Thẩm Thanh Lan thấy điệu bộ đáng yêu của Hạo Hạo thì vui vẻ ôm cậu bé, “Sao cháu có thể đáng yêu như vậy chứ?”
Hạo Hạo xấu hổ đỏ mặt, An An thấy mẹ ôm bạn nhỏ khác, tưởng họ đang giỡn nên cũng giơ tay ra kêu a a a.
Sự tập trung của Thẩm Thanh Lan lập tức bị con trai thu hút.
Bùi Nhất Ninh nhanh tay bể An An lên trước, “An An, anh cháu không thương dì nữa, vậy cháu thương dì có được không?”
An An quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, rõ ràng muốn được cô bể.
Bùi Nhất Ninh ghen tỵ, “Thanh Lan, hai đứa bé đều thích em, đều là do em sinh ra hết đó.”
Hạo Hạo nghe vậy thì bền chắp đôi tay bé nhỏ ra sau lưng, nghiêm túc nói, “Mẹ, con cũng thương mẹ mà, mẹ đừng ganh tỵ nữa.
Dì nhỏ hơn mẹ, mẹ phải nhường dì một chút chứ.”
Câu nói của cậu bé khiến cho mọi người trong phòng khách đều bật cười.
Bùi Nhất Ninh nhìn con trai, bất đắc dĩ mỉm cười rồi đưa tay véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của con, “Con đó, đúng là một cậu nhóc tinh ranh mà.”
Hạo Hạo đẩy tay Bùi Nhất Ninh ra, “Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thần.
Con là con trai, mẹ là con gái, mẹ không thể nhéo mặt con như vậy được.”
Bùi Nhất Ninh: “…”
Trở về phải nói lại với mẹ cô mới được, sau này không thể cho Hạo Hạo xem mấy bộ phim truyền hình linh tinh nữa, toàn học theo mấy câu gì không đâu.
“Nam nữ thụ thụ bất thân là gì con có biết không?”
Bùi Nhất Ninh hỏi cậu bé.
Hạo Hạo trợn mắt, vẻ mặt như muốn nói mẹ thật ngốc, “Không phải con vừa nói rồi sao? Con là con trai, mẹ là con gái, mẹ không thể nhéo mặt con.”
Sở Vấn Dung bị Hạo Hạo chọc cười đến đau bụng.
Bùi Nhất Ninh cảm thấy rất ngứa tay, muốn kéo thằng nhóc xấu xa này qua đánh một trận.
“Vậy tại sao khi nãy con lại hôn dì con?”
Bùi Nhất Ninh cảm thấy bất công nên phản đòn con trai.
Hạo Hạo cạn lời nhìn Bùi Nhất Ninh, “Mẹ, mẹ ganh tỵ với dì sao? Trong phim nói con gái ghen tỵ chính là như vậy đấy.”
Bùi Nhất Ninh, “…
Hạo Hạo, về nhà nếu mẹ còn cho con xem mấy phim truyền hình linh tinh nữa thì mẹ sẽ theo họ con.”
Vừa nghe lời này, Thẩm Thanh Lan cũng bật cười.
Lúc này Bùi Nhất Ninh mới phát hiện mình nói ngớ ngẩn, cũng cạn lời với chính mình.
Trong nhà có hai đứa bé nên bầu không khí vui vẻ hơn rất nhiều.
Thẩm Thanh Lan cùng Hạo Hạo và An An ngồi dưới đất chơi, còn Bùi Nhất Ninh thì trò chuyện cùng mấy người lớn trong nhà.
“Thanh Lan kiên nhẫn với trẻ con hơn cháu nhiều.”
Bùi Nhất Ninh nhìn Thẩm Thanh Lan, sau đó cười nói.
Sở Vân Dung nghe vậy cũng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, con bé luôn rất kiên nhẫn với trẻ nhỏ.”
“Bây giờ con không được vậy nữa rồi, dì cả, dù không biết đâu, hiện giờ Hạo Hạo khó chăm hơn trước rất nhiều, không biết tính tình giống ai nữa.
