Đọc truyện Full

Chương 232: Gây chuyện (1)

“Tôi chết chẳng phải sẽ như ý anh sao? À, Có phải anh thấy tôi chưa chết, nên mới trở về kiếm chuyện chọc tức tôi phải không?”

“Ba, sao ba lại nói những lời trái lòng như vậy chứ!”

Hai cha con nói chuyện ở trong phòng, còn Thẩm Thanh Lan và Lư Nhã Cầm thì đứng ngoài cửa phòng. Thẩm Thanh Lan có thể nghe rõ tiếng mắng chửi của Thẩm lão gia, nhưng cô không đi vào. Lư Nhã Cầm lo lắng cho chồng, nhưng cũng biết bây giờ không nên đi vào.

Bà nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, chuyện hôm nay rất cảm ơn cháu, cũng thật sự rất xin lỗi về việc làm của Quân Trạch ngày hôm đó, là do thím không biết cách dạy dỗ nó.”

Thẩm Thanh Lan hoàn toàn không thèm để tâm đến thái độ của Thẩm Quân Trạch. Hôm nay cô giúp Lư Nhã Cầm cũng không phải vì bà ta, mà là vì Thẩm lão gia. Hai ngày trước cô đã biết được bệnh tình của Thẩm Nhượng, nhưng đúng lúc Vu Hiểu Huyên xảy ra chuyện, nên cô đành tạm gác chuyện này sang một bên.

“Cháu làm vậy không phải vì thím.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.

“Thím biết, nhưng thím vẫn phải cảm ơn cháu.” Lư Nhã Cầm mỉm cười.

Thẩm Thanh Lan cũng vừa biết được, thì ra trước đây Thẩm Nhượng lại từng đính hôn với Phó Tĩnh Đình. Nhưng không biết năm đó Phó Tĩnh Đình gả cho Cố Bác Văn có liên quan gì đến chuyện từ hôn với Thẩm Nhượng không?

Nghe Thẩm lão gia nói thì hình như trước đây chuyện này đã rất ồn ào, đến nổi hai nhà gần như đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng nhìn thái độ của Phó lão gia đối với cô, và cả thái độ của Phó Tĩnh Đình, thì không thể nào đoán được trước đây nhà họ Thẩm và nhà họ Phó lại từng xảy ra chuyện không vui như vậy.

Thẩm Thanh Lan thấy trong phòng dần dần yên tĩnh lại nên mới xoay người, đi xuống tầng dưới. Dù sao họ cũng là cha con, làm gì có chuyện thù dai, huống chi bây giờ thời gian còn lại của Thẩm Nhượng không còn nhiều nữa.

Thẩm Thanh Lan rời khỏi nhà họ Thẩm liền đến nhà họ Phó, cô muốn hỏi Phó lão gia về chuyện năm đó, chỉ tiếc là rất không đúng lúc. Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình đều không có ở nhà, nên cô đành phải để chuyện này sang một bên.

Suy đi nghĩ lại, Thẩm Thanh Lan quyết định lái xe thẳng về Giang Tâm Nhã Uyển. Có điều, khi đến cửa tiểu khu cô lại thấy một dáng người quen thuộc, ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, miễn cưỡng hạ cửa sổ xe xuống, nhìn người trước mắt hỏi, “Sao bà lại ở đây?”

Người nọ mỉm cười, “Tôi đặc biệt đến đây để tìm cô, có thời gian cùng ăn một bữa cơm không?”

Thẩm Thanh Lan nhướng mày, nhìn người trước mắt rồi mở cửa xe ra, “Lên đây đi.”

Thẩm Thanh Lan và Tần Nghiên ngồi trong phòng ăn. Nhìn người phụ nữ đối diện, đến lúc này cô vẫn không hiểu Tần Nghiên tìm cô để làm gì.

Tần Nghiên nhìn Thẩm Thanh Lan, nét mặt hiền hòa, trên mặt tựa hồ còn có chút áy náy, “Thẩm tiểu thư, thật ra hôm nay tôi đến tìm cô chỉ là muốn tâm sự với cô thôi.”

Thẩm Thanh Lan nhướng mày.

“Thẩm tiểu thư có quan hệ rất tốt với Nhan Tịch phải không?”

“Chuyện này có vấn đề gì sao?”

Tần Nghiên mỉm cười, “Thẩm tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi chỉ hỏi chút chuyện mà thôi, nếu đã thân thiết với Nhan Tịch thì chắc Thẩm tiểu thư cũng biết, Nhan Tịch có chút hiểu lầm về tôi. Con bé Nhan Tịch này hay cất giấu buồn bực ở trong lòng, nếu Thẩm tiểu thư có thời gian thì mong cô quan tâm đến con bé nhiều hơn.”

