Đọc truyện Full

Chương 299: Trừng trị

Trương Cẩu Đản, Trương gia thôn, cha mẹ chết sớm, năm nay 56 tuổi, là một lão quang côn, bình thường không làm việc đàng hoàng, lại thường xuyên nhìn lén đại cô nương tiểu tức phụ tắm rửa bú sữa, bởi vậy không ít lần bị đánh.  

Trong nhà nghèo chỉ còn lại có một tấm chiếu, dù là quả phụ đều không muốn gả cho hắn, đoán chừng cả đời FA.  

Tuy nhiên, hôm nay Trương Cẩu Đản mặt mày hớn hở, nét mặt già nua mừng rỡ nở hoa.  

Bởi vì hắn cưới vợ!  

Chẳng những có bà nương, hơn nữa bà nương này xinh đẹp vô cùng, không biết gấp bao nhiêu lần so với hoa khôi trong thôn, nhưng bây giờ mỹ kiều nương này lại muốn trở thành bà nương hắn, vừa nghĩ tới khiến cho Trương Cẩu Đản chảy nước miếng ròng.  

Chỉ là có một chút rất là kỳ quái, anh vợ của hắn như thế nào cũng không chịu để hắn mở tiệc chiêu đãi người trong thôn, tuy nhiên cũng tốt, dù sao hắn cũng không lấy ra tiền.  

Vì cái gì nữ nhân xinh đẹp như vậy nguyện ý gả cho hắn? Trương Cẩu Đản không thèm để ý chút nào, chỉ biết nếu đối phương dám đổi ý, hắn cũng không phải ngồi không, vì đàn bà xinh đẹp như vậy, hắn có thể đánh bạc mạng già!  

– Cậu cả! Trương Cẩu Đản nịnh hót nhìn Chu Hằng  

– Thời điểm không sai biệt lắm, có thể bái đường?.  

Chu Hằng cười hắc hắc, gật gật đầu: – Có thể!.  

Cố Lăng Phỉ thì phải dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm Chu Hằng, nàng chẳng những bị đóng linh lực, hành động cũng bị giam cầm hoàn toàn, nếu không làm sao có thể tiện nghi Trương Cẩu Đản?  

Tên đáng chết này!  

Cố Lăng Phỉ miệng không thể nói, hai mắt phun ra lửa, tên nam nhân này lại muốn bắt buộc nàng gả cho một lão vô lại, đây là vô cùng nhục nhã a!  

Chu Hằng làm người nhà gái, nguyệt lão, dù sao phu phụ thiếu hụt, thay hai người chủ trì hoàn thành hôn lễ, cũng đưa hai vợ chồng vào động phòng.  

– Chu Hằng, ngươi tên khốn nạn! Cố Lăng Phỉ đột nhiên mắng to.  

Mắng ra câu nói này, nàng mới ý thức tới không ngờ có thể nói chuyện, chỉ là cả người vẫn mềm mại không đủ sức. Ngay cả nhúc nhích một ngón tay đều hy vọng xa vời.  

Nàng căm tức nhìn Trương Cẩu Đản, quát lên: – Dân đen, cút ngay cho bổn tọa!.  

– Đàn bà thối, ẳng cái gì!  

Trương Cẩu Đản cũng không phải kẻ hiền, lập tức xáng một bạt tai – Lão tử bây giờ là nam nhân của ngươi! Hắc hắc hắc, nương tử. Thời gian không còn sớm, chúng ta nên lên giường!.  

– Làm càn! Cố Lăng Phỉ mặt lạnh quát – Bổn tọa là đông… Mau cút ra ngoài! Nàng vốn định tự lộ thân phận, nhưng ngẫm lại đường đường nhân vật trọng yếu Đông Linh Tiên Trì không ngờ bị lưu manh vô lại bức hôn, đây cũng quá mất mặt!  

