới có, mơ hồ còn thấy một vết sẹo trên trán, là năm đó đánh trận còn lưu lại.

Lúc này, đúng như lão quản gia nói, ông vừa mở một vò rượu. Trên bàn bày biện một chút thức ăn nhắm rượu. Vừa rót rượu vào ly, mùi rượu cùng thức ăn tản mát trong không khí ẩm ướt. Thấy Yến Lâm tiến đến, hắn cười lớn một tiếng, giọng nói vang dội: “Không phải nói hôm nay con ra ngoài sao, tại sao lại tới đây rồi? Vừa vặn, con nếm thử rượu này đi.” Dũng Nghị hầu chỉ chỉ ly rượu trên bàn. Yến Lâm đứng trước bàn, yên lặng nhìn phụ thân của mình một chút, mím chặt môi phảng phất như đang kìm nén, sau đó đưa tay bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Thiếu niên sắp cập quan (sau quán lễ là cập quan), yết hầu nhấp nhô. Một ly rượu mạnh rót vào nóng rát tới tận tim phổi! “Ba” một tiếng, Yến Lâm đặt ly rượu xuống.

Dũng Nghị hầu hiểu rõ nhi tử mình, ngày thường có thể coi là không có gì giấu nhau, đến chuyện nó thích nha đầu nhà Khương thị lang ông cũng tường tận, nhưng dáng vẻ như vậy, ông còn chưa thấy bao giờ. Thế là, ông ý thức được Yến Lâm có việc. Dũng Nghị hầu hơi đánh giá, cười lên: “Làm sao, tranh cãi với tiểu nha đầu Tuyết Ninh kia sao?”

Yến Lâm không cười, ánh mắt cũng nhìn thẳng phụ thân, hỏi: “Phụ thân, ngài biết thánh thượng phái Cẩm Y vệ tra nghịch đảng Bình Nam vương không?”

“…” Dũng Nghị đang bưng ly rượu lên lập tức dừng lại. Hắn ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt sâu sắc của Yến Lâm, đôi mắt thiếu niên như đã thấu suốt ngọn nguồn, khiến người không thể né tránh. Nhưng mà tinh tế suy nghĩ ý tứ bên trong lời nói của hắn, Dũng Nghị hầu bỗng nhiên trong một tích tắc hiểu được cái gì.

Không có bối rối. Cũng không có ngoài ý muốn. Chỉ nở nụ cười, tiếp theo là cười to, giống như nhớ lại chuyện cũ hoang đường, nhịn không được lắc đầu, lúc mở miệng lại mang theo hận ý cùng điên cuồng khắc cốt ghi tâm ——

“Chuyện nên tới, kiểu gì cũng sẽ tới! Hai mươi năm trôi qua, ta không quên được, bọn hắn làm việc trái lương tâm cũng không quên được a! Ha ha ha ha…”

*

Dũng Nghị hầu vì sao lại có thư từ qua lại với dư nghiệt Bình Nam vương? Rõ ràng hai mươi năm trước Bình Nam vương liên hợp với loạn đảng mưu phản đánh vào kinh thành, lúc giết tới hoàng cung, Dũng Nghị hầu vẫn cùng Thành quốc công trung quân, bình loạn. Kiếp trước, cuối cùng vẫn là bí ẩn không có lời giải.

Giờ hẹn đã qua thật lâu, Yến Lâm vẫn không xuất hiện. Khương Tuyết Ninh chậm rãi thất vọng, tiếc nuối. Lúc đầu nếu không bị tuyển vào cung thư đồng, nàng nên nói với Yến Lâm trước mấy ngày, nhưng hết lần này tới lần khác bị một đám người dính lấy giày vò, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch, trong cung nhiều người phức tạp, căn bản không có cơ hội nói rõ ràng. Mà bây giờ, Yến Lâm chắc đã rồi?