Dường như cũng biết mình không có tư cách nói lời những lời này, Tần Nghiên lại tỏ vẻ hơi mất tự nhiên, “Nhan Tịch không có nhiều bạn bè lắm, tôi là thấy con bé luôn sẵn lòng tâm sự mọi chuyện với cô, nên mới đến nhờ cô chuyện này. Tôi thật sự không có bất cứ ý đồ xấu gì với Nhan Tịch cả.”

Thẩm Thanh Lan không đáp lại Tần Nghiên. Cô thấy sự quan tâm người phụ nữ này đối với Nhan Tịch rất kỳ lạ, cô biết người phụ nữ trước mắt là mẹ ruột Tần Mộc, nhưng ngoài việc có thể tìm thấy được hình bóng Tần Mộc từ trên gương mặt của bà ta ra, thì cô không tìm ra được bất cứ điểm tương đồng nào nữa.

“Chuyện của Nhan Tịch, tất nhiên tôi sẽ tự để tâm đến.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói một câu rồi đứng dậy định rời đi.

“Thẩm tiểu thư, tôi nghe nói cô có quen biết với một người tên Tần Mộc phải không?” Tần Nghiên vội hỏi một câu. Thẩm Thanh Lan lập tức dừng bước, lại ngồi xuống lần nữa.

Cô nhìn Tần Nghiên, ánh mắt dò xét, “Sao bà biết tôi có quen một người tên Tần Mộc?” Chuyện này cô chỉ nói cho Nhan Tịch, mà với quan hệ của Nhan Tịch và Tần Nghiên thì cô tin cô ấy sẽ không thể nói với bà ta những chuyện này.

Nét mặt Tần Nghiên cứng đờ, mất tự nhiên cười cười, “Có lẽ Thẩm tiểu thư không biết, tôi có một đứa con gái tên là Tần Mộc, đã mất tích từ khi còn nhỏ. Tôi nghe nói trong buổi triển lãm tranh của Thẩm tiểu thư có một bức tranh, bức tranh này vẽ một cô bé có dáng vẻ rất giống Tần Mộc con gái tôi, nên tôi đoán có phải Thẩm tiểu thư quen biết con gái của tôi hay không. Nếu Thẩm tiểu thư thật sự biết con gái của tôi đang ở đâu, xin Thẩm tiểu thư hãy nói cho tôi biết.”

Lời giải thích này rất hợp lý, rất phù hợp với vẻ mặt khẩn thiết của Tần Nghiên, càng ra dáng một người mẹ một lòng một dạ muốn tìm lại con gái.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan trông rất khó đoán, “Tôi đúng là có quen với một người tên Tần Mộc. Cô ấy là cô nhi, từ nhỏ đã bị người nhà bỏ rơi trong cô nhi viện, nhưng sau một lần bệnh nặng không thể qua khỏi thì đã mất rồi.”

“Đã chết rồi?” Tần Nghiên tỏ ra kinh ngạc, cứ như không thể tin được lời nói của Thẩm Thanh Lan, “Không, không đâu, con gái của tôi không chết, người cô nói kia chắc chắn không phải là con gái của tôi.”

Tần Nghiên đứng dậy, nụ cười trên mặt hết sức miễn cưỡng, “Thẩm tiểu thư, hôm nay quấy rầy cô rồi, tôi đi trước đây.”

Thẩm Thanh Lan nhìn bóng lưng bà ta rời khỏi, đáy mắt cô hiện lên tâm tình khó hiểu.

Mà Thẩm Thanh Lan cũng không nhìn thấy lúc Tần Nghiên xoay người đi, khuôn mặt của bà ta lập tức chẳng còn chút đau thương và khó tin nào nữa, mà chỉ là sự khó chịu.

Ban đầu bà ta chỉ định thăm dò qua loa, không ngờ Thẩm Thanh Lan lại phản ứng nhanh như vậy. Tần Nghiên thầm nghĩ, xem ra vẫn phải bắt đầu từ phía Nhan Tịch rồi.

***

Mấy ngày nay, Hàn Dịch vẫn không về nhà, cũng không đến công ty, nếu không ở nhà với Vu Hiểu Huyên thì cũng là giúp cô xử lý chuyện trong nhà.

Do hai năm trước Vu Vĩ đã lập di chúc nên thật ra chuyện phân chia tài sản trong nhà cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Toàn bộ đều thuộc về Vu Hiểu Huyên, chú hai và thím hai Vu Hiểu Huyên không cam tâm nên muốn gây chuyện, nhưng đứng trước bộ phận pháp lý của tập đoàn Hàn thị, họ cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu thua.

