Thai phụ nghe thấy Miên Đường nói lưu loát man ngữ cũng có chút sửng sốt, trông khuôn mặt xinh đẹp của Miên Đường, chắc chắn không phải là người quan ngoại, nhưng tại sao nàng nói lưu loát tiếng bổn tộc như thế?
Có điều không có thời gian ngẫm nghĩ, cơn đau dạ con đột kích từng cơn. Thai phụ bắt lấy tay Miên Đường, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt không buông.
Miên Đường cũng nắm lấy tay nàng ta, dịu dàng hạ giọng an ủi.
—ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Mạng nàng ta vẫn chưa tận, rất nhanh thần y Triệu Tuyền đã đến hiệu thuốc Thôi Ký.
Dường như Miên Đường đoán trước được hôm nay Triệu Tuyền đi vòng từ Kim Giáp Quan qua, vừa hay gặp ám vệ đi tìm y ở cổng trấn, vì thế ngăn xe ngựa lại, sau khi nói rõ tình hình lập tức đi đến hiệu thuốc.
Triệu Tuyền nghiên cứu y thuật dựa vào thiên phú và yêu thích, rất thạo các chứng bệnh khó nhằn, nhưng đối với phụ khoa, bởi vì sợ bẩn nên Hầu gia cao quý như y chưa bao giờ xem bệnh.
Hiện tại phụ nhân này sinh khó, tuy y đoán vị trí đầu của thai nhi không đúng nhưng sờ bụng của thai phụ cũng không ổn lắm, nói cách khác sự trong sạch của nữ tử này sẽ bị huỷ mất, chẳng phải y phải làm cha tạm thời của đứa bé à?
Miên Đường thấy Triệu thần y bình thường không đứng đắn nhưng lúc này lại kiêng kỵ nhiều việc, bày đặt diễn làm chính nhân quân tử, nàng thật sự chịu đủ rồi, vì thế đánh vỡ kiêng kỵ không nói chuyện với Triệu Tuyền, hỏi thẳng: “Phải làm gì đây? Hầu gia dạy ta đi, để ta làm!”
Triệu Tuyền thấy cuối cùng Miên Đường cũng nói chuyện với mình, bất chấp vui mừng, chỉ nàng sờ bụng thai phụ, xem xem đầu của thai nhi nằm ở đâu.
Miên Đường duỗi tay sờ, ban đầu không sờ được gì, đúng lúc này thai nhi trong bụng thai phụ thông minh đá bụng mẹ để nàng phân biệt được cái đầu nhỏ rõ ràng.
Vị trí đầu của thai nhi thật đáng lo, đầu thai nhi thế mà nằm phía trên.
Lần đầu tiên trong đời Triệu Tuyền đỡ đẻ lại gặp ca khó giải quyết thế này, nếu bó tay chịu trói chẳng phải sẽ khiến cho tiểu nương tử Miên Đường thất vọng ư?
Tức khắc thần y dâng lên ý chí chiến đấu, nếu không giúp thai phụ thuận lợi sinh con, làm sao thể hiện được bản lĩnh của Triệu Tuyền y?
Lập tức thi châm lên huyệt độc môn cho thai phụ, dưới chân dùng ngải cứu kích thích, đồng thời kêu Miên Đường xoa bóp bằng thủ pháp đặc thù, thử khiến thai nhi xoay người.
Vật vã như thế, Miên Đường mệt đến tay không có sức, thai phụ kia cũng thở yếu, cuối cùng sau vất vả cũng chuyển được vị trí đầu.
Công việc kế tiếp do Lý ma ma nhờ lão mụ tử quen tay tiếp nhận.
May mà đầu thai nhi nọ không to lắm, sau khi nằm đúng đầu thì thuận lợi sinh ra, có điều lúc thai nhi ra ngoài bị cuống rốn quấn cổ, mặt mày tím xanh, nếu trễ chút nữa là hết cách cứu.
Khi các bà tử luống cuống tay chân cắt cuống rốn thì Triệu Tuyền cũng nhanh chóng quay ngược đứa bé lại, đánh hai cái vào mông đứa bé, sau khi sặc một ngụm nước ối cuối cùng đứa bé nọ oa một tiếng khóc lên.
