Đọc truyện Full

Chương 452

Ánh mắt Giang Thần Hi càng ảm đạm hơn.

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn Bùi Nhất Ninh, thấy cô ấy chỉ cười nhẹ như không hề nhìn ra tâm trạng của Giang Thần Hi.

Thẩm Thanh Lan thầm thở dài trong lòng.

Cô có lòng muốn giúp Giang Thần Hi, nhưng mà cũng không giúp được gì.

“Thanh Lan, chị vào trước đây.”

Bùi Nhất Ninh nói rồi cùng cha mẹ đi vào.

Thẩm Thanh Lan nhìn sang Giang Thần Hi, anh thôi nhìn theo Bùi Nhất Ninh, quay sang cô cười nói, “Chị dâu, cảm ơn.”

“Có một số việc nếu miễn cưỡng không được thì buông tay đi.”

Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi nói.

Thấy Giang Thần Hi buồn bã, trong lòng cô cũng có chút không đành.

Ánh mắt Giang Thần Hi dịu dàng, “Có một số người, một khi đã bước vào lòng rồi thì sẽ không cách nào gạt bỏ.

Thôi, đừng nói về chuyện này nữa.

Chị dâu, tôi đi vào trước đây.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Khách khứa đã tới khá đông đủ nên Thẩm Thanh Lan cũng đi vào nhà.

An An đang tìm mẹ, nhìn thấy cô thì lập tức bỏ rơi ba, ôm cổ cô không chịu buông.

Thẩm Thanh Lan chỉ có thể bế cậu nhóc.

Trong tay cậu nhóc cầm một núm vú cao su, vừa rồi Phó Hoành Dệt đã lấy nó để dỗ con trai.

An An được mẹ ôm vào lòng thì liền biến thành thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn, thôi nhíu mày nhăn mặt, thấy người nào cũng cười tít mắt.

“Đứa bé này thật bám Thanh Lan.”

Sở Vân Cẩn nhìn cậu nhóc, cười nói.

Sở Vân Dung cũng không rời mắt khỏi cháu ngoại, nghe thấy lời của em gái thì phụ họa theo, “Nhiều người nên thằng bé mới bám mẹ đấy, chứ bình thường Hoành Dật trông con nhiều hơn.”

Hơn nữa, tuy khi sinh Thẩm Thanh Lan rất vất vả, nhưng lại khá nhẹ nhàng trong việc chăm con.

Phó Hoành Dật âm thầm làm rất nhiều việc, chỉ điểm này thôi thì anh đã hơn hẳn nhiều người đàn ông khác.

Có rất nhiều đàn ông không quan tâm đến chuyện trong nhà.

Sở Vân Dung đã nghe không ít bạn bè xung quanh bà than thở vì chồng không hề nhúng tay đến bất cứ chuyện gì trong nhà.

Mặc dù một phần là do điều kiện gia đình tốt, nhưng đa số là do đàn ông cảm thấy họ làm việc bên ngoài đã đủ mệt, nếu về tới nhà còn phải làm việc vặt thì đàn bà còn làm gì nữa.

Nhưng Phó Hoành Dật lại không hề có tư tưởng như đại đa số những người khác.

Sở Vân Dung đã từng thấy Phó Hoành Dật giặt tã An An không dưới một lần, thậm chí còn giặt nội y cho Thẩm Thanh Lan mấy lần.

Thấy vẻ mặt tự nhiên của anh, rõ ràng đã quen làm mấy chuyện này.

“Thanh Lan thật may mắn vì đã lấy được một người đàn ông như Hoành Dật.”

Sở Vân Dung cười nói, ánh mắt đầy vẻ vui mừng.

Sở Vân Cảm thấy dáng vẻ của chị mình cũng vui vẻ nói, “Thanh Lan đúng là có phúc.”

An An bám mẹ nên chuyện tiếp khách liền giao lại cho Phó Hoành Dật.

