*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lư Tiến Tài còn đang ngủ, bị đánh thức nên cực kỳ khó chịu, bực bội nói, “Nó là con của cô chứ có phải con tôi đâu? Sao tôi biết nó đang ở đâu được.”
Nói xong, ông ta tắt máy ngay.
Lư Nhã Cầm vô cùng xót xa.
Mà lúc này, Thẩm Quân Trạch vẫn còn ở trong nghĩa trang.
Đêm qua cậu ta gần như không ngủ, chỉ cần nghĩ đến Lư Tiến Tài là cậu ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn chém chết ông ta.
Thẩm Quân Trạch ngồi ở trước mộ của Thẩm Nhượng, nhìn ảnh chụp trên đó, “Ba, có phải ba thất vọng về con lắm đúng không? Con nghĩ, nếu con là ba thì chắc chắn con cũng sẽ rất thất vọng vì có một đứa con trai như vậy.”
“Ba, ba đã sớm nhận ra lòng tham của Lư Tiến Tài rồi đúng không, cũng nhận thấy con ngu xuẩn, nên mới muốn giao công ty cho Thẩm Thanh Lan.
Ba, con xin lỗi, là tại con quá ngu, không hiểu được nỗi khổ tâm của ba, nếu con hiểu ra sớm hơn, có phải mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này không?”
Trên bia mộ, Thẩm Nhượng khẽ cong môi mỉm cười, giống như trong trí nhớ cậu ta.
“Trong trí nhớ của con, ba lúc nào cũng bận rộn, thường xuyên về nhà lúc nửa đêm.
Con nhớ có một lần, gần như cả tuần con không gặp được ba, lúc con còn thức thì ba đang ở công ty, lúc con ngủ rồi ba vẫn chưa trở về.
Thời gian ba ở bên cạnh con còn không bằng một nửa thời gian Lư Tiến Tài chăm sóc con.
Ba, có phải bởi vì vậy mà con mới coi ông ta là người con tin tưởng nhất không?”
Thẩm Quân Trạch bật cười, nụ cười đầy châm biếm.
Cậu ta đã ở đây vài tiếng, trên tóc đã đọng sương, môi trắng bệch vì lạnh.
“Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ lấy lại công ty, cho dù phải trả giá thế nào? Cậu ta nói xong thì định đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu, chân đã tê rần.
Qua một lúc lâu, Thẩm Quân Trạch mới chậm rãi đứng lên, rời khỏi nghĩa trang.
Thẩm Quân Trạch không về trường học, cũng không về nhà, mà lại đến Tập đoàn Quân Lan.
“Tổng Giám đốc, vừa rồi ở quầy lễ tân gọi điện thoại đến, nói là có một người tên Thẩm Quân Trạch muốn tìm anh”
Sau khi báo cáo công việc xong, Dư Bân nói.
Thẩm Quân Dục khẽ nhướng mày, “Thẩm Quân Trạch? Có nói là chuyện gì không?”
Dự Bán lắc đầu, “Không, chỉ nói muốn tìm anh thôi.”
“Vậy mặc kệ đi, cứ để cậu ta chờ, chờ không được thì sẽ về thôi”
“Vâng, tôi sẽ nói với nhân viên ở quầy lễ tân.
Tổng Giám đốc, ba giờ chiều anh có một cuộc họp qua video với công ty con ở nước M, vào lúc sáu giờ, anh và Tổng Giám đốc Ôn phải tham dự có một buổi tiệc xã giao”
Dự Bán báo cáo cho Thẩm Quân Dục biến lịch trình buổi chiều.
Thẩm Quân Dục gật đầu, ý bảo đã biết, “Cậu giúp tôi hẹn trước với nhiếp ảnh gia Kevin, người đã chụp ảnh cưới cho Lan Lan lần trước.
Tôi muốn gặp anh ta”
“Vâng, anh muốn hẹn gặp vào lúc nào?”
Thẩm Quân Dục suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Trưa mai đi, ừm…
mười một giờ rưỡi cũng được.
Chuyện này tạm thời đừng nói cho Tổng Giám đốc Ôn biết.”
“Vâng, còn chuyện gì nữa không ạ?”
Thẩm Quân Dục lắc đầu.
Thẩm Quân Trạch chờ ở dưới rất lâu nhưng vẫn không gặp được Thẩm Quân Dục, hỏi lễ tân thì chỉ nhận được câu trả lời Tổng Giám đốc đang bận, muốn gặp phải hẹn trước.
Thẩm Quân Trạch biết Thẩm Quân Dục không muốn gặp mình, tuy cậu ta đã đoán trước được điều này, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Cậu ta không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha chờ, không hề tỏ ra sốt rột.
