Chưa đến một buổi chiều, tất cả mọi người trong đoàn phim căn bản đều nghe nói, Kỳ ảnh đế hai tuổi còn chảy nước miếng, ba tuổi còn đái dầm, càng khoa trương hơn là tiểu học anh còn thích móc gỉ mũi, còn móc ra rồi ăn luôn!!! Nghe người ta nói lại xong, người nghe không khống chế được bản thân mà muốn đi súc miệng nha. Không nghĩ tới…đúng là không nghĩ tới, một ngôi sao lấp lánh như vậy, đẹp trai chói lóa như vậy, lại có một tuổi thơ ‘đặc sắc’ như vậy!
Lúc nghe được chuyện này, Kỳ Uyên đang uống nước, sau khi nghe xong, bao nhiêu nước đều phun ra hết lên mặt của Quách Tử. Khó có thể tin mà bóp nát chai nước suối, sau đó lại hung thần sát khi nhìn Quách Tử nói: “Rốt cuộc là do ai đồn đại?! Tra cho anh, tra được xem anh sẽ xử hắn như thế nào!!!”
Quách Tử đứng một bên, khó xử mà vò đầu bứt tai, giãy dụa cả buổi mới nhỏ giọng nói: “Là chị dâu nói.”
Kỳ Uyên: ….
Sau đó, Quách Tử kể lại sự tình tự mình tìm hiểu từ đầu tới cuối cho anh nghe, “Chị dâu nói đùa với Lý Khiết, lúc Lý Khiết trang điểm thì nói lại với chuyên viên trang điểm kia. Chuyên viên trang điểm kia miệng rộng, cô ta biết được, chẳng khác nào cả đoàn phim đều biết.”
Kỳ Uyên: ….
Quách Tử nói xong, đứng bên cạnh một hồi lâu, lâu đến mức không thể chờ nổi câu trả lời của Kỳ Uyên, không khỏi tò mò hỏi anh: “Kỳ ca, anh muốn thu thập chị dâu như thế nào?”
Kỳ Uyên trừng mắt, hung tợn mà nói: “Còn thu thập như thế nào chứ? Đương nhiên là đóng cửa lại thu thập!”
Quách Tử tấm tắc khen hai tiếng, nghe ra rất kích thích.
Lúc chạng vạng, còn chưa đến giờ cơm, Kỳ Uyên liền lấy cớ trong lòng chịu tổn thương mà xin phép đạo diễn về khách sạn sớm hơn hai tiếng so với kế hoạch.
“Trong lòng chịu tổn thương sao? Tổn thương cái gì? Không phải là ban ngày đóng phim rất tốt sao?” Đạo diễn không rõ nguyên nhân hỏi.
Kỳ Uyên thở dài, kể lại chuyện mình bị người nhà bôi đen cho đạo diễn nghe qua một lượt.
Đạo diễn ghét bỏ nói: “Đúng là trái tim pha lê! Lúc còn nhỏ ai mà chưa từng ăn qua gỉ mũi chứ!”
Kỳ Uyên: …
Đạo diễn à, xem ra bản thân anh cũng là một câu chuyện ‘thú vị’ nha.
Khi Trần Mộc biết được chuyện mình bôi đen Kỳ Uyên đã truyền khắp đoàn phim thì chột dạ đứng ngồi không yên, cũng trong lòng dự đoán qua vài kiểu chết.
Lúc cô nói với Lý Khiết, phần lớn chỉ là nói đùa thôi, không ngờ Lý Khiết lại cho là thật, còn truyền đi cho cả đoàn phim biết, hơn nữa thời gian còn chưa đến nửa ngày, thật sự không hổ danh là người của giới giải trí, so với người bình thường thì tốc độ lan truyền tin đồn còn nhanh chóng hơn nhiều.
Quả nhiên là bản thân mình quá thiếu cẩn trọng, về sau đúng là vẫn nên hạn chế đến mức tối đa việc nói chuyện với người trong đoàn phim, miễn cho mình nói càng nhiều sai càng nhiều.
Trần Mộc vừa lo lắng, vừa sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn do trợ lý của Kỳ Uyên đi mua về, nghĩ thầm đêm nay phải nấu một bữa ăn phong phú để lấy lòng Kỳ Uyên mới được, như vậy mới có thể giảm bớt mức độ trừng phạt của anh với cô.