Lần này gần như tất cả thân thích của nhà họ Phó đều đến, có rất nhiều người mà Thẩm Thanh Lan còn chưa từng gặp mặt.

Đừng nói là Thẩm Thanh Lan mà ngay cả Phó Tĩnh Đình cũng không biết, dì bảy cô tám, làm Thẩm Thanh Lan hoa cả mắt.

May mà trí nhớ của cô, tốt giới thiệu một lần liền nhớ.

Còn An An thì lại không chịu rời khỏi mẹ, đến Phó Hoành Dật cũng không thể bế cậu nhóc.

Thẩm Thanh Lan chỉ có thể bể An An đứng gần một tiếng, anh thấy mà xót vô cùng, cuối cùng phải dứt khoát ôm con trai ra khỏi vòng tay cô.

An An bị tách khỏi vòng tay mẹ, đang muốn gào khóc thì Thẩm Thanh Lan liền nhét núm vú cao su vào lòng cậu nhóc, rồi sờ sờ đầu con trai dỗ dành, “Mẹ không đi đâu cả, An An đừng khóc nhé.”

An An không hiểu lời mẹ, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn cầm tay cậu nhóc nên cuối cùng vẫn dỗ được nó.

“Chị”

Bỗng nhiên giọng nói của Nhan Tịch vang lên.

Thẩm Thanh Lan nhìn về phía đó, quả nhiên thấy Nhan Tịch mặc lễ phục đứng bên cạnh Doug, đang mỉm cười rất tươi nhìn cô.

Thấy Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan cũng rất vui vẻ, liền đi tới, “Nhan Tịch, sao em lại đến đây?”

“Hôm nay là tiệc trăm ngày của bé cưng mà, sao em có thể không đến được.

Chị, đây là quà mừng em tự tay làm cho bé cưng, hy vọng chị không chê.”

Nhan Tịch cười tủm tỉm, đưa một cái túi nhỏ cho Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười nhận cái túi, rồi lấy quà ra nhìn.

Là một chiếc mũ đan bằng len, có thể nhận thấy người đan chưa thành thạo lắm, nhưng sợi len rất mềm mại, rất êm tay, chắc chắn Nhân Tịch đã lựa chọn rất cẩn thận.

Nhan Tịch ngại ngùng cười, “Em vụng về nên học rất lâu mà vẫn đan không đẹp.

Chị đừng chê nhé.”

Thẩm Thanh Lan dịu dàng mỉm cười, “Đẹp lắm, chắc chắn bé cưng sẽ rất thích.

Đợi đến mùa đông chị sẽ đội cho nó.”

Ánh mắt Nhan Tịch sáng lên, “Nếu bé cưng thích thì em sẽ đan thêm cho bé.

Chắc chắn lần sau tay nghề em sẽ có tiến bộ, bảo đảm sẽ đan cho bé cưng một cái khăn quàng thật đẹp.”

Thẩm Thanh Lan thấy dáng vẻ hào hứng của cô, đáy mắt liền hiện lên ý cười, “Có muốn đi xem bé cưng không?”

Nhan Tịch gật đầu thật mạnh, thậm chí còn quên giới thiệu Thẩm Thanh Lan và Doug với nhau.

Thẩm Thanh Lan nhìn theo bóng lưng cô, sau đó nói với Doug, “Sao lại đưa em ấy đến đây?”

Doug cũng rất bất đắc dĩ, “Cô ấy cứ khăng khăng muốn đến.

Lần trước, lúc cô sinh và đầy tháng của bé cô ấy đều không đến được, vì vậy mà cô ấy vẫn luôn tiếc nuối.

Từ tháng trước cô ấy đã bắt đầu nhắc đi nhắc lại lần này nhất định phải đến đây.

Tôi sợ ngăn cản sẽ làm cô ấy hoài nghi nên dứt khoát cùng cô ấy đến đây.”

“Em ấy vẫn chưa biết chuyện của Nhan An Bang phải không?”

“Đúng vậy, có điều tôi định sau buổi tiệc này sẽ đưa cô ấy đến Nam Thành.

