“Chậc chậc, ánh mắt của em thật chuẩn, đây là tác phẩm có kỹ thuật vẽ tốt nhất trong những bức tranh 1 này đấy.”
“Nếu anh đã chọn được rồi thì lúc nãy còn do dự cái gì?”
“Anh không nỡ chứ sao.
Lúc đầu anh định lấy bức Hoàng Hôn làm bảo vật trấn giữ phòng tranh của Thanh Lan.”
Kim Ân Hi lại liếc Daniel, “Chỉ đem đi triển lãm chứ đâu phải đem đi bán đấu giá đầu, kết thúc triển lãm thì lại đem về.
Đến lúc đó, bức tranh này càng có giá trị hơn, cũng xứng làm bảo vật trấn giữ hơn.”
Hai mắt Daniel sáng lên, ôm chằm Kim Ân Hi, hôn lên mặt có một cái chụt vang dội, “Vẫn là em thông minh, sao anh lại quên đây chỉ là một cuộc triển lãm tranh chứ không phải hội bán đấu giá chứ? Đem bức tranh này tới đó, chọc mù mắt bọn họ.”
Kim Ân Hi thấy Daniel nhìn bức tranh với ánh mắt dịu dàng giống như nhìn người yêu, thì cảm thấy cay mắt.
Cô khoát khoát tay, nói: “Một mình anh ở đây từ từ thưởng thức tranh đi, em đi trước.”
Thấy Kim Ân Hi toàn đi, Daniel vội cất bức tranh rồi đuổi theo, “Đợi anh một chút, honey, anh đi cùng em”
*** Khi về đến nhà, Thẩm Thanh Lan thấy có mấy người lạ mặc quần trang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Phó Hoành Dật.
Thấy cô về, anh kết thúc cuộc nói chuyện, những người đó đứng lên chào rồi ra về.
Thẩm Thanh Lan giúp Phó Hoành Dật đẩy xe lăn ra tiễn khách, người đi hết rồi, cô mới hỏi: “Bọn họ là đồng đội của anh?”
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Là tổ điều tra của quân khu, bọn họ tới hỏi anh vài vấn đề về cuộc diễn tập lần trước.”
“Vấn đề gì?”
Thẩm Thanh Lan hiếm khi tò mò hỏi thêm một cầu.
Phó Hoành Dật đáp: “Cấp trên nghi ngờ có người tiết lộ bí mật về cuộc diễn tập lần trước, nhưng điều tra lâu rồi mà vẫn không tra ra được, nên cấp trên muốn lần nữa điều tra lại từ đầu.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi thay đổi, “Anh cũng cho rằng có người cố ý tiết lộ bí mật sao?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừ, lần diễn tập đó hoàn toàn bảo mật với bên ngoài, chỉ có một vài lãnh đạo cấp cao biết, vậy mà KING lại biết chính xác địa điểm, thật sự rất kỳ lạ.”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi: “Có phải trước khi diễn tập, bọn anh phải viết mấy thứ tương tự như kế hoạch tác chiến?”
Phó Hoành Dật nhìn cô, hỏi: “Sao bỗng nhiên lại hỏi vậy?”
“Anh trả lời em trước đi.”
“Có, nhưng sẽ không viết chi tiết, chỉ viết những sắp xếp cơ bản của cuộc diễn tập thôi.”
Nói tới đây, Phó Hoành Dật chợt dừng, “Em nghi ngờ có người đưa kế hoạch cho người khác xem? Không thể nào! Đây là cơ mật, nếu có người đưa ra ngoài thì đó là phạm vào hiệp nghị bảo mật.
Đối với một quân nhân mà nói, đây là biết luật còn phạm pháp.”
Thẩm Thanh Lan nói: “Nếu vô tình thì sao? Ngay cả người đó cũng không biết là bản thân mình đã để lộ bí mật ra ngoài thì sao?”
Khuôn mặt Phó Hoành Dật hơi trầm xuống, hỏi Thẩm Thanh Lan: “Em nghi ngờ ai?”
“Nhan An Bang.”
Thẩm Thanh Lan đáp.
Sự tồn tại của Tần Nghiên khiến cô cứ cảm thấy rất không thoải mái, tuy cô chưa xác định được việc Tần Mộc mất tích có liên quan gì đến bà ta hay không, nhưng trực giác nói cho cô biết bà ta có vấn đề.