Nàng tuy rằng bị đóng linh lực, nhưng vẫn còn uy. Vừa quát lên khí thế mười phần, Trương Cẩu Đản sợ tới mức không tự chủ được lui về phía sau vài bước.  

– Tiểu mỹ nhân, ngươi vẫn giảm bớt chút lực khí lưu ở trên giường kêu đi!  

Nhưng khí thế dù sao chỉ là khí thế, Trương Cẩu Đản rất nhanh khôi phục lại, cười dâm nói, nước miếng chảy ròng, mỹ nhân giống Cố Lăng Phỉ hắn chỉ thấy trong mộng. Thật sự là tiên nữ.  

Thấy hắn bức tới từng bước, Cố Lăng Phỉ gấp đến độ nước mắt đều chảy ra, chẳng lẽ nàng đường đường cường giả Linh Hải Cảnh lại phải thất thân cho một vô lại dơ bẩn nhếch nhác sao?  

Vô cùng thống hận, vô cùng bi phẫn!  

Nàng rốt cục cảm nhận được khó chịu bị bắt buộc lập gia đình, nhưng nàng không có ý tứ tỉnh lại chút nào, bởi vì nàng suy nghĩ vì tam nữ An Ngọc Mị – cho dù hiện tại chứng minh huynh đệ họ Ngũ đều là súc sinh khoác da người!  

Nhưng Chu Hằng bất đồng, hắn thuần túy đang trả thù chính mình!  

Thật phải thất thân cho nam nhân như heo này sao?  

Cố Lăng Phỉ sắp điên rồi, nếu bị loại rác rưởi này tiến vào thân thể, cho dù nàng chém đối phương thành 1000 khối, 1 vạn khối cũng khó mà rửa sạch bị ô nhục!  

– Bổn tọa có thể cho ngươi tài phú không thể tưởng tượng Cố Lăng Phỉ dùng lợi dụ.  

– Mỹ nhân. Ngươi thật coi ta là ngốc, chỉ cần ngươi thành người của ta, hết thảy của ngươi đều là của ta! Trương Cẩu Đản cười càng thêm dâm đê tiện, vừa bắt đầu cởi y phục của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ ngực Cố Lăng Phỉ cao vút, nước miếng chảy ròng.  

Cố Lăng Phỉ thầm nghĩ chỉ cần ta khôi phục linh lực, sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn! Nhưng bây giờ nói uy hiếp căn bản vô dụng. Tên du côn này đã bị sắc dục mê vựng đầu óc, chỉ muốn chuyện đó, nàng sao có thể dựa vào ngôn ngữ để hù dọa đối phương?  

Nàng vô cùng bi phẫn, nhưng nhìn thấy Trương Cẩu Đản cởi chỉ còn lại có một cái quần cộc. Cả người vừa đen vừa gầy, thậm chí còn phát ra mùi thúi mãnh liệt, nàng cuối cùng không kìm nổi kêu lên: – Chu Hằng, mau cứu bổn tọa!.  

Không một tiếng động.  

Trương Cẩu Đản tiếp tục đi cởi một bộ quần áo, cuối cùng cười dâm đãng nói: – Mỹ nhân, ngươi tên là a, kêu a, ta sẽ để ngươi thích phải gọi!.  

Nhìn thấy đồ vật hắn xấu xí lắc lư đi, Cố Lăng Phỉ vội vàng nhắm lại ánh mắt, thét to: – Chu Hằng, ta nhận thua, cứu ta! Cứu ta! Nàng hoàn toàn khuất phục.  

– Hắc hắc hắc! Trương Cẩu Đản đánh tới – Mỹ nhân, chúng ta lên giường đi!.  

Ba, hắn nhào tới trên giường, lại kéo đi trống không, trên giường trống rỗng, nào có cái mỹ nhân gì? Hắn giụi giụi mắt, nhưng bốn phía vẫn như cũ, hắn chạy đến gian ngoài, cũng không có bóng dáng Cậu cả, dường như hết thảy đều là ảo tưởng của hắn, chỉ là một giấc mộng.  