Lúc Thẩm Quân Dục rời công ty, vừa bước ra khỏi thang máy thì đã thấy Thẩm Quân Trạch.
Cậu ta thấy anh thì liền đứng bật dậy, thấp thỏm không yên, “Anh”
Thẩm Quân Dục lạnh mặt, “Chuyện gì?”
Thẩm Quân Trạch ngẩn ra, “Anh, em muốn nói chuyện với anh.
Chỉ cần nửa tiếng, không, mười lăm phút thôi”
Dư Bân theo sau Thẩm Quân Dục, nghe vậy liền nhỏ giọng nhắc nhở, “Tổng Giám đốc, anh đã hẹn với Tổng Giám đốc Vương dùng cơm, nếu còn không đi thì sẽ lỡ hẹn”
Thẩm Quân Dục gật đầu, nhìn sang Thẩm Quân Trạch, “Cậu thấy rồi đấy, bây giờ tôi không rảnh”
Mắt Thẩm Quân Trạch hơi tối lại, “Không sao, anh cứ làm việc trước đi.
Ngày mai em lại đến tìm anh.”
Cậu ta nghiêng người để Thẩm Quân Dục đi.
Còn anh cũng không nói gì, đi ngang qua cậu ta.
“Tổng Giám đốc, vừa rồi thư ký của Tổng Giám đốc Ôn gọi đến, nói bây giờ cô ấy đang họp, bảo anh đến thẳng nhà hàng đợi cô ấy, họp xong cô ấy sẽ đến ngay, anh không cần đón”
“Được, tôi biết rồi.
Vừa rồi làm tốt lắm, cuối tháng cho cậu nghỉ hai ngày”
“Cảm ơn anh”
Dự Bân mừng rỡ nói.
Cuối tháng này anh vốn chỉ được nghỉ một ngày, bây giờ được nghỉ thêm hai ngày nữa, vậy là có thể về quê thăm ba mẹ rồi.
Thẩm Quân Dục tự lái xe đi.
Ôn Hề Dao bảo anh đến nhà hàng trước, vậy thì anh cứ đến đó là được.
Liên tục ba ngày sau, Thẩm Quân Trạch đều đến tầng dưới tập đoàn quân Lan chờ Thẩm Quân Dục.
Bây giờ Thẩm Quân Dục không đi của chính nữa, mà đi thẳng từ hầm gửi xe lên.
Thẩm Quân Trạch không gây rối, cũng không nằng nặc đòi gặp Thẩm Quân Dục, ngày nào cũng chỉ yên lặng ngồi chờ anh, từ bắt đầu giờ làm việc đến khi hết giờ làm.
Nếu Thẩm Quân Dục chưa đồng ý gặp thì hôm sau cậu ta vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi.
“Thẩm Quân Trạch vẫn chờ bên dưới sao?”
Thẩm Quân Dục ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, hỏi Dự Bản.
“Vâng, có cần gọi bảo vệ đuổi cậu ta đi không?”
“Gọi cậu ta lên đây”
Thẩm Quân Dục nói.
Anh muốn biết rốt cuộc vì sao Thẩm Quân Trạch lại cố chấp muốn gặp mình như thế.
Thẩm Quân Trạch biết Thẩm Quân Dục đồng ý gặp mình thì sững sờ nhìn Dự Bân, “Anh ấy thật sự bằng lòng gặp tôi sao?”
Cậu ta cho rằng phải chờ thêm mười mấy ngày nữa thì Thẩm Quân Dục mới có thể đồng ý gặp mình.
“Bây giờ Tổng Giám đốc đang chờ cậu ở phòng làm việc.
Buổi chiều anh ấy còn phải ra ngoài, nếu cậu không lên ngay thì anh ấy sẽ phải đi đấy”
Dự Bân nói.
Thẩm Quân Trạch lập tức đứng lên, “Đi chứ, bây giờ đi ngay”
Thẩm Quân Trạch đi theo Dự Bân vào phòng làm việc của Thẩm Quân Dục.
Đến khi trong phòng chỉ còn cậu ta và Thẩm Quân Dục, cậu ta lại bắt đầu thấy lo lắng không yên.
Thẩm Quân Dục thoáng nhìn đồng hồ của mình, “Chẳng phải muốn nói chuyện với tôi sao? Bây giờ cậu có nửa tiếng, nói đi, cậu muốn nói gì với tôi?”
Thẩm Quân Trạch do dự một lúc rồi nói, “Anh, em muốn nhờ anh thu mua doanh nghiệp bất động sản Thẩm Thị”
Thẩm Quần Dục nhìn thẳng vào cậu ta, khó đoán được ý nghĩ trong ánh mắt, “Lý do”
Thẩm Quân Trạch nói, “Doanh nghiệp bất động sản Thẩm Thị là do một tay ba em gây dựng, là tâm huyết cả đời của ba em.