Biết Vu Hiểu Huyên không hiểu chuyện quản lý công ty, nên Hàn Dịch lại đặc biệt tìm cho cô một quản lý chuyên nghiệp, đáng tin cậy để quản lý công ty thay cô.

Tâm trạng của Vu Hiểu Huyên mấy ngày qua vẫn rất kém. Ngoài Hàn Dịch, Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng ra thì cô không muốn gặp ai nữa. Linda cũng biết cô vừa mất ba mẹ nên đã giúp cô hoãn lại mọi lịch trình, để cô nghỉ ngơi một thời gian.

“Hiểu Huyên, chuyện trong nhà đã thu xếp xong cả rồi, ở công ty anh cũng đã mời quản lý chuyên môn về xử lý, tuyệt đối sẽ không khiến tâm huyết của ba em bị mai một đâu.” Hàn Dịch nhìn Vu Hiểu Huyên, dịu dàng nói.

Vu Hiểu Huyên đang ngồi ngẩn người trên sân thượng, dạo này cô vẫn luôn trong trạng thái như vậy, cứ hay ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.

Một lúc sau, tiêu cự ánh mắt Vu Hiểu Huyên mới tập trung lên mặt Hàn Dịch, khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói một tiếng “Cảm ơn anh.”

“Hiểu Huyên, người chết không thể sống lại, những lời thế này anh cũng không muốn nói ra, vì anh biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào. Anh cũng hiểu được tâm trạng của em, bây giờ em có thể đau khổ, có thể gào khóc, cho dù thế nào cũng được. Nhưng anh chỉ cho em ba ngày, ba ngày sau, em nhất định phải tỉnh táo lại, tương lai của em còn rất dài, anh không muốn nhìn thấy cuộc đời em vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc.”

“Hàn Dịch, em còn có tương lai sao?”

“Đương nhiên rồi, tương lai của em không chỉ có mình em mà còn có anh, sau này còn có cả con của chúng ta nữa. Những điều ba mẹ em không thể tiếp tục làm cùng em, anh đều sẽ cùng em hoàn thành nó.”

Vu Hiểu Huyên cúi đầu, không nói gì, nhưng tay cô lại nhẹ nhàng kéo lấy tay Hàn Dịch, như một đứa trẻ không nơi nương tựa.

Hàn Dịch nhìn dáng vẻ u buồn của cô, trong lòng rất khó chịu, suy nghĩ một lúc, anh quyết định dẫn Vu Hiểu Huyên đi ra ngoài giải sầu, Vu Hiểu Huyên tuy không muốn nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Dịch ép đi.

Hàn Dịch chỉ tùy tiện mua hai tấm vé rồi cùng Vu Hiểu Huyên lên đường.

***

Hôm nay Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục có hẹn cùng nhau ăn trưa, thấy sắp đến giờ nên cô định xuất phát đi tìm Thẩm Quân Dục, nhưng mới vừa ra khỏi văn phòng cô đã thấy trợ lý vội vàng đi tới, “Tổng Giám đốc, không xong rồi, công trường số 3 xảy ra chuyện rồi.”

Sắc mặt của Ôn Hề Dao lập tức biến đổi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa nói cô vừa đi về phía thang máy.

“Sáng sớm hôm nay ở công trường số 3 có một công nhân ngã từ trên lầu xuống, tử vong tại chỗ.”

“Tại sao lại xảy ra sự việc thế này, chẳng phải tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần an toàn là trên hết sao?” Gương mặt xinh đẹp của Ôn Hề Dao giận đến tái đi, công trường số 3 là một mảnh đất mà tập đoàn quốc tế Tân Hòa mua vào mấy năm trước, lúc đó đã tốn một khoản tiền rất lớn, mảnh đất này dựa vào núi và ở gần sông nên chẳng những có phong cảnh đẹp, mà phong thuỷ cũng rất tốt, Tập đoàn quốc tế Tân Hòa muốn biến nơi này trở thành một khu nhà cao cấp nổi tiếng ở thủ đô. Hạng mục này đã khởi công vào năm ngoái, đây là hạng mục trọng điểm trong suốt hai năm qua của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa. Khi Ôn Hề Dao vừa tiếp quản thì đã hiểu được tầm quan trọng của hạng mục này nên cô hết sức kỳ vọng vào tương lai của nó. Dù sao ở thủ đô cũng chẳng có gì nhiều ngoài đám nhà giàu.