Trong lúc lặt rau, Hai hào kẻ biến mất nhiều ngày nay rốt cuộc cũng quay trở về đúng chức năng vị trí của nó, cho dù thật tình cô cũng chẳng biết chức năng của nó là gì.
Hai hào nói: “Tôi đã nói qua với hệ thống chủ về tình huống của Kỳ Uyên nhưng nó hoàn toàn không có ý kiến gì.”
Trần Mộc để bó rau xanh lên bàn trà, vừa xem tivi vừa lặt rau, lại phân tâm nói chuyện với Hai hào, “Nói cách khác, hệ thống chủ với đống chữ cái của hệ thống một chút cũng không cảm thấy tò mò sao?”
“Tôi cảm thấy nó hẳn là biết chuyện này.” Hai hào nói.
Trần Mộc dừng lại động tác lặt rau, tự hỏi một hồi lâu lên tiếng: “Cho nên có thể nói, thân phận của Kỳ Uyên tuyệt đối không phải là một NPC bình thường, vậy thì anh ta là ai? Anh ta còn nghiêm túc cùng tôi diễn kịch như vậy, mục đích thực sự của anh ta là gì? Chẳng lẽ anh ta thật ra chính là tiểu boss có năng lực yếu hơn hệ thống chủ? Do hệ thống chủ phái đến để gia tăng độ khó của nhiệm vụ của tôi sao?”
Hai hào nói: “Cô có cách nào gài bẫy để anh ta nói ra không?”
Trần Mộc cho một cái nhìn xem thường, “Chỉ số thông minh của tôi cách xa anh ta vạn dặm, anh ta không chủ động hố tôi đã tốt lắm rồi, đâu ra chuyện gài bẫy anh ta chứ? Hơn nữa, nếu anh ta chịu nói, anh ta cũng không gạt tôi nói đó là màn hình chờ.”
Hai hào cảm thấy Trần Mộc nói rất có lý, “Nhưng tôi thực sự tò mò thân phận của anh ta nha!”
Trần Mộc bĩu môi, “Chỉ cần tôi có thể thuận lợi ly hôn, thì thân phận của anh ta là gì, đều không liên quan đến tôi.”
Hai hào không đồng ý với cách nói của cô nói: “Có lẽ sau khi biết được thân phận đích thực của anh ta, có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”
Những lời này, Trần Mộc nghe thấy lọt tai, nghĩ thầm cái này có lẽ là nhiệm vụ bí mật mà hệ thống chủ phân cho cô sao?
Không đợi cô kịp tìm hiểu sau hơn, lúc này Kỳ Uyên cũng đã trở về, đem theo một thân sát khí, thoạt nhìn giống như những chiến binh đi báo thù, quanh thân phảng phất khí tràng màu tím-đen cực kỳ nguy hiểm.
Nghĩ đến những lời đồn đó đều là từ miệng mình mà ra, Trần Mộc vô cùng chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng, tránh trái tránh phải không biết nên nhìn vào đâu.
Kỳ Uyên không nói tiếng nào mà bước đến ngồi bên cạnh cô, sau đó nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, ánh mắt thâm trầm như muốn ăn thịt người.
Trần Mộc rụt rụt cổ, run bần bật xin tha mạng: “Đại vương tha mạng!”
Kỳ Uyên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mới thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào sô pha, giọng không lớn nhưng hừ lạnh nói: “Lúc nói bậy về anh, không phải cảm thấy thoải mái lắm sao? Bây giờ sao lại biến thành bộ dáng này?”
Trần Mộc chớp chớp mắt, giả ngu nói: “Tuyệt đối không có mà, tôi đâu có dám nói bậy, tôi chỉ đùa một chút thôi.”
Kỳ Uyên đưa tay ôm ngực nói: “Anh thực sự rất tò mò, em làm sao biết được chuyện hai tuổi anh chảy nước miếng, ba tuổi đái dầm? Lúc đó em còn chưa sinh ra.”
Trần Mộc: ….
“Thật ra là ba tôi kể cho tôi, lúc nằm trên giường nhàm chán, thường xuyên kể về chuyện trước kia của anh.”
Kỳ Uyên nhẫn nhịn, cuối cùng thở dài nói: “Cho nên chuyện lúc anh học tiểu học thích móc gỉ mũi, còn bỏ miệng ăn luôn là sự thật sao?!”
Trần Mộc:….