Vài dặm bên ngoài, Chu Hằng tiện tay phất một cái, giải cấm chế Cố Lăng Phỉ.  

– Ta muốn giết ngươi! Cố Lăng Phỉ huy chưởng đánh Chu Hằng, vừa rồi nàng thiếu chút nữa bị một tiểu nhân vật làm ô nhục, tự nhiên phẫn nộ đến cực hạn, đâu còn quản thực lực đã kém Chu Hằng một đoạn.  

Ba!  

Chu Hằng tát một cái cái, trong tiếng vang giòn, Cố Lăng Phỉ bị đánh lăn mấy vòng, gò má nửa bên mặt lập tức sưng lên. Nàng còn không lấy lại tinh thần, ba ba ba, lại liên tiếp cái tát quạt lại, đánh cho khuôn mặt nàng sưng lên, trong chật vật lộ ra dữ tợn, còn có một tia khí tức cao quý ung dung.  

– Lão yêu bà, ngươi cũng biết sỉ nhục? Hắn cười lạnh – Ngươi không phải bức bách Dao Hương, Ngọc Mị gả cho huynh đệ Ngũ gia, một đôi cẩu vật không bằng cầm thú!.  

Cố Lăng Phỉ nghẹn lời, nàng quả thật không nghĩ tới huynh đệ kia lại vô sỉ dâm tà như thế, nhưng nàng sao có thể thừa nhận hết thảy ở trước mặt Chu Hằng, nàng thủy chung cho là mình xuất phát tốt, là vì suy nghĩ cho tam nữ Lâm Phức Hương!  

Mà Chu Hằng, chỉ là vì trả thù nàng thôi!  

– Nếu không phải xem Dao Hương, vừa rồi ta sẽ không xuất thủ ngăn trở! Chu Hằng cười lạnh – Việc này dừng ở đây, ngươi nếu còn muốn sinh sự, như vậy ngươi xứng đáng trở thành cái tên phu nhân Trương Cẩu Đản, hiểu chưa?.  

Cố Lăng Phỉ tức giận nắm hai đấm quá chặt, cả người đều phát run, nhưng làm một cường giả Linh Hải Cảnh, nàng cũng biết thực lực sai biệt ý vị như thế nào, âm thầm nuốt vào hết thảy.  

Chuyện này không có khả năng chấm dứt giống như này, nàng nhất định sẽ thỉnh tiền bối Đông Linh Tiên Trì, giết cái tên khốn nạn này!  

– Cút đi! Chu Hằng phất phất tay.  

Cố Lăng Phỉ ôm nỗi hận mà đi, thân hình bắn lên, trong nháy mắt liền biến mất, ở dưới cừu hận mãnh liệt cùng sỉ nhục, nàng không hoài nghi Chu Hằng thế nào mang nàng rời khỏi Đông Linh Sơn.  

Chu Hằng không để cho các nàng Lâm Phức Hương đưa tiễn Cố Lăng Phỉ, miễn cho phức tạp.  

Trạm kế tiếp là Thượng Thiên Võ Các, trải qua nhiều khúc chiết như vậy, hắn rốt cục phải đặt chân lên địa phương thiên tài cả đế quốc nhân loại tập trung, đi gặp những nhân vật không ai bì nổi một hồi.  

Chúng nữ đều đi ra từ Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cho dù Mai Di Hương cũng không tới qua Thiên Long Đế triều, mọi người một đường thưởng thức cảnh đẹp, vừa nói chuyện, xuất phát hướng về đế đô Lâm Hoa Thành.  

Thượng Thiên Võ Các tọa lạc tại Lâm Hoa Thành, từ Đông Linh Sơn đi tới mất gần một tháng.  

Ở một cái buổi chiều ánh mặt trời chiếu khắp, bọn Chu Hằng rốt cục vào thành phố cổ xưa nhất của nhân loại, to lớn, đồ sộ, xa xa nhìn lại như cùng một cự long đang nằm, bất cứ lúc nào có thể phóng người lên, thẳng vượt cửu trọng thiên!  

