“Chị Hề Dao, à không, bây giờ phải gọi là chị dâu mới đúng.”
Thẩm Thanh Lan vừa cười vừa nói.
Ôn Hề Dao ngượng ngùng, hình như vẫn chưa quen với cách gọi của Thẩm Thanh Lan, “Bây giờ còn chưa phải mà.”
“Đến lúc rồi mà, sớm muộn gì cũng phải gọi, chị phải tập làm quen đi.”
“Thanh Lan.”
Hôm nay Annie là phù dâu, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan liền lên tiếng gọi, sau đó kéo cô qua một bên, mong chờ hỏi nhỏ, “Hôm nay Eden có đến không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Hôm nay Eden có việc, không đến được.”
Thực tế là Eden biết hôm nay Annie làm phù dâu trong hôn lễ nên mới không tới.
Annie thất vọng, “Không phải hai người thân lắm sao? Sao anh ấy không dự đám cưới của anh trai cô? Còn việc nào quan trọng hơn việc này sao?”
Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, “Ai nói với cô rằng tôi và Eden là bạn thân?”
“Tôi thấy Eden có một tấm hình của mấy năm về trước, trong hình có cô.
Lúc đó cô còn là một cô bé, còn có ảnh để Andrew và người mẫu Sicily nữa.
Mọi người đã quen biết nhau nhiều năm rồi à.”
Thẩm Thanh Lan không ngờ vì một tấm hình mà quan hệ của bọn họ bị bại lộ, nên chẳng biết nói gì.
Annie hạ giọng, “Tôi biết mọi người không muốn cho người khác biết, yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu.”
Thẩm Thanh Lan cười cười, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, cô là em chồng của Hề Dao mà, không cần khách sáo như thế.
Thanh Lan, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc Eden đã có người yêu hay chưa?”
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Lan long lanh, “Chuyện này tôi cũng không rõ, mặc dù quan hệ của tôi với Eden không tệ, nhưng ít khi liên lạc, cũng không hỏi về cuộc sống riêng của nhau.”
Ánh mắt Annie càng thất vọng hơn, thấp giọng nói: “Thanh Lan, cô nói xem có phải tôi kém cỏi lắm không?”
Thẩm Thanh Lan hoài nghi nhìn cô ta: “Sao lại nói vậy?”
“Tôi theo đuổi Eden lâu như vậy rồi nhưng anh ấy vẫn không thích tôi, thậm chí còn thường xuyên trốn tránh tôi.
Tôi muốn biết có phải tôi làm anh ấy ghét nên anh ấy mới có thái độ như vậy không.”
“Chuyện tình cảm cũng phải xem duyên phận.
Tôi không nói nhiều về chuyện của Eden, nhưng có một số việc không phải cô cứ kiên trì là sẽ có kết quả.”
Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, ý tứ rất rõ ràng.
Annie sững người, kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Lan, “Cô cũng nghĩ tôi và Eden sẽ không có kết quả, khuyên tôi từ bỏ sao?”
Thẩm Thanh Lan chỉ cười, không nói nữa mà xoay người đi tìm Ôn Hề Dao.
Lời nên nói cô đã nói hết rồi, nếu như không phải bây giờ thái độ của Eden như thế này thì cô cũng sẽ không nói ra.
Cô nói lời này là vì Eden, và cũng vì Annie.
Annie đứng tại chỗ nghĩ về những lời Thẩm Thanh Lan nói, thẫn thờ một lúc.
“Annie tìm em nói chuyện gì vậy?”
Ôn Hề Dao hỏi, lấy làm lạ về dáng vẻ thần bí khi Annie tiếp xúc với Thẩm Thanh Lan khi nãy.
“Không có gì đâu.
Chị dâu à, có phải chị hồi hộp lắm không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, thấy tay cầm hoa của Ôn Hề Dao run nhẹ.
“Ừm, em biết không, tối qua chị mất ngủ, nghĩ đến sắp được lấy anh trai em, chị vui đến nỗi không ngủ được luôn.
Nếu không phải cố gắng tự nhủ ngày mai phải làm một cô dâu thật xinh đẹp thì e rằng chị sẽ thức đến sáng mất.”
