Ở một phòng giam nào đó bên trong nhà tù.
“Con khốn chết tiệt kia, còn chưa lăn ra đây rửa chân cho tao, tối hôm qua chưa dạy dỗ mày đủ đúng không?”
Một ả đàn bà hung tợn quát lên với bóng người trong góc.
Bóng người kia hơi rụt lại, dường như rất sợ cô ả này.
Người kia lồm cồm bò dậy, đi đến bên cạnh ả đàn bà, bị ả nhấc chân đạp vào người, “Gọi mày qua rửa chân mà cũng lề mà lề mề, mày đang bất mãn với lời tao nói đấy hả?”
Bóng người kia bị đạp một cú trúng đầu gối, vì đau quá nên quỳ trên mặt đất, không kịp bận tâm cơn đau trên người mình mà vội nhìn về phía ả đàn bà, “Không ạ, chị Lệ, em đâu có.”
Cô ả được xưng là chị Lệ nắm tóc cô gái, bức cô ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt thanh tú xinh đẹp, gương mặt này không phải ai khác mà chính là Lý Hi Đồng.
“Tao biết mày không dám, nếu mày còn không ngoan ngoãn một chút thì tao sẽ để cho mày biết vì sao hoa lại có màu hồng, nhanh, mau rửa chân cho tao.”
Lý Hi Đồng bị chị Lệ túm tóc, đau đến mức mặt trắng bệch, “Vâng vâng, chị Lệ, em lập tức, lập tức rửa chân cho chị ngay.”
Chị Lệ buông Lý Hi Đồng ra, “Nhanh.”
Lý Hi Đồng vội vàng chạy đến chỗ vắng lấy nước nóng, đổ ít nước nóng vào trong chậu rồi đặt ở bên chân của chị Lệ, chị Lệ vừa thả chân vào đã gào lên, sau đó đạp thẳng vào ngực Lý Hi Đồng, “Mày muốn làm tao bỏng chết à?”
Lý Hi Đồng bị đạp ngã ngửa ra trên đất, cô ta ôm ngực không ngừng ho khan.
“Tao biết con đĩ mày không ngoan như thế đâu mà, suýt làm tao bỏng chết, để tạo dạy mày cách làm sao tôn kính tiền bối nhé.”
Chị Lệ nói rồi nhấc một tay Lý Hi Đồng bỏ vào trong chậu rửa mặt, cô ta lập tức hét lên, vừa rồi lúc lấy nước nóng cô ta chỉ cho thêm một ít nước lạnh nên nhiệt độ trong chậu nước khá cao.
Lý Hi Đồng giãy giụa muốn rụt tay về, chị Lệ nhìn lướt qua mấy đứa khác trong phòng giam đang đứng ngoài xem trò vui, “Còn chưa mau cút qua bên này giúp tao? Định chờ xem trò hay à.”
Mấy người khác như sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy tới đè Lý Hi Đồng lại.
“Chị Lệ, em sai rồi, chị cho em thêm cơ hội nữa đi.”
Lý Hi Đồng khóc lóc cầu xin.
Chị Lệ tát Lý Hi Đồng, “Giờ mới biết sai thì muộn rồi.
Lý Hi Đồng, có phải trong đầu mày toàn bã đậu không? Bị trừng trị nhiều lần như thế mà còn không học được cách nghe lời.
Mày còn nghĩ mình là tiểu thư con nhà giàu thanh cao như trước kia à?”
Những kẻ khác đã quen với việc chị Lệ dạy dỗ Lý Hi Đồng, hiển nhiên đây không phải là lần đầu xảy ra tình huống như vậy.
“Chị Lệ, vừa rồi thật sự không phải em cố ý đâu, chị tha cho em đi.”
Lý Hi Đồng khóc lóc, làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia, mấy tháng sống trong ngục giam đã bào mòn toàn bộ tự tôn và lòng kiêu ngạo của cô ta.
Chị Lệ cười gần, “Mày biết sai rồi? Tao lại thấy là trong lòng mày còn không cam lòng đấy.