Lúc này Miên Đường mệt đến mức giống như mình mới vừa sinh con xong vậy, đầu đầy mồ hôi lảo đảo ngã xuống ghế, bảo Phương Hiết rót ly nước ấm tới cho nàng uống.
Vì mới sinh con nên thể lực của phụ nhân nọ cạn kiệt hết, tạm thời không di chuyển được, cũng không thể ra gió, cho nên Miên Đường để nàng ta nghỉ tạm ở sương phòng hiệu thuốc.
Lúc này khuôn mặt tái nhợt của phụ nhân vẫn chưa hồng hào trở lại, có điều có đứa bé mềm mại ngủ say bên cạnh mình, tuy nàng ta cực kỳ mệt nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào.
Thấy Miên Đường vào xem mình, nàng ta cố gắng chống mình dậy cảm tạ, nàng ta nói Hán ngữ khá là lưu loát, chỉ là hơi mang chút khẩu âm mà thôi.
Miên Đường mang trứng nấu nước đường đến cho phụ nhân nọ ăn, hỏi thăm: “Không biết phu nhân là người ở đâu, phu quân của phu nhân là ai?”
Phụ nhân thấy giấu giếm thân phận dị tộc của mình với ân nhân cứu mạng không hay lắm, huống chi nữ chủ hiệu thuốc này biết man ngữ nên khiến nàng ta cảm thấy tin tưởng và có thiện cảm hơn.
Vì thế nàng ta nói thật: “Ta là người bộ lạc Cổ Lệ ở quan ngoại, gả cho một thương nhân quan nội, quanh năm y ở bên ngoài ít khi ở nhà, cho nên… Lần này không có người trông nom…”
Nói tới đây, vành mắt nàng ta ửng hồng, dường như có uất ức khó nói nên giấu không nói, thậm chí còn cố nén nước mắt, quay đầu nhìn con mình bọc trong tã lót.
Miên Đường quan tâm không hỏi lại.
Một nữ tử ngoại tộc gả vào quan nội, có nghĩa là không có cha mẹ để dựa vào. Cũng không biết nàng ta gả cho nam tử dạng gì mà nhẫn tâm bỏ lại thê tử đang mang thai, còn không để lại đủ ngân lượng cho nàng ấy để dùng khi cần thiết.
Miên Đường thấy trong túi đồ đi sinh của nàng ta chỉ có mấy miếng tã lót làm từ chăn cũ. Này nữ tử rõ ràng là mang thai thai nhi đầu lòng, thường thì sẽ dùng đồ mới. Có thể thấy nàng ta túng quẫn đến mức không thể chuẩn bị tã lót mới.
Nữ tử này tên tiếng Hán là Lâm Tư Nguyệt, rất giỏi tiếng Hán, cách dùng từ dùng câu giống như học trong sách, dáng vẻ xinh đẹp và cử chỉ không giống với dân du mục quan ngoại, không biết cuộc sống trước khi gả chồng của nàng ta như thế nào.
Chẳng qua nhân lúc không có ai, Thịnh ma ma – lão nô bộc của Lâm Tư Nguyệt lại thật tình kể hết cho Lý ma ma. Cô gia nhà bà làm gì có ra ngoài buôn bán đâu chứ? Rõ ràng phu nhân nhà bà ta là bị nhà chồng đuổi đi!
Thì ra Lâm Tư Nguyệt gả cho Hồ gia giàu có ở trấn Thiên Tề gần đây. Năm đó nhị thiếu gia Hồ gia đến quan ngoại buôn bán, quen được Lâm Tư Nguyệt.
Nhị thiếu gia cũng khá đẹp mã, xinh đẹp như cô nương. Thường xuyên qua lại, hai người tự định chung thân, Lâm Tư Nguyệt không màng phụ thân phản đối, kiên quyết bỏ trốn theo Nhị thiếu gia vào quan nội.
Nhưng mà nữ tử ở đâu ra này làm sao được nhà chồng công nhận?