Ôn Hề Dao thẳng thắn thừa nhận, hoàn toàn không ngại Thẩm Thanh Lan sẽ cười mình.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười, không chút do dự bán đứng anh trai mình, “Anh trai em cũng hồi hộp như chị vậy.
Hôm nay lúc em đến, chị Tống nói với em là bốn giờ sáng anh ấy đã dậy rồi, sau đó xem đồng hồ, nóng lòng muốn bay qua đón chị về nhà ngay.”
Gương mặt xinh đẹp của Ôn Hề Dao ửng đỏ, nắm chặt hoa trên tay, “Em đừng nói nữa Thanh Lan, em càng nói chị càng hồi hộp.”
Biết Thẩm Quân Dục cũng hồi hộp giống mình, cô vừa thấy ngọt ngào trong lòng, vừa lo không biết hôm nay mình có chỗ nào không ổn không, bèn nhìn sang Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, em xem giúp chị xem có chỗ nào không ổn không, trang điểm đẹp chưa?”
Quả thật Thẩm Thanh Lan chưa từng thấy Ôn Hề Dao mất bình tĩnh như lúc này, cô bật cười, “Hôm nay chị đẹp lắm, tuyệt đối hoàn mỹ, bảo đảm anh trai em sẽ không nỡ rời mắt khỏi chị.”
Ôn Hề Dao lườm cô, “Chị hỏi nghiêm túc đó.”
Thẩm Thanh Lan chăm chú nhìn Ôn Hề Dao, đúng là có một chỗ bị cô phát hiện không ổn lắm, “Ừm, hình như phấn trên mí mắt không đều, để em đi gọi thợ trang điểm tới dặm lại.”
Ôn Hề Dao gật đầu, “Được, đi nhanh nhé.”
Hôn lễ sắp diễn ra rồi.
Một nơi khác, bà Đỗ và Đỗ Hồng Hải tìm một chỗ ngồi xuống, may mắn hôm nay đã dự liệu được có mấy người sẽ không mời mà tới, cho nên nhà họ Thẩm đã chuẩn bị nhiều bàn tiệc hơn số thiệp gửi đi, vì vậy vợ chồng họ Đỗ cũng có chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, bà Đỗ luôn giữ nụ cười nhạt trên môi, nói khẽ, “Cũng tại ông, mặt nóng dán mông lạnh(): Người ta không gửi thiệp mời cho chúng ta là đã có ý tứ rõ ràng rồi, vậy mà chúng ta còn cố tình đến, đây không phải tự chuốc khổ vào mình sao.”
() Ý nói mình nhiệt tình mà người ta lại hờ hững.
Bà Đỗ rất bất mãn với quyết định này của chồng, theo ý của bà ta thì nhà họ Ôn có tới mời thì bà ta cũng không đến.
Dù sao thì bây giờ nhà họ Ôn và nhà họ Đỗ cũng coi như đã cắt đứt quan hệ, nếu không đến thì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ lại đến để rồi tự rước lấy bực bội.
Đỗ Hồng Hải gật đầu mỉm cười với mấy người khác trong bàn, nói nhỏ với bà Đỗ, “Không phải chúng ta đã nói chuyện này từ lâu rồi sao, nếu đã đồng ý tới thì tỏ ra vui vẻ chút đi, bà xụ mặt như vậy người ta sẽ tưởng là bà đến đây gây sự đấy.”
Bà Đỗ hừ nhẹ, làm như bà ta muốn tới lắm vậy.
Nhưng nụ cười đã rạng rỡ hơn.
“Đúng rồi, bà gọi điện cho Đỗ Nam không được, bây giờ nó ở đâu?”
Đỗ Hồng Hải hỏi, thật ra hồi nãy ông nói với bà Ôn rằng Đỗ Nam đang ở thành phố Hải là giả, mấy ngày trước đã không thấy tăm hơi Đỗ Nam rồi, điện thoại thì tắt máy, không thấy đến công ty, cũng không về nhà.
Không phải Đỗ Hồng Hải không nghĩ tới có lẽ Đỗ Nam đã đến thủ đô.
Đây là một trong những nguyên nhân mà ông khăng khăng muốn đến dự hôn lễ của Ôn Hề Dao.
