Hôm nay tâm tình của Thẩm Hi Đồng không tệ, đang định lên lầu xem Sở Vân Dung thì gặp phải chị Tống. Vẻ mặt chị Tống hờ hững, chị vẫn tôn trọng cô ta, nhưng lại không xuất phát từ tình cảm chân thành như với Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Hi Đồng bĩu môi, cũng chỉ là một người giúp việc thôi.
Cô ta đi lên tầng, thấy cửa phòng Sở Vân Dung đóng chặt thì bèn gõ cửa. Không thấy ai lên tiếng trả lời, cô ta lại gọi,“Mẹ, mẹ có ở trong phòng không?”
Sở Vân Dung đang ăn cháo, rõ ràng cháo ngon ngọt nhưng bà ăn lại cảm thấy vô cùng đắng chát. Bà không ngờ Thẩm Thanh Lan lại biết bà thích cháo hạt sen, lại còn bảo chị Tống nấu cháo cho bà.
Sở Vân Dung đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ nãy, nghe tiếng gõ cửa này, bà biết người ngoài cửa là Thẩm Hi Đồng. Nếu là ngày thường thì bà sẽ đứng dậy mở cửa ngay, hôm nay là lần đầu tiên bà làm như không nghe thấy.
Chỉ đến khi Thẩm Hi Đồng lại gọi thêm một tiếng, Sở Vân Dung mới lên tiếng trả lời, nhưng không đứng dậy mở cửa, “Đồng Đồng, mẹ thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Thẩm Hi Đồng hơi biến sắc, bàn tay nắm chốt cửa dần dần buông ra, ngoan ngoãn trả lời, “Dạ vâng, mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Sở Vân Dung từ từ ăn cháo, hình ảnh trong đầu rất hỗn loạn, lúc thì là hình ảnh Thẩm Thanh Lan khi còn bé mỉm cười ngọt ngào, lúc lại là hình ảnh Thẩm Hi Đồng khi vừa bước vào nhà họ Thẩm, ôm đùi bà, cẩn thận nói, “Nếu cô không có con gái thì sau này xem con như con gái cô có được không? Con sẽ là một đứa con gái ngoan ngoãn, một đứa con gái mãi mãi không sẽ rời xa cô.”, lúc thì lại là hình ảnh Thẩm Thanh Lan khi vừa mới quay về nhà họ Thẩm, ánh mắt cô lạnh lùng, bỡ ngỡ xa cách, còn vô thức đề phòng khi bà đến gần cô.
Ánh mắt Sở Vân Dung lại mơ màng, bà khẽ buông lỏng tay, chiếc thìa lập tức rơi xuống đất, vỡ nát.
Vài hạt cháo còn vương vãi trên sàn nhà.
Bà giật mình, ngồi xổm xuống định nhặt những mảnh vỡ dưới đất lên, nhưng lại bị cứa vào tay.
Sở Vân Dung đặt tay lên ngực, ngồi bệt xuống đất, hình như hơi khó chịu. Một lúc sau, bà mới đứng lên, lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Khiêm.
“A Khiêm, em đánh mất thứ quý giá nhất rồi.” Giọng nói của bà hơi khàn khàn, nghẹn ngào.
***
Thẩm Thanh Lan đưa Phó lão gia về nhà họ Phó rồi đi ngay. Vừa lái xe ra khỏi Đại viện, cô liền gọi cho Kim Ân Hi, nhưng lại không liên lạc được. Thẩm Thanh Lan đến Thượng Nhã Uyển cũng không thấy cô ấy đâu, nhưng đồ dùng của cô ấy vẫn còn ở trong phòng.
Không tìm được Kim Ân Hi, Thẩm Thanh Lan cũng không thấy lo lắng. Với bản lĩnh của Kim Ân Hi, cho dù có gặp chuyện không may, thì người xảy ra chuyện cũng không phải là cô ấy.
Cô vốn định nhờ Kim Ân Hi điều tra xem cô ả giả mạo Lãnh Thanh Thu là ai. Trước đây Kim Ân Hi định điều tra, thế nhưng Thẩm Thanh Lan cảm thấy không cần thiết. Bây giờ, cô cảm thấy vẫn nên điều tra một chút.