Hồ gia là nhà giàu một phương, không phải không cưới nổi con dâu! Cho nên lão phu nhân Hồ gia bắt bẻ Lâm Tư Nguyệt, sống chết không đồng ý cho con trai thứ hai cưới nàng ấy làm chính thê.
Hết cách, Lâm Tư Nguyệt đành gánh cái danh bỏ nhà theo trai vào cửa làm thiếp, nhị thiếu gia Hồ Liễn nói dễ nghe lắm, nói là đợi nàng ấy sinh được con trai sẽ khuyên mẫu thân hồi tâm chuyển ý.
Có điều khi nàng ấy mang thai thì chiến sự ở biên quan cũng bùng phát, Hồ phu nhân lấy cớ có nữ tử dị tộc ở trong nhà sẽ khiến dân chúng đồng hương phẫn nộ, hơn nữa sẽ liên lụy đến gia môn. Cuối cùng ném cho nàng ta hai mươi lượng bạc và một tấm chăn cũ rồi đuổi đi.
Từ đầu tới cuối, Nhị thiếu gia đã từng thề non hẹn biển với Lâm Tư Nguyệt không hề xuất hiện.
Thịnh ma ma là lão nô bộc sắp về quê dưỡng lão của Hồ gia. Có lẽ Nhị thiếu gia kia vẫn chưa dứt tình cũ, lén đưa cho bà ít tiền, mong bà thay gã chăm sóc Lâm Tư Nguyệt đang mang thai.
Thịnh ma ma tốt bụng, thấy Lâm nương tử quá đáng thương vì thế đồng ý việc này.
Mấy tháng đầu, Nhị thiếu gia còn phái người lén đưa tiền cho các bà, sau này chẳng thấy Nhị thiếu gia phái người tới nữa, cho đến một lần, bà đến tiệm gạo ghi nợ, mới biết được Nhị thiếu gia đã có nương tử mới!
Thịnh ma ma không nỡ bỏ Lâm nương tử nên quyết định chăm nàng ấy sinh con xong sẽ cáo từ về quê.
Chỉ là sau này, không biết cô nhi quả phụ bị nam nhân vứt bỏ này phải làm thế nào đây.
Liễu Miên Đường không ngờ hóa ra nữ tử dị tộc khó sinh này gặp cảnh ngộ như thế, thật sự khiến người ta nghe mà nổi điên.
Nhưng con đường này là do Lâm nương tử chọn, chuyện cho tới bây giờ không trách được người khác. Điều Miên Đường có thể làm là không lấy tiền, chăm non ăn uống cho mẫu tử hai người, nếu nàng ấy muốn trở về tìm phụ thân của mình, nàng cho nàng ấy chút lộ phí là được.
Nhưng Lâm Tư Nguyệt có vẻ hơi chất phác.
Mặc dù nàng ấy biết Thịnh ma ma nói toạc ẩn tình nhưng không hề xấu hổ, cũng không mang dáng vẻ oán giận khi bị phu quân bỏ rơi. Cả ngày chỉ nhìn đứa nhỏ trong lòng mỉm cười, một ngày ba bữa cơm, ngoại trừ cho đứa bé bú sữa là ngủ, giống như phu quân của nàng ấy chỉ đi xa thôi.
Còn đối với ân nhân cứu mạng là Miên Đường, Lâm nương tử khá bình thường, tuy biết ơn nhưng không đến mức cảm động đến rơi nước mắt, dáng vẻ đúng mực, giống như đang sống nhờ ở nhà mình, rất yên tâm thoải mái.
Lâm nương tử như vậy khiến Bích Thảo không vừa mắt, lén nói với Phương Hiết: “Suy cho cùng vẫn là nữ tử người Man, không biết lễ tiết Trung Nguyên gì cả, khó trách nam nhân không cần nàng ta!”
Lời này bị Miên Đường đang gảy bàn tính nghe thấy, khẽ nhíu mày, khiển trách Bích Thảo: “Làm gì có chuyện nữ tử có thiếu sót là nam nhân có thể thản nhiên đuổi nàng đi? Lời này do nam nhân nói không sao, là một nữ tử mà ngươi nói vậy, khó trách nam tử trong thiên hạ xem thường nữ tử!”
