Đọc truyện Full

Chương 477

Sở Vân Dung lấy làm lạ, phía trên là địa chỉ của nhà họ Phó nhưng họ tên lại là tên bà.

“Gửi đến khi nào vậy?”

Sở Vân Dung hỏi vệ sĩ.

“Vừa nãy, đúng lúc thay ca nên tôi lấy cho phu nhân”

Vệ sĩ trả lời.

“Cảm ơn cậu, đồng chí.”

Vệ sĩ mỉm cười, “Đừng khách sáo, vậy tôi đi trước.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Sở Vân Dung cẩm bưu kiện vào nhà, đọc thông tin bên trên, tên người gửi và số điện thoại đều có, bà gọi vào số máy trên đó nhưng không ai bắt máy, rõ ràng đối phương không muốn để bà biết người gửi là ai.

Sở Vân Dung lấy kéo để mở bưu kiện ra, bên trong là một phong thư, bà mở ra, khi đọc được nội dung bên trong thi sắc mặt lập tức tái nhợt.

Thấy Thẩm Thanh Lan đi ra, bà liền nhét vội vào túi, cúi đầu xuống để Thẩm Thanh Lan không thấy sắc mặt của mình.

Quả nhiên, Thẩm Thanh Lan không để ý đến vẻ bất thường lúc này của Sở Vân Dung, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì đi lên ban công lẩu hai để phơi tã cho An An.

Đến khi cô trở lại tầng trệt thì Sở Vân Dung đã điều chỉnh lại tâm trạng, Thẩm Thanh Lan không mảy may nhận ra điều gì khác thường.

Sáng sớm ngày kia, Sở Vân Dung đã ra khỏi nhà, Thẩm Thanh Lan ở nhà chờ rất lâu vẫn không thấy bà về, do vậy bèn bế An An đến nhà họ Thẩm.

Thậm lão gia đang tập dưỡng sinh trong sân, “Mẹ cháu đâu rồi ông nội?”

“Mẹ cháu vừa ra ngoài rồi, nói là đi thăm một người bạn, cháu tìm mẹ có việc gì?”

“Không có gì ạ, chỉ là hôm nay không thấy mẹ tới, lo mẹ khó chịu trong người nên đến thăm thôi ạ.”

Thẩm Thanh Lan chậm rãi nói.

Hiện tại đã sang năm mới được một tháng, thủ đô đã sang đông từ lâu, An An được Thẩm Thanh Lan trùm kín mít, nhưng cái mũi nhỏ lộ ra ngoài vẫn đỏ bừng vì lạnh.

Thẩm lão gia thấy mà đau lòng, “Mau vào nhà đi, coi chừng An An bị lạnh cóng đấy.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, đi vào nhà thả An An ngồi lên ghế sô-pha rồi lấy điện thoại gọi cho Sở Vân Dung nhưng điện thoại bà tắt máy, Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Chị Tống, lúc mẹ em ra ngoài có nói là khi nào sẽ về không?”

Chị Tống đang quét dọn, nghe cô hỏi bèn nói, “Nói là sẽ về trước giờ cơm trưa ạ.”

“Không nói là đi đâu sao?”

“Không, chỉ nói là đi thăm một người bạn, sẽ về sớm.”

Chị Tổng dừng lại một lát, nói tiếp, “Nhưng hình như chị nghe mẹ em nhắc đến quán cà phê nào đó ở đường Giang Nam gì đó, bà ấy nói rất nhỏ nên chị cũng không nghe rõ”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan khẽ thay đổi, “Chị Tống, bây giờ em có việc phải ra ngoài một chuyến, An An giao cho chị.”

Nói xong, cô liền đứng dậy vội vã rời đi.

“Cháu định đi đâu vậy Lan Lan?”

Thẩm lão gia gọi với theo, Thẩm Thanh Lan không quay đầu lại, “Ông nội, cháu có việc gấp phải ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi.”

Đường Giang Nam, quán cà phê Ảo Tưởng.

Lúc Sở Vân Dung vào quán cà phê thì khách khứa chưa đông, bà nhìn quanh một vòng, sau đó bước đến một góc vắng, nơi đó có một cô gái đang ngồi, búi tóc, đội mũ, đưa lưng về phía bà, “Tôi là Sở Vân Dung, xin hỏi cô là người đã hẹn tôi sao?”

Bà hỏi với giọng điệu không chắc lắm, mặc dù trong thư viết đã rõ địa chỉ này, quán này, chỗ này.

Cô gái ngẩng đầu, “Thẩm phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Sở Vân Dung lập tức nhận ra cô ta, đây là người mà bà đã gặp trong nhà vệ sinh ở cửa hàng lần trước, “Là cô.”

“Là tôi, không ngờ Thẩm phu nhân vẫn còn nhớ tôi.”

Cô gái mỉm cười.