Lúc này cô khẳng định chắc chắn rằng mình chính là mục tiêu của cô ả kia. Lẽ nào cô ả biết cô là Lãnh Thanh Thu? Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Thẩm Thanh Lan phủ định. Nếu như cô ả kia thật sự biết cô chính là Lãnh Thanh Thu thì tuyệt đối sẽ không thể bình tĩnh khi đối mặt với cô như vậy được.
Ánh mắt cô ả đó nhìn cô hình như rất tò mò, tò mò điều gì chứ? Thẩm Thanh Lan nghĩ đến một khả năng, mặt biến sắc.
Không, không thể nào, những người biết cô của lúc trước đều đã chết hết rồi, những ai còn sống đều là người có thể tin tưởng, hoàn toàn không thể có ai biết thân phận trước kia của cô được.
Hơn nữa, Kim Ân Hi cũng đã nói dù có người có kỹ thuật cao hơn cô ấy thì cũng không thể tìm được phần tư liệu đã bị xóa sạch kia được.
Kim Ân Hi không có ở đây, Thẩm Thanh Lan bèn gọi điện thoại cho Daniel, biết anh ta bây giờ vẫn chưa từ Anh về, “Daniel, anh có tiết lộ thời gian tổ chức triển lãm tranh của chúng ta với những ai khác không?”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi.
“Tôi có nói với công ty sự kiện, bây giờ tôi đang ở nước ngoài, không quay về ngay được, cũng cần có người bắt đầu chuẩn bị cho triển lãm tranh. Sao thế Thanh Lan? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hơi thả lỏng, “Không có việc gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi. Bao giờ anh về nước?”
“Còn khoảng vài ngày nữa. Ngày mai có kết quả cuộc thi rồi, chờ qua lễ trao giải rồi sẽ về ngay. Thanh Lan, cô thật sự không đến tham gia buổi lễ trao giải sao? Dù sao cô cũng là người đoạt giải mà, tôi giúp cô nhận giải có ổn không?” Giọng Daniel hình như có chút khó xử, vẫn muốn khuyên Thẩm Thanh Lan đích thân đến tham gia lễ trao giải.
“Không được, anh toàn quyền đại diện đi.” Mấy ngày nữa Phó Hoành Dật trở lại rồi, cô không muốn vắng nhà vào lúc này.
Daniel hơi tiếc nuối, “Thanh Lan, cô đừng có mà hối hận đấy nhé. Tôi nói cho cô biết, tác phẩm này của cô chắc chắn có thể đoạt giải.”
Thẩm Thanh Lan khẽ nở nụ cười, cô có chuyện quan trọng hơn rồi.
Nếu Daniel biết cái gọi là chuyện quan trọng của Thẩm Thanh Lan chính là chờ ngài Phó về nhà thì có lẽ anh ta sẽ hộc ba lít máu mất thôi.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Daniel, Thẩm Thanh Lan lái xe thẳng về Giang Tâm Nhã Uyển. Biết mấy ngày nữa Phó Hoành Dật sẽ trở về nên tâm trạng của cô rất tốt. Đang quét dọn vệ sinh thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua, là Cố Dương.
“Thẩm Thanh Lan đây.”
“Chị dâu nhỏ, cứu mạng với!” Giọng Cố Dương từ trong điện thoại truyền ra, y như tiếng lợn bị cắt tiết vậy.
Thẩm Thanh Lan đảo mắt, “Anh đang ở đâu?”
Cố Dương nhìn mấy người to khỏe xung quanh mình, đáng thương nói, “Cực Nhạc.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan tối sầm lại, Cực Nhạc là sòng bạc ngầm lớn nhất Bắc Kinh, sao Cố Dương lại vào trong đó? Nghe tiếng ầm ĩ bên kia, hình như Cố Dương đang bị người ta giữ lại.
“Nửa tiếng, tôi lập tức đến ngay.” Thẩm Thanh Lan nói xong liền cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Cố Dương cúp điện thoại, khuôn mặt đâu còn vẻ đáng thương như vừa rồi, mà lại vô cùng kiêu ngạo nói, “Chị dâu tao sẽ tới ngay đây ngay thôi, đến lúc đó mấy người tuyệt đối đừng có khóc.”