Phó Hoành Dệt nhíu mày, Thẩm Thanh Lan vuốt nhẹ chân mày anh, “Đây chỉ suy đoán của em thôi.
Người vợ hiện giờ của Nhan An Bang là Tần Nghiên, bà ta là mẹ của Tần Mộc, cũng là mối tình đầu của Nhan An Bang.
Ông ta rất tin tưởng bà ta, cũng rất xem trọng bà ta, vì bà ta mà vứt bỏ vợ của mình.
Mặc dù ông ta không cố ý tiết lộ cơ mật, nhưng nếu Tần Nghiên tự mình lén xem thì sao?”
Chân mày Phó Hoành Dật càng nhíu chặt hơn, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có người trong nội bộ phản bội, nếu thật sự như Thẩm Thanh Lan nói, có người vô ý tiết lộ bí mật, thì không điều tra ra được cũng là chuyện dễ lý giải.
Phó Hoành Dật ôm lấy eo Thẩm Thanh Lan, “Em lại cho anh một hướng suy đoán khác.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, là do gần đây cô đang điều tra Tần Nghiên thôi.
Hôm nay là ngày 28 tháng 12 âm lịch, còn hai ngày nữa là bước qua năm mới.
Bởi vì nhà họ Thẩm gia và nhà họ Phó quyết định ăn Tết cùng nhau, nên cả hai nhà đều đang cùng chuẩn bị mừng Tết.
Thẩm Thanh Lan cầm một nắm hạt dưa ngồi trên sô pha xem ti vi, Phó Hoành Dật ngồi cạnh tách vỏ hạt dưa cho cô.
Thẩm Thanh Lan dời mắt khỏi ti vi, nói với Phó Hoành Dật: “Anh cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chiều hư em mất.”
Phó Hoành Dật tiếp tục tách hạt dưa, vừa cười vừa nói, “Chiều hư cũng tốt, vậy thì sau này bên cạnh em sẽ không còn hoa đào vây quanh nữa rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, “Hoành Dật, cái này có tính là mưu đồ đáng sợ không?”
Phó Hoành Dật mỉm cười, gật đầu, “Đúng vậy.”
Trạng thái gần đây của bọn họ chính là rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm, nói với nhau những câu sến sẩm.
“Dì ơi!”
Tiếng gọi của Hạt Đậu Nhỏ bỗng vang lên.
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu nhìn, liền thấy Hạt Đậu Nhỏ chạy vào.
“Dạ, cháu tới thăm dì.”
Hạt Đậu Nhỏ vui vẻ nói, nhưng không nhào lên người Thẩm Thanh Lan, mà nói với Phó Hoành Dật, “Dương có nhớ cháu không?”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, quan hệ giữa hai người này tốt từ lúc nào vậy? Phó Hoành Dật đón lấy Hạt Đậu Nhỏ, “Cháu tới đây một mình hả?”
Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, “Không ạ, cháu tới cùng mẹ, nhưng mẹ cháu không ở đây, mà ở nhà khác của dì.”
Phó Hoành Dật nghe vậy liền biết Bùi Nhất Ninh đang ở nhà họ Thẩm.
Hạt Đậu Nhỏ tò mò nhìn về phía Phó Hoành Dật đang ngồi xe lăn, “Dượng, dượng bị thương ư? Sao lại ngồi xe lăn?”
“Ừ, dượng bị thương, bây giờ không đi được.”
“Sau này có đi được không ạ?”
“Được, đến khi em gái cháu sinh ra thì dượng sẽ đi được.”
Nhắc đến em gái, hai mắt Hạt Đậu Nhỏ sáng lên, nhìn về phía cái bụng to của Thẩm Thanh Lan, “Dì, mẹ nói em gái đã lớn, là thật sao?”
Thẩm Thanh Lan cười, “Đúng vậy, em đã lớn, lớn thế này này.”
Thẩm Thanh Lan giơ tay diễn tả độ lớn.
Trong mắt Hạt Đậu Nhỏ đầy vẻ thán phục, “Dì, bụng của dì thật lớn đấy, em gái ở trong đó thật ạ?”
“Đúng vậy, khi còn bé cháu cũng ở trong bụng của mẹ.”
Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, “Vâng, cháu biết mà.
Mẹ cháu đã nói với cháu, còn cho cháu xem ảnh nữa, bụng của mẹ còn lớn hơn bụng của dì.”