Lý Hi Đồng, đừng cho là tạo không biết trong đầu mày đang nghĩ cái gì? Đúng là bọn tao từng là loại người ở tầng thấp nhất bị mày coi thường, nhưng giờ mày cũng chẳng tốt hơn chúng tao đâu, chẳng phải mày đã từng là tiểu thư con nhà danh giá à? Thế mà chẳng phải vẫn bị người ta đuổi ra ngoài đấy thôi.
Còn nữa, mày bị vào đây vì lý do gì nhỉ, để tao nhớ lại xem nào, đúng rồi, vì hít ma tủy, không ngờ đấy, đường đường là một nghệ sĩ dương cầm mà lại nghiện ma túy.
Tao ghét nhất loại người như mày, mặt ngoài tỏ ra thanh cao nhưng bên trong lại là thứ con nhà giàu hư hỏng bẩn thỉu đến cùng cực.”
Chị Lệ đứng dậy cầm chậu nước nóng lên và nhếch miệng cười tàn nhẫn với Lý Hi Đồng, Lý Hi Đồng trợn mắt, lắc đầu quây quậy, “Chị Lệ đừng mà, em van chị, đừng mà.”
Chị Lệ hừ lạnh, nói với mấy đứa xung quanh, “Đề nó xuống cho tao, nếu để nó thoát được thì chúng mày vào thay thế nó.”
Những đứa khác sợ tê cả da đầu, chúng càng ra sức giữ chặt Lý Hi Đồng.
“Chị Lệ, em thật sự biết sai rồi, lần này chị tha cho em đi, em thề sau này sẽ nghe lời, chị nói cái gì em đều nghe hết, em van chị đó chị Lệ, tha cho em đi mà.”
Lý Hi Đồng khóc lóc thảm thiết, dập đầu trước chị Lệ.
Chị Lệ cười lạnh, ánh mắt cô ả vô cùng lạnh lùng, chẳng mảy may có một chút dao động nào, nếu không phải vì con khốn này thì bây giờ ả đã được ra ngoài tự do sung sướng.
Nhưng vì muốn để nó chịu nhiều tra tấn hành hạ mà ả phải ở cùng phòng với nó, nếu không ả đã chẳng phải ở lại cái nơi quỷ quái này rồi.
Chính vì thế mà chị Lệ thật sự rất ghét Lý Hi Đồng, đương nhiên sẽ không nương tay khi tra tấn cô ta, dù gì giám ngục ở đây cũng mắt nhắm mắt mở thôi.
Thật ra chị Lệ cũng cảm thấy hơi tò mò, không biết con nhãi Lý Hi Đồng này đã đắc tội với người nào mà bị đi tù rồi còn không được yên thân, người kia còn nói không thể để nó được chiết sung sướng, nhất định phải từ từ tra tấn.
Lý Hi Đổng nhìn chậu nước nóng sắp trút xuống người mình mà hoảng sợ trợn trừng hai mắt, “Không!”
Ngay tại lúc nước nóng sắp đổ xuống thì cửa phòng giam bị mở ra, giám ngục dùng cây côn gõ mạnh lên cửa, “Làm cái gì thế, muốn tạo phản à.”
Cả đám lập tức thả Lý Hi Đồng ra, mau chóng quay trở lại giường của mình, chị Lệ thả thau nước nóng xuống đất, tươi cười giả lả: “Giám ngục, bọn tôi nào dám tạo phản, vừa rồi chỉ đang đùa với 0981 một chút thôi.”
Nói rồi cô ta dùng chân đạp Lý Hi Đồng đang nước mắt giàn giụa, ngồi co quắp dưới đất, “0981,mày nói có đúng không?”
Lý Hi Đồng ngẩng đầu nhìn ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo của chị Lệ mà gật đầu liên tục, “Vâng, chị Lệ chỉ đang đùa với em thôi ạ.”