Cháu thường bị thằng bé chọc tức đến không nói nên lời.”
Tuy Bùi Nhất Ninh nói vậy nhưng niềm vui trong ánh mắt lại không giấu được người khác.
“Ai cũng như vậy mà, bây giờ An An còn nhỏ, chờ mấy năm nữa đảm bảo cũng sẽ nghịch ngợm thôi.
Tính ra Hạo Hạo đã là đứa bé ngoan ngoãn nhất mà dì biết rồi đấy.
Nhất Ninh, cháu rất khéo dạy con.”
Sở Vân Dung vỗ vỗ tay Bùi Nhất Ninh, lời nói của bà là xuất phát từ đáy lòng.
“Nhất Ninh à, cháu đừng chê dì nói nhiều, bây giờ Hạo Hạo đã hiểu chuyện rồi, cháu cũng nên lo nghĩ cho hạnh phúc cả đời của mình đi.
Mẹ cháu cũng đã tâm sự với dì rất nhiều lần, bà ấy rất lo cho cháu đấy.”
Ý cười trong ánh mắt Bùi Nhất Ninh nhạt đi, “Di à, mấy chuyện này phải dựa vào duyên phận.
Bây giờ tạm thời cháu chưa gặp được người thích hợp nên trước mắt cứ thế này thôi.
Biết đâu một ngày nào đó cháu gặp được người vừa ý rồi thì sẽ lập tức kết hôn ấy chứ.”
“Nhất Ninh, dì biết mấy năm qua cháu luôn một lòng lo nghĩ cho Hạo Hạo, ngay cả khi tìm đối tượng cháu cũng suy xét cho Hạo Hạo trước.
Có mấy lời mẹ cháu không tiện nói với cháu, vậy thì để dì cả nói.
Dì nhận ra cháu thích Thần Hi, có phải không?”
Bùi Nhất Ninh rũ mắt, “Dì, dì đừng nói vậy.
Cháu và anh ấy không thể nào đâu.
Bọn cháu không hợp nhau, cháu cũng không muốn làm lỡ người ta.”
“Là vì ba mẹ cậu ấy sao?”
Trong buổi tiệc mừng trăm ngày tuổi của An An, Sở Vân Dung đã nhận ra vấn đề, nhưng vẫn chưa có cơ hội nói.
Lần này đã nói đến đây, chi bằng dứt khoát nói ra hết.
Đây cũng là điều Sở Vân Cẩn đã nhờ bà.
“Dì cả, không chỉ mỗi vấn đề này đâu.”
Giữa cô và Giang Thần Hi đâu phải chỉ có khoảng cách về gia đình.
“Dì à, cháu biết dì và mẹ cháu đang lo lắng điều gì, chuyện này trong lòng cháu tự có chừng mực, nếu cháu gặp được người thích hợp thì cháu nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Hai người yên tâm đi”
Bùi Nhất Ninh cười nói.
Sở Vân Dung thầy cô thật sự không muốn nói về vấn đề này nữa nên cũng đành thôi, dứt khoát đổi đề tài câu chuyện, “Cháu tự có tính tóan là tốt rồi.”
Dù Thẩm Thanh Lan đang chơi với hai đứa bé nhưng vẫn nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ.
Cô nhìn thoáng qua Bùi Nhất Ninh, thầm nghĩ ngày nào đó hỏi Thẩm Quân Dục kỹ hơn mới được.
* Trong nhà giam.
Lý Hi Đồng đợi ba ngày rồi mà vẫn không có chút tin tức nào.
Cô ta đi tìm cô gái liên lạc với cô, nhưng cô gái kia chỉ bảo cô ta tiếp tục chờ.
“Chờ chờ chờ, cô cứ bắt tôi chờ.
Tôi phải chờ tới khi nào chứ? Ban đầu là các người chủ động tìm tôi, tôi đã làm theo lời của các người rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức gì.
Không phải các người muốn đổi ý chứ?”