Thế nhưng, người càng giàu có thì càng có nhiều kiêng kị trong chuyện phong thuỷ, vì vậy đây có thể nói là một một tai nạn có ảnh hưởng rất xấu đến mảnh đất này. Mặc dù bây giờ công trình vẫn chưa hoàn thành, chỉ đang trong giai đoạn xây dựng, nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài thì cho dù công trình xây xong cũng sẽ không có ai đến mua nó. Điều này cũng có nghĩa là những kế hoạch trong hai năm qua của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa cùng số tiền vốn mười mấy tỷ đổ vào đều sẽ tan thành mây khói, tổn thất này ngay cả Tập đoàn quốc tế Tân Hòa cũng khó mà gánh nổi.

Ngay từ đầu đã có rất nhiều nhân viên cấp cao và cổ đông trong công ty bất mãn với việc Ôn Hề Dao vào đây bằng cửa sau, nên nếu để họ nắm được nhược điểm này của cô, thì chắc chắn sẽ dồn cô vào chỗ chết, đá cô ra khỏi công ty vẫn còn là nhẹ.

Ôn Hề Dao vội vã gọi cho Thẩm Quân Dục một cú điện thoại, nhưng không ai nghe máy. Cô đành phải gọi điện thoại cho Dư Bân – trợ lý của Thẩm Quân Dục, nói rằng buổi trưa cô có một chuyện quan trọng nên không cùng ăn cơm được.

Đến khi Thẩm Quân Dục rời khỏi phòng họp thì liền gọi điện thoại lại cho Ôn Hề Dao. Sau khi biết chuyện đã xảy ra, anh cũng ý thức được chuyện này thật sự rất khó giải quyết, “Cần anh giúp gì không?”

Ôn Hề Dao lắc đầu, “Tạm thời không cần, em sẽ đến đó tìm hiểu tình hình trước, hôm nay xin lỗi nhé, cho anh leo cây rồi.”

“Chuyện này không vội, nếu em có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh. Trên đường đi nhớ mua một ít đồ ăn lót dạ trước, đừng để bị đói.” Thẩm Quân Dục căn dặn.

Ôn Hề Dao mỉm cười gật đầu, “Được.”

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Ôn Hề Dao lập tức biến mất, cô đến bệnh viện trước. Vừa vào bệnh viện, cô đã nghe thấy tiếng khóc lóc dữ dội, trợ lý vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ đang ở khóc chính là vợ của người công nhân gặp chuyện không may kia.

“Tổng Giám đốc, người nhà của công nhân gặp nạn đang ở đằng kia.” Trợ lý chỉ về phía phát ra tiếng khóc, Ôn Hề Dao liền đi thẳng đến.

Người phụ nữ đó đang kéo bác sĩ không chịu buông tay, “Bác sĩ, cô mau cứu chồng tôi đi, xin cô hãy cứu chồng tôi đi.”

Nét mặt của bác sĩ rất khó xử, cô cũng muốn cứu người, nhưng khi nạn nhân được đưa tới bệnh viện thì đã qua đời rồi, cô đâu có cách nào làm cho người chết sống lại được.

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của chị, nhưng người đã chết không thể sống lại, chồng chị khi được đưa đến đây thì đã không còn hô hấp và nhịp tim nữa rồi.”

Người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tay, “Bác sĩ, chúng tôi có tiền mà, chỉ cần cô có thể cứu sống chồng tôi thì tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu.”

Bác sĩ thật sự không biết làm sao, cô nhìn những người đang vây xem xung quanh, trong đám đông có người nhỏ giọng bàn tán, nhưng lại không có ai đi tới kéo người phụ nữ này ra giúp cô.

Ôn Hề Dao đang đứng nhìn một lúc thì bước tới, kéo tay người phụ nữ kia ra, “Bà đừng làm khó bác sĩ nữa, chồng của bà đã mất rồi, cho dù bà có kéo bác sĩ không buông thì ông ấy cũng không thể sống lại được.”

Bác sĩ cảm kích nhìn Ôn Hề Dao một cái, nhân lúc người phụ nữ kia chưa kịp hoàn hồn thì nhanh chóng tránh khỏi bà ta, cô đã bị người phụ nữ này quấn lấy lâu lắm rồi.

“Cô là ai?” Người phụ nữ bị Ôn Hề Dao kéo lại nên đành trơ mắt nhìn bác sĩ rời đi, lửa giận của bà ta lập tức lan sang người Ôn Hề Dao.

“Tôi là Tổng Giám đốc của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa, tôi họ Ôn, tôi đến là để giải quyết chuyện của chồng bà.” Ôn Hề Dao trả lời.