Phó Hoành Dật nhìn về phía Hạt Đậu Nhỏ và Thẩm Thanh Lan, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu.
Anh phải cùng cô đi chụp một bộ ảnh khi cô mang thai mới được, mười tháng mai thai là thời gian đẹp nhất của người làm mẹ, anh muốn giữ lại tất cả khoảnh khắc đẹp của cô.
Phó Hoành Dật thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Bên kia, Hạt Đậu Nhỏ đã đổi để tài từ em gái sang chủ Giang, “Dì ơi, cháu nói cho dì nghe, mẹ cháu và bạn trai chia tay rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn khuôn mặt nhiều chuyện của Hạt Đậu Nhỏ, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.
Tính tình Bùi Nhất Ninh trầm mặc, ít nói, sao thằng nhóc này lại nhiều chuyện như thế: Nhìn như con trai của Vu Hiểu Huyền chứ nào phải con trai của Bùi Nhất Ninh.
Thẩm Thanh Lan bị ý nghĩ của mình chọc cười, Hạt Đậu Nhỏ kéo ống tay áo của cô, hỏi: “Di, dì có nghe cháu nói không?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, dì đang nghe.
Sau đó thì sao?”
“Sau đó, mẹ cháu và chú Giang có thể ở bên nhau rồi.”
Hạt Đậu Nhỏ rất thích Giang Thần Hi, giây phút nào cũng muốn mẹ mình và chú Giang ở bên nhau.
“Mẹ cháu nói sao?”
“Mẹ cháu không nói, là do cháu tự nghĩ.
Dì, mẹ cháu bây giờ không để ý tới chú Giang.
Vừa tới nhà dì, mẹ cháu gặp chú Giang, nhưng mẹ không nói chuyện với chú Giang.”
Bên này, hai dì cháu đang thảo luận chuyện của Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh.
Bên kia, Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi đang nói chuyện, nói đúng hơn là Giang Thần Hi gọi Bùi Nhất Ninh ra nói chuyện.
Hôm nay, Giang Thần Hi tới chúc Tết Thẩm lão gia, đúng lúc gặp Bùi Nhất Ninh cũng tới chúc Tết.
Mấy tháng nay, mặc dù Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh không liên lạc với nhau, nhung Giang Thần Hi vẫn liên lạc với Hạt Đậu Nhỏ, nên biết Bùi Nhất Ninh đã chia tay bạn trai.
Hai người đứng trong nhà kính trồng hoa của Thẩm lão gia, Bùi Nhất Ninh hỏi: “Anh gọi em ra có chuyện gì không?”
“Nhất Ninh, em có cần xa lạ với anh như thế không?”
Bùi Nhất Ninh hơi ngừng lại, “Em đâu có.”
Giang Thần Hi không muốn tranh cãi với cô về vấn đề có hay không nữa, “Nhất Ninh, anh nghe Hạo Hạo nói em đã chia tay với người đàn ông kia…
Em có ổn không?”
Bùi Nhất Ninh thầm mắng nhóc con Hạo Hạo phản bội mẹ! “Em không sao, đây cũng không phải là lần đầu chia tay.
Tính cách không hợp, sớm muộn gì cũng chia tay.”
Bùi Nhất Ninh nói một cách thơ ơ.
Tâm trạng của cô rất bình tĩnh, trước đây cô chọn ở bên cạnh người đàn ông đó là bởi vì cảm thấy anh ta cũng không tệ, lại còn đối xử rất tốt với cô và Hạo Hạo.
Nhưng lần trước, Hạo Hạo giận dỗi cổ, mà cô cũng nhớ những lời Thẩm Thanh Lan nói.
Sau đó, cô cố ý quan sát những lúc người đàn ông đó và Hạo Hạo ở cạnh nhau.
Quả nhiên giống như Hạo Hạo nói, người đàn ông đó không thật lòng yêu thương Hạo Hạo.
Bùi Nhất Ninh muốn kết hôn là vì muốn cho Hạo Hạo một gia đình hoàn chỉnh, điều kiện tiên quyết là chồng cổ phải thật lòng yêu thương Hạo Hạo.
Ngay cả yêu thương Hạo Hạo mà người đàn ông đó còn không làm được, vì vậy Bùi Nhất Ninh cũng chẳng còn lý do gì mà ở bên anh ta nữa.