Bích Thảo nghe xong, vội vàng cúi đầu nghiền thảo dược.
Thật ra Miên Đường không quan tâm chuyện Lâm nương tử có đền ơn trả nghĩa hay không. Chuyện nàng cứu chữa cho Lâm nương tử chỉ là chuyện nhỏ, ban đầu cũng không nghĩ đến việc người ta sẽ báo đáp cho mình, tất nhiên sẽ không bắt bẻ lời nói nàng ấy.
Về phần Triệu Tuyền, sau khi cứu chữa cho thai phụ cũng không vội vã rời đi ngay mà y vốn định uống một chén trà rồi mới đi.
Nào ngờ y đang ngồi yên ổn bên quầy, tiện tay cầm lấy mấy tờ bùa “Đuổi ma đuổi tà” lên, hỏi mới biết là đơn thuốc Liễu nương tử kê.
Về phần chữ… Coi như Triệu Tuyền không đành lòng trách móc giai nhân nặng nề, nhưng có lòng khen ngợi cũng không mở miệng nổi. Sau khi cẩn thận nhìn kỹ, thần y Triệu Tuyền hết sức ngạc nhiên.
Y nghiên cứu học y cho tới giờ còn không dám kê thuốc mạnh thế này như Liễu nương tử đây!
Sau đó Triệu Tuyền không kìm được tấm lòng thầy thuốc, lập tức gọi Liễu Miên Đường tới, răn dạy không chút khách khí.
Không ngờ y nói chuyện không khách khí thế mà Liễu nương tử vẫn vui lòng lắng nghe, khiêm tốn xin y chỉ giáo về đơn thuốc.
Lòng đại nam tử của Triệu Tuyền sau nhiều lần thất bại trước Liễu nương tử giờ vô cùng thỏa mãn, nhất thời cũng muốn khoe khoang, vì thế tận tâm chỉ bảo nàng nên kê đơn thuốc như thế nào.
Có điều cùng một bệnh nhưng triệu chứng của người bệnh lại khác nhau, liều lượng thuốc cũng khác, vài ba câu làm sao nói hết được?
Sau khi Triệu Tuyền phác thảo bản điều trị chứng bệnh cổ trướng*, dường như trong một tháng đó, toàn bộ người bệnh giống thế trong thành đua nhau đạp cửa đến.
*Thuật ngữ “Cổ trướng” và “Báng bụng” dùng để chỉ tình trạng tích tụ dịch bệnh lý hay nước trong khoang phúc mạc (vị trí giữa lá thành và lá tạng của màng bụng). Dịch cổ trướng thường là huyết thanh, dạng chất lỏng màu vàng và trong suốt tích tụ trong khoang bụng. (Theo https://www.vinmec.com/vi/tin-tuc/thong-tin-suc-khoe/suc-khoe-tong-quat/hien-tuong-co-truong-nhung-d…)
Sau mỗi lần “Bàn tay vàng” Triệu Tuyền cứu chữa cho người bệnh, Liễu nương tử đều nhìn y bằng ánh mắt lấp lánh.
Khiến cho mấy lần Triệu Tuyền muốn nói cáo từ quay về Chân Châu nghẹn lời trong cổ họng phải nuốt trở vào. Cứ thế y ngồi ở y đường chữa bệnh, chẩn trị cho một hàng dài người bệnh xếp hàng ngoài hiệu thuốc.
Vốn Miên Đường nghĩ mở hiệu thuốc cứ vậy mà mất công với lỗ sạch vốn. Nào ngờ, Triệu Tuyền đến, cuối cùng hiệu thuốc cũng có lời trở lại.
Khi Thôi Hành Chu trở lại Vũ Ninh Quan lần nữa, thấy Triệu Tuyền vốn phải đi từ mấy ngày trước thế mà vẫn còn ở đây, hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn đứng ở góc đường, chưa kịp quay người đã dừng bước chân lại, người trong hiệu thuốc vẫn chưa phát hiện ra hắn.