Sắc mặt của người phụ nữ kia thoáng chốc liền thay đổi, “Thì ra cô là người hại chết chồng tôi. Các người là bọn thương nhân lòng dạ hiểm độc, vì kiếm tiền mà coi thường tính mạng của người khác, các người sẽ chết không được tử tế.”

Người phụ nữ kia nhào lên định đánh Ôn Hề Dao nhưng bị trợ lý ngăn lại, “Tổng Giám đốc, cô đi trước đi, ở đây cứ giao lại cho tôi.”

Ôn Hề Dao cau mày, nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, nói: “Chồng bà tự ý làm trái quy định, không thắt dây an toàn nên mới ngã từ trên cao xuống.” Trên đường đến đây Ôn Hề Dao đã gọi điện thoại cho người quản lý công trường xác nhận chuyện này.

“Cô nói dối, chồng tôi làm nghề này nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều luôn cẩn thận, chưa từng để xảy ra sự cố nào. Vậy mà chỉ vừa đến chỗ của các người một tháng thì đến cả tính mạng cũng không còn. Cô lại dám nói không phải là trách nhiệm của các người ư.”

“Tôi thật sự không nói dối, có rất nhiều người ở hiện trường thấy được, bọn họ đều có thể làm chứng. Nếu bà không tin thì bây giờ chúng ta có thể tìm cảnh sát đến để đối chất.”

Người phụ nữ kia bị trợ lý ngăn cản nên không đánh được Ôn Hề Dao, vẻ mặt bà ta càng tức tối hơn, “Bọn họ đều là người của cô, nên đương nhiên các người sẽ nói giúp cho người nhà rồi.”

Nói lý với người phụ nữ này không có tác dụng, Ôn Hề Dao lại nhìn những người vây xem xung quanh một lượt, “Ở đâu còn có người thân khác của nạn nhân không?”

Không có ai trả lời cô, còn người phụ nữ kia vẫn cứ mắng chửi Ôn Hề Dao, lời lẽ vô cùng thô tục khó nghe, ngay cả những người xung quanh nghe thấy cũng cảm thấy tức thay. Nhưng vẻ mặt Ôn Hề Dao lại không có bất kỳ biểu cảm gì, cứ như người bị chửi không phải là mình vậy.

Thấy người phụ nữ vẫn ồn ào, lại không biết lý lẽ, Ôn Hề Dao cũng lười phí lời với bà ta, bèn nói với trợ lý một câu, “Những chuyện còn lại ở chỗ này giao cho cô, bây giờ tôi sẽ đến công trường.”

Trợ lý gật đầu, đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải mấy chuyện thế này, nên dĩ nhiên tự có biện pháp ứng phó.

Người phụ nữ kia không muốn để Ôn Hề Dao đi, nhưng không tránh được người trợ lý nên thuận tay giật lấy túi xách của một người đứng xem rồi ném về phía Ôn Hề Dao. Ôn Hề Dao bị ném trúng đầu, đau đến mức hít một hơi lạnh. Cô xoay người, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, “Chồng bà mặc dù chết do không tuân thủ nguyên tắc lao động, song tôi chưa từng có ý phớt lờ chuyện này, thế nhưng nếu bà cứ cố tình gây sự thì tôi sẽ giải quyết theo trình tự pháp luật, để pháp luật phán quyết xem rốt cuộc chúng tôi phải chịu bao nhiêu trách nhiệm.”

Đáy mắt của người phụ nữ kia lóe lên vẻ chột dạ, thật ra thì trước kia chồng của bà ta đã từng nhiều lần không tuân theo nguyên tắc lao động, làm việc trên cao nhưng lại không dùng bất cứ biện pháp bảo hộ an toàn nào, nên từng bị đuổi khỏi công trường rất nhiều lần. Đây là đơn vị xây dựng ông ta vừa tìm được một tháng trước, không ngờ lần này lại xảy ra chuyện. Chồng bà ta là trụ cột gia đình, nên dù người phụ nữ này tuy cũng đau lòng nhưng vẫn muốn lấy được một số tiền bồi thường lớn hơn, bằng không thì sau này gia đình bà ta biết sống sao? Thấy Ôn Hề Dao tức giận, bà ta lập tức không dám gây chuyện nữa.

Ôn Hề Dao vừa rời khỏi bệnh viện vừa xoa xoa sau ót, hình như đã sưng lên, cô không dám xoa nữa, mà lái xe thẳng đến công trường. Không ngờ công trường còn ồn ào hơn ở bệnh viện, vừa xuống xe cô đã nhìn thấy một đám đông vây kín trước cửa công trường. Quản lý Du của phòng quản lý hạng mục này đang bị mấy người vây ở giữa.