Giám ngục cảnh cáo chị Lệ: “Từ Lệ, cô bớt bớt lại đi, còn gây sự nữa thì đời này đừng hòng ra khỏi nơi này.”
Chị Lệ cười tủm tỉm, “Giám ngục, gần đây tôi vẫn luôn yên phận mà.”
Giám ngục là lão làng ở nơi này rồi, sao lại không biết Từ Lệ là đại ca ở đây, ngày bình thường ả cũng rất bá đạo, thích bắt nạt người mới tới.
Trước kia, thỉnh thoảng giám ngục sẽ ngăn cản một chút, nhưng Lý Hi Đồng này thì…
giám ngục nhìn thoáng qua Lý Hi Đồng đang thút thít ngồi dưới đất rồi lạnh lùng thu hồi tầm mắt.
“Tất cả giải tán, giải tán, vây quanh đây làm cái gì, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành hết rồi à?”
Ngoại trừ chị Lệ, những người khác đều nhao nhao núp về chỗ của mình, cúi đầu, cố gắng để mình không bị chú ý.
Lý Hi Đồng đang định đứng lên thì giám ngục đột nhiên nhìn cô ta và nói: “0981, có người tới thăm cô, chuẩn bị theo tôi ra ngoài.”
Lý Hi Đồng khẽ giật mình, “Ai đến thăm tôi?”
Giám ngục liếc sang, “Làm sao tôi biết được, cô đi ra xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Lý Hi Đồng đi theo giám ngục, chờ hai người họ đi rồi, những người khác mới quay sang nhìn nhau.
Có một người nói: “Không ngờ còn có người đến thăm cô ta.”
“Đúng đấy, tao còn tưởng cả đời này chẳng có ai đến thăm nó cơ.”
Một người khác phụ họa.
Có người thì tò mò, “Mày nói xem là ai đến thăm nó, cha mẹ nuôi của nó à?”
Lập tức có người trợn mắt lên.
“Nằm mơ đấy à mà nghĩ người của nhà họ Thẩm sẽ đến thăm nó? Nó bị nhà đấy đuổi đi rồi.
Tao nghe nói nó không chỉ giành giật đồ với con gái ruột của nhà đó mà còn muốn hại chết người ta nữa, mày nói xem nhà họ Thẩm đó còn muốn đến thăm nó à? Mới chỉ đuổi nó ra khỏi nhà đã là nhân từ lắm rồi.”
“Đúng đấy, cái con Lý Hi Đồng này đúng là quá ngu xuẩn, con nuôi thì chỉ là con nuôi thôi, không tự biết thân biết phận mà còn muốn giành giật với con gái ruột của người ta, thật sự coi mình chính là người của nhà họ Thẩm đấy à.”
Bỗng một người phụ nữ ở bên trong lên tiếng, “Chúng mày có biết nó tranh giành cái gì với cô con gái ruột của nhà kia không?”
Mấy người khác cũng bị lời này hấp dẫn, “Là cái gì?”
“Nó á, thích chung một người đàn ông với người ta, nó cho rằng người ta cướp bạn trai của nó.”
“Ôi mẹ ơi, con ả Lý Hi Đồng này đúng là mặt dày, chẳng lẽ người ta không yêu vị tiểu thư thực sự kia mà lại muốn yêu một đứa giả mạo như nó à? Đầu óc bị bệnh mới nghĩ được như thế.”
Mấy người ở trong phòng giam bàn tán sôi nổi, Từ Lệ chỉ ngồi nghe một cách yên lặng, nghe một lúc, ả mới nói: “Chúng mày nhàn lắm à, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay chưa?”
Mấy người trong phòng lập tức ngậm miệng, “Chị Lệ, để em giúp chị rửa chân.”
Người đầu tiên nói đến đề tài này lập tức nịnh hót chị Lệ.
Chị Lệ xua tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Tránh ra, không khiến mày.”
Chị Lệ ngồi ở trên giường, trong đầu nghĩ đến chuyện của Lý Hi Đồng.
Lý Hi Đồng theo giám ngục xuyên qua hành lang dài, cô ta cũng rất tò mò về người đến thăm mình.