Đứng trước cửa sổ của nhã gian trên tầng hai, nàng nhìn mưa rơi bên ngoài. Mưa thật lâu. Mưa thật to. Sắc trời đã dần dần tối, nhiều nơi trong kinh thành đã đốt đèn lên, ánh sáng ấm áp mờ nhạt tỏa ra từ cửa sổ các nhà, cũng chiếu sáng màn mưa xa gần, nước mưa tung tóe cùng hơi nước xa gần như ẩn như hiện. Gió dần dần lạnh thấu xương. Đường nhi Liên nhi sau lưng nàng thấy gió lớn, có chút lo lắng, tiến lên muốn đóng cửa sổ lại, nhịn không được oán trách hai câu: “Thế tử gia muộn như vậy mà vẫn chưa tới, có lẽ là có chuyện gì trì hoãn a? Cô nương, nếu không chúng ta đi về trước đi?”

Khương Tuyết Ninh chỉ nói: “Đừng đóng.” Thanh âm nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn mưa rơi sáng lên ngoài cửa sổ. Liên nhi, Đường nhi lập tức liếc mắt nhìn nhau. Luôn cảm thấy hôm nay có chút không bình thường. Cô nương không chủ động hẹn tiểu hầu gia ra ngoài bao giờ nay lại hẹn, tiểu hầu gia xưa nay chưa từng trễ, lần này lại trễ. Nhưng các nàng cũng không dám hỏi nhiều. Khương Tuyết Ninh nói đừng đóng cửa sổ, các nàng vươn tay ra chỉ đành trở lại, muốn khuyên Khương Tuyết ninh đừng đứng bên cửa sổ nữa: “Hay là ngài vào trong ngồi đi, bọn nô tì nhìn giúp ngài, khi nào tiểu hầu gia tới sẽ báo. Bên cửa sổ gió lớn, thân thể ngài không tốt, nếu sơ ý mà nhiễm phong hàn, bọn nô tì thật đảm đương không nổi.”

Khương Tuyết Ninh như không nghe thấy, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Liên nhi Đường nhi không dám khuyên nữa. Bên trong nhã gian an tĩnh trở lại, chỉ nghe ồn ã tiếng mưa rơi bên ngoài, ngẫu nhiên xen lẫn thanh âm ăn uống linh đình từ quán rượu gần đó truyền đến.

Tiếng vó ngựa cùng với bánh xe lộc cộc xuyên qua màn mưa vọng đến. Liên nhi Đường nhi đều chấn động. Nhưng từ cửa sổ nhìn xuống dưới, xe ngựa kia không phải của Dũng Nghị hầu phủ, cũng không dừng trước Tầng Tiêu lâu, mà là Tẩy Trần hiên đối diện. Có hạ nhân trên xe xuống trước, cung kính che ô lên, đón người trong xe xuống. Trường bào xanh đen, cau mày, hình như không thích trời mưa. Ngũ quan cũng coi như đoan chính, chỉ là đôi mắt quá sâu. Khóe môi phảng phất như đang cười, lúc nhìn người cũng không coi là chân thành, thậm chí có một loại lãnh khốc trời sinh. Khương Tuyết Ninh đứng bên cửa sổ, chỉ một chút liền nhận ra —— Là Trần Doanh! Trên triều nổi danh ác quan, bây giờ là Hình bộ thị lang, cũng là người kiếp trước suýt chút nữa hại chết Trương Già…

Sao hắn lại ở đây? Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình. Chỉ thấy sau khi Trần Doanh xuống xe lập tức có người đón vào Tẩy Trần hiên, không bao lâu từ cửa sổ đóng chặt trên tầng hai truyền ra thanh âm náo nhiệt, cho dù cách màn mưa cũng có thể nghe thấy đám người thân thiện hô “Trần đại nhân”.

Lúc này hầu bàn tiến đến đổi trà nóng cho Khương Tuyết Ninh. Nàng liền hỏi: “Đã trễ thế này, lại ngoài trời lại mưa, Tầng Tiêu lâu các ngươi còn không có khách, Tẩy Trần hiên đối diện lại thực náo nhiệt.”