Mấy người đàn ông khỏe mạnh vây quanh anh ta vẫn không tránh ra. Dù bị vây bên trong nhưng Cố Dương cũng không sợ, nếu thật sự phải ra tay, tuy anh ta không đánh lại nhiều người như vậy, nhưng chạy trốn vẫn không thành vấn đề. Còn vì sao anh ta đã như vậy mà vẫn chưa chạy ư?
Đại thiếu gia Cố Dương trừng mắt, anh ta là ai chứ? Anh ta đường đường chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Cố thị, sao có thể làm cái chuyện như chạy trốn được?
Cố Dương nhìn qua mấy người đàn ông khỏe mạnh kia, nhìn về phía người đàn ông đang đặt tiền cược trên bàn bài với ánh mắt dữ tợn, “Triệu Viêm, mày dám tính kế tao thế này ư? Chờ chị dâu tao tới, tao sẽ khiến mày thua đến cái quần cũng chẳng còn.”
Người được gọi là Triệu Viêm không thèm để ý. Hắn là anh của Triệu Tam, con trai trưởng nhà họ Triệu, nhưng lại không có bất cứ quan hệ gì với tập đoàn Triệu thị. Hắn từ nhỏ đã nổi loạn, bỏ nhà tự lập địa vị riêng, trùng hợp lại được gia nhập Thạch bang, hơn nữa còn làm ăn không tồi. Sòng bạc Cực Nhạc này chính là sản nghiệp của Thạch bang, hiện giờ do hắn quản lý.
Hắn vốn không giao du với Cố Dương, nhưng mấy tháng trước, Cố Dương liên hợp với Thẩm Thanh Lan làm mất mặt em trai Triệu Tam của hắn. Trùng hợp là mấy tháng đó hắn không ở Bắc Kinh, vừa mới quay về thì vô tình biết được chuyện này, dĩ nhiên là vô cùng tức giận.
Tuy hắn rời nhà từ nhỏ nhưng lại rất thương đứa em trai duy nhất này. Biết được em trai bị ức hiếp, hắn sao có thể bỏ qua được? Mặc dù hắn biết thân phận của Cố Dương và Thẩm Thanh Lan, nhưng Thạch bang cũng có tiếng trong gian hồ, vì thế hắn chẳng sợ gì. Vả lại,hắn cũng không ý định lấy mạng Cố Dương.
Hắn gài Cố Dương một vố, Cố Dương liền sập bẫy, chỉ trong một đêm đã thua mấy chục triệu. Đừng nhìn anh ta hào phóng trong cuộc đua lần trước, vừa chơi một ván đã là năm chục triệu, thật ra đó đã là toàn bộ tài sản cá nhân của anh ta. Nhưng lần này anh ta không chỉ thua chừng đó, dù có lấy toàn bộ gia tài ra cũng không thể đắp đủ chỗ nợ này.
Nếu để người nhà biết anh ta đánh bạc, chắc chắn mẹ anh ta sẽ là người đầu tiên lập tức từ nước ngoài trở về đánh gãy chân anh ta.
Cố Dương không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên là biết mình bị gài, nhưng anh ta không thể làm gì Thạch bang được. Bần cùng bất đắc dĩ, anh ta đành phải gọi điện thoại cầu cứu Thẩm Thanh Lan. Đây là lựa chọn tốt nhất anh ta nghĩ ra lúc này, vì biết với khả năng của Thẩm Thanh Lan, muốn thoát khỏi đây hoàn toàn không khó. Hơn nữa, hình như cô còn quen biết người của Thạch bang.
Lúc Thẩm Thanh Lan đến đã thấy Cố Dương đang ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo rung rung, trông không hề đáng thương như giọng trong điện thoại.
Cô nhìn những người ở trong phòng một lúc, nhất là cậu thanh niên ở trung tâm kia. Mấy người đàn ông khỏe mạnh hùng hổ xung quanh hoàn toàn bị cô bỏ qua.
Một cô gái đang dựa vào lòng hắn ta, dáng người xinh đẹp, ăn mặc rất bốc lửa, vẻ mặt cũng rất kiêu căng. Tay cậu thanh niên kia sờ soạng trên eo cô ta, thỉnh thoảng còn bóp mông cô ta một cái, khiến cô ả mỉm cười nũng nịu.
Cố Dương thấy Thẩm Thanh Lan thì lập tức bỏ xuống chân, mặt mày sáng bừng lên, chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Lan, đứng quy củ ngay ngắn, “Chị dâu nhỏ, cuối cùng chị cũng đến rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thanh Lan khẽ cau mày hỏi.