Lý Hi Đồng tức giận, mà đổi lại là người nào khác cũng sẽ tức giận thôi.
Đám người này quả thật như đang đùa giỡn với cô ta.
Cô gái kia chẳng thèm quan tâm Lý Hi Đồng nghĩ gì, mấy ngày qua cô ta cũng rất phiền não vì bị mất liên lạc với người bên ngoài.
Nói cách khác, hiện giờ ngay cả cô ta cũng không ra ngoài được.
Theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần Lý Hi Đồng hoàn thành nhiệm vụ thì bọn họ sẽ đưa cô ta ra ngoài, sau đó nhận tiền sống ung dung tự tại.
Nhưng bây giờ thì sao chứ? “Cô nói đi, rốt cuộc thì khi nào các người mới bảo lãnh tôi ra ngoài?”
Lý Hi Đồng sốt ruột, bất an.
“Cô đủ rồi đấy, tôi đã nói với người bên trên rồi, trước sau gì cô cũng được bảo lãnh ra ngoài thôi.
Bây giờ cô nôn nóng có tác dụng sao? Kiên nhẫn đợi đi, sẽ được ra thôi.”
Lý Hi Đồng nắm chặt tay cô gái, mặt mày nặng nề, “Thật ra từ trước tới nay các người chưa từng có ý định giúp tôi ra ngoài phải không? Các người chỉ lợi dụng tôi đả kích Sở Vân Dung thôi đúng không?”
Cô gái kia muốn gạt tay Lý Hi Đồng ra, nhưng không biết cô ta lấy sức lực từ đâu mà nắm rất chặt, cô gái đó không vùng ra được.
Cô ả nhỏ giọng, nói năng nhỏ nhẹ với Lý Hi Đồng, “Có chuyện gì thì từ từ nói, nếu bị quản giáo nhìn thấy thì hai chúng ta sẽ khó thoát tội đấy.”
Có điều lúc này Lý Hi Đồng vô cùng bực tức, hoàn toàn không nghe lọt tại lời nói của cô gái kia, “Cô đừng nói nhảm với tôi nữa, chỉ cần nói cho tôi biết lúc nào tôi mới có thể ra ngoài là được.
Cho tôi một ngày cụ thể, nếu các người không cho tôi thời gian rõ ràng thì bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm quản giáo xin gặp người thân, để Sở Vân Dung vào thăm, sau đó nói cho bà ta biết những lời kia đều là giả dối, có người ép tôi nói như vậy.”
Nét mặt cô gái kia tối sầm xuống.
Thật ra ả ta cũng không biết chính xác chuyện này.
Ả ta cũng chỉ là một con cờ của Tần Nghiên mà thôi, ba ta đã hứa sẽ cho ả ta một cuộc sống mới, mà hiện giờ chính ả cũng đang ở trong này, sao còn có tâm trạng quan tâm tới Lý Hi Đồng nữa.
“Cô đi tố giác đi, cô nghĩ tôi sợ sao? Cũng chỉ là một người bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ thôi, lại còn trông mong người ta sẽ giúp cô ra ngoài à, đúng là đồ ngu xuẩn không ai bằng.”
Ả ta đẩy mạnh tay Lý Hi Đồng ra.
Khi nói những lời này, ánh mắt của cô gái kia đầy vẻ đau xót, không biết là đang nói Lý Hi Đồng hay tự nói chính mình.
Sắc mặt Lý Hi Đồng lập tức thay đổi, bỗng nổi điên lên đưa tay bóp cổ cô gái kia, “Chúng mày là đồ khốn kiếp, dám lừa tao.
Tao bóp chết mày.”
Tất nhiên cô gái không thể khoanh tay để mặc người ta bóp cổ mình, lập tức giãy giụa.
Dù sao ả cũng không phải là một người được nuông chiều từ nhỏ như Lý Hi Đồng nên khỏe hơn Lý Hi Đồng nhiều.
Sau khi thoát khỏi tay Lý Hi Đồng, ả liền trực tiếp ngồi lên người cô ta rồi liên tục tát lên mặt cô ta mấy cái.