Tóm lại là nếu gặp Đỗ Nam ở đây thì cũng kịp ngăn cản con trai làm chuyện điên rồ.
“Liên lạc được rồi, thằng ngốc đó đang ở Hawaii, nói là không muốn nhìn thấy người mình yêu lấy người khác, thật là làm tôi đau lòng chết đi được.
Ông nói xem trên thế giới này đâu phải chỉ có mỗi Ôn Hề Dao là phụ nữ, sao nó lại tuyệt vọng thế chứ.”
“Có chắc nó đang ở Hawaii không?”
Đỗ Hồng Hải không quan tâm Đỗ Nam có tổn thương hay không, bây giờ ông cũng chẳng đoái hoài tới, hoặc là nói vốn dĩ chẳng để trong lòng.
Đỗ Nam là đàn ông, đàn ông thì phải lấy sự nghiệp làm trọng, cả ngày đòi sống đòi chết vì một người phụ nữ thì còn ra thể thống gì nữa.
Nói thẳng ra là Đỗ Hồng Hải thấy những việc mà Đỗ Nam làm vì ôn Hề Dao trước đó thật chẳng ra gì.
Nhưng suy cho cùng đó cũng là đứa con độc nhất của mình, hơn nữa xem như cũng có cố gắng trong công việc, nên lúc này không trách hắn ta.
Bây giờ Ôn Hề Dao kết hôn, ngược lại Đỗ Hồng Hải thấy rất vui.
Chỉ cần Ôn Hề Dao kết hôn là sẽ hoàn toàn cắt đứt nỗi nhớ nhung của con trai ông, như thế thì sau này con trai sẽ có thể chuyên tâm cho sự nghiệp, cũng xem như chuyện tốt.
“Đương nhiên là đang ở Hawaii rồi, con trai tôi mà lại gạt tôi sao.
Tôi nói cho ông biết, sau này nó về tôi sẽ bảo nó đi xem mắt.
Tôi không tin con trai tôi ưu tú như thể lại không tìm được một cô gái tốt, chắc chắn phải tìm cho nó một cô gái tốt gấp trăm lần ôn Hề Dao, để ôn Bình Xuyên tức chết.”
Đỗ Hồng Hải không nhìn vợ mình mà chỉ tiếp lời: “Nó đi ra ngoài giải khuây cũng tốt, nhưng bà nói nó về sớm một chút.
Vì một đứa con gái mà tinh thần sa sút thế này thì đúng là kẻ thất bại.”
Bà Đỗ không để ý lắm, “Nó ra ngoài giải sầu thì sao, vốn dĩ tính tình Ôn Hề Dao lẳng lơ…
Được rồi, bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô nghĩa, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho nó.”
Bà ta nhìn xung quanh một lượt, đám cưới này chỉ riêng trang trí hội trường thôi cũng đã xa hoa hiếm thấy, không biết nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm đã dốc bao nhiêu cho đám cưới này.
Ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, bà Đỗ hạ giọng nói với Đỗ Hồng Hải, “Tôi thấy Ôn Hề Dao không kết hôn với Đỗ Nam cũng tốt.
Cô ta đúng là loại người tham phú phụ bần! Tôi thấy đến tám phần là xem trọng gia thế nhà họ Thẩm rồi.
Nếu gia thế nhà họ Đỗ chúng ta cũng giống như nhà họ Thẩm thì tôi không tin Ôn Hề Dạo này sẽ để mắt đến con trai nhà họ Thâm.”
Đỗ Hồng Hải hung dữ liếc vợ mình.
May mà nói nhỏ, mấy lời này không bị ai nghe thấy, bằng không bị mời ra ngoài ngay trước mặt mọi người thì sẽ mất mặt biết nhường nào.
Nhưng bà Đỗ lại không quan tâm, nghe thấy được thì sao.
Ôn Hề Dao dám làm mà không cho muốn người khác nói sao? Nhưng suy cho cùng thì bây giờ đang ở trên địa bàn của người ta, nên bà ta cũng chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đỗ Hồng Hải thở dài nhìn vợ mình.
Từ sau khi Ôn Hề Dao có bạn trai, tâm tư của vợ ông ta hoàn toàn suy sụp, thỉnh thoảng lại nói vài câu chua chát cay nghiệt, chẳng còn phong thái quý phu nhân như lúc trước.