Vây quanh anh ta là mấy người đàn ông cao to và một người phụ nữ cao tuổi. Người phụ nữ kia đang lau nước mắt, mặc dù đang là tháng năm nhưng quản lý Du vẫn toát mồ hôi đầy trán, “Các người bình tĩnh một chút đi, hãy nghe tôi nói đã.”

“Nói cái gì mà nói, em trai tôi đang yên đang lành, vậy mà vừa tới công trường của các người làm một tháng đã chết, bỏ lại một nhà mẹ góa con côi. Cậu nói xem chuyện này nên tính sao đây? Đây chính là mạng của một người đang sống khỏe mạnh sờ sờ đấy.”

Quản lý Du lau mồ hôi trán, nói, “Chuyện này chúng tôi đã giải thích rồi, là do chính Vương Xuân không tuân thủ nguyên tắc lao động. Chúng tôi có văn bản quy định rõ ràng, khi làm việc ở công trường nhất định phải thực hiện công tác bảo đảm an toàn, nếu không thì phải tự chịu trách nhiệm. Chúng tôi đã ký hợp đồng về điều này từ ngày đầu tiên anh ta tới đây làm, chúng tôi vẫn còn giữ bản gốc của hợp đồng đó. Hơn nữa, lúc đó các công nhân cũng tận mắt chứng kiến là Vương Xuân tự ngã xuống.”

“Tôi không quan tâm, có hợp đồng hay không còn không phải chỉ dựa vào một câu nói của các người thôi sao? Tôi chỉ biết em trai tôi trước giờ đều làm việc rất giỏi, bây giờ nó mất mạng ở chỗ của các người thì các người phải trách nhiệm. Chuyện này các người phải cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng, bằng không chúng tôi sẽ không để yên cho các người đâu.” Một người đàn ông da ngăm đen nói.

“Các anh muốn giải quyết thế nào?” giọng nói lạnh lùng của Ôn Hề Dao từ phía sau truyền đến, quản lý Du nhìn thấy Ôn Hề Dao thì mắt liền sáng lên. Nhưng thấy chỉ có mình cô xuất hiện ở đây, anh ta lại thấy lo lắng, đám người này đều là người thô lỗ, không biết phải trái, một cô gái như Tổng Giám đốc Ôn đơn độc đến đây không phải là chuốc thêm phiền phức sao.

Ôn Hề Dao không nhìn vẻ mặt lo lắng của quản lý Du, mà chỉ nhìn thẳng vào người đàn ông da ngăm đen vừa kêu gào khi nãy, “Anh nói xem các anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào?”

Người đàn ông da ngăm đen quan sát Ôn Hề Dao từ trên xuống dưới, trong mắt hiện vẻ coi thường, “Gọi người phụ trách của các người ra đây, ở đây không có chuyện của một đứa con gái như cô.”

“Tôi chính là Tổng Giám đốc của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa, cũng chính là người tổng phụ trách hạng mục này, anh có việc gì thì cứ nói với tôi.”

Người đàn ông kia nghi ngờ nhìn Ôn Hề Dao một cái, “Cô thật sự có thể giải quyết sao?”

Ôn Hề Dao gật đầu, “Đúng, tôi có thể giải quyết.” Sắc mặt cô nghiêm nghị lại còn mặc trang phục công sở, cả người toát ra phong cách chuyên nghiệp, trông rất có phong phạm của một nữ vương.

Người đàn ông nghe Ôn Hề Dao nói có thể giải quyết, vẻ mặt lập tức hùng hổ lên, “Nếu cô đã là người phụ trách thì cô tới thật đúng lúc. Em trai tôi gặp nạn tại công trường của cô, hiện tại nó đã chết, đây là sự thật không thể chối cãi. Cô nói xem cô định giải quyết chuyện này thế nào đây? Nếu phương án giải quyết không làm chúng tôi hài lòng thì chúng tôi sẽ kiện các người ra tòa.” Cuối cùng, người đàn ông còn không quên hung tợn uy hiếp.

Ôn Hề Dao lạnh lùng nhìn hắn ta, “Anh muốn được giải quyết như thế nào?”

Người đàn ông nghe vậy liền đưa mắt nhìn mấy người cùng đi hắn ta rồi đảo mắt nói, “Dù sao đây cũng là mạng sống của một con người, em trai tôi năm nay mới hai mươi lăm tuổi, trong nhà còn có một đứa con hai tuổi, mà em dâu tôi lại không có việc làm, cả gia đình hoàn toàn dựa vào một mình em trai tôi. Giờ em trai tôi đã chết, chắc các người sẽ không ép em dâu và cháu tôi vào chỗ chết đâu nhỉ? Như vậy đi, chúng tôi cũng không phải là người không biết phải trái, cô đưa chúng tôi năm triệu thì chuyện này coi như xong.”

