Lúc Thẩm Thanh Lan vào nhà thì Phó Hoành Dật đang ngồi nói chuyện với Thẩm Khiêm ở phòng khách, cô chào ông một tiếng rồi đi lên tầng tìm Thẩm lão gia. Vừa mở cửa phòng ra đã thấy Thẩm lão gia đứng trước di ảnh
bà nội như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thẩm Thanh Lan quy phịch xuống trước mặt ông, “Ông nội, cháu về rồi.”
Thảm lão gia2xoay người nhìn cháu gái quỳ dưới đất, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một lượt, không thấy thương tích gì, rốt cuộc cũng yên tâm, “Trở về là tốt rồi, đứng lên đi, quỳ dưới đất làm gì.”
Thẩm Thanh Lan không đứng dậy mà ngẩng đầu nhìn lão gia, “Xin lỗi ông nội.” Cô tin thời khắc này ông cụ đã biết rõ chân tướng sự việc.
Thảm lão5gia tự tay đỡ cô đứng lên, “Cháu không hề có lỗi với ông, là ông có lỗi với cháu, là nhà họ Thẩm có lỗi với cháu. Nếu lúc trước ông nội bảo vệ cháu thật tốt thì cháu đã không trải qua những chuyện kia. Lan Lan, đừng mang gánh nặng trong lòng, cháu là cháu gái của Thẩm Nguyên Dịch ông, cả đời này đều là vậy.”
“Những ngày6gần đây, ông luôn nói với bà cháu rằng nhất định phải phù hộ cháu bình an trở về, bây giờ cháu về rồi, ông cũng an lòng.” “Ông nội, cháu đã giải quyết xong mọi chuyện, sau này cháu sẽ chỉ là Thẩm Thanh Lan.” “Được, cho dù không giải quyết cũng không sao, có ông nội ở đây, dù có bất cứ chuyện gì ông cũng sẽ che chở5cho cháu.” Thẩm lão gia nhìn cháu gái, nghiêm túc nói.
Dưới lầu vọng lên tiếng khóc của An An, lão gia vỗ bả vai Thẩm Thanh Lan, “An An dậy rồi, mau đi xem thằng bé đi, trong thời gian cháu không ở đây, thằng bé nhớ cháu lắm đấy.”
Thẩm Thanh Lan cũng có chút vội vã muốn gặp con trai, bèn gật đầu rồi ra ngoài.
An An trông thấy mẹ3thì càng khóc dữ dội hơn, “Mẹ, mẹ.” Thẩm Thanh Lan nhìn con trai khóc đến mức thở không ra hơi thì sống mũi cay cay, lập tức ôm lấy con trai từ tay Phó Hoành Dật, cô nhắm mắt lại để ngửi mùi sữa thơm tho quen thuộc trên người con mình, “An An, là mẹ không tốt, mẹ đã làm An An đau lòng.”
An An ôm lấy cổ mẹ khóc thật lâu mới dần yên lặng, nhưng lại sống chết không chịu rời xa Thẩm Thanh Lan, cô biết An An nhớ cô nên liền ôm lấy cậu nhóc, để mặc cậu dựa vào ngực mình.
“Ba ba, đói.” An An ôm Thẩm Thanh Lan nói với Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nhận lệnh đứng dậy đi vào nhà bếp cầm bát đậu hũ mà ban nãy Sở Vân Dung đã ra ngoài mua cho An An. Anh vốn muốn bể con trai để cho ăn, nhưng cậu nhóc không muốn rời khỏi vòng tay của Thẩm Thanh Lan, anh đành phải ngồi bên cạnh cô đút từng muỗng cho cậu nhóc.
“Ba mẹ trở về, An An cũng ăn ngon miệng hơn.” Sở Vân Dung vừa cười vừa nói, những ngày qua bà bị An An hành hạ quá sức, người cũng tiều tụy.
An An nhai thức ăn trong miệng nhưng mắt cứ nhìn Thẩm Thanh Lan, sợ rằng chỉ cần chớp mắt là sẽ không thấy mẹ đâu nữa, cái tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay áo cô không buông, cô nhìn chỉ thấy vô cùng đau lòng.