Lúc cô bước vào, Triệu Viêm liền nhìn thẳng về phía cô. Tuy đã biết trước cô tiểu thư nhà họ Thẩm này rất xinh đẹp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người thật, thấy cô lại còn xinh đẹp tuyệt sắc hơn cả trong ảnh.
Hắn quan sát Thẩm Thanh Lan một vòng rồi thu mắt lại, kiểu con gái lạnh lùng thế này tuy có đẹp thật, nhưng lại không phải là gu của hắn.
“Cô chính là Thẩm Thanh Lan?” Triệu Viêm biết rõ còn cố tình hỏi.
“Chính là tôi.”
“Hắn ta” Chỉ sang Cố Dương, “Thiếu tôi tám mươi triệu, cô định làm thế nào đây?”
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn lạnh nhạt, nghe thấy tám chục triệu nhưng vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Viêm, “Anh muốn gì?”
Nếu người này thật sự vì tiền thì sẽ không bắt người mà phải đã thả Cố Dương về. Với thân phận của Cố Dương thì thiếu tiền ắt sẽ trả. Nhưng hắn ta lại giữ người lại, rõ ràng mục đích không phải là tiền, mà đã không phải tiền thì chính là người rồi.
Cô nhìn về phía Cố Dương, hình như đang hỏi lại, “Cậu đắc tội gì với người ta sao?”
Vẻ mặt Cố Dương sụp đổ, trả lời bằng khẩu hình miệng, “Triệu Tam.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan hiện vẻ nghi hoặc, Triệu Tam, là ai?
“Lâm Hạo, đua xe.” Cố Dương lại nhắc thêm.
Thẩm Thanh Lan hiểu ra. Hóa ra là vì chuyện này, vậy thì cậu thanh niên này và Triệu Tam có quan hệ gì với nhau?
Triệu Viêm cũng không giấu giếm, “Triệu Khánh là em trai tôi. Hai người đã bắt nạt nó, tôi thân làm anh cũng không thể trơ mắt nhìn em mình bị bắt nạt như vậy được.”
Triệu Khánh chính là Triệu Tam, bởi vì đứng thứ ba trong nhà họ Triệu nên mới có biệt danh là Triệu Tam.
“Vậy thì sao?” Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn không thay đổi.
Xem ra cô cũng là người gan dạ sáng suốt! Triệu Viêm âm thầm gật đầu, chẳng trách em trai hắn lại bị bắt nạt, cũng không oan uổng lắm.
“Anh muốn đánh nhau sao?” Thẩm Thanh Lan nhìn mấy người đàn ông khỏe mạnh xung quanh rồi hỏi. Nếu đánh nhau cũng không phải không được.
Triệu Viêm nghẹn họng, “Tôi không đánh nhau với phụ nữ.” Nếu chuyện này bị truyền ra thì sau này hắn còn lăn lộn thế nào được nữa.
“Như vậy đi, hai người đánh em trai tôi một trận thì không thể cứ đánh suông như thế. Ở đây là sòng bạc, chúng ta cứ đặt cược để quyết định thắng thua đi, nếu hai người thua thì phải quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, sau đó trả tám mươi triệu hắn ta đã thiếu, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Còn nếu tôi thua thì tôi không đòi tám mươi triệu đó nữa, hai người cũng có thể lập tức rời khỏi đây.”
“Không được.” Thẩm Thanh Lan còn chưa nói gì, Cố Dương đã nhảy dựng lên. Ở đây là sòng bạc, Triệu Viêm lại là người quản lý nơi này, kỹ thuật đổ bài dĩ nhiên khỏi phải nói. Mặc dù anh ta biết chị dâu nhỏ biết tính bài, cũng đã thấy cô đánh bại Hàn Dịch, nhưng đây vẫn là hai chuyện khác nhau.
Nếu hôm nay thua, trả tiền là chuyện nhỏ, cùng lắm là bị mẹ anh ta đánh cho một trận. Nhưng nếu như để chị dâu nhỏ chịu ấm ức… Cố Dương rùng mình, vô cùng hối hận vì đã kéo Thẩm Thanh Lan vào chuyện này.
Triệu Viêm nhìn Cố Dương, trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh. Ở đây chính là địa bàn của hắn, đâu có cửa để bọn họ lựa chọn.