Nghe đến đây, Ôn Hề Dao liền cười khẩy, nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi vẫn đang lau nước mắt rồi hỏi: “Bác là mẹ của Vương Xuân phải không?”

Người phụ nữ lớn tuổi thấy Ôn Hề Dao hỏi mình liền gật đầu, “Đúng vậy.”

“Bây giờ con trai bác muốn chúng cháu bồi thường năm triệu, đây cũng là ý của bác sao?”

Đối diện với ánh mắt của Ôn Hề Dao, người phụ nữ lớn tuổi chột dạ cúi đầu. Tuy bà ta cảm thấy năm triệu hơi nhiều, nhưng nếu thật sự có được số tiền này trong tay thì chẳng những cháu nội bà ta có thể bình an khôn lớn, mà cuộc sống của gia đình con trai cả cũng sẽ được cải thiện phần nào.

“Bác à, cháu nghĩ vừa rồi chúng cháu đã nói rất rõ ràng rồi, trách nhiệm trong vụ tai nạn của con trai út bác chủ yếu là ở chỗ anh ta, nếu anh ta tuân thủ quy tắc thì căn bản bây giờ đã không xảy ra chuyện này, nếu truy cứu thì thật ra chúng cháu chẳng có trách nhiệm, cháu đồng ý bồi thường cho các bác cũng chỉ xuất phát từ tấm lòng nhân đạo, chứ không có nghĩa là cháu thừa nhận chuyện này là lỗi của chúng cháu, hiện tại yêu cầu của các bác rất quá đáng, nếu các bác không thật lòng muốn giải quyết chuyện này, vậy thì chúng cháu sẽ làm theo trình tự pháp luật.”

Vừa nghe nói phải ra tòa, người phụ nữ lớn tuổi liền cuống cuồng lên, trước đây trong thôn của bọn họ cũng đã từng xảy ra chuyện thế này, có người không thắt dây an toàn trước khi làm việc trên cao, cuối cùng ngã thành người tàn phế, sau đó gia đình người nọ cũng đến gây sự với đơn vị thi công, cãi đến mức ra toà, kết quả phán quyết họ chỉ được nhận mấy vạn.

Người đàn ông da ngăm đen hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện mà người phụ nữ lớn tuổi đang nghĩ, vừa nghe Ôn Hề Dao nói muốn báo cảnh sát rồi làm theo trình tự pháp luật, trong mắt hắn ta liền hiện lên vẻ hung ác, xông tới định đánh Ôn Hề Dao. Ôn Hề Dao nhanh chóng tránh đi nên không bị hắn ta đánh trúng, nhưng nhất thời đứng không vững nên ngã thẳng xuống đất.

“Chúng mày là bọn gian thương lòng dạ độc ác, hại chết em trai tao còn không muốn chịu trách nhiệm. Tao đánh chết chúng mày, cùng lắm thì tao liều mạng mới chúng mày.” Người đàn ông không đụng tới Ôn Hề Dao nữa mà cầm một cây gậy dưới đất lên, xông về phía quản lý Du. Anh ta tránh không kịp nên bị hắn đánh trúng vai.

Trên công trường có không ít công nhân, lúc này đều đang vây xem. Thấy đối phương chưa nói gì đã ra tay đánh người, hơn nữa còn đánh một người phụ nữ nên họ lập tức xông tới, khống chế đám người gây chuyện này lại.

“Chúng mày còn có vương pháp hay không? Không muốn bồi thường thì thôi đi, vậy mà còn muốn đánh người.” Người đàn ông da ngăm đen bị mấy người đàn ông cao to khống chế nên liên tục la hét.

Ôn Hề Dao đứng dậy, chân phải của cô đã bị trật khớp, đau đến thấu xương, lòng bàn tay cũng bị xước một mảng da do vừa rồi khi ngã đã ma sát xuống đất, bây giờ đang chảy máu. Nhưng bây giờ cô không có thời gian quan tâm đến những chuyện này, chỉ lạnh lùng nhìn đám người đang gây chuyện.

“Bọn tao là người bị hại, nếu chúng mày đối xử với bọn tao thế này, tao sẽ đi kiện chúng mày.” Người đàn ông tiếp tục hét ầm lên, nhất là khi nhìn thấy Ôn Hề Dao đứng lên, đi tới trước mặt hắn thì hắn càng kêu gào lớn hơn, “Tao không tin toà án sẽ tha cho những kẻ có tiền như chúng mày. Chúng mày là bọn lòng dạ độc ác, kiếm tiền từ những chuyện dơ bẩn, lương tâm của chúng mày bị chó ăn hết rồi hả?”