Đợi đến khi An An ăn no rồi, anh và cô mới bắt đầu ăn cơm, An An ngồi trên đùi cô, yên lặng nhìn cô ăn điểm tâm.
Sau khi cơm nước xong, anh và cô liền đưa con trai về nhà. Hôm qua Phó lão gia đã nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật nên biết hôm nay bọn họ sẽ về. Nhìn thấy hai người bình an trở về, nỗi lo lắng trong lòng ông rốt cuộc cũng lắng xuống.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Phó lão gia vui mừng nói, “Thanh Lan, ông thấy cháu gầy đi đấy, có phải Hoành Dật không chăm sóc cháu chu đáo không.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Không phải đâu ông nội, là cháu ăn không ngon miệng thôi, thời gian này đã để ông lo lắng rồi.”
“Gì mà lo lắng với không lo lắng chứ, nhìn thấy các cháu bình an trở về là lão già ông yên tâm rồi, cháu và Hoành Dật cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.” Phó lão gia nói, ông cũng không rõ Thấm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi làm việc gì, nhưng cũng đoán được một chút từ miệng của Thậm lão gia.
Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi bế con trai vào phòng. Phó Hoành Dật ở lại, anh có vài lời cần nói với ông. Buổi tối, đợi sau khi An An ngủ, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngồi trên ghế ngoài ban công, “Phó Hoành Dật, anh không có gì muốn hỏi sao?”
“Không có.” Phó Hoành Dật nhìn mấy ngôi sao trên bầu trời, dịu dàng đáp. “Em bướng bỉnh như vậy, anh thật sự không muốn nói gì với em sao?” Thẩm Thanh Lan lại hỏi. Trước khi rời đi, Phó Hoành Dật đã nói muốn ly hôn với cô.
Phó Hoành Dật quay sang nhìn Thẩm Thanh Lan, “Anh vẫn rất giận. Thanh Lan, anh thật sự rất tức giận vì em đã bỏ mặc anh mà mạo hiểm một mình. Mặc dù tới bây giờ anh vẫn giận, vì anh không thích cảm giác được em che chở phía sau, rồi nhìn em đi mạo hiểm. Là một người đàn ông, nếu ngay cả vợ mình anh cũng không thể bảo vệ được, thì điều này sẽ khiến anh cảm thấy rất thất bại.”
“Thế nhưng Phó Hoành Dật à, em không hối hận vì đã làm thế.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói. Nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn như thế, “Phó Hoành Dật, em thừa nhận em ích kỷ. Em chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của anh.” Giọng nói của cô rất xa xăm rồi biến mất trong trời đêm.
Phó Hoành Dật quay đầu sang nhìn cô, “Ừ, vẫn biết nhận ra lỗi của mình.” “Phó Hoành Dật, nếu anh muốn, anh có thể mắng em, thậm chí đánh em, nhưng em sẽ không đồng ý ly hôn.”
Phó Hoành Dật cạn lời, nhìn cô, “Anh nói muốn ly hôn lúc nào?” “Anh…” Thẩm Thanh Lan nói giữa chừng thì dừng lại, nhìn vào mắt Phó Hoành Dật, sau đó bỗng nở nụ cười, “Em nhớ nhầm.” Phó Hoành Dật quay đi, nhìn ngắm mấy vì sao rải rác trên bầu trời, dịu dàng nói, “Thẩm Thanh Lan, đây là lần cuối cùng, nếu còn lần sau anh nhất định sẽ không tha thứ cho em.”
Thẩm Thanh Lan nghiêm túc hứa, “Được. Lần này anh quay về quân đội thì có gặp phiền phức lắm không?” Khi đó cô không muốn cho Phó Hoành Dật đi theo chính là vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của anh, kết quả vẫn không thể cản được anh.
“Không sao đâu, cùng lắm là viết kiểm điểm thôi. Anh đã viết một lần nên có kinh nghiệm rồi, đừng lo.” Phó Hoành Dật thờ ơ trả lời.