Sở Vân Dung liền quay người định bỏ đi, “Thẩm phu nhân.”

Cô ta gọi bà lại, “Đã tới rồi sao không ngồi xuống tâm sự, bà đến đây chứng tỏ rằng bà cũng tò mò nội dung trong thư không phải sao? Chẳng lẽ bà thật sự không muốn biết sự thật về đứa con gái đã mất tích vào mười chín năm trước của bà sao?”

Cô gái khẽ nhếch môi, chẳng bất ngờ gì với lựa chọn của Sở Vân Dung, chỉ cần là một người mẹ quan tâm con mình thì sẽ không bao giờ phớt lờ chuyện con mình mất tích.

“Thẩm phu nhân, tôi rất tò mò đấy, chẳng lẽ trước giờ bà chưa từng nghi ngờ gì về đứa con gái mất tích của bà sao? Ngẫm lại mối quan hệ của nhà họ Thẩm, nếu dốc toàn lực thì không khó để tìm một đứa bé ở thủ đô, nhưng vì sao mười chín năm qua nhà họ Thấm các người tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được?”

“Nhóm buôn người đó là một tổ chức, tốc độ di chuyển và thủ pháp che mắt của bọn chúng rất chuyên nghiệp, không tìm được người là chuyện rất bình thường.”

Sở Vân Dung dùng lời giải thích mà trước đây Thẩm Khiêm đã giải thích với bà.

Cô gái cười khẽ, “Thẩm phu nhân, bà tin lời này sao?”

Đương nhiên Sở Vân Dung tin.

Nói thật, trước đây bởi mất con gái mà bà suy sụp, nào còn tâm tư để nghĩ ngợi Thẩm Khiêm nói thật hay nói dối.

Cô gái kia nhìn vẻ mặt của Sở Vân Dung là biết bà đang nghĩ gì, lắc đầu, “Thẩm phu nhân, không thể không nói bà thật sự là một kẻ đáng thương, bị chồng dối lừa những mười chín năm.

Để tôi nói cho bà biết nhé, lúc trước con gái bà là bị người ta cố tình bắt đi, mục đúng là để trả thù chồng bà.”

“Cô nói bậy.”

Sở Vân Dung phản bác, sắc mặt tái nhợt.

Cô gái nhún vai, “Tôi có nói bậy hay không, bà về hỏi chồng bà thì biết.

Có điều, ông ta có muốn nói thật cho bà biết hay không thì tôi đã biết rồi.”

“Cô có chứng cứ gì?”

Sở Vân Dung tự trấn định.

“Chứng cứ tốt nhất chẳng phải chính là bà sao? Bà hãy nghiêm túc hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó đi.”

Cô ta khoan thai nói, tuy cô ta tỏ ra rất bình tĩnh nhưng ẩn sâu dưới vẻ trấn định này là ánh mắt khẩn trương của cô ta.

Thật ra cô ta cũng không nắm chắc có làm Sở Vân Dung tin lời mình hay không, đồng thời có sinh nghi về chuyện mười chín năm trước hay không.

Mấy ngày nay, cô ta không liên lạc được với Tần Nghiên, nghĩ chắc bà ta đã xảy ra chuyện.

Về phần việc mà Tần Nghiên đã dặn dò, ánh mắt cô ta u ám nhìn thoáng qua Sở Vân Dung, chỉ có thể nói Tần Nghiên đã sắp đặt đúng như cô ta dự đoán.

Trong đầu Sở Vân Dung dần hiện ra cảnh tượng vào ngày Thẩm Thanh Lan bị bắt cóc vào mười chín năm về trước.

*** Mười chín năm trước, nhà họ Thẩm.

Hôm nay Sở Vân Dung không đi diễn, hiếm khi được ở nhà chăm sóc hai đứa con.

Nhớ lại hai ngày trước, Thẩm Quân Dục bảo rằng muốn có một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), nhân dịp hôm nay rảnh rỗi, Sở Vân Dung định ra ngoài mua cho con trai.

“Mẹ đi đâu vậy?”

Thẩm Thanh Lan năm tuổi mặc váy công chúa màu xanh da trời, đi đôi giày da màu đen nhỏ nhắn, cột hai bím tóc, từ trên lầu chạy lon ton xuống.

Sở Vân Dung cười dịu dàng, ngồi xổm xuống nhìn con gái, “Hôm nay mẹ định đi mua bút mực giấy nghiên cho anh con, Thanh Lan ở nhà chờ mẹ được không, mẹ sẽ mua đồ ăn ngon về cho con.”

“Con không muốn, con muốn theo mẹ cơ.”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu nguây nguậy, không muốn xa mẹ.

“Mẹ sẽ về sớm mà, con ở nhà chờ mẹ, mẹ sẽ mua cho con nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, cả váy đẹp nữa, được không?”