Hầu bàn nhìn theo hướng nàng, nhớ lại liền cười lên: “A, đối diện a. Nghe nói là Hình bộ Trần đại nhân mời khách, đều là các vị quan lão gia trong Hình bộ, bình thường không tới chỗ chúng tôi. Lần trước ở Trần đại nhân vừa đi, Tạ thiếu sư liền bị tập kích chỗ chúng tôi, Trần đại nhân cảm thấy là điềm xấu, sau đó đổi sang ăn ở Tẩy Trần hiên.”

Như vậy sao? Khương Tuyết Ninh vẫn nhìn khung cửa sổ có mấy bóng người lắc lư. Nhìn thấy có bóng người đến gần. Sau đó cửa sổ bị mở ra, mùi rượu cả phòng cùng tiếng cười truyền ra, từ chỗ Khương Tuyết Ninh dễ dàng trông thấy cả đám người, đều mang bộ mặt nịnh bợ. Nàng lập tức nhíu mày, biết nàng có thể nhìn thấy người khác, người khác cũng có thể thấy nàng, liền muốn xoay người gọi Liên nhi Đường nhi đóng cửa sổ lại.

Nhưng vừa mới quay người, muốn mở miệng——Tình cảnh sau khi Tẩy Trần hiên đối diện mở cửa sổ, như một quyển tranh vẽ, bỗng nhiên ập tới trong ký ức, cố định trong một góc an tĩnh. Tim nàng nhẹ nhàng rung động, thân thể phảng phất cứng ngắc trong nháy mắt, không biết vì sao lại có một chút chờ mong kỳ quái, khiến nàng quay người nhìn lại phía khung cửa sổ đối diện!

Bên trong Tẩy Trần hiên bày tiệc, trên bàn có khay ngọc đựng nhiều món quý và lạ mắt, bên bàn toàn là mệnh quan triều đình. Trần Doanh đến liền bị đám người mời đến chỗ trên cùng. Trong đám người này dù sao chức vị của hắn rất cao, nên bọn họ đều tươi cười tới mời rượu hắn, một hồi đứng lên ngồi xuống náo nhiệt vô cùng. Thế là người kia an tĩnh ngồi một góc, liền lộ ra vẻ khác lạ.

Bị khung cửa sổ khắc hoa che mất, Khương Tuyết Ninh chỉ có thể thấy một góc mặt của hắn. Hắn mặc trang phục quan viên hạ phẩm cổ tròn vải mịn xanh đen, hai tay áo rộng, lộ ra đôi bàn tay thon dài, nhẹ nhàng đặt trên hai đầu gối. Ngồi trên ghế tròn, lưng thẳng tắp. Trương Già hướng ra phía ngoài nhìn màn mưa liên miên không dứt. Phía sau cả phòng xã giao náo nhiệt, phảng phất đều không chạm đến được vẻ thanh lãnh tĩnh của hắn. Cho dù chỉ là một góc mặt không hoàn chỉnh, nhưng Khương Tuyết Ninh có thể khẳng định —— Là hắn. Chắc chắn không phải là ai khác. Tư thái an tĩnh nhìn mưa như vậy, dù đã qua thật lâu, vẫn còn khắc thật sâu trong trí nhớ nàng, không chút hư hao. Trương đại nhân, vẫn thích nhìn mưa như vậy a…

Giờ khắc này, đáy mắt Khương Tuyết Ninh đầy nước mắt ấm áp. Ký ức kiếp trước trong khoảnh khắc ùa về. Mưa to dưới đình, là hắn đứng ở bậc thang đưa tay xé đi một góc quan bào bị nàng cố ý giở trò giẫm lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mi mắt dính đầy nước mưa; Sau giờ ngọ bên trong Càn Thanh cung, là hắn cúi đầu đứng phía dưới, ở trước mặt nàng hạ mắt không ngẩng lên, bàn tay chậm rãi siết chặt cứng ngắc; Trên con đường lầy lội, là hắn che bả vai bị thương, lúc vươn tay về phía chân đau của nàng, hầu kết có chút nhấp nhô, trên mặt đất một dải uốn lượn máu và nước;…