Những lời này thực sự có hình ảnh rất mạnh, cô chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất ghê, vội vàng giải thích: “Câu trước đúng là em nói, nhưng cái câu ăn luôn này tuyệt đối là do người khác bịa đặt! Là bịa đặt!!!”
Kỳ Uyên hoàn toàn không hề tức giận, nghĩ thầm vợ mình, nếu cô ấy bôi đen mình mà cảm thấy vui vẻ cũng tốt. Đến nỗi những lời nói tàn nhẫn như “Muốn đóng cửa lại mà thu thập”, anh cũng chỉ có thể tự mình lựa chọn mất trí nhớ, yên tâm thoải mái quên hết đi.
Trần Mộc cúi đầu kiểm điểm bản thân, nghĩ thầm việc này là chính mình không đúng, không nên trước mặt những người ngoài nói bậy, tốt xấu gì thì Kỳ Uyên cũng là ảnh đế, nhất cử nhất động đều bị chú ý rất kỹ, miệng cô không chú ý như vậy, khẳng định dễ dàng gây ảnh hưởng không tốt.
Nghĩ đến đây, cô chủ động thừa nhận sai lầm với Kỳ Uyên, “Thực sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ không nói những lời bậy bạ nữa.”
Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy áy náy của cô, Kỳ Uyên nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô, không muốn làm cô khó xử, liền nói: “Như vậy đi, hôm nay làm cơm chiều tinh xảo một chút coi như là nhận lỗi với anh?”
Như thế nào được tính là tinh xảo chứ? Thật sự là muốn ăn Phật khiêu tường à? “Vậy anh muốn ăn gì, em sẽ cố gắng thực hiện, làm toàn những món anh thích ăn.”
Kỳ Uyên nghĩ nghĩ, cũng không biết mình muốn ăn gì, dứt khoát cho cô một cái đề mở, “Em cứ lấy chủ đề là ngọt ngào đi, làm một bữa cơm lãng mạn?”
“Như thế nào mới được tính là lãng mạn? Bữa tối dưới ánh nến sao? Anh muốn ăn đồ Tây?” Cô nghi hoặc hỏi.
Trong thời điểm sắp sửa ly hôn, lại còn đòi nấu một bữa tối ngọt ngào lãng mạn, người đàn ông này quả nhiên là diễn quá sâu rồi!
Kỳ Uyên lắc đầu nói: “Chính là loại đồ ăn có thể làm cho người ta khi ăn trong lòng cảm thấy ngọt ngào đó, không nhất thiết phải là cơm Tây.”
Đồ ăn Trung Quốc? Ăn vào cảm thấy ngọt ngào? Trong đầu Trần Mộc chợt lóe lên một tia sáng, nhanh chóng cô có ý tưởng rồi, “Tôi biết mình sẽ làm gì rồi, bảo đảm anh sẽ thích.”
Kỳ Uyên cảm thấy mỹ mãn gật đầu, nhìn rau trong tay cô, cười nói: “Để anh lặt rau giúp em?”
“Anh có biết làm không?” Cô có chút lo lắng hỏi.
“Chắc là biết?” Anh không quá xác định nói.
Năm phút sau, Trần Mộc nhìn đống rau nát nhừ nhìn không ra hình dạng, còn bị ngắt đến mức chảy ra nước, thở dài một cái, “Nếu anh muốn tối nay có đồ ăn, thì dừng tay lại đi.” Nói xong thuận tay đưa cho anh một quả táo, để anh ngồi một bên gặm chơi, “Ăn trước quả táo lót dạ đi.”
Sau đó, Kỳ Uyên vừa gặm táo vừa nhìn cô nhanh nhẹn lặt rau rồi lại thái cắt đống thức ăn, khóe miệng không ngăn được mà cong lên, mở miệng khen ngợi: “Thật là hiền huệ.”
Trần Mộc kỳ quái liếc anh một cái, nghĩ thầm cái người này tâm tư thật sự rất phức tạp, hiện tại hai người đang trong thời kỳ chuẩn bị ly hôn, cũng không phải là tuần trăng mật, anh ta hở ra là trưng ra bộ dáng sủng nịnh, rốt cuộc anh ta muốn quậy kiểu gì vậy không biết? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự lo sợ sau này sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Có phải là nên kéo dài khoảng cách của hai người ra mới thích hợp hay không? Hoặc tìm việc gì đó làm để phân tán lực chú ý của bản thân mình?