Cô ta vào đây hơn nửa năm rồi mà chưa từng có ai đến thăm, cô ta giống như bị toàn thế giới này từ bỏ vậy, một mình ở trong tù nhẫn nhịn chịu đựng bị những kẻ trong này tra tấn.
Ban đầu cô ta còn phản kháng, nhưng lần nào phản kháng cũng đều bị đánh đập tàn nhẫn hơn, cầu cứu giám ngục thì bị làm ngơ.
Mấy lần sau Lý Hi Đồng cũng có kinh nghiệm hơn, người ta bảo làm gì thì cô ta làm cái đó, nhưng dù thể vẫn bị chị Lệ tìm ra được lý do để bắt bẻ, dạy dỗ.
Thậm chí có hai lần cô ta bị bọn họ đánh trọng thương phải vào bệnh viện, suýt chết, đến giờ trên trán cô ta vẫn còn vết sẹo mờ, trên người thì vô số vết thương.
Cô ta đã xin được đổi sang phòng giam khác nhưng bị bác bỏ, khi chị Lệ biết cô ta muốn đổi phòng giam thì càng đánh đập cô ta thậm tệ hơn.
Lý Hi Đồng từng nhiều lần nghi ngờ rằng mình không thể chịu đựng được nữa mà sắp bị đám người này đánh đến chết rồi, may mắn là dù rất gian khổ nhưng bây giờ cô ta vẫn còn sống.
Lý Hi Đồng không ngốc, cô ta biết chắc chắn có người sắp xếp nên cô ta mới bị đối xử như thế, mà người có mối thù lớn nhất với cô ta thì chỉ có Thẩm Thanh Lan.
Nghĩ đến Thẩm Thanh Lan, đáy mắt Lý Hi Đồng hiện lên sự hận thù.
Lý Hi Đồng thấp thỏm mở miệng hỏi: “Giám ngục, có thể nói cho tôi biết người đến thăm tôi là ai không?”
Giám ngục không quay đầu lại mà nói, “Sắp được gặp rồi còn hỏi gì nữa.”
“Giám ngục, chị cũng biết đây là lần đầu tiên có người đến thăm tôi, nên tôi hơi hồi hộp.”
“Sắp đến rồi, im lặng đi.”
Hai người bọn họ xuyên qua một cánh cửa là đến nơi thăm tù.
Giám ngục đẩy Lý Hi Đồng, “Vào đi.”
*** Sở Vân Dung chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Lý Hi Đồng trong hoàn cảnh như thế này, Lý Hi Đồng mặc đồng phục tù nhân, trước ngực đeo biển số “0981”
chói mắt, mái tóc dài bị cắt thành tóc ngắn ngang tai, thần sắc xanh xao, nhợt nhạt, ngay cả bọng mắt cũng có.
Lý Hi Đồng vừa trông thấy Sở Vân Dung đã vội quay người sang bên, cô ta không nghĩ người đến thăm mình lại là Sở Vân Dung.
Dù chỉ lướt qua một giây nhưng Sở Vân Dung đã nhìn thấy vết thương trên mặt Lý Hi Đồng.
Lúc nghe Tần Nghiên nói Lý Hi Đồng ở trong tù không được tốt lắm, bà chỉ cho rằng điều kiện sống trong nhà giam khá tệ, Lý Hi Đồng không thích ứng được, chưa từng nghĩ tới việc cô ta sẽ bị người ta đánh đập, “Hi Đồng.”
Lý Hi Đồng đưa lưng về phía bà, “Bà đi đi, tôi không cần bà đến thăm.”
Sở Vân Dung luống cuống giải thích: “Hi Đồng, mẹ chỉ muốn thăm con một lúc, không có ý gì khác cả.”
Lý Hi Đồng cười lạnh: “Thăm tôi làm gì? Xem tôi chết chưa à? Hay là muốn thấy tôi bây giờ chật vật như thế nào, xong về nói cho Thẩm Thanh Lan biết, để cô ta hả hê?”