Thẩm Thanh Lan vùi vào lòng mẹ, “Mẹ, con không muốn ở nhà, con muốn đi cùng mẹ cơ, lâu lắm rồi mẹ không dẫn con ra ngoài chơi.”

Thời gian này Sở Vân Dung đang chuẩn bị cho một buổi trình diễn rất quan trọng, bận tối mắt tối mùi, không còn thời gian chăm sóc con cái.

Nếu không phải buổi trình diễn hôm trước kết thúc viên mãn, thì hôm nay bà vẫn không có thời gian.

Nhớ lại việc mình đã hứa sẽ dẫn con gái đến công viên trò chơi nhưng vẫn mãi không thực hiện được, trong lòng Sở Vân Dung rất áy náy, bà vuốt tóc con, “Thanh Lan ngoan, hai ngày nữa là sinh nhật của con, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn con đến công viên trò chơi, được không?”

Thẩm Thanh Lan ôm lấy cánh tay Sở Vân Dung, “Con không chịu, con muốn đi với mẹ, mẹ dẫn con đi đi mà, con hứa sẽ nghe lời, nắm tay mẹ, tuyệt đối không chạy lung tung.”

Sở Vân Dung khó xử, nhưng nhìn đôi mắt to ngập nước của Thẩm Thanh Lan, rốt cuộc cũng không đành lòng từ chối yêu cầu của con gái, “Được rồi, thật sự bó tay với con mà.

Chúng ta nói rồi đó, ra đường phải nghe lời mẹ, không được rời khỏi tầm mắt mẹ, biết không?”

Thẩm Thanh Lan ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”

Đến cửa hàng, Sở Vân Dung mua đầy đủ những thứ Thẩm Quân Dục cần.

Do còn sớm nên định dẫn con gái đi dạo quanh đó, Thẩm Thanh Lan rất vui, nắm lấy tay mẹ nhảy tung tăng trên đường.

“Thanh Lan, cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Thẩm Thanh Lan lè lưỡi, “Con sẽ không ngã đấu.

Mẹ ơi, hôm nay con vui lắm.”

Sở Vân Dung dịu dàng nhìn con gái, “Vui chuyện gì nào, nói ra cho mẹ nghe với.”

Thẩm Thanh Lan nắm lấy tay mẹ, cười hì hì, “Vì cuối cùng mẹ cũng dẫn con đi chơi, thời gian này mẹ quá bận, chẳng có thời gian để chơi với con”

Sở Vân Dung vô cùng đau lòng, bể Thẩm Thanh Lan lên, hôn lên má con một cái, “Là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ cố gắng dành nhiều thời gian chơi với con, chịu không?”

“Vâng ạ, mẹ nói thì phải giữ lời đó, nếu không sau này con sẽ không thương mẹ nữa, con chỉ thương ông bà nội, ba và anh hai thôi.”

Sở Vân Dung cười khẽ, “Được, mẹ hứa với con, nếu sau này mẹ không chơi với con, vậy thì mẹ sẽ không được hôn Thanh Lan nữa.”

Thẩm Thanh Lan nghiêm túc gật đầu, “Đúng, chính là như vậy.”

“Vậy bây giờ mẹ dẫn con đến phố đi bộ gần đây, chịu không? Ở đó có nhiều đồ ăn ngon lắm.”

Mắt Thẩm Thanh Lan sáng rỡ, ôm lấy cổ Sở Vân Dung gật đầu thật mạnh, thúc giục bà, “Đi mau đi mẹ.”

Đi chưa được vài phút thì Thẩm Thanh Lan đã muốn tụt xuống đất, Sở Vân Dung dừng bước, “Sao vậy, không thích mẹ bể sao?”

“Mẹ à, con nặng lắm, mẹ thả con xuống đi.”

Thẩm Thanh Lan bị bô nói, trán Sở Vân Dung đã thấm đầy mồ hôi.

“Mẹ không mệt, Thanh Lan hoàn toàn không nặng, mẹ vẫn bế được.”

Sở Vân Dung vừa cười vừa nói.

“Mẹ thả con xuống đi, ba nói con không thể để mẹ bể mãi được, như thể sẽ không trở nên xinh đẹp.”

Sở Vân Dung mỉm cười, “Ba gạt con đó, Thanh Lan của chúng ta là đẹp nhất, dù thế nào cũng là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất của mẹ.

Hơn nữa chỗ này quá đông người, mẹ phải bế con mới không bị lạc.”

Thẩm Thanh Lan nằm nhoài trên vai Sở Vân Dung, “Vậy nếu mẹ mệt thì thả con xuống rồi nắm tay con đi nhé.”

“Được, Thanh Lan của chúng ta là áo bông nhỏ của mẹ.”

“Vậy mẹ là áo bông dày của con.”