Dù sao cũng là cha của cô ấy, không thể nào mãi mãi không để bọn họ gặp mặt được.

Hơn nữa, lần này Nhan An Bang bị thương rất nặng, Eden đã từng xem thử và nói sẽ để lại di chứng.

Sau này sức khỏe ông ấy cũng sẽ yếu đi rất nhiều.”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan trầm mặc, nhìn sang Nhan Tịch đang đứng cạnh Phó Hoành Dật, hồn nhiên tươi cười ngắm nhìn An An.

“Vậy thì đưa em ấy đi đi.”

Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.

“Còn chưa chúc mừng cô nữa.

Mừng cô có con ngoan.

Tuy lời chúc có hơi muộn.”

Doug nói.

“Cảm ơn.

Anh và Nhân Tịch thế nào rồi?”

“Rất tốt, chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ.

Sau khi cô ấy tốt nghiệp chúng tôi dự định sẽ kết hôn.”

Doug ôn hòa nói.

“Nhanh như vậy à?”

Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên.

“Nếu có thể, tôi còn muốn kết hôn với cô ấy ngay bây giờ kìa.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Doug, thấy trên mặt anh mang theo sự bao dung và yêu chiều thì mỉm cười.

Kết hôn sớm một chút cũng tốt cho Nhân Tịch, nếu chẳng may sức khỏe Nhan An Bang có vấn đề gì, không thế gắng gượng tiếp nữa, như vậy ít nhất vẫn còn có người ở bên Nhan Tịch.

“Tôi đi trước, anh cứ tự nhiên.”

Thẩm Thanh Lan thấy Nhan Tịch vẫy tay với cô nên nói.

Doug gật đầu, nhìn xung quanh, sau đó thấy Kim Ân Hi liền đi sang bên đó.

“Chị, vừa rồi cục cưng cười với em.”

Nhan Tịch hớn hở khoe với cô.

An An thấy mẹ đến thì lập tức hưng phấn.

“Phó thiếu tướng.”

Một người đàn ông đi tới, chào Phó Hoành Dật.

Thẩm Thanh Lan chú ý đến bước chân của đối phương, cô đoán anh ta là người trong quân đội, vì vậy cô liền đến bế con rồi nói, “Em và Nhân Tịch trò chuyện một chút.”

Phó Hoành Dật gật đầu, “Lát nữa anh sẽ đi tìm em.”

Thẩm Thanh Lan bế An An đi, Nhan Tịch đi bên cạnh.

Ba người đi tới chỗ Sở Vân Dung.

An An vẫn nhìn Nhan Tịch, ánh mắt to tròn sáng lấp lánh làm trái tim Nhan Tịch muốn tan chảy, “Chị ơi, em có thể bế bé được không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười.

Nhan Tịch đưa hai tay ra nhưng An An không chịu rời khỏi lòng mẹ, nghiêng đầu sang chỗ khác, quay lưng lại với Nhan Tịch, khiến cô thất vọng không thôi, “Chị, hình như cục cưng không thích em.”

Sở Vân Dung nghe vậy liền bật cười, an ủi cô, “Hôm nay, ngoài Thanh Lan và Hoành Dật ra thì An An chẳng chị để ai bế cả, ngay cả ông bà ngoại cũng không chịu.

Đợi khi nào các cháu đến nhà chơi, chắc chắn An An sẽ chịu cho cháu bể thôi.”

Nhan Tịch tò nó nhìn An An, “Bé đang ngượng ngùng sao ạ?”

“Có lẽ vậy.”

An An đang ăn gặm núm vú cao su đến chảy nước dãi, rớt xuống cả vai Thẩm Thanh Lan.

Sở Vân Dung thấy thế liền lấy một miếng khăn giấy trong túi ra, lau cho An An, “Nhóc con này, nước miếng thật nhiều mà.”

An An cong miệng cười, chỉ cần ở trong lòng mẹ thì gặp ai cậu nhóc cũng cười.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full