Thẩm Thanh Lan cũng thấy rõ tình thế lúc này, trong mắt cô hiện ý cười, nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất.
“Anh muốn cược thế nào?” Giọng nói du dương của Thẩm Thanh Lan vang lên.
“Chị dâu nhỏ!” Cố Dương cao giọng.
Thẩm Thanh Lan thản nhiên nhìn anh ta một cái. Cố Dương lập tức ngậm miệng lại.
Triệu Viêm nở nụ cười đắc ý, vung tay lên, “Tôi cũng không làm khó dễ hai người, cứ chơi cái đơn giản nhất đi, đổ xúc xắc! Ai đổ ra số nhỏ hơn thì thắng.”
“Được.” Thẩm Thanh Lan đồng ý, rồi lại giơ một ngón tay lên, “Có điều, tôi muốn thêm một điều kiện nữa.”
Triệu Viêm nghe vậy thì hơi bất mãn, “Thế nào, muốn lâm trận đổi ý?”
“Không, tôi muốn cược thêm.”
“Hả?” Triệu Viêm có vẻ như rất hứng thú, “Cược thêm cái gì, nói nghe thử xem.”
“Nếu tôi thắng, tám mươi triệu đó xí xóa, sau này anh nhìn thấy chúng tôi thì phải đi đường vòng, ngoài ra còn phải đưa cho chúng tôi tám mươi triệu nữa.”
Triệu Viêm suy nghĩ một chút rồi đồng ý, “Được.”
“Còn nữa…” Thẩm Thanh Lan nói tiếp.
Triệu Viêm trừng mắt, “Này, cô đừng có quá đáng.”
Thẩm Thanh Lan không quan tâm đến ánh mắt hung dữ của Triệu Viêm, tiếp tục nói, “Một ván quyết định thắng thua.”
Triệu Viêm vốn cho rằng Thẩm Thanh Lan còn muốn cò kè mặc cả, không ngờ cô lại nói vậy. Hắn cũng không thích dây dưa dài dòng, tốc chiến tốc thắng như thế rất hợp ý hắn, “Được thôi, vậy đấu một ván quyết định thắng thua.”
Vẻ mặt Cố Dương lo lắng, nhưng thấy Thẩm Thanh Lan vẫn bình thản nhẹ nhàng như mây gió thì trong lòng lại yên tâm như một phép mầu.
Triệu Viêm cầm ba viên xúc xắc, “Đầu tiên cô có thể kiểm tra một chút, miễn cô nói tôi gian lận.”
Thẩm Thanh Lan cầm ba viên xúc xắc trong tay, chỉ cần vừa cầm là cô biết ngay Triệu Viêm có động tay động chân trong đó không, “Bắt đầu đi.”
“Cô là khách, tôi sẽ để cô lắc trước.” Triệu Viêm lấy một cái cốc đựng xúc xắc để lên bàn, nói.
“Không cần, anh lắc trước đi.”
Triệu Viêm chỉ nghĩ Thẩm Thanh Lan không biết chơi thế nào, trong lòng còn cười nhạo một tiếng, đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư, dù ngoài mặt giả vờ bình tĩnh thì chờ đến khi ra sân vẫn rụt rè thôi.
Hắn cũng không nói nhiều nữa, bỏ xúc xắc vào cốc, tay hắn chuyển động một chút cái, chiếc cốc trong tay lập tức xoay tròn.
Chẳng hiểu sao cái cốc xúc xắc kia cứ nghe lời như vậy. Tay Triệu Viêm xoay chuyển trên dưới trái phải, trên môi hắn nở nụ cười, động tác trong tay không ngừng. Thấy trán Cố Dương đã rịn mồ hôi, trong mắt hắn hiện vẻ hài lòng.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vẫn lãnh đạm, Triệu Viêm cũng không thèm để ý, chỉ cố giả vờ bình tĩnh mà thôi, loại người như thế hắn đã gặp nhiều rồi.
Cố Dương nhìn tư thế Triệu Viêm như sắp đổ xúc xắc ra khỏi cốc, trong lòng khẩn trương đến mức bàn tay đều đổ mồ hôi. Liếc sang Thẩm Thanh Lan lại thấy cô vẫn bình tĩnh như cũ, anh ta mới hơi yên tâm.