“Hi Đồng, mẹ không có ý này, mẹ chỉ đơn thuần muốn xem con sống có tốt không thôi.”
Lý Hi Đồng bỗng nhiên quay người lại, nhìn về phía Sở Vân Dung, “Vậy bây giờ bà thấy rồi đấy, đã hài lòng với tình trạng hiện giờ của tôi chưa? Tôi sống không tốt đẹp gì, thậm chí có thể nói là nát bét, mà tất cả đều do nhà họ Thẩm của các người ban tặng đấy.”
Khi đối mặt chính diện, Sở Vân Dung càng nhìn thấy rõ vết thương trên người Lý Hi Đồng.
Cô ta vừa mới bị đánh xong nên quần áo xộc xệch.
Cổ áo mở to, lộ cả da thịt bên trong, phần da thịt bị hở ra chằng chịt vết thương giống như bị đánh đập thường xuyên, có cả những vết thương mới kết vảy, rõ ràng là mới có.
Sở Vân Dung đưa tay che miệng mình, nhìn Lý Hi Đồng với ánh mắt không thể tin nổi.
Vì muốn bà thấy được rõ ràng hơn, Lý Hi Đồng còn kéo cổ áo mình ra, để lộ làn da trần trụi, phía trên càng nhiều vết thương đáng sợ hơn.
“Sao lại thể…
Tại sao có thể như vậy?”
Sở Vân Dung bất chợt lùi về sau hai bước.
Lý Hi Đồng cười khổ sở, ánh mắt cô ta vừa thê lương vừa lạnh bằng, “Bà hỏi tôi tại sao có thể như vậy à? Bà nên về hỏi đứa con gái ngoan của bà ấy, vì sao tôi lại thành ra thế này.”
“Con nói thế là có ý gì?”
Sở Vân Dung quá kinh ngạc.
Lý Hi Đồng nhìn thẳng vào bà, ánh mắt không hề che giấu vẻ hận thù tận xương tủy, “Là con gái Thẩm Thanh Lan của bà đã sai khiến bọn tù nhân đối xử với tôi như vậy.”
Cô ta đưa tay gạt tóc mái, để lộ vết sẹo trên trán, “Nhìn thấy không? Cái này cũng là chứng cứ tôi bị đánh, mà lần nghiêm trọng nhất là tội bị chúng nó đánh gãy ba cái xương sườn, phải nằm viện một tháng, suýt nữa tôi đã chết rồi.
Mà những thứ này đều vì Thẩm Thanh Lan muốn tôi không được sống yên ổn nên mới cố ý sai người làm.
Tôi nói như vậy bà đã rõ chưa, bà mẹ tốt của tôi?”
Mấy chữ cuối cùng như được rút từ kẻ răng của cô ta ra.
“Không thể nào, Thanh Lan sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”
Sở Vân Dung vội phủ định, “Hi Đồng, mẹ biết con hận Thanh Lan, con luôn nghĩ rằng Thanh Lan cướp đi tất cả thuộc về con, nhưng trên thực tế không phải như vậy.
Thanh Lan mới là con ruột của nhà họ Thẩm, những thứ kia vốn thuộc về con bé.
Nếu con muốn trách thì hãy trách mẹ đi, nếu không phải mẹ cho con hy vọng không nên có thì con cũng không đi đến nước này, đều là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ.”
“Đương nhiên là lỗi của bà.”
Lý Hi Đồng cao giọng, cảm xúc trở nên kích động, nhìn Sở Vân Dung bằng đôi mắt ngấn lệ, “Bà đã đối xử tốt với tôi như vậy thì tại sao lại không tiếp tục tốt như thế nữa? Không phải bà nói bà coi tôi như con gái ruột sao? Thế thì tại sao lại không xem tôi như con gái cả đời luôn đi? Tại sao lại muốn tìm cha mẹ ruột của tôi tới? Vì sao lại bỏ rơi tôi nửa đường, bà có biết từ nhỏ tôi đã xem bà như người mẹ duy nhất của mình không? Tôi yêu quý bà đến vậy thế mà bà lại nhẫn tâm từ bỏ tôi?”