Tất nhiên Thẩm Thanh Lan biết sự việc sẽ không đơn giản như thế, nhưng Phó Hoành Dật đã không muốn cô phải lo lắng nên cô cũng đành làm như không biết gì. Sáng hôm sau, đợi sau khi Phó Hoành Dật quay lại quân khu, Thẩm Thanh Lan mới về nhà họ Thẩm tìm Thảm lão gia, đúng lúc Thẩm Khiêm cũng ở nhà. Cô đi thẳng vào vấn đề, “Ba, ông nội, con muốn biết chuyện này có ảnh hưởng lớn tới Phó Hoành Dật không?”
Thẩm Khiêm không muốn nói cho con gái biết, “Chắc chắn sẽ bị viết kiểm điểm rồi lại bị mắng một trận, chứ không bị gì nặng hơn nữa đâu. Dù sao Phó Hoành Dật cũng lập nhiều quân công như thế mà.”
“Ba, tuy con không tham gia quân đội, nhưng không phải là hoàn toàn không biết gì. Hiện giờ tuy anh ấy không ở trong bộ đội tiên phong nữa, có thể không có nhiều yêu cầu nghiêm khắc như trước, nhưng dù sao anh ấy cũng là sĩ quan cấp cao, tự ý rời khỏi quân đội sao có thể chỉ viết kiểm điểm là xong được?”
Thẩm Thanh Lan nhìn sang Thẩm lão gia, “Ông nội, tình hình của Phó Hoành Dật nghiêm trọng lắm phải không ạ?” Thẩm lão gia thở dài, tiếng thở dài này lập tức cho Thẩm Thanh Lan biết đáp án. Trái tim cô cảm thấy nặng trĩu, “Ông nội, cháu muốn biết kết quả xấu nhất là gì?” “Không có kết quả xấu nhất, còn có ông nội cháu ở đây mà. Dù ông nội đã rời quân đội nhiều năm, nhưng ít nhiều họ vẫn nể mặt ông. Ông nội đã thu xếp xong rồi, khi Phí Hoành Dật trở lại sẽ không sao đâu.” Chuyện này phiền phức thì có phiền phức thật. Phía quân đội đã kiểm tra lịch sử xuất cảnh của Phó Hoành Dật. Theo quy tắc, quân nhân trong thời gian quân dịch không thể tùy ý xuất cảnh, cho dù đã xuất ngũ, thì trong vòng hai năm cũng không được phép ra nước ngoài.
Còn Phó Hoành Dật, sau khi về quân đội liền bị gọi đến phòng làm việc của lãnh đạo. Trong phòng, năm, sáu lãnh đạo đã ngồi chờ anh, tra hỏi tỉ mỉ lý do Phó Hoành Dật tự ý rời quân đội. Anh chỉ nói những điều có thể nói, rằng mình phát hiện hành tung của đặc công, thấy bọn họ bỏ trốn nên đuổi theo, mà đặc công này chính là quản gia.
Tất nhiên lãnh đạo không tin lý do anh đưa ra, nên chẳng những hỏi đi hỏi lại, mà còn bắt anh làm trắc nghiệm tâm lý.
Dù Phó Hoành Dật đã từng lập bao nhiêu quân công, những sai phạm lần này thật sự rất nghiêm trọng, đương nhiên không thể dễ dàng cho qua. Có điều xét thấy biểu hiện của anh từ trước đến nay, Thẩm lão gia và Phó lão gia lại đích thân nhờ cậy, cho nên cuối cùng anh cũng không bị phạt quá nặng. Ngoài việc bắt anh nghiêm túc suy xét lại sai lầm, thì chỉ phạt viết kiểm điểm và giáng một cấp bậc.
Ba ngày sau, Thẩm Thanh Lan mới hay tin này. Chính miệng Thẩm lão gia nói cho cô biết, mà lúc đó Phó Hoành Dật đang chấp hành hình phạt nên hoàn toàn không thể liên lạc được. “Lan Lan, cháu đừng quá lo lắng. Phó Hoành Dật có năng lực như thế, tình trạng hiện giờ chỉ là nhất thời thôi.” Thẩm lão gia lại nghĩ rất thoáng, chỉ cần không bị đuổi khỏi quân đội thì với năng lực của Phó Hoành Dật, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại chức vụ ban đầu. Đừng cho là ông không biết, người phía trên trên vẫn hy vọng Phó Hoành Dật trở lại bộ đội tiên phong bán mạng cho bọn họ.