Đoàn người tìm khách sạn, buổi tối tự nhiên do tên ăn tạp Phong Liên Tình dựa vào cái mũi tìm tửu lâu.  

Đại Hôi Hùng cũng ngoan ngoãn ngồi, lúc này có hai cái cường giả Linh Hải Cảnh tọa trấn, nó căn bản không dám quát tháo, Tiểu Kim nằm trên đầu, đầu cọp con này cho dù mỗi ngày ăn Nguyệt Châu lại luôn chưa trưởng thành, cũng không biết là cái giống gì.  

Thình thịch!  

Chợt mọi người nghe cửa phòng bị phá ra, một nam nhân lảo đảo đi tới, nhưng cũng không phải tiểu nhị đưa đồ ăn tới.  

Người nọ uống nhiều, thần tình đỏ rực, nhìn thấy trong phòng nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như vậy không khỏi ngẩn ra, lộ ra vẻ kinh diễm mãnh liệt, lập tức liền cười cười: – Ngượng ngùng! Ngượng ngùng! Uống nhiều rồi đầu óc hồ đồ, nhớ lầm phòng!  

– Sợ là xảy ra chuyện! Hàn Vũ Liên mỉm cười, đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng.  

Chu Hằng thở dài, bên cạnh có nhiều cô gái tuyệt sắc như vậy, giống như là ôm cục vàng vào phố xá sầm uất, nếu muốn không làm cho người khác mơ ước đều không được. Trừ phi danh tiếng hắn vang dội, mỗi người đều thức thời, như vậy không có ai đui mù.  

Chỉ một lúc sau, tiếng gõ cửa phòng, người bên ngoài cũng không trực tiếp xông tới, mà rất khách khí gõ cửa.  

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều truyền lại một cái tín hiệu – phiền toái quả nhiên đến đây!  

– Mời vào! Chu Hằng thản nhiên nói, hắn không ngại ngày đầu tiên đi tới thủ đô Thiên Long Đế triều liền vật lộn một trận, dù sao hôm nay không đánh mấy ngày nữa đi Thượng Thiên Võ Các cũng không tránh được phải đại chiến một trận, thậm chí mấy trận.  

Chi, cửa phòng đẩy ra, một thanh niên ngang tàng đi tới, một thân cẩm y, khuôn mặt anh tuấn, cả người lộ ra một cỗ ngạo khí.  

– Là ngươi!.  

Chu Hằng cùng thanh niên cẩm y thấy rõ diện mạo đối phương, đều phát ra một tiếng kinh dị.  

Thanh niên này không là người khác, đúng là Mao Vũ Hằng từng chiến một trận với Chu Hằng ở Tử Vong Sâm Lâm!  

– Hắc! Hắc! Mao Vũ Hằng lập tức phát ra nhiều tiếng cười lạnh, lấy ngón tay điểm Chu Hằng – Không nghĩ tới ngươi vẫn dám chạy đến đế triều, thật to gan!.  

Hắn vừa mới nghe người thủ hạ nói trong bao sương cách vách có mấy nữ nhân tuyệt mỹ vô song, mà hôm nay hắn lại gặp được đại hỷ sự, cố ý triệu tập một ít bạn xấu lại đây ăn mừng, đều uống hứng khởi, động dưới liền chạy tới.  

Không nghĩ tới gặp Chu Hằng!  

– Mao gia ở thành Quảng Nguyên, đế đô tựa hồ cũng không phải địa bàn của ngươi, vì cái gì ta không dám tới? Chu Hằng mỉm cười hỏi.  

Nếu Mao gia cùng Thượng Thiên Võ Các ở một chỗ, như vậy Chu Hằng sẽ không chạy tới vũng nước đục này, hắn bây giờ còn không đủ tư cách chống cự lại thế lực có được Thần Anh Cảnh.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full