Thẩm Thanh Lan thì thầm bên tại Sở Vân Dung làm bà bật cười thật tươi.

Sở Vân Dung bế Thẩm Thanh Lan đi tiếp một đoạn, cuối cùng không bế nổi nữa, bèn thả cô xuống, nắm lấy tay cô, “Nhất định phải theo sát mẹ, không được chạy lung tung biết không?”

Thẩm Thanh Lan nghiêm túc gật đầu, nhưng đôi mắt lại không khỏi ngó nghiêng hai bên đường.

Nơi này là phố đi bộ nổi tiếng ở thủ đô, hai bên đường có rất nhiều quà vặt đặc sắc và nhiều đồ chơi mà trẻ con thích.

Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan ngẩn người nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô cách đó không xa thì bên bế cô qua mua một xâu, “Không được ăn hết, nếu không sẽ đau răng đó, biết không?”

Thẩm Thanh Lan cắn một viên kẹo hồ lô, gật đầu, “Dạ mẹ, con chỉ ăn ba viên thôi, được không mẹ?”

“Được.”

Sở Vân Dung nắm tay Thẩm Thanh Lan đi trên phố đi bộ.

Đã nhiều năm rồi bà chưa đến đây, chứ đừng nói là dẫn con cái tới, nếu không phải lần này đi mua đồ cho Thẩm Quân Dục ở cửa hàng gần đây, thì e rằng bà cũng không đến.

Thẩm Thanh Lan nhìn các loại quà vặt và đồ chơi trước mặt đến hoa cả mắt, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ mới lạ, vui mừng nói, “Ở đây vui quá mẹ ạ.”

Sở Vân Dung nắm chặt tay con gái, “Vậy chúng ta ở lại đây chơi một lát nhé.”

“Mẹ, con muốn ăn cái đó.”

Thẩm Thanh Lan chỉ tay về một hướng, Sở Vân Dung nhìn sang thì thấy đó là một quầy tranh đường, “Mẹ, cái đó đẹp quá, con muốn.”

Sở Vân Dung gật đầu, “Được rồi, mẹ sẽ qua đó mua cho con.”

Thẩm Thanh Lan muốn một con thỏ trắng, yêu cầu được chấp nhận ngay tức thì, cô bé vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhìn xung quanh, bỗng khựng lại, bất động nhận về một hướng.

Nơi đó là một quầy keo đường, khác với keo đường trước đây cô bé từng nếm, kẹo đường này có rất nhiều màu sắc, thoạt nhìn trông rất đẹp.

Cô bé bên bước đến chỗ đó, nhưng nhớ lại Sở Vân Dung đã dặn là không được chạy lung tung, thể là bèn quay người định đi tìm mẹ, nhưng vừa quay lại thì xung quanh bỗng đông người hơn, cô bé bị xô đẩy theo dòng người qua lại, đảo mắt đã không thấy Sở Vân Dung đầu.

Còn Sở Vân Dung thì vừa nhận kẹo đường từ tay chủ quán, quay lại đã không thấy bóng dáng Thẩm Thanh Lan đâu, bà hơi tái mặt, lập tức đánh rơi kẹo đường trong tay, gọi lớn tên con gái: “Thanh Lan.”

Xung quanh toàn là người qua lại, không thấy bóng dáng con gái đầu, bà tiện tay giữ lấy một người qua đường, “Xin hỏi, anh có thấy một cô bé khoảng bốn năm tuổi, cao cỡ này, mặc váy màu xanh, cột tóc hai bên không?”

Người qua đường lắc đầu, Sở Vân Dung buông anh ta ra, lại giữ lấy người kế tiếp, nhưng hỏi hết người này đến người kia mà chẳng có ai thấy Thẩm Thanh Lan, bà vô cùng hoảng loạn.

Thời gian dần trôi, bà sốt ruột đến rơi nước mắt, tìm khắp nơi mà vẫn không thấy con gái đầu, cuối cùng ngồi xổm xuống đất bật khóc.

“Thanh Lan, con ở đâu vậy, Thanh Lan!”

Người đi đường đều nhìn bà, Sở Vân Dung ngồi xổm dưới đất, hoàn toàn không còn sức đứng dậy.

“Xin hỏi, có phải cô đang tìm một cô bé mặc váy xanh da trời không?”

Giọng một bà lão vang lên bên tai Sở Vân Dung, bà lập tức nhìn sang bà lão đó, “Bà biết con gái tôi ở đâu sao?”

Bà lão chỉ về một phương hướng, “Vừa rồi hình như tôi thấy một đứa bé đi về hướng đó.”

Sở Vân Dung vội vàng đứng dậy chạy về hướng ấy, nhưng bà không biết rằng, ở hướng ngược lại cách là khoảng mười mét, Thẩm Thanh Lan cũng đang gọi mẹ trong đám người đến lạc cả giọng.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full