Thì ra cũng thật sự có chút bản lĩnh. Thẩm Thanh Lan thản nhiên nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn khinh địch, nên không đủ để tâm.
“Bịch” một tiếng, cốc xúc xắc được đặt xuống tấm thảm phủ trên mặt bàn. Triệu Viêm cũng không thừa nước đục thả câu mà mở cốc ra luôn, ba viên xúc xắc xếp chồng lên nhau, trên cùng chính là một số “1” vững vàng. Dường như Triệu Viêm đã sớm biết được kết quả như vậy nên vẻ mặt không hề có một chút ngoài ý muốn nào.
“Ha ha ha, đến lượt cô.” Triệu Viêm cười to, cứ như không nhìn thấy nét mặt Cố Dương nháy mắt đã trở nên khó coi.
Thẩm Thanh Lan nhìn thấy lại không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn dáng vẻ như bình thường. Cô vươn tay, lúc sắp chạm vào cốc xúc xắc thì bị Cố Dương ngăn cản.
“Chị dâu nhỏ.”
“Không tin tôi?” Thẩm Thanh Lan hỏi lại.
Chuyện này vốn không phải là vấn đề có tin hay không, được chưa? Cố Dương rất muốn hét lên như vậy, Triệu Viêm đều lắc ra một số “1”, còn có số gì nhỏ hơn số “1” chứ? Ván này cùng lắm cũng chỉ có thể hoà, muốn thắng được Triệu Viêm hoàn toàn là việc không thể nào.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan, Cố Dương lại bất giác buông tay. Hình như anh ta đã từng thấy cảnh này, giống như lúc trước đua xe cũng thế, rõ ràng nhìn thấy kết cục thất bại thảm hại trước mắt, nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự đoán. Lần này, cô vẫn sẽ tạo ra kỳ tích nữa ư?
Trong lòng Cố Dương mơ hồ cảm thấy mong chờ.
Đầu ngón tay nắm lấy xúc xắc, nhẹ nhàng lắc lư, hoàn toàn khác màn ảo thuật như tung hứng của Triệu Viêm. Động tác lắc xúc xắc của Thẩm Thanh Lan mang chút vẻ thờ ơ, càng đừng cần nói đến đẹp đẽ.
Như thế này lại càng giống biểu hiện của người lần đầu tiên chơi xúc xắc.
Triệu Viêm tỏ vẻ quả nhiên là như thế.
Bàn tay Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng lắc xúc xắc, có thể nghe thấy tiếng xúc xắc va đập tạo thành âm thanh giòn giã bên trong, lọt vào tai mỗi người ở đây cứ như gõ một nhịp trống vào lòng họ, mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Triệu Viêm và Cố Dương bất giác nhìn về phía những ngón tay mảnh khảnh kia. Động tác của cô dần nhanh hơn, tiếng va đập trong càng nhiều hơn, khuôn mặt Cố Dương hiện vẻ vui mừng. “Bịch” một tiếng, Thẩm Thanh Lan đặt cốc xúc xắc xuống mặt bàn.
Cố Dương trợn mắt há hốc mồm, chỉ… chỉ như vậy là xong rồi?
“Sao không lắc thêm nữa?” Triệu Viêm nhíu mày, cô thật sự có lòng tin sẽ thắng, hay biết hoàn toàn không có cơ hội thắng nên mới điếc không sợ súng?
Triệu Viêm nghĩ vế thứ hai có khả năng hơn một chút, Thẩm Thanh Lan cũng chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu. Hắn rất tin tưởng tài chơi xúc xắc của mình, không tin là kỹ thuật của cô lại tốt hơn hắn.
“Mở ra đi.” Triệu Viêm nói.
Ngón tay Thẩm Thanh Lan đặt trên cốc xúc xắc, đang định mở ra thì đã bị Cố Dương đè lại, “Chuyện đó, chị dâu nhỏ…”
Thẩm Thanh Lan cho cậu ta một ánh mắt yên tâm, Cố Dương đành thả tay ra. Thôi được rồi! Chết thì chết! Đại trượng phu co được dãn được. Cho dù hôm nay anh ta có thua thì cùng lắm là liều chết đánh nhau. Với năng lực của anh ta và chị dâu nhỏ mà còn sợ không đánh lại được mấy người này?