Nước mắt Lý Hi Đồng không nhịn được nữa mà chảy xuống.
Sống trong trại cai nghiện nửa năm rồi sống trong nhà tù này thêm nửa năm, người mà cô ta hận nhất, ngoài Thẩm Thanh Lan thì chính là Sở Vân Dung.
“Bà cho tôi một mái nhà ấm áp, để tôi biết cảm giác được mẹ yêu thương, làm tôi dần thả lỏng để phòng trong lòng, xem bà như người thân nhất của mình, nhưng rồi lại tàn nhẫn cướp đi hết tất cả.
Tôi đã từng tự hào mình có một người mẹ xinh đẹp yêu thương mình hết mực, nhưng lúc trước yêu nhiều đến thế nào thì giờ tối hận bà nhiều thế ấy.
Mẹ à, chắc bà vĩnh viễn cũng không biết, người làm tôi bị tổn thương sâu sắc nhất không phải ai khác mà chính là bà.
Nếu lúc trước bà không nhận nuôi tôi thì có lẽ tôi sẽ được lớn lên trong một gia đình bình thường, hoặc cũng có thể lớn lên ở trong trại trẻ mồ côi, có lẽ sẽ càng trải qua nhiều sóng gió cuộc đời hơn, nhưng ít nhất tôi vẫn là một con người hoàn chỉnh mà không phải giống như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Nước mắt rơi lã chã, cô ta tiếp tục lên án, “Mẹ à, vì sao bà muốn từ bỏ tôi, vì sao không thể tiếp tục yêu tôi?”
Sở Vân Dung nhìn Lý Hi Đồng đang suy sụp, lại nhìn những vết thương khắp người cô ta, không khỏi nhớ tới việc trước đây đứa con gái này đã từng là cô con gái mà bà yêu thương nhất.
Mặc dù nó không phải là con ruột do bà sinh ra nhưng, bà đã nuôi nó nhiều năm như vậy, tình mẫu tử trong những năm đó đều là thật, nhưng tại sao lại đi tới kết cục như ngày hôm nay? Có phải đúng như Lý Hi Đồng đã nói, là vì bà đã bỏ rơi nó giữa chừng không? Lý Hi Đồng ôm mặt khóc nức nở, trong lòng có vô vàn uất ức và hận thù.
Hai năm nay, cuộc sống của cô ta có những bước ngoặt to lớn, vứt cô ta từ thiên đường xuống địa ngục.
Cô ta đã từng kiêu ngạo và phóng túng đến mức nào, còn giờ thì trở nên hèn mọn và đáng thương.
“Hi Đồng, con đừng như vậy.
Con còn trẻ, chỉ cần con cố gắng ở trong này cải tạo tốt, đợi đến lúc sẽ được ra ngoài làm lại cuộc đời.”
Sở Vân Dung thương xót nhìn Lý Hi Đồng, bà không nghĩ ra được câu nào khác ngoài an ủi cô ta.
Lý Hi Đồng bỗng nở nụ cười mỉa, “Làm lại cuộc đời? Tôi lấy cái gì để làm lại cuộc đời?”
Sở Vân Dung vội nói: “Con còn đôi tay mà, con là một đứa trẻ có tài năng, chỉ cần con chịu cố gắng thì nhất định sẽ có thành tựu tốt trong âm nhạc.”
Lý Hi Đồng đột nhiên trừng mắt nhìn Sở Vân Dung, “Âm nhạc? Bà thật sự không biết hay đang cố ý kích thích tôi đấy?”
Sở Vân Dung không hiểu ý của Lý Hi Đồng, Lý Hi Đồng vươn tay ra lắc trước mặt Sở Vân Dung, “Bà nhìn thấy không? Bà muốn tôi dùng cái gì để tiếp tục chơi nhạc, dùng đôi tay đã tàn phế này à?”