Đọc truyện Full

Chương 147: Anh đã làm gì tôi?

Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Hàn Dịch lóe sáng, anh không cử động, cứ ngây ra nhìn động tác của Vu Hiểu Huyên. Anh đương nhiên biết Vu Hiểu Huyên bây giờ đã say rồi, cô uống hết một chai rượu vang, có thể không say sao?

Vu Hiểu Huyên lại đưa lưỡi liếm môi Hàn Dịch, vẫn không ngọt. Cô nhíu mày, hình như hơi hoang mang nên lại ngửa đầu ra sau, kéo dài khoảng cách với Hàn Dịch, sau đó lại cúi đầu như đang tự hỏi sao thạch rau câu này không ngọt.

Cảm xúc trên môi biến mất khiến Hàn Dịch bất mãn nhíu mày. Anh nhìn Vu Hiểu Huyên đang cúi đầu, tối sầm mắt lại, đưa tay kéo cô vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn.

Đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng Vu Hiểu Huyên ra, tiến quân thần tốc, bắt đầu hoành hành. Mùi rượu ngập tràn trong miệng khiến Hàn Dịch nhắm hai mắt lại.

Vu Hiểu Huyên nhíu chặt mày, đến lúc Hàn Dịch phát hiện có điều gì đó là lạ thì chỉ kịp nghiêng đầu ra.

Mùi hôi chua của thức ăn đã tiêu hóa và mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí. Cảm giác ươn ướt trên ngực và cổ khiến sắc mặt Hàn Dịch còn đen hơn đáy nồi, cả người trở nên lạnh lẽo

Anh thậm chí không dám nhìn xuống người, sợ sau khi nhìn xuống sẽ không nhịn được mà chém cái người trước mặt.

Vu Hiểu Huyên nôn xong đã thoải mái hơn, cơ thể mềm oặt, ngã xuống đất. Cơ thể Hàn Dịch phản ứng nhanh hơn đầu óc, bước tới đỡ cô, bãi nôn vốn chỉ có trên người anh cũng dính lên người Vu Hiểu Huyên.

Anh chịu đựng sự khó chịu cồn cào trong dạ dày, kéo Vu Hiểu Huyên vào nhà tắm trong phòng khách, để cô đứng dưới vòi sen rồi mở nước ấm.

Đợt nước ban đầu lạnh buốt khiến Vu Hiểu Huyên phát run lên. Hàn Dịch kéo vòi sen ra, sau khi thử thấy nước ấm thì mới xối lên người cô.

Anh nhìn trên người mình, lại nhìn Vu Hiểu Huyên hai mắt mơ màng, suy nghĩ một chút rồi cố định vòi hoa sen lên trên, sau đó đi ra ngoài.

Hàn Dịch tắm rất nhanh, sau đó quay lại, tay cầm áo choàng tắm. Vu Hiểu Huyên vẫn còn ngồi dưới đất, nhắm hai mắt lại như đang ngủ, vòi sen vẫn đang phun nước.

Hàn Dịch tức đến bật cười, như vậy mà cũng ngủ được, cô là heo sao, Vu Hiểu Huyên?

Hàn Dịch tắt nước, thấy quần áo trên người Vu Hiểu Huyên đã ướt đẫm thì do dự một chút, sau đó tiến lên, nhắm mắt cởi quần áo ướt của cô.

Cảm xúc mịn màng trơn trượt dưới tay khiến cho Hàn Dịch muốn tiến xa hơn, anh ra sức nuốt từng ngụm nước miếng, động tác trên tay nhanh hơn, sau đó quấn cả người cô vào áo choàng tắm, sau đó mới mở hai mắt ra.

Ôm cô về giường, vào nhà tắm lấy khăn lau khô tóc cho cô xong, anh mới vào nhà tắm quét dọn sạch sẽ.

“Con bé chết tiệt kia, bây giờ tạm tha cho cô, ngày mai chờ cô thức dậy, tôi sẽ tính sổ với cô.” Hàn Dịch vừa cọ nhà vệ sinh vừa hung ác nói.

Hàn Dịch quét dọn xong nhà vệ sinh thì đã là bốn giờ sáng, mắt anh sắp không mở nổi nữa rồi. Lúc đi qua giường Vu Hiểu Huyên nằm, anh mới phát hiện con bé này lại đá chăn xuống giường. Hàn Dịch trừng mắt, rất muốn tắt hệ thống sưởi để cho con bé này chết cóng đi.

Hàn Dịch rất muốn làm như không thấy, nhưng đi được vài bước, anh vẫn vòng lại đắp chăn cho cô. Nhưng anh chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng Vu Hiểu Huyên kêu khát từ phía sau, đành quay trở lại, cho cô ấy uống nước.