Tình hình chèn ép của nhà họ Ôn với nhà họ Đỗ càng về sau cũng càng rõ ràng hơn.
Thấy chồng nhìn mình, bà Đỗ không dám lẩm bẩm nữa, im lặng nâng ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm.
Nghĩ đến chuyện của Đỗ Nam, mặc dù chuyện đi xem mắt vừa rồi bà ta chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng lại cảm thấy ý này không tệ.
Bây giờ công ty của gia đình cũng đã ổn định, dựa vào gia thế của nhà họ Đỗ bọn họ, muốn tìm một cô con dâu chẳng phải tùy ý bà ta chọn lựa sao? Nghĩ thế, bà Đỗ thầm cảm thấy được an ủi, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn.
Đỗ Hồng Hải thấy thế thì cũng thấy thoải mái đôi chút.
Dù sao tới dự hôn lễ của người ta mà lại trong bộ mặt hằm hằm thì không phải đến chúc phúc mà là đến để gây sự.
Bà Ôn nhìn thấy vợ chồng họ Đỗ thì trong lòng chỉ thấy chán ghét, bèn tìm cơ hội nói với Ôn Tư Hãn.
Ôn Tư Hãn hỏi: “Bọn họ nói Đỗ Nam vẫn đang ở thành phố Hải sao?”
Bà ôn gật đầu, “Mẹ sợ Đỗ Nam đến gây sự, nó không đến thì mẹ yên tâm rồi.”
Ôn Tư Hãn từ chối cho ý kiến về chuyện này, “Con sẽ để ý bọn họ, mẹ cứ yên tâm tiếp đãi những khách khứa khác đi.”
Nói xong anh liền bỏ đi, nhìn thoáng qua chỗ vợ chồng nhà họ Đỗ phía xa xa, thấy bọn họ đang tán dóc với người ngồi cùng bàn thì đi ra một chỗ vắng gọi điện cho trợ lý của mình, “Cậu giúp tôi điều tra xem hiện giờ Đỗ Nam có đang ở thành phố Hải hay không.”
Anh không rời đi mà cho điện thoại của trợ lý, không lâu sau trợ lý đã gọi lại, “Giám đốc Ôn, người của Đỗ Thị nói mấy ngày nay giám đốc của bọn họ không đến công ty, cũng không ai trông thấy Đỗ Nam ở nhà, cứ như anh ta đã biến mất khỏi thành phố Hải vậy.”
Ánh mắt ôn Tư Hãn thoáng thay đổi, “Kiểm tra sân bay bên kia chưa?”
“Thời gian quá ngắn nên không kịp kiểm tra, có cần điều tra không ạ?”
“Không cần.”
Ôn Tư Hãn nói, thật ra đã rõ ràng rồi.
Nếu Đỗ Nam không ở thành phố Hải, dựa vào sự cố chấp của hắn ta đối với ôn Hề Dao thì chắc chắn sẽ đến thủ đô.
Lúc Ôn Tư Hãn tới tìm Thẩm Thanh Lan thì cô đang ngồi nói chuyện với ôn Hề Dao trong phòng nghỉ, không biết nói gì mà hai người cười rất vui vẻ.
“Anh, sao anh lại đến đây? Không phải đang tiếp đãi khách khứa ở ngoài kia sao?”
Ôn Hề Dao tò mò hỏi.
“Bên ngoài có Tư Hiền và ba mẹ rồi, anh tạm thời cho phép mình lười một chút.
Nửa tiếng nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, em chuẩn bị xong chưa?”
Ôn Tư Hãn cười nói.
“Vâng, xong rồi.”
Ôn Hề Dao nói, cô vừa mới trang điểm lại, từ trên xuống dưới không có chỗ nào không hoàn mỹ.
Ôn Tư Hãn nhìn cô em gái xinh đẹp lộng lẫy, lòng chợt cảm thấy không nỡ, “Bây giờ anh đã biết vì sao ba không muốn vào đây rồi.”
Ôn Hề Dao hoài nghi nhìn anh.
