Đọc truyện Full

Chương 151: Quen với lãnh thanh thu

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Thanh Lan hiếm khi trở về nhà một lần, nhưng thật không đúng lúc, ngoại trừ Thẩm Khiêm ra thì những người khác đều ở đây.

“Thanh Lan về rồi.” Thẩm Hi Đồng mỉm cười chào hỏi, khác hẳn thường ngày.

Thẩm Thanh Lan liếc cô ta. Lần trước cô về đây cô ta còn lười giả vờ giả vịt cơ mà, sao bây giờ lại làm trò rồi?

Thẩm Hi Đồng tươi cười, hình như tâm trạng rất tốt, cũng không hề để ý đến chuyện Thẩm Thanh Lan trước giờ vẫn lơ cô ta.

“Lan Lan.” Thẩm Quân Dục gọi Thẩm Thanh Lan. Cô nhìn anh một cái, thấy anh lắc đầu tỏ vẻ không có gì, vì thế cô liền lên tầng tìm Thẩm lão gia. Hôm nay cô về đây chủ yếu là muốn thăm ông nội.

“Ông nội.” Thẩm lão gia không ở trong thư phòng. Thẩm Thanh Lan gõ cửa phòng ông.

“Vào đi.” Trong phòng truyền đến giọng nói của Thẩm lão gia.

Thẩm Thanh Lan đẩy cửa bước vào, thấy Thẩm lão gia đang đứng trước tủ, hình như đang bỏ cái gì đó vào ngăn tủ. Cô nhìn thoáng qua thì thấy một góc album ảnh bị lộ ra ngoài, là album ảnh của ông bà nội.

Đôi mắt Thẩm Thanh Lan hơi tối lại, bước tới đỡ cánh tay Thẩm lão gia, “Ông nội, ngày mai con cùng ông đi thăm bà nội nhé.” Cũng đã lâu cô không đến nghĩa trang thăm bà nội. Thật ra từ sau khi Thẩm lão thái được an táng ở nghĩa trang, Thẩm Thanh Lan cũng rất ít khi đến thăm bà. Không phải là cô không nhớ, mà vì quá để ý, dù cô đã quen thấy cảnh sống chết, khi nhìn bia mộ lạnh lẽo của bà nội, sâu trong trái tim cô vẫn cảm thấy đau đớn.

Thẩm lão gia vỗ tay cô, “Bây giờ chưa cần đi. Đừng lo, ông nội không sao đâu, chỉ hơi nhớ bà cháu nên muốn trò chuyện với bà ấy thôi. Sao cháu lại về đây?”

“Mấy ngày không gặp ông nên muốn về thăm ông một chút.” Thẩm Thanh Lan giải thích.

Thẩm lão gia mỉm cười ôn hòa, “Sức khỏe ông vẫn tốt, cháu không cần lo lắng. Ăn cơm chưa?” Đã quá giờ dùng cơm trưa, nhưng Thẩm lão gia lo cháu gái đói bụng.

“Cháu ăn cơm với bạn ở bên ngoài rồi mới đến đây.”

Thẩm lão gia gật đầu, “Vậy là được rồi, dạo này không đến trường sao?”

“Vâng, việc học xong gần hết rồi nên dạo này đều ở nhà.”

Hai ông cháu tán gẫu chuyện gia đình, tuy những gì Thẩm lão gia hỏi đều là việc vặt vãnh, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn kiên nhẫn trả lời.

Cuộc trò chuyện này kéo dài đến tối, Thẩm Thanh Lan chắc chắn phải ở lại ăn cơm rồi.

“Thanh Lan, tối nay có món cá rô mà em thích, ăn nhiều một chút nhé.” Chị Tống vừa cười vừa nói.

“Cảm ơn chị Tống.” Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Thanh Lan hơi cong lên.

Bữa cơm này rất yên tĩnh, chỉ trừ ánh mắt Thẩm Hi Đồng thỉnh thoảng liếc nhìn cô đầy đắc ý.

Sau bữa ăn, Thẩm Thanh Lan lại ngồi thêm một lát, đang định về thì bị Thẩm Hi Đồng gọi lại.

“Thanh Lan, em đừng về vội. Chị dạo này nhờ quan hệ của một người bạn nên làm quen được với Lãnh Thanh Thu, đã mua một bức tranh của cô ấy, em xem thử giúp chị đi.”

Bước chân vừa định rời đi của Thẩm Thanh Lan dừng lại, cô nhìn Thẩm Hi Đồng lên tầng rồi mang một bức tranh xuống.

Nghe thấy tên Lãnh Thanh Thu, Thẩm lão gia, Sở Vân Dung và Thẩm Quân Dục đều ở lại.

“Chị cũng mới quen cô ấy gần đây thôi, không ngờ cô ấy lại còn trẻ như thế.” Thẩm Hi Đồng tươi cười, nhìn Thẩm Thanh Lan mà không hề che giấu vẻ đắc ý trong mắt, “Trước đó nghe em nói là có quen biết người đại diện của Lãnh Thanh Thu, còn nhờ cô ấy vẽ một bức tranh chúc thọ ba, nến chắc hẳn em có quan hệ rất tốt với người đại diện của cô ấy.”