Lăn qua lăn lại như vậy, Hàn Dịch ngồi cạnh giường Vu Hiểu Huyên, nhìn cái người ngủ như heo đó chằm chằm, nhưng dù vậy thì cô vẫn không có phản ứng gì, còn hai mắt của anh thì lại cay xè

“Chắc chắn là đời trước tôi thiếu nợ cô rồi.” Hàn Dịch lẩm bẩm.

***

“A a a a a, bệnh hoạn, dê xồm, đồ ẻo lả chết tiệt!!!!!” Tiếng hét chói tai gọi Hàn Dịch thức dậy từ trong mộng, chưa đợi anh mở mắt, một chiếc gối đã đập xuống đầu anh.

Sắc mặt Hàn Dịch đen thui, “Vu Hiểu Huyên, cô làm gì thế hả!?” Anh ta hung dữ nhìn cô chằm chằm, mắt bốc lửa. Mới vừa ngủ chưa được bao lâu đã bị người khác đánh thức, tâm trạng tốt được mới lạ.

Vu Hiểu Huyên kéo chăn lên che kín người, mặt trắng bệch, chỉ tay vào anh, “Anh… đồ dê già này… anh đã làm gì tôi?”

Làm gì? Anh có thể làm gì cô? Đôi mắt Hàn Dịch ban đầu vẫn hơi mù mờ, sau khi thấy rõ động tác và vẻ mặt bị ức hiếp của Vu Hiểu Huyên, sắc mặt anh liền không thể đen hơn được nữa.

“Thôi nghĩ bậy bạ đi.” Hàn Dịch giễu cợt, còn không quên nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô cần ngực không có ngực, cần mông không có mông, tôi làm gì cô? Tôi còn sợ cô làm gì tôi ấy chứ.”

Vu Hiểu Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ, bị Hàn Dịch chọc tức đến mức nói không nên lời, “Anh… anh…” Bỗng nhiên, cô nhìn xuống người mình, “Quần áo tôi mặc đâu?”

“Trong thùng rác nhà vệ sinh.” Hàn Dịch hơi mất kiên nhẫn, bây giờ anh rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi ngay.

“Anh thay quần áo cho tôi?” Vu Hiểu Huyên hoảng sợ.

Hàn Dịch cười lạnh, “Nếu không thì cô nghĩ thế nào?”

“Hàn Dịch, đồ lưu manh, tôi cắn chết anh.” Vu Hiểu Huyên tức điên hét lên, lao đến định cắn chết Hàn Dịch. Anh biến sắc, nhìn răng hổ của cô mà cái cổ liền phát lạnh, vết thương do bị cô cắn tối qua còn chưa lành đâu. Anh vội vàng tránh né khiến cô vồ hụt, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng thì vặn ngược hai tay cô ra sau lưng. Vu Hiểu Huyên bị ép nằm lên giường, tư thế hơi chật vật.

“Hàn Dịch, tên khốn kiếp, buông ra.” Vu Hiểu Huyên giãy giụa, nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch nhau nhiều, Hàn Dịch dễ dàng giữ được cô.

Hàn Dịch ngồi trên đùi Vu Hiểu Huyên, một tay khống chế hai tay của cô, nhìn xuống từ trên cao, thầm đắc ý trong lòng. Cho cô cắn tôi này, bây giờ xem cô làm sao cắn được nữa.

“Buông cô ra để cô cắn tôi à? Cô nghĩ hay quá.” Hàn Dịch không ngốc, sao buông Vu Hiểu Huyên ra được, “Vu Hiểu Huyên, bản thiếu gia nói cho cô biết, tuy người thay đồ cho cô là tôi, nhưng tôi không liếc nhìn lấy một cái, bản thiếu gia còn chướng mắt dáng người xấu xí của cô ấy chứ.”

Vu Hiểu Huyên đâu quan tâm đến việc anh nói cái gì, chỉ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng càng ra sức giãy giụa thì Hàn Dịch càng siết chặt. Cuối cùng, Vu Hiểu Huyên đau đến nhíu mày, không nhịn được mà kêu đau một tiếng. Hàn Dịch sửng sốt, buông lỏng tay hơn.

“Hàn Dịch, anh là cái đồ lưu manh, khốn kiếp, chỉ biết ức hiếp tôi…” Không biết vì đau hay là vì cái khác mà giọng Vu Hiểu Huyên hơi nghẹn ngào, viền mắt đỏ lên.

Hàn Dịch lần này thật sự ngạc nhiên, vô thức buông lỏng tay cô ra, xuống khỏi đùi cô rồi ngồi một bên. Vu Hiểu Huyên cũng không đứng dậy mà cứ nằm ở đó khóc.

“Hu hu hu, tên khốn kiếp này, thừa dịp người ta uống say để lợi dụng.” Vu Hiểu Huyên rất uất ức.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full