Triệu Tuyền thay áo bào thuần trắng, trên đầu đội khăn vuông màu xanh, nhã nhặn tiêu sái. Xa xa nhìn qua, y và Liễu nương tử áo vải váy thô, eo thon quyến rũ ở bên cạnh cực kỳ xứng đôi, giống như những đôi phu thê bình thường.
Có một đại nương mắt không tốt lắm, sau khi bắt mạch bốc thuốc còn lớn giọng cảm ơn Miên Đường: “Chưởng quầy nương tử, y thuật của tướng công ngươi thật sự rất cao siêu, bách tính trong phạm vi trăm dặm bọn ta trong lòng đều rất biết ơn phu thê hai người!”
Nghe xong lời này, Triệu Tuyền mặt mày hớn hở hết sức mừng rỡ, nói lớn: “Phải, phải!” Át mất giọng của Liễu nương tử đang vội vàng giải thích.
Thôi Hành Chu đứng ở bên cạnh nghe hết tất cả, cả người ngưng tụ sương lạnh Tây Bắc, lập tức phất tay gọi Phạm Hổ tới: “Tại sao không báo tin Triệu hầu gia vẫn còn ở đây cho ta?”
Phạm Hổ dè dặt thành thật đáp: “Mấy ngày trước vương gia có dặn dò ti chức, nếu không có gì quan trọng, tuyệt đối không được rời khỏi Liễu nương tử nửa bước, phải bảo vệ nàng chu toàn… Triệu hầu gia không phải là người xấu nên ti chức không bẩm báo lại…”
Ánh mắt lạnh băng của Thôi Hành Chu nhìn thẳng vào mắt thuộc hạ, nghĩ đợi sau khi chiến sự kết thúc phải đổi hết đám ám vệ này.
Phàm là người tinh mắt, đều biết rõ Triệu hầu gia đối với Liễu nương tử nguy hiểm như mãnh hổ!
Nhưng mấy ám vệ này cố tình đối xử với Hầu gia như người một nhà.
Nếu như vậy, khi trở về Chân Châu, mấy người bọn họ phải đến phủ Hầu gia làm việc thôi!
Hắn lười xem Triệu Tuyền đắc ý giả làm tướng công, sải bước đi qua.
Miên Đường đang bận bốc thuốc, thấy phu quân đội mũ trở về, mặt mày vui mừng, miệng gọi tướng công, vội vàng ra đón.
Triệu Tuyền đang hưởng thụ niềm vui kinh doanh hiệu thuốc với Liễu nương tử, có chút vui đến quên cả trời đất, không ngờ Thôi Hành Chu không ở Kim Giáp Quan mà quay trở lại. Nhất thời Hầu gia nghệt mặt ra.
Thôi Hành Chu thì lại ôn hòa lên tiếng chào hỏi với bạn tốt, hỏi: “Sao Triệu huynh vẫn chưa quay về?”
Bây giờ Triệu Tuyền đã nghĩ thông, giờ dù Liễu nương tử cực kỳ yêu Thôi Hành Chu nhưng danh không chính ngôn không thuận, hiện tại nàng còn không được coi là tiểu thiếp, không thật sự là phu thê với Thôi Hành Chu?
Thiếu sót của y chính là gặp Liễu Miên Đường sau Thôi Hành Chu, bị hắn chiếm một chút lợi thế. Nếu ngày ngày ở chung như ở Vũ Ninh Quan, chắc chắn lâu ngày bọn họ sẽ sinh tình.
Đến lúc đó chân ái của Liễu nương tử là ai vẫn chưa biết được đâu!
Cho nên nghe Thôi Hành Chu hỏi, y quang minh chính đại nói: “Chiến sự biên quan như dầu sôi lửa bỏng, nhóm lang trung đều chạy đi hết, để lại dân chúng nghèo khổ thiếu thuốc thiếu người chữa bệnh, ta làm sao nhẫn tâm bỏ rơi các bá tánh, quay lại Giang Nam thái bình một mình?”