“Ông nội, cháu…”
“Ông nội biết cháu nghĩ gì. Lan Lan à, chuyện này không ai trách cháu cả, đây không phải là lỗi của cháu. Phó Hoành Dật đi giúp cháu là trách nhiệm của người làm chồng. Nếu một người đàn ông nhìn thấy vợ mình xông vào nguy hiểm, nhưng chỉ vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của mình mà khoanh tay đứng nhìn, thì người đó không xứng làm cháu rể ông. Chuyện này ông đã nói với Phó lão gia, ông ấy cũng nhất trí với suy nghĩ của ông.”
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn Thẩm lão gia, “Ông nội, cháu cảm thấy mình rất may mắn vì trước đây đã lựa chọn trở về.” Thẩm lão gia vỗ vai cô, “Là ông nội may mắn mới phải, cháu đã hoàn thành tâm nguyện của ông, trở về cái nhà này. Đúng rồi, ông nghe Phó Hoành Dật nói cháu vì đi cứu Nhan Tịch, vậy con bé thế nào rồi?”
Nghe thấy cái tên Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan liền trầm mặc. Thật ra ngay sau ngày hôm đó, Nhan An Bang đã đưa cô ấy đi. Còn cô vì bận tìm Kim Ân Hi nên hoàn toàn không để ý tới Nhan Tịch. Bây giờ không biết Nhan Tịch thể nào rồi? Nhưng nghĩ thôi cũng biết tất nhiên tình hình của cô ấy không được khả quan. “Ông nội, cháu định hai ngày sau sẽ đi thăm Nhan Tịch.” “Đi đi, nhớ về sớm một chút.” Nhan Tịch đã về Nam Thành, Thẩm Thanh Lan đến đó rất tiện. Vì An An không chịu rời mẹ, cho nên cô dứt khoát đưa con theo. Nhan An Bang đưa Nhan Tịch về nhà họ Nhan, Doug cũng đến đó điều trị cho Nhan Tịch, thế nhưng hiệu quả rất thấp. “Nhan Tịch đâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi Nhan An Bang. Chỉ mới mười mấy ngày không gặp mà trông ông như già đi cả mười tuổi.
Nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, Nhan An Bang vuốt mặt một cái rồi chỉ lên tầng trên, “Ở tầng trên, Doug đang ở trên đó với nó.”
“Nhan Tịch có ổn hơn không?”
Nhan An Bang lắc đầu, nét mặt đau buồn, “Không.”
Đi tới cửa phòng Nhân Tịch, Thẩm Thanh Lan không vào ngay mà nói với con trai, “An An, con chơi với ông một lúc nhé, mẹ đi vào rồi ra ngay, có được không?”
An An nhìn Thẩm Thanh Lan, dường như không tình nguyện lắm. Thẩm Thanh Lan nói tiếp, “Mẹ không đi mất, mẹ chỉ vào thăm dì một chút, sẽ nhanh chóng ra thôi.” An An cau mày, cuối cùng cũng gật đầu. Thẩm Thanh Lan nhìn sang Nhan An Bang, “Vậy An An xin phiền ông.”
Nhan An Bang bế An An, “Yên tâm đi.”
Cửa phòng Nhân Tịch không khóa, Thẩm Thanh Lan đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Doug đang lau mặt cho cô ấy. Nhan Tịch thì đang ngồi bên bệ cửa sổ, ôm tay nhìn ra ngoài, không hề nhúc nhích, nét mặt đờ đẫn. Doug nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì gật đầu với cô rồi đi ra ngoài, để không gian riêng cho cô. Thẩm Thanh Lan ngồi xuống bên cạnh Nhan Tịch, nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi, “Em đang nhìn gì vậy?” Nhan Tịch không trả lời mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không tiêu cự. Thẩm Thanh Lan nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy mấy con chim nhỏ đang đi lại trên bãi cỏ, “Mấy con chim kia thật đáng yêu, Nhan Tịch thích lắm phải không?” “Thích… thích.” Nhan Tịch thốt ra hai chữ, sau đó lại tiếp tục im lặng.
Thẩm Thanh Lan nhìn mấy chú chim, cười nói, “Chị cũng rất thích chim non, chị dẫn em ra ngoài xem nhé?”