Không biết Thẩm Hi Đồng âm mưu điều gì, Thẩm Thanh Lan vẫn rất nể mặt hơi gật đầu, người ta đã muốn diễn kịch cho cô xem thì với tư cách là khán giả, cô vẫn có thể giúp một tay. Huống chi, mấy ngày trước vừa nghe Daniel nhắc đến việc có người giả mạo tranh cô vẽ, bây giờ người này lại quen biết với Thẩm Hi Đồng, quá nhiều trùng hợp, Thẩm Thanh Lan không thể không hoài nghi.

Thấy Thẩm Thanh Lan gật đầu, nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng càng tươi, “Hôm qua chị còn nhắc đến chuyện này với Thanh Thu, nhưng mà hình như cô ấy không biết em. Để hôm nào chị giới thiệu hai người với nhau nhé? Chị cũng gặp Thanh Thu mấy lần, tuy cô ấy kín tiếng nhưng lại rất dễ gần, quan hệ của chị với cô ấy cũng tốt lắm.”

Vừa nói với Thẩm Thanh Lan, cô ta vừa đưa bức tranh trong tay ra. Bức tranh này không khác mấy bức tranh dự thi mà Thẩm Thanh Lan đưa cho Daniel lắm. Cô lại gần nhìn kỹ một chút, quả thật người này bắt chước rất giống, bất kể là phong cách hay nét vẽ đều bắt chước giống đến 99%, kỹ thuật vẽ tranh cũng thấy được chút ít, chỉ là… ánh mắt Thẩm Thanh Lan đột nhiên nhìn góc trái bên dưới bức tranh, hơi nhếch khóe miệng lên.

“Hình như bức tranh này không phải do Lãnh Thanh Thu vẽ.” Thẩm Quân Dục đột nhiên nói, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng cứng đờ, nhìn Thẩm Quân Dục, “Sao thế được? Bức tranh này do chính Thanh Thu vừa hoàn thành cách đây không lâu, cô ấy còn cố ý tặng cho em mà. Sao lại không phải do chính cô ấy vẽ chứ?”

“Đúng vậy, Quân Dục, đây chẳng phải là tác phẩm của Lãnh Thanh Thu sao?” Sở Vân Dung cũng nói, bà ấy cũng có chú ý đến tác phẩm của Lãnh Thanh Thu, nên cũng hiểu rõ phong cách và nét vẽ của cô ấy.

Thẩm lão gia nhìn bức tranh một chút, trong mắt hình như hơi hiện vẻ nghi ngờ, nhưng lại không nói gì.

Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Quân Dục, chỉ thấy anh ấy chau mày, hình như nghi ngờ gì đó.

“Thật ra con cũng không chắc lắm, chẳng qua là cảm thấy phong cách của bức tranh này không giống với Lãnh Thanh Thu.”

Thẩm Hi Đồng thở phào một hơi, còn tưởng rằng Thẩm Quân Dục thật sự biết cái gì đó, “Anh, lúc hoạ sĩ vẽ tranh thì tâm trạng cũng có thể thay đổi mà, vẽ ra phong cách tác phẩm khác trước cũng không có gì lạ.”

Lời cô ta nói có lý, Thẩm Quân Dục cũng không diễn tả được ý nghĩ trong đầu, nhưng khi nhìn bức tranh này, anh luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhìn vào chỗ ký tên ở góc trái bên dưới, ánh mắt càng nghi ngờ.

Thẩm Thanh Lan chú ý đến nét mặt của anh, trong mắt cô ẩn chứa ý cười, không ngờ anh trai cô lại là người đàn ông tỉ mỉ như vậy. Bản thân cô chính là Lãnh Thanh Thu, nên hiển nhiên biết chỗ ký tên ở góc dưới bên trái có gì đó là lạ. Nhưng Thẩm Quân Dục chỉ nhìn một cái là biết khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ.

“Đồng Đồng, con và Lãnh Thanh Thu thân lắm sao?” Sở Vân Dung hỏi.

Thẩm Hi Đồng mỉm cười, “Rất thân, con cũng chỉ vô tình quen biết cô ấy thôi, bèn tùy ý trò chuyện mấy câu, lại thấy rất ăn ý với nhau, sau đó qua lại một hai lần liền thân.”

“Nếu có cơ hội thì mời cô ấy đến nhà chơi, người trong nhà đều rất thích tác phẩm của cô ấy.” Sở Vân Dung lên tiếng mời.

Thẩm Hi Đồng cười nói, “Vâng, thưa mẹ, để hôm nào con nói với cô ấy, chỉ là Thanh Thu gần đây đang bận tham gia cuộc thi tranh tài họa sĩ quốc tế, sau đó còn phải chuẩn bị triển lãm tranh ở Bắc Kinh, chắc là không có thời gian rảnh đâu.”

Sở Vân Dung hơi tiếc nuối, “Vậy thì tiếc quá, nhưng nếu lần sau có cơ hội, con nhất định phải mời người ta đến nhà chơi nhé.”

Thẩm Hi Đồng cười gật đầu, “Con biết rồi, mẹ.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan cứng lại, hình như đối phương biết rất rõ chuyện của cô, thậm chí còn biết cả cuộc thi này, cả triển lãm tranh sang năm sẽ diễn ra.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full