Thôi Hành Châu nghe vậy, vẫn giữ nụ cười nói: “Triệu huynh có lòng yêu dân thế này rất tốt… Vừa hay hương trấn mới giành lại được thiếu lương y, hay là ta mua lại hai hiệu thuốc ở đó cho Triệu huynh để y thuật của Triệu huynh có chỗ phát huy, huynh thấy thế nào?”
Mặc dù giành lại được những thôn trấn đó nhưng lúc nào cũng có nguy hiểm man binh kéo nhau quay trở lại, Thôi Hành Chu muốn mua hiệu thuốc ở đó cho y, yên tâm kiểu gì đây?
Triệu Tuyền nghe vậy, giận dữ trừng Thôi Hành Chu, đang muốn mở miệng, đã thấy Miên Đường mỉm cười đi tới. Triệu hầu gia lập tức mang vẻ mặt ôn hoà chính trực nói: “Cửu gia nghĩ được vậy rất tốt, có điều Vũ Ninh Quan này có mấy người bệnh nặng, cần chữa trị liên tục, nếu ta đi rồi, tính mạng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, thân là y giả làm sao bỏ dở nửa chừng được?”
Miên Đường ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi gật đầu tán thành.
Ngày ấy nàng bị Triệu Tuyền khiển trách một hồi, có thể hiểu sâu hơn về “Y thuật”, thật sự không phải người ngoài nghề như nàng có thể tùy tiện nhúng chàm.
Sau lần Triệu Tuyền tới Vũ Ninh Quan này, y không hề than thở, một lòng giải ưu vì dân, thật sự là lợi dụng sự khẩn cấp của bá tánh.
Mới đầu Liễu Miên Đường tưởng phu quân ghen, không muốn Triệu tiên sinh ở lại. Nhưng giống như lời Triệu tiên sinh nói, có mấy người bệnh nặng thật sự cái quan trọng thật sự không rời xa y được, nếu đuổi y đi, há chẳng phải là lấy mạng mấy người bệnh đó?
Ngày thường Miên Đường cũng không lén lút tiếp xúc với Triệu Tuyền, vì tránh hiềm nghi, nàng còn cố ý thuê cho Triệu Tuyền căn nhà khác trong trấn. Đợi chiến sự ổn bớt, nàng tìm lang trung đáng tin cậy sau, có thể tự mình cảm ơn Triệu tiên sinh, mời y về trước khi phu quân trở lại.
Nào ngờ phu quân nhanh như vậy đã đến thăm người thân nữa, vừa hay đụng mặt với Triệu tiên sinh. Điều này không khỏi khiến cho Miên Đường có chút nhụt chí, nghĩ xem nên giải thích với phu quân như thế nào.
Có điều phu quân rất có phong độ, thấy Triệu tiên sinh lập tức chuyện trò vui vẻ, nói về phiền muộn của nước của dân.
Hình ảnh một đôi bạn tốt đối xử chân thành với nhau làm lòng lo lắng của Miên Đường dần dần thả lỏng.
Thế nhưng sau khi quay về phòng trạch, Thôi Hành Chu lại đanh mặt hỏi, tại sao người khác hiểu lầm nàng với Triệu Tuyền là phu thê mà nàng không giải thích?
Thật ra Miên Đường rất thích dáng vẻ ghen tuông này của phu quân, bình thường hắn làm mỹ nam tử lạnh lùng, khi hắn hung dữ nhìn nàng lại càng làm tăng thêm khí thế mạnh mẽ của nam nhi!
Vì thế Miên Đường vòng hai tay trắng nõn qua cổ Thôi Hành Chu cười nhạo: “Lúc phu quân trò chuyện với Triệu tiên sinh tại sao không nói chuyện này? Mà chỉ hung dữ với mình ta, chẳng lẽ chàng cũng xem bằng hữu như thủ túc còn nữ nhân chỉ như quần áo ư?”
Thôi Hành Chu cảm thấy nụ cười này của nàng, cảm thấy giống như cái máng trên đường, trơn tru vô lại, hơn nữa còn nói nhảm gì đó? Tất nhiên là bị cái tên Triệu Tuyền dạy hư rồi.
Hoài Dương vương giận tím mặt, nếu người hiểu rõ tính tình hắn nhìn thấy hắn thế này, chắc chắn là sợ tới mức quỳ xuống đất không đứng lên nổi.