Lý Hi Đồng bị đè xuống đất, không đủ sức chống trả, chỉ có thể bị động chịu đòn.
“Chị Lệ, chị xem Lý Hi Đồng bị người ta đánh kìa.”
Một cô gái khác đứng ở góc tường thấy cảnh này, nên nói với chị Lệ.
Chị Lệ thờ ơ nhìn rồi lạnh lùng nói, “Đi thu hút sự chú ý của quản giáo đi, đừng để họ thấy cảnh này.
Có người giúp chúng ta dạy dỗ Lý Hi Đồng thì chúng ta cũng nên giúp người ta một tay chứ.”
Cô gái kia cười ha ha, “Chị Lệ, em biết rồi, em sẽ đi ngay.”
Cô gái kia đánh đến mỏi tay mới chịu dừng lại, lúc này mặt của Lý Hi Đồng thì đã sưng thành đầu heo.
Cô gái nhổ nước bọt lên mặt cô ta, “Dám động tay với tao, tao đánh chết mày.
Sau này còn dám tới tìm tao thì coi chừng tao thấy mày lần nào là đánh lần ấy.”
Cô gái tức giận bỏ đi.
Lý Hi Đồng nằm dưới đất, nhìn lên bầu trời xanh biếc, nước mắt bỗng tuôn rơi.
* Khi Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại từ nhà giam thì Sở Vân Dung đang đút An An uống nước ép táo.
“Đây là nhà họ Thẩm, xin hỏi anh là ai?”
Thẩm Thanh Lan nghe thấy giọng nói xa lạ thì lịch sự hỏi.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói rõ thân phận, “Chào cô, xin hỏi bà Sở Vân Dung có ở đó không? Tôi gọi tới từ trại giam XX.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan loé lên, “Tôi là con gái của bà Sở Vân Dung.
Hiện giờ mẹ tôi không có ở nhà, anh có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ thuật lại cho bà.”
Quản giáo không nghĩ nhiều, nhắn lại rằng Lý Hi Đồng bị đánh nên xin gặp người thân, muốn gặp Sở Vân Dung nói chuyện.
Đúng lúc Sở Vân Dung nhìn qua, Thẩm Thanh Lan liền nhỏ giọng nói rõ sự việc cho bà nghe.
Nụ cười trên mặt Sở Vân Dung nhạt đi, “Mẹ không đi đâu.”
Thẩm Thanh Lan hiểu, bèn nói với quản giáo, “Ngày mai tôi sẽ đến đó gặp cô ta.”
Cúp máy, Sở Vân Dung nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, con đi gặp cô ta làm gì?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đi xem thử lần này cô ta lại muốn nói gì thôi ạ.
Hơn nữa, Lý Hi Đồng là người không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, không ai đến đó cô ta vẫn sẽ tiếp tục gọi.
Mẹ, nếu mẹ không muốn đi thì ở nhà chăm sóc An An giúp con.”
Sở Vân Dung gật đầu, vẫn không nhắc tới Lý Hi Đồng nữa chữ, “Đi đi, mẹ ở nhà trông An An cho.”
Hôm sau, Thẩm Thanh Lan một mình lái xe đến trại giam.
Lý Hi Đồng biết yêu cầu gặp người thân của mình đã được duyệt, hôm nay sẽ có người đến thăm mình nên sáng sớm đã thức dậy, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Hai lần trước cô ta ăn nói khó nghe nên bây giờ không biết chắc Sở Vân Dung có chịu giúp mình không.
Nhưng nếu bà đã đồng ý đến gặp cô ta thì có nghĩa là bà vẫn còn chút tình nghĩa với mình.
“Sao lại là cô?”
Lý Hi Đồng vừa nhìn thấy người đến thì liền kích động.
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Bằng không thì cô nghĩ là ai? Là mẹ tôi sao? Vậy thì phải khiến cô thất vọng rồi, bây giờ mẹ tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô nữa, nếu cô muốn gặp bà thì e rằng không dễ đâu.”
