Đọc truyện Full

Chương 295: Đào góc tường

Qua hai ngày, tin tức về Catherine liền có sự thay đổi. Có một nạn nhân đứng ra nói những tin tức trên báo viết đều là giả, nói bọn họ vì ganh tỵ với tài năng của Catherine, nên đã hợp tác với mấy hoạ sĩ khác dụng nên chuyện này, nói Catherine không hề làm mấy chuyện này, còn công khai xin lỗi và đăng bài giải

thích.

Có bước đầu này, về sau lại có thêm hai hoạ sĩ lần lượt đứng ra đăng bài giải thích tương tự. Trong đó, có một họa sĩ tay bị tàn phế nói do bản thân bất cẩn bị ngã nên gãy tay, chứ không phải giống như trên báo viết là do Catherine sai người đánh gãy.

Mọi người đều nhốn nháo cả lên, những người lúc đầu chỉ trích Catherine, bây giờ chuyển sang trách móc những họa sĩ bị hại kia, đến mức mà người hoạ sĩ bị gãy tay phải tự sát trong nhà.

Catherine ngồi ở nhà nhìn thấy những tin tức này liền cười khẩy. Cô ta biết ngay mà, chỉ cần mẹ chịu giúp thì những tin tức đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cô ta.

“Tuy mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng trong khoảng thời gian này, con phải ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, đừng có ra ngoài gây chuyện.” Daisy lạnh lùng nói.

Catherine ngoan ngoãn đáp, “Con biết rồi, mẹ. Con sẽ ở nhà luyện vẽ.”

Daisy tỏ vẻ hài lòng, “Hy vọng là thế. Mẹ và ba con đã bàn bạc rồi, tuổi của con cũng đến lúc kết hôn rồi, mẹ cảm thấy Kayneth của gia tộc Lampson cũng được lắm, hôm nào mẹ sẽ sắp xếp cho hai con gặp mặt một lần.”

Nụ cười trên mặt Catherine liền cứng đờ, “Mẹ, con mới có hai mươi sáu tuổi, không vội kết hôn.”

“Hai mươi sáu tuổi còn nhỏ gì nữa! Lúc mẹ mới mười sáu tuổi là con đã chào đời rồi. Con không thích Kayneth?” Daisy lạnh nhạt hỏi.

“Không phải, người được mẹ thích chắc chắn vô cùng xuất sắc, nhưng bây giờ con chỉ muốn tập trung vào vẽ tranh thôi, chỉ khi nào con vẽ tốt hơn thì mới không khiến mẹ mất mặt.”

“Mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, để hôm nào cho hai đứa gặp nhau, nếu hợp thì tháng sau sẽ đính hôn luôn. Lần trước, ba con đã nói chuyện với ba của Kayneth về hôn sự của hai đứa rồi.”

Catherine muốn nói gì đó, nhưng Daisy lại không cho cô ta cơ hội mở lời, “Có một số chuyện không nên có thì đừng nói. Người đàn ông đó không phải của con, sẽ không có kết quả gì đâu. Cho dù người ta vì con mà ly hôn, nhưng mẹ và ba cũng sẽ không đồng ý. Gia tộc Lampson là bạn hợp tác với chúng ta, nếu con lấy Kayneth, thì hai nhà chúng ta sẽ càng thân thiết hơn. Cho dù là đối với con hay nó, tương lai sau này chỉ có lợi chứ không có hại.”

Catherine cụp mắt, không nói gì. Giọng Daisy hơi trầm xuống,“Catherine, nghe mẹ nói không?”

“Con biết rồi, mẹ.”

Trở lại phòng mình, sắc mặt Catherine u ám, cho dù là một đại tiểu thư chỉ tay năm ngón thì thế nào, trong mắt mẹ, không phải cô ta chỉ là một công cụ để liên hôn thôi sao.

Nghĩ đến chuyện sắp phải lấy một người mà cô ta không thích, còn Thẩm Thanh Lan thì được người đàn ông kia cưng chiều hết mực, nỗi hận trong lòng giống như núi lửa phun trào, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Catherine nằm một lúc mới ngồi dậy gọi điện thoại cho ba mình. Mặc dù chuyện trong nhà đều do mẹ quyết, nhưng ba còn có thể giúp cô ta khuyến mẹ mà?