Nhưng Miên Đường lại duỗi tay sờ khuôn mặt đanh lại của hắn nói: “Về nhà vất vả, đừng không vui như thế, ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói cho chàng nghe đây… Đúng rồi, phu quân, chàng có biết, tại sao ta biết tiếng Man không?”
Thôi Hành Chu nghe vậy, hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Làm sao nàng phát hiện mình biết nói tiếng Man?”
Thế là Miên Đường kể lại chuyện cứu giúp Lâm nương tử bị nhà chồng đuổi đi cho Thôi Cửu nghe.
Thôi Hành Chu nghe thấy vậy, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết tại sao nàng biết nói tiếng Man nữa, có lẽ là Tử Du công tử dạy cho nàng…”
Đây thật sự là nhà dột còn gặp mưa, Miên Đường vừa mới cất xong bình giấm chua Triệu tiên sinh, mới xoay người chút lại làm đổ bình giấm lâu năm Tử Du công tử năm xưa.
Miên Đường cảm thấy đoạn đường từ trấn Linh Tuyền đến đây còn không gian khổ bằng lúc này.
Thoáng chốc nàng cũng có chút tự giận mình, nàng buông lỏng tay ra, buồn chán đấm vào đầu mình nói: “Rốt cuộc trước đây ta làm sao vậy? Hết theo y học chơi cờ, lại học tiếng Man… Chẳng lẽ y là phu tử của nữ nhân à, ta đi theo hắn học ư? Ta thật sự… Không nhớ được chút nào…”
Thôi Hành Chu thấy nàng đánh rất mạnh tay, lập tức giữ cổ tay của nàng lại: “Nhớ không được thì đừng nhớ nữa, cũng không phải chuyện quan trọng gì…”
Miên Đường không đấm nữa, chỉ nhẹ nhàng nép vào lòng ngực của Thôi Hành Chu, khẽ nói: “Trước giờ ta chưa từng nghĩ xem nữ tử bị nhà chồng hưu bỏ sẽ như thế nào. Nhưng khi nhìn Lâm nương tử ta mới biết, hóa ra lại đáng thương như thế. Phu quân, sau này chàng có trở mặt vô tình, quên hết tất cả, đuổi ta khỏi nhà không?”
Thôi Hành Chu thở dài một tiếng, hắn lại quên những chuyện Liễu Miên Đường gặp phải lúc trước, không phải nàng bị tên tặc tử Lục Văn kia chơi đùa chán rồi ném xuống sông sao?
Nếu nói về đáng thương thì thật ra nàng còn đáng thương hơn nữ tử dị tộc kia.
Thế mà hắn còn động một tí là lấy Tử Du ra qua loa tắc trách nàng, chẳng phải là muốn đổi cách gợi lên ký ức đau khổ của nàng ư?
Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu không đanh mặt nữa, ôm lấy nàng nói: “Nàng mới nói ta về một lần không dễ dàng gì, tại sao lúc đầu lại không vui? Nếu biết nói tiếng Man thì cũng khá tốt đấy, sau này bắt được tù binh cần người phiên dịch để thẩm vấn, vừa hay cần đến nàng…”
Thôi Hành Châu cao to, nằm dựa trên khuỷu tay rắn chắc của hắn cảm giác cực kỳ yên tâm.
Ngửi mùi đàn hương trên người Thôi Hành Chu, lòng Miên Đường bình tĩnh hơn― dù sao thì phu quân của nàng cũng không phải là hạng người không có trách nhiệm như Nhị công tử Hồ gia, lừa cô nương trong sạch qua cửa làm thiếp, nàng với hắn là phu thê có cưới hỏi, nàng suy nghĩ linh tinh thế này đúng là buồn lo vô cớ mà!