Nàng làm gì không được lại theo ý mình trêu chọc một người tốt như vậy? Đại khái là nội tâm nàng cất giấu một con quỷ, muốn nhuộm trắng thành đen, quấy trong thành đục, muốn lôi thánh nhân từ nơi cao cao xuống tận cùng, trong đau khổ của nhân thế phù hoa đánh bại mọi kiên trì giãy giụa… Như thế mới thỏa mãn. Kiếp trước, nàng thiếu Yến Lâm, Yến Lâm đã trả thù gấp mười gấp trăm lần; nhưng nợ Trương Già, dù đã đem một mạng ra đổi, cũng trả không được.

Nàng là ma chướng mà Trương Già thanh liêm chính trực lẫm liệt cả đời, cuối cùng không vượt qua được. Mà Trương Già, lại là một góc sạch sẽ cuối cùng trong nội tâm đầy hỗn tạp dư vị thế gian của nàng.

Nàng từng không ít lần thoáng nghĩ: Nếu như không phải hoàng hậu, nàng thực muốn bất chấp tất cả gả cho người này. Từ đó về sau, vì hắn nâng tay áo phủi đi bụi bặm ô nhơ trên vai, vì hắn cúi người nhặt đi gạch đá khỏi vấp chân trên con đường phía trước, biến thành một người tốt, có thể yên tâm hưởng thụ điều tốt hắn làm cho nàng.

Nhưng nàng lại là hoàng hậu. Nàng bị tâm tư trần tục che mắt, hại chính mình, cũng hại hắn. Khương Tuyết Ninh nhìn qua đối diện, tầm mắt chậm rãi trở nên mơ hồ, không biết là vì mưa như trút nước, hay bởi nước mắt trào ra…

Có người từ dưới lầu Tẩy Trần hiên vội vàng đi lên. Trương Già ngồi yên đã lâu rốt cuộc khẽ động. Người kia nói với hắn cái gì, hắn liền gật đầu, đứng dậy cáo từ, cũng không thèm nhìn sắc mặt ai, mở cửa ra ngoài. Hầu bàn của Tẩy Trần hiên ở trước cửa đưa ô cho hắn, hắn tiếp nhận, mở cái ô giấy dầu màu xanh đậm ra che lên. Theo hướng ô đưa lên, gương mặt sâu trong trí nhớ nàng dần lộ ra, từ cái cằm thanh lãnh, môi mỏng khẽ nhếch, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh, mày dài hơi chau…

Phảng phất cảm giác thấy gì, hắn nhìn lên. Thế là cứ như vậy hai ánh mắt đụng nhau. Cách màn mưa nhạt nhòa cùng con đường dài hẹp, nàng bên cửa sổ trên lầu, hắn trước bậc thang dưới lầu. Trên khóe mắt Khương Tuyết Ninh, một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.

Trên ô, một giọt mưa lạnh khẽ rơi xuống mu bàn tay Trương Già. Nhưng hắn cảm thấy như vừa bị bỏng. Thiếu nữ tươi sáng đẹp đẽ, không phấn son, không vũ mị, cứ như vậy sạch sẽ mà ôn nhu, đứng sau màn mưa hắn yêu thích, đôi mắt long lanh nhìn hắn. Lúc này, ngón tay cầm ô nắm chặt. Nhưng hắn cuối cùng vẫn không đi qua, cũng không biểu hiện gì bất thường, chỉ nhìn thật lâu, rồi quay đi, bước xuống bậc thang, dùng tán ô che đậy tất cả bí mật của mình, từ tầm mắt của nàng rời đi.

Khương Tuyết Ninh nghĩ: Thật tốt, hết thảy mọi chuyện còn chưa xảy ra.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full