Ôn Hề Dao bình tĩnh đứng trước mặt hắn ta, lạnh lùng nhìn hắn, “Anh muốn kiện thì cứ kiện, tôi chờ. Ôn Hề Dao tôi chưa từng làm việc gì thẹn với lương tâm cả.” Sau đó, cô quay đầu lại nhìn người chủ thầu từ nãy giờ vẫn không với gì, chỉ đứng co ro một bên, “Tôi nhớ công trường này có lắp camera giám sát, đúng không?”

Chủ thầu bị hỏi liền bước ra khỏi đám đông, gật đầu trả lời, “Có… Có ạ.” Ban đầu chỉ vì đề phòng vật liệu xây dựng trên công trường bị lấy trộm nên họ mới lắp mấy cái camera.

“Camera vẫn đang bật chứ?” Ôn Hề Dao hỏi.

Chủ thầu gật đầu, “Vẫn bật.” Trước kia vật liệu xây dựng từng bị ăn cắp, vì công ty chỉ sử dụng hàng cao cấp nên giá của những vật liệu xây dựng này rất đắt tiền, do vậy công ty đã lập tức cho lắp một số camera trong công trường, thế nhưng thỉnh thoảng lại không bật lên. Lần trước Ôn Hề Dao đến công trường kiểm tra đột xuất, phát hiện tình trạng này thì đã khiển trách anh ta một trận ra trò. Từ đó về sau, camera ở công trường luôn được bật suốt 24/24, hơn nữa còn có một người đặc biệt giám sát.

Nếu Ôn Hề Dao không đột nhiên hỏi thì chủ thầu cũng đã quên mất chuyện này, dù sao cũng không có mấy công ty chịu bỏ tiền ra lắp nhiều camera trên công trường như vậy.

Lúc này, chủ thầu cảm thấy rất may mắn vì đã nghe theo Ôn Hề Dao mà luôn bật camera.

Quản lý Du vừa bị đánh rất mạnh, không chỉ bị đánh trúng ở vai, mà ngay cả đầu cũng bị thương, đang ôm đầu nhưng máu vẫn tuôn ra từ ngón tay anh ta. Vẻ mặt Ôn Hề Dao rất nặng nề, cô quay sang nói với nữ sinh đứng bên cạnh quản lý Du, “Trước tiên cô đưa quản lý Du đến bệnh viện đi.”

Nữ sinh này là thực tập sinh mới vào công ty không bao lâu, hôm nay là lần đầu tiên theo quản lý Du đi làm việc thì đã đụng phải chuyện thế này. Sắc mặt của cô tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, rõ ràng đã bị chuyện vừa rồi dọa đến sợ hãi.

Ôn Hề Dao không thích dùng một người nhát gan thế này, nhưng bây giờ ở đây không có ai khác có thể dùng.

“Cô biết lái xe không?” Ôn Hề Dao hỏi.

Nữ sinh gật đầu.

Ôn Hề Dao đưa chìa khóa xe mình cho cô ấy, “Đưa quản lý Du đến bệnh viện trước đi, chi phí sẽ do công ty thanh toán.”

Quản lý Du ôm đầu, nhìn Ôn Hề Dao không chịu đi, “Tổng Giám đốc Ôn, tay chị cũng bị thương rồi, chị đi cùng luôn đi.”

Ôn Hề Dao nhìn bàn tay vẫn đang chảy máu của mình một cái rồi lắc đầu, “Tôi chỉ bị thương nhẹ, lát nữa sẽ ổn thôi, cậu về trước đi, tiếp đó gọi điện thoại cho bộ phận pháp lý bảo bọn họ nhanh chóng đến đây cho tôi.”

Quản lý Du bị đánh mấy cú vào người, vừa rồi khi bọn họ giơ gậy lên đánh người, anh ta không chỉ bị đánh trúng mà còn đỡ cho Ôn Hề Dao mấy gậy, trong đó có một gậy trúng đầu. Lúc này, cả người anh ta rất đau đớn nên cũng không cố thuyết phục nữa mà chỉ đi theo nữ sinh lên xe.

Người đàn ông da ngăm đen nghe thấy Ôn Hề Dao muốn gọi luật sư, trên công trường này còn có camera giám sát thì lập tức luống cuống. Bình thường hắn rất ngang ngược, nhưng chỉ là bề ngoài, chứ thật ra chỉ là kẻ chuyên ức hiếp người yếu thế mà thôi.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full