“Thẩm Thanh Lan, là mày! Mày không muốn cho mẹ vào thăm tao có phải không? Mày đúng là con đàn bà ác độc, sao mày không chết đi!”
Vẻ mặt Lý Hi Đồng dữ tợn, nếu không phải bị giam có lẽ bây giờ cô ta đã nhào ra.
Thẩm Thanh Lan thấy mặt mũi của Lý Hi Đồng bị đánh đến bầm dập, trông vô cùng thê thảm thì lắc đầu tặc lưỡi, “Mới có một năm không gặp mà không ngờ bấy giờ bộ dạng cô lại ra nông nỗi này rồi à? Hay là nên nói cô đã cố ý khiến mình thành thế này, để có được sự thương hại của mẹ tôi?”
“Thẩm Thanh Lan, mày là con đàn bà ác độc, mày cút đi cho tao.
Tao không muốn gặp mày, mày bảo mẹ tao đến đây đi, tao muốn gặp bà.”
“Tôi phải đính chính lại một điều, mẹ ruột của cô đã bỏ trốn từ lâu, mà cô bây giờ cũng không phải là người nhà họ Thẩm nữa, mẹ tôi không phải là mẹ cô.”
Thẩm Thanh Lan hững hờ nói.
Lý Hi Đồng hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, tạo ra nông nỗi như ngày hôm nay rốt cuộc là do ai ban tặng chứ? Mày làm vậy lẽ nào không sợ gặp quả báo sao?”
Thẩm Thanh Lan cong môi cười, “Quả báo? Lý Hi Đồng, cô bây giờ mới gọi là gặp quả báo đấy.”
“Thẩm Thanh Lan, tạo hận mày.”
“Cứ tự nhiên, chỉ cần cô vui là được.”
Thẩm Thanh Lan chẳng thèm để tâm.
Cơn tức giận trong lòng Lý Hi Đồng càng ngày càng mãnh liệt, ngay khi Thẩm Thanh Lan nghĩ rằng cô ta sẽ tiếp tục nổi điên thì cô ta lại dần cơn giận và sự căm hận của mình xuống, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy thật thú vị.
“Thẩm Thanh Lan, xin cô cho tôi gặp mẹ đi.”
Cuối cùng, Lý Hi Đồng cũng từ bỏ sĩ diện và sự cứng đầu mà cúi đầu trước cô.
“Không phải tôi không cho mẹ tôi gặp cô, mà bản thân bà không muốn gặp cô.”
Thẩm Thanh Lan nói sự thật, tuy nhiên Lý Hi Đồng lại hoàn toàn không tin.
Thẩm Thanh Lan, tôi biết cô hận tôi.
Hân tôi đã cướp mất thân phận đại tiểu thư nhà họ Thẩm của cô, cướp mất sự yêu thương của mẹ, nhưng bây giờ chẳng phải cô đã giành lại tất cả rồi sao? Hơn nữa, cô còn đoạt mất Phó Hoành Dật.
Bây giờ cho dù tôi ra ngoài thì cũng đã thân bại danh liệt, không hề có chút uy hiếp nào với cô.
Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Tôi muốn ra ngoài, chỉ để sống thôi mà.”
Giọng điệu của cô ta vô cùng bị thương.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn Lý Hi Đồng diễn kịch, đợi cô ta nói xong cô mới ung dung nói, “Lý Hi Đồng, đến bây giờ mà cô vẫn không biết mình sai ở đâu.”
Thẩm Thanh Lan cô chưa bao giờ hại Lý Hi Đồng, mà thứ hại cô ta chính là lòng tham của cô ta.
Cô ta luôn mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, còn vì đó mà không từ thủ đoạn nào.
“Không, là lỗi của tôi.
Tôi không nên đến nhà họ Thẩm, nhưng dù sao tôi cũng đã phải trả một cái giá đắt, mà cô đã giành được tất cả, vì sao còn cho người đánh tôi? Lẽ nào cô thật sự muốn lấy mạng tôi đến thế sao?”