Nhưng e rằng Catherine phải thất vọng rồi, ba cô ta cũng không chịu giúp, “Catherine, đây là quyết định của ba và

mẹ. Con người Kayneth rất tốt, khi nào gặp con sẽ biết. Ba đã gặp nó rất nhiều lần, và cũng rất hài lòng với nó. Ba tin nếu con gặp nó thì chắc chắn cũng thích nó thôi.”

“Ba, con không thích mấy tên thiếu gia nhà giàu chỉ biết núp sau gia tộc mình. Con muốn lấy người đàn ông xuất sắc nhất thế giới này.” Catherine tủi thân nói.

Louis thở dài, “Catherine, mẹ con đã nói chuyện của con với ba rồi, ba có cùng ý kiến với mẹ con, chuyện này không cần bàn nữa, con hãy chuẩn bị thật tốt để gặp mặt Kayneth đi. Bây giờ ba còn có việc cần xử lý, con ở nhà nhớ nghe lời mẹ.”

Điện thoại bị cúp, Catherine vừa thấy chán nản, nhưng lại càng tức hơn, cô ta không dám cãi lại quyết định của ba mẹ, nhất là mẹ cô ta.

Gần đây Daniel đang ở thành phố Sydney, lúc nhìn thấy tin tức trên báo và internet cũng không ngạc nhiên lắm. Đã là người thuộc gia tộc Boyle, cộng thêm có thể lực của mẹ Catherine – dòng họ Murs chống lưng, nếu ngay cả một chút chuyện cỏn con này cũng không giải quyết được, thì anh mới thấy lạ đó.

Tuy trong mắt người dân bình thường, danh dự của Catherine đã được tẩy trắng. Nhưng đối với người trong ngành, cô ta có còn là một họa sĩ tuổi trẻ, tài cao, có thế lực như lúc trước hay không thì chưa biết được.

Tại trang viên của Frank, Daniel được quản gia dẫn tới phòng ông ấy, “Ông chủ, cậu Daniel đến rồi.”

Frank ngẩng đầu, nhìn thấy Daniel thì rất vui, “Daniel, cậu được lắm, đến thành phố Sydney mà cũng không chịu tìm tòi, phải để tôi sai người mới thì cậu mới chịu đến đây.”

Daniel mỉm cười khách sáo, “Sao tôi dám đến đây chứ, nếu lỡ đụng tới học trò cưng của ông, khiến cô ta không hài lòng, rồi cho tôi một bài học thì chết. Mặc dù tôi không phải là hoạ sĩ, bàn tay không quan trọng như họ, nhưng tôi vẫn còn muốn sống một cuộc sống khỏe mạnh.”

Frank hơi xấu hổ, “Daniel, do có người muốn trả thù Catherine nên mới viết vậy, chứ tôi hiểu rõ học trò của mình, nó sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy đâu.”

Ánh mắt Daniel càng rét lạnh, “Frank, tôi quen biết ông đã lâu, vẫn luôn xem ông là bạn thân của mình, nhưng không ngờ cho tới bây giờ ngay cả một câu nói thật cũng không được nghe. Tôi có thể nói thẳng với ông rằng, phòng trưng bày tranh của tôi bị cháy là do Catherine – học trò cưng trong miệng ông gây ra đấy.”

“Daniel, cậu không được nói lung tung.” Frank nghiệm mặt, Daniel cũng là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực này, nếu như anh đứng ra nói mấy lời này, vậy sau này Catherine phải điều tiếng cả đời, dù có rửa cũng không sạch.

Trên báo chí viết Catherine vì ghen tỵ nên đã phá hủy tương lai của một số hoạ sĩ, chứ không nói nó còn đốt phòng triển lãm tranh của Daniel.

Daniel cười ha ha, “Frank, ông nghĩ thử xem, nếu không có bằng chứng thì tôi có dám nói vậy không?”

“Lời cậu nói là thật?” Trong lòng Frank cũng tin tưởng con người Daniel, vừa nãy phản bác chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi.

“Ông thấy sao? Frank, lần này tôi đến không phải để thảo luận về chuyện Catherine với ông, mà tôi muốn lấy một người trong tay ông.” Daniel nói thẳng mục đích.

“Muốn ai?”

“Jonathan.”

“Daniel, cậu có ý gì?”