Nhan Tịch không có phản ứng gì. Thẩm Thanh Lan đưa tay muốn nắm tay cô như dường như cô rất sợ hãi, đột ngột lùi về phía sau, suýt chút nữa thì ngã. Thẩm Thanh Lan đỡ lấy cô, chờ sau khi cô ngồi vững mới buông tay ra.
“Đừng sợ, chị không chạm vào em nữa.” Nhan Tịch nhìn Thẩm Thanh Lan rồi lại chậm rãi quay đầu đi.
Thẩm Thanh Lan ngồi bên bệ cửa sổ với Nhan Tịch, cùng cô nhìn ra sân, “Nhan Tịch, chị không biết có phải em không nhớ được chị hay không. Chị cũng không biết bây giờ em có hiểu lời chị nói không, nhưng chị vẫn muốn nói với em, Nhan Tịch à, em là cô bé lạc quan nhất mà chị từng gặp. Em dùng niềm vui của em cảm hóa chị, nhưng chị lại khiến em hãy gặp nhiều đau khổ, chị rất xin lỗi vì không thể bảo vệ được em. Những Nhan Tịch à, em cũng không
muốn họ phải thấy em như thế này cả đời phải không?” “Nhan Tịch, Doug vẫn ở bên cạnh em. Chị không biết làm sao anh ấy có thể chịu đựng khi nhìn thấy em thế này. Những nỗi đau khổ của anh ấy tuyệt đối không thua kém em.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói những lời từ đáy lòng. Nghe thấy tên Doug, cuối cùng Nhan Tịch cũng có phản ứng. “Bẩn, tắm.” Thẩm Thanh Lan không hiểu ý cô ấy, chỉ thấy cô ấy muốn bước xuống nên vội đỡ cô ấy xuống. Cô cảm nhận được trong khoảnh khắc cô vừa chạm vào cánh tay Nhan Tịch thì cả người cô ấy lập tức cứng lại. Cho nên sau khi thấy cô ấy đứng vững, cô liền buông tay ra.
Nhan Tịch đi thẳng vào phòng tắm. Thẩm Thanh Lan mới hiểu ra cô ấy muốn làm gì. Quả nhiên vừa vào phòng tắm, cô ấy liền mở van, dòng nước lạnh từ vòi sen lập tức tưới lên người Nhan Tịch, nhưng dường như cô ấy không hề thấy lạnh.
“Bẩn, bẩn lắm.” Nhan Tịch liên tục lẩm bẩm, tay không ngừng chà xát, “Bẩn, bẩn.” Thẩm Thanh Lan chứng kiến cảnh này mà mũi cay cay, nước mắt lập tức đong đầy. Cô đóng van, ôm lấy Nhan Tịch, “Nhan Tịch, đừng như vậy. Em không bẩn, em hoàn toàn không bẩn. Đừng dằn vặt mình như vậy nữa được không?” Nhan Tịch bắt đầu giãy giụa và thét lên. Rồi không biết Nhan Tịch lấy sức lực từ đâu, đẩy Thẩm Thanh Lan ra, sau đó lại mở van, tiếp tục tắm. Thẩm Thanh Lan thấy vậy mà vô cùng đau lòng. Doug vẫn ở ngoài cửa không rời đi, nghe tiếng động trong phòng thì lập tức vọt vào. Thấy cảnh này, anh liền đi tới khóa van rồi lấy một cái khăn tắm trùm Nhan Tịch lại, “Nhan Tịch ngoan, không sao rồi, anh ở đây rồi.” Cả người Nhan Tịch run run. Doug chỉ ôm cô thì thầm. Đến khi Nhan Tịch hoàn toàn bình tĩnh lại, anh mới thay quần áo cho cô. Nhan Tịch không cho ai chạm vào mình cá, chuyện chăm sóc cô đều do một tay Doug. Thay quần áo cho Nhan Tịch xong, Doug dìu cô ngồi xuống ghế sô-pha, rồi chỉ ra vườn hoa, nói, “Em ngồi đây có thấy được hoa không?” Nhan Tịch không trả lời nhưng cũng không rời đi.
Doug biết cô đồng ý nên đứng lên đi tìm cho Thẩm Thanh Lan một cái khăn.
Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất VIETWRITER.COM