Nhưng cô thực sự muốn biết rốt cuộc địa vị của Kỳ Uyên là gì, có phải anh ta xuất hiện để ngăn cản không cho cô hoàn thành nhiệm vụ hay không.
Anh ta biết hệ thống ký tự của máy chủ, cũng không phải là một NPC bình thường, cũng không phải hệ thống, rốt cuộc anh là là ai cơ chứ? Hệ thống chủ chắc chắn biết sự tồn tại của anh ra, nhưng lại ngấm ngầm đồng ý sự tồn tại đó là vì cái gì? Có phải là có liên quan đến nhiệm vụ của cô không?
Cô vừa chuẩn bị thức ăn, vừa như lơ đãng lên tiếng: “Trên máy tính của anh có những ký tự kỳ quái đó, tôi đã từng nhìn thấy qua ở chỗ khác.”
Kỳ Uyên dừng động tác ăn táo lại, quay đầu nhìn cô, “Cái ký tự kỳ quái nào chứ?”
Còn giả ngu, Trần Mộc rất kiên nhẫn mà nhắc nhở: “Cái anh nói là màn hình chờ đó những cái đó chính là những ký tự kỳ quái.”
Kỳ Uyên nhướng mày, không chút để ý nói: “Những cái đó thực sự chỉ là màn hình chờ thôi, không tin bây giờ anh mở cho em xem.” Nói xong anh làm bộ như muốn đứng dậy, lại bị cô kéo lại.
Trần Mộc nói: “Trên máy tính của một người bạn trước kia của tôi cũng có những ký tự giống như vậy, lúc đó người kia nói với tôi là văn kiện, nhưng hiện tại nghĩ lại, thì ra anh ta đang lừa tôi.” Trần Mộc nhớ tới thư phòng của lão đại, cho dù cô chỉ là nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng rất sâu. Kỳ Uyên kia cùng với Kỳ Uyên này, nói không chừng thực sự có mối quan hệ nào đó.
Còn có âm thanh mơ hồ xuất hiện trong mơ của cô nữa, vẫn luôn là “Tiểu Mộc chờ anh.” Hiện tại nhớ lại, hình như cũng có vài phần giống giọng nói của Kỳ Uyên.
Cho nên, anh ta tột cùng là ai chứ? Không đúng anh ta tột cùng là ‘thứ’ gì? Không đúng không đúng, anh ta tột cùng là cái gì?
Ở thế giới trước, theo lý thuyết anh ta là một người trọng sinh, nhưng rất nhiều vấn đề lại không có cách nào giải thích được. Ở thế giới này, anh ta lại gắn liền với cái giả thiết gì đây?
Điểm quan trọng chính là: Anh ta có phải là biết rõ tình huống của cô như lòng bàn tay, lại giả vờ như cái gì cũng không biết không?
Có rất nhiều câu hỏi cơ bản là không thể nào trả lời được, hiện tại lại có nhiều câu hỏi hơn xuất hiện! Nhưng cô không có cách đi tìm đáp án của những câu hỏi này, đã thế còn phải đối mặt với những loại đùa giỡn của người đàn ông này, hơn nữa còn phải ‘ngậm đắng nuốt cay’ mà làm một bữa tối ngọt ngào cho anh ta!!!
Nghĩ đến đây, Trần Mộc thực sự muốn bỏ gánh giữa đường cái gì cũng không tiếp tục làm, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen nhánh mang ý cười của Kỳ Uyên, cô lại không có cách nào từ chối được.
Kỳ Uyên nói muốn một bữa tối ngọt ngào, Trần Mộc thực sự chuẩn bị cho anh một bàn thức ăn ngọt, sườn xào chua ngọt, khoai lang đỏ ngào đường, khoai môn nghiền, thịt chiên bột , bánh dày đường đỏ, chè hạt sen, còn có cơm gạo nếp ngọt!
Nhìn một bàn toàn đồ ngọt tinh xảo, Kỳ Uyên dường như cảm thấy hàm răng mình có chút mềm nhũn, nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy đĩa rau xanh kia được xem như là đồ mặn, nào biết được Trần Mộc lúc này phối hợp lên tiếng: “Để phù hợp với chủ đề tối nay, ngay cả rau xào tôi cũng xào thành ngọt, thế nào, thấy tôi thông minh không?”
Kỳ Uyên: ….