“Jonathan là một họa sĩ cực kỳ có tài, cái cậu ta thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi, chắc hẳn ông cũng biết rõ điều này. Lúc đầu còn muốn tạo cơ hội cho cậu ta, nhưng vì kiêng dè một số thứ, nên ông vẫn chưa làm được. Nhưng tôi thì khác, tôi không phải bận tâm nhiều chuyện, nên tôi có thể tạo ra cơ hội cho cậu ta. Tất nhiên, tôi biết ông không nữ thả người, nhưng Frank à, ông hãy nghĩ kỹ đi, một khi tôi lăng xê Jonathan trở thành họa sĩ nổi tiếng, thì ông cũng được lợi không kém, ít nhất trong tay ông còn giữ mấy bức tranh rất có giá trị của cậu ta.”

Frank biết Daniel nói rất đúng, ông phải nể mặt gia tộc Boyle, nhưng Daniel thì không cần bận tâm đến điều này. Nhưng đưa Jonathan cho cậu ta thì ông không nỡ.

“Daniel, tôi không thể tự quyết định chuyện này được, nếu như Jonathan không đồng ý, thì tôi cũng không còn cách nào.” Frank khó xử nói.

Trong lòng Daniel thẩm mắng ông ta là cáo già, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì khác thường, “Chuyện này rất đơn giản, chúng ta đi hỏi cậu ta là biết thôi. Chắc ông cũng biết cậu ta đang ở đâu mà.”

“Cần gì phải phiền phức như thế, để tôi gọi điện thoại hỏi cậu ta là biết ngay thôi.”

“Không, gọi điện thoại thì không có thành ý, tự mình đến nhà mới là sự tôn trọng lớn nhất.”

“Nếu vậy thì để tôi cùng đi với cậu.”

“Vậy thì càng tốt. Vừa hay tôi đến đây rồi, không bằng chúng ta đi ngay bây giờ.”

Frank im lặng nhìn anh, “Daniel, cậu có cần phải gấp rút như thế không?”

Daniel nhún vai, thành thật nói: “Không còn cách nào khác, tôi sợ ông đổi ý.”

Nhà của Jonathan nằm trong khu vực nghèo nhất Sydney, những người sống ở đây đều có hoàn cảnh sống không tốt.

Daniel nhìn ngôi nhà cũ kỹ trước mặt, hoàn toàn không thể tin được Jonathan lại ở trong một nơi như thế này.

Frank hơi xấu hổ, “Tính tình Jonathan rất kỳ lạ, lúc trước tôi có sắp xếp cho cậu ta một chỗ ở, nhưng cậu ta lại không chịu chuyển đến.”

Daniel im lặng, thật sự còn có người xem tiền tài như rác rưởi” ư? Anh bước lên gõ cửa, thật lâu sau, bên trong mới truyền đến tiếng dép lê, gương mặt Jonathan xuất hiện trước mặt bọn họ, vẫn vẻ mặt tê liệt như trước.

Daniel lên tiếng, “Chào anh, Jonathan, tôi là Daniel. Chúng ta từng gặp nhau tại trang viên của ông Frank trong lễ hội nghệ thuật lần trước, không biết cậu còn nhớ không?”

Jonathan nghe vậy chỉ hỏi: “Có việc gì?”

“Là thế này, tôi muốn mời cậu gia nhập studio của tôi.”

Frank trừng mắt, lúc nãy Daniel đầu có nói là gia nhập studio, cái tên khốn kiếp này.

Daniel không để ý đến Frank, vẫn tiếp tục nói, “Tôi có thể đưa tranh của cậu lên sân khấu toàn thế giới, để càng có nhiều người biết đến tác phẩm của cậu hơn.”

Nhưng Jonathan thì ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi, “Không hứng thú.”

Daniel cứng họng, người này có vẻ khó chơi đấy. Frank thấy Daniel bị đối xử giống như mình lúc trước thì tâm trạng bỗng chốc lại tốt hơn nhiều, nhìn Jonathan cũng vừa mắt hơn.

Trước đó đã nếm không ít khổ sở từ Jonathan, cho nên mỗi lần nhìn thấy cậu ta là ông lại thở không ra hơi. Bây giờ đã biết mình không phải là người duy nhất bị đối xử như thế, vì vậy mà cơn giận cũng nguội bớt.

“Daniel, nếu Jonathan đã không muốn thì chúng ta mau đi thôi.” Frank vừa cười vừa nói.

Daniel mỉm cười, “Jonathan, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không? Nếu sau khi tôi nói xong mà cậu vẫn không đồng ý, thì sau này tôi cũng sẽ không quay lại làm phiền cậu nữa, cậu thấy thế nào?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full