“Con gái cưng mình nuôi nấng hơn hai mươi năm cứ thể đến gia đình khác, trở thành thành viên của gia đình khác.
Có lẽ không một người cha nào muốn thấy cảnh này, ai cũng sẽ không nỡ.”
“Anh.”
Ôn Hề Dao giận dỗi.
Ôn Tư Hãn cười cười, nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, hồi nãy anh thấy Phó Hoành Dật đang tìm em đó.”
“Phó Hoành Dật tìm em? Chị dâu, vậy em đi trước nhé.”
Chờ Thẩm Thanh Lan đi, Ôn Tư Hãn cũng đi, vừa quẹo qua ngã rẽ đã thấy Thẩm Thanh Lan đang chờ ở đó, “Thanh Lan, sao em lại ở đây?”
“Anh Ôn, không phải anh có chuyện muốn nói với em sao?”
Thẩm Thanh Lan hỏi lại.
Ôn Tư Hãn khẽ giật mình nhưng lại cười, lắc đầu: “Chỉ một câu mà em đã hiểu ý anh, IQ của em thật khiến anh nể sợ.”
Thẩm Thanh Lan hơi nhếch miệng, “Cảm ơn anh đã khen.”
“Đúng là anh có chuyện muốn nói với em.”
Vẻ mặt Ôn Tư Hãn nghiêm túc, nói hết đầu đuôi chuyện vừa rồi.
Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu rõ.
Xem ra, người mà cô nhìn thấy trong trung tâm thương mại quả nhiên là Đỗ Nam.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Kim Ân Hi lần nữa.
“An, tớ liên tục nhìn vào mấy cửa chính nhưng đều không thấy bóng dáng Đỗ Nam, cũng không thấy người nào khả nghi, chắc Đỗ Nam không đến đâu.”
Thẩm Thanh Lan nghe thế thì hơi yên tâm trong lòng, “Cậu vất vả rồi.”
Vốn dĩ Kim Ân Hi định đi du lịch cùng Daniel, nhưng Thẩm Thanh Lan lại gọi điện tới.
“Đỗ Nam không có ở đây.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Ôn Tư Hãn nhìn cô, “Em đã chuẩn bị từ trước rồi à?”
“Chỉ là canh chừng từng cửa ra vào để phòng ngừa chuyện bất trắc có thể xảy ra thôi.
Hôn lễ của chị Hồ Dao và anh trai em đương nhiên không được xảy ra bất cứ điểm nào không hoàn hảo.”
Thẩm Thanh Lan nói cứ như đây là lẽ dĩ nhiên.
Ôn Tư Hãn âm thầm thở dài, đã sớm nghe bên ngoài đồn rằng Thẩm Quân Dục là người cuồng em gái, cô nói gì cũng nghe theo răm rắp, nhưng ai biết được Thẩm Thanh Lan lại để tâm đến anh trai mình đến vậy.
Có lẽ cũng bởi vì thế mà Thẩm Quân Dục càng thương yêu cô em gái này hơn.
“Cảm ơn em, Thanh Lan.”
Ôn Tư Hãn chân thành nói.
Cho dù không có sự việc ở buổi lễ đính hôn lần trước thì hôn lễ lần này, anh đều phải cảm ơn Thẩm Thanh Lan.
“Anh không cần phải khách sáo, anh ân.
Chị Hồ Dao là chị dâu của em, đã là người một nhà rồi, nói cảm ơn nhau nghe xa cách lãm.”
Ôn Tư Hãn không nói gì nữa, chỉ cười, “Anh ra đằng trước tiếp đãi khách khứa, em đi cùng anh, hay là?”
“Lát nữa em đi tìm Phó Hoành Dật, anh đi trước đi.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Sau khi ăn Tư Hãn đi, Thẩm Thanh Lan vừa định đi thì nhìn thấy một bóng người.
Cô dừng lại nhìn, đi theo, nhưng vừa đến ngã rẽ đã không thấy tăm hơi người đó đâu, sau đó có một bóng người hao hao giống người đó từ nhà vệ sinh nam đi ra, người đó nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan với vẻ mặt khó hiểu.
Thẩm Thanh Lan bật cười lắc đầu, xem ra cô thật sự trông gà hóa cuốc rồi.