Em vô dụng, không thể bảo vệ được công ty của ba, khiến nó rơi vào tay của kẻ tham lam bất lương.
Bây giờ tổng thanh tra tài vụ ôm tiền bỏ trốn, tài chính của công ty bị đứt đoạn, công ty đang rơi vào giai đoạn khủng hoảng, nếu lúc này tập đoàn quân Lan thu mua thì cũng là một lựa chọn rất tốt.”
Thẩm Quân Dục lẳng lặng nhìn cậu ta, “Tuy tập đoàn Quần Lan có liên quan đến bất động sản, nhưng cũng không đến mức nhòm ngó đến miếng bánh Thẩm Thị kia.
Lý do của cậu vẫn chưa đủ để tôi động lòng”
Thẩm Quân Dục mím môi, nói ra quyết định của mình, “Ba em đã giao quyền sở hữu cổ phần cho chị Thanh Lan, chỉ cần chị ấy ký vào bản thỏa thuận kia, giao toàn bộ cổ phần công ty cho em, thì em sẽ bán cổ phần Thẩm Thị cho anh thấp hơn giá thị trường hai phần, như vậy anh có thể mua được Thẩm Thị với một cái giá khá lời”
Cậu ta đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, gần đây mới hạ quyết tâm.
Có thể nói, nếu ngày đó Lư Tiến Tài không đến tìm cậu ta thì cậu ta đã không phải làm thế này.
“Thẩm Thị là công ty của chú hai, lúc trước tôi muốn thu mua thì cậu đời sống đời chết, làm sao tôi biết lần này cậu không trở mặt nữa?”
Thẩm Quân Dục thờ ơ hỏi.
Ánh mắt Thẩm Quân Trạch hơi tối lại, “Anh, em cũng rất hối hận vì những sai lầm trước kia em, nhưng bây giờ nhắc lại cũng vô ích.
Em đã hoàn toàn hối lỗi, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.
Hy vọng anh có thể tin em lần này, em thật sự nghiêm túc.
Yêu cầu duy nhất của em chỉ là đuổi Lư Tiến Tài ra khỏi Thẩm Thị, tốt nhất là khiến ông ta trắng tay”
Thì ra là vì trả thù, Thẩm Quân Dục hiểu ra.
Nhắc mới nhớ, trước kia Lư Tiến Tài đoạt được Thẩm Thị nhanh như vậy, chính là nhờ một phần công lao của anh, à, và cả tên cưng vợ như mạng
– Phó Hoành Dật kia nữa.
Nhờ hai người họ giúp đỡ, Lư Tiến Tài mới có thể thuận lợi chiếm lấy công ty, thậm chí đuổi cả Thẩm Quân Trạch đi.
Tất nhiên, ngoài Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật ra thì chuyện này không ai biết được, nhất là Lư Tiến Tài.
Ông ta vẫn tự cho là mình cao tay, thu phục được hết cổ động và nhân viên cấp cao của công ty.
Thẩm Quân Dục dĩ nhiên nhận ra sự thay đổi của Thẩm Quân Trạch.
Quả thật y như lời của Lan Lan, chỉ có trải qua sóng gió cậu ta mới học được cách trưởng thành.
Có điều, Thẩm Quân Trạch cũng thật điên rồ, vì trả thù cậu mình mà mang cả công ty ra đánh đổi.
“Thẩm Thị là chuyện của cậu và Lư Tiến Tài, tôi sẽ không xen vào.
Chuyện của cậu thì cậu tự giải quyết đi”
Thẩm Quân Dục từ chối.
Thẩm Quân Trạch sửng sốt, “Anh, em thật sự chấp nhận bán cổ phần công ty thấp hơn giá thị trường hai phần cho anh.
Anh suy nghĩ lại đi.
Hơn nữa, dù sao ba em cũng là chú hai anh, khi em còn bé thường nghe ba nhắc về anh, tình cảm của anh và ba em rất tốt.
Em mong anh nể mặt ba em mà có thể giúp đỡ em.
Nếu anh cảm thấy cái giá này còn quá cao thì em có thể hạ thêm chút nữa.
Tất nhiên Thẩm Quân Dục nhớ rõ khi còn bé chú hai rất yêu thương mình, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
Lần trước, vì Thẩm Quân Trạch mà Thẩm Thanh Lan suýt chút nữa đã sảy thai, anh phải dạy dỗ tên vô sỉ này.
Chính là vì nể mặt chú hai nên anh mới chỉ cho Lư Tiến Tài nắm giữ công ty mà thôi.
Lần này Thẩm Quân Trạch muốn anh giúp đỡ, lại không thể đưa ra lý do thuyết phục, vậy xin lỗi, anh sẽ không ra tay.