Thẩm Thanh Lan rất muốn bật cười, cô gái trước mắt cứ luôn miệng nói mình sai nhưng lại không thật lòng nghĩ là mình sai, “Tôi không sai người đánh cô.”
Lý Hi Đồng không chịu tin lời cô, trong mắt cô ta thì Thẩm Thanh Lan là người đạo đức giả, dối trá.
Thẩm Thanh Lan cũng chẳng thèm quan tâm cô ta nghĩ gì, giải thích một câu với cô ta đã là tốt bụng lắm rồi, “Hôm nay tôi đến đây là để nói cho cô biết, cô cải tạo đàng hoàng thì đến hạn sẽ được thả ra, đừng làm mấy chuyện vô ích nữa.
Bây giờ mẹ tôi sẽ không gặp cô nữa, sau này tôi cũng sẽ không để bà đến gặp cô.
Nếu cô muốn lợi dụng tình thương của bà để làm chuyện gì đó thì hãy từ bỏ ngay đi.”
Thẩm Thanh Lan đứng dậy định ra về thì Lý Hi Đồng gọi cô lại, “Thẩm Thanh Lan, tôi xin cô buông tha cho tôi đi.
Dù cô không muốn cho tôi ra ngoài thì cũng đừng sai người đánh tôi nữa.
Cầu xin cô đấy!”
Thẩm Thanh Lan dửng dưng nhìn cô ta, “Sao cô vẫn không chịu tin lời tôi vậy? Tôi đã nói tôi không sai người đánh cô, càng không phải là Phó Hoành Dật.
Cô đắc tội với ai trong lòng cô tự hiểu.”
“Được được được, không phải cô, là tôi tự biến mình thành một kẻ tàn tạ.
Bây giờ tôi đã chấp nhận rồi, tôi chỉ mong được sống yên mà thôi.
Cho dù sau này tôi được thả ra ngoài cũng sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của gia đình cô nữa.
Chẳng lẽ như vậy còn không được sao?”
Bỗng nhiên Thẩm Thanh Lan cảm thấy thật vô vị, tại sao cô lại phải đến gặp Lý Hi Đồng chứ? “Lý Hi Đồng, cô tự mình giải quyết cho tốt đi.”
Lần này cô thật sự bỏ đi, mặc kệ Lý Hi Đồng ở phía sau gào thét như một kẻ tâm thần.
Ngồi trong xe, Thẩm Thanh Lan vẫn suy nghĩ xem rốt cuộc là ai đã nhắm vào Lý Hi Đồng.
Không phải cô, cũng không phải là Phó Hoành Dật, lại càng không phải là bất cứ người nào trong nhà họ Thẩm.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan trở nên âm trầm, cô thở dài một hơi.
Về đến nhà, Sở Vân Dung không hỏi Thẩm Thanh Lan rằng Lý Hi Đồng đã nói gì, cứ như hoàn toàn không biết cô đi đâu, bà vẫn bận rộn quanh An An.
Cô cũng không chủ động nói với bà mấy chuyện này.
Mà sau khi Thẩm Thanh Lan bỏ về, cuộc sống của Lý Hi Đồng chẳng những không có gì thay đổi, thậm chí còn càng tệ hơn.
Cô ta nhiều lần yêu cầu được gặp Sở Vân Dung nhưng đều bị từ chối.
Trong mắt Lý Hi Đồng, chuyện này chính là do Thẩm Thanh Lan gây cản trở, không cho cô ta gặp Sở Vân Dung.
Điều này càng khiến lòng căm hận của cô ta càng ngày càng lớn hơn.
Chỉ tiếc là cô ta đã bị định trước không thể ra ngoài được.
Một tháng sau, cuối cùng Lý Hi Đồng vì không chịu được những trận đòn roi và lãng mạn của đám người chị Lệ nên đã tự sát.
Đến khi được người khác phát hiện ra thì thi thể đã lạnh bằng.
Tất nhiên, những chuyện này đều để nói sau.