Vì thế lập tức cười hi hi. Có điều ý cười của Thôi Hành Chu lại nhạt đi nói: “… Làm thiếp cũng không có gì không tốt. Tỷ như vị cô nương kia, vốn nên hiểu rõ thân phận dị tộc của mình làm sao có thể trở thành chính thê của thế gia vọng tộc quan nội? Chẳng qua là do nam nhân kia của nàng ta không có trách nhiệm, nói cách khác, dù nàng ta có là thiếp, cũng nên sắp xếp thỏa đáng. Suy cho cùng sống trong gia đình giàu có vẫn tốt hơn cuộc sống du mục màn trời chiếu đất ổ tái ngoại*.”
*Phía Bắc Trường Thành.
Miên Đường cảm thấy mấy lời này chỉ có nam nhân mới nói, mở to hai mắt nói: “Chính thê không làm làm thiếp làm gì? Nếu là ta, thà làm đầu gà cũng không làm đuôi trâu!”
Ý cười của Thôi Hành Chu ngày càng nhạt, nhìn thẳng vào mắt nàng, ngừng một chút mới hỏi: “Nếu ta muốn nạp nàng làm thiếp, nàng có bằng lòng không?”
Miên Đường tưởng phu quân đang nói đùa, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú của phu quân, ôm hôn một cái nói: “Phu quân thế này, nếu như không thể thành phu thê thì cứ sương sớm một hồi, chiếm sắc trước, đợi sau này chán thì đường ai nấy đi!”
Giọng điệu nói câu đấy cực kỳ giống với Đại vương một núi, một tay ăn chơi!
Thôi Hành Chu bị nàng chọc cười, lấy tay giữ đầu nàng, hôn lên đôi môi thơm, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt có chút hung ác nói: “Ngủ với ta mà muốn chạy à, không dễ vậy đâu!”
Miên Đường mới không định đi, nàng là thê tử chân chính của phu quân, tất nhiên là muốn thiên trường địa cửu cả đời, ngón tay nàng đùa bỡn đai lưng hắn, ôn nhu nói: “Vẫn chưa sinh nhi tử cho chàng, ta không đi đâu cả…”
Vẻ nhu mì nũng nịu đó đúng là khiến người ta chịu không nổi. Ánh mắt Thôi Hành Chu trầm xuống, thiếu chút nữa mất tự chủ, chỉ thấp giọng nói với nàng: “Đợi chiến sự kết thúc, quay về Chân Châu, ta sẽ để cho nàng sinh đủ!”
Có điều tâm nguyện có con nối dõi của Hoài Dương vương tạm thời không thể đạt được.
Bởi vì trận thắng đầu của Kim Giáp Quan, coi như đả kích trầm trọng vào khí thế kiêu căng phách lối của Man binh. Mặc dù vẫn chưa giành lại được vùng biên thuỳ bị mất trước đây nhưng tình cảnh hai bên địch ta không còn như trước đây nữa.
Thoáng chốc, bá tánh biên thuỳ không ai cảm thấy bất an nữa, lộ rõ bầu không khí hoà thuận vui vẻ. Có điều Thôi Hành Chu thì bị vây chặt, không phải Man binh lui binh mà chẳng qua là như ác lang vây con mồi, đang đợi thời cơ hành động.
Người Man mới nhận chức Thiền Vu A Cổ Phiến trước giờ không biết đủ, sao mà từ bỏ ý đồ được?
Lại nói tiếp, vị A Cổ Phiến này đúng là trời sinh làm sói.
Vốn gã là nghĩa tử của lão Thiền Vu nhưng lại giết hại huynh trưởng trên danh nghĩa của mình, lấy máu đoạt vị, kỳ thật không được lòng người Man trong bộ lạc lắm.
Chuyện tấn công Đại Yến lúc ấy không phải người Man nào trong bộ lạc cũng đồng ý. Thế nhưng sau khi A Cổ Phiến dùng thủ đoạn máu me, trong một chốc uy hiếp cả bộ lạc đành phải nghe thao gã.
A Cổ Phiến thì lại cho rằng mình là cứu tinh của bộ lạc người Man.
Huynh trưởng bị gã giết chết không có con trai, chỉ có một người con gái, hiện giờ không biết đang ở đâu. Cho nên dù huynh trưởng gã có bất tử, chẳng lẽ sẽ để nữ nhân kế thừa vương vị chắc?