“Vâng, cháu biết rồi. Cảm ơn bác gái.” Thẩm Quân Trạch cười ấm áp.
“Hôm nay có rất nhiều người trẻ tuổi đến, cháu nên trò chuyện với họ nhiều hơn. Họ đều là những thanh niên tài giỏi trong thủ đô, quen biết nhiều sẽ có lợi cho cháu.” Đây là lời chỉ bảo chân thành.
Thẩm Quân Trạch gật đầu mỉm cười, “Cảm ơn bác gái chỉ bảo.”
Sở Vân Cẩn nhìn bóng lưng Thẩm Quân Trạch, bùi ngùi2nói, “Trước đây thấy bộ dạng vô sỉ của đứa trẻ này, còn tưởng rằng đứa trẻ này cứ như vậy mà bị dạy hư rồi, không ngờ lại có thể thấy nó thay đổi như vậy.” “Đúng vậy, chị cũng rất mừng. Dù sao nó cũng là đứa con duy nhất của Thẩm Nhượng, nếu thật sự hư hỏng thì có lẽ người buồn nhất chính là ông cụ. Bây giờ thấy nó hiểu chuyện như vậy,5chị cũng yên tâm.” Tất nhiên, Thẩm Quân Trạch không biết hai người đã đánh giá mình như thế. Cậu ta trực tiếp đi tìm Thẩm Thanh Lan, “Chị.” Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng, “Đến một mình sao?” “Hôm nay mẹ em không được khỏe nên không đến.” Thẩm Quân Trạch gãi đầu. Thật ra do tiệc mừng hôm nay tổ chức ở nhà họ Phó, mẹ cậu ta đến đây cũng không thích hợp, nên cậu6ta không rủ mẹ đi cùng.
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì gật đầu, không hỏi gì thêm mà lại căn dặn y như Sở Vân Dung, “Hôm nay có không ít thanh niên tài giỏi đến đây, cậu nên trò chuyện giao lưu với họ.” Thẩm Quân Trạch gật đầu, “Em đi thăm ông nội trước đã, ông nội đâu rồi chị?” “Đang ở phòng khách nghỉ ngơi. Phòng thứ hai bên tay trái.” Tất nhiên, tiệc mừng5hôm nay không thể thiếu người nhà họ Bùi và nhà họ Giang.
Giang Thần Hi tới hơi muộn, khi anh vừa tới thì Thẩm Thanh Lan liền thấy bên cạnh mẹ anh là một cô gái. Lần trước cô và Sở Vân Dung đã gặp cô gái này đi cùng với bà Giang ở trung tâm thương mại, hình như tên là “Uyển Kiều”. Cô nhíu mày nhìn sang Phó Hoành Dật, anh nhún vai ý bảo mình3cũng không rõ lắm, cũng đã lâu rồi anh không gặp Giang Thần Hi.
“Thanh Lan, dì tới muộn, xin lỗi nhé.” Bà Giang ngại ngùng nói.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Không muộn ạ, vừa đúng giờ.” Cô nhìn cô gái bên cạnh bà Giang, hỏi, “Vị này là…”
“À, để di giới thiệu một chút, đây là bạn gái của Thần Hi, tên Trần Uyển Kiều. Uyển Kiều, đây là…”
“Dì không cần giới thiệu, sao cháu có thể không biết Phó phu nhân được chứ. Phó phu nhân, chào cô, tôi là Uyển Kiều. Tôi rất thích tranh của cô.” Trần Uyển Kiều đưa tay ra, mỉm cười dịu dàng. Vuốt mặt nể mũi, Thẩm Thanh Lan bắt tay cô ta, “Cảm ơn.”
Mà từ đầu đến cuối, Giang Thần Hi không hề phản đối lời nói của bà Giang, xem như đã ngầm thừa nhận Trần Uyển Kiều là bạn gái mình. Điều khiển Thẩm Thanh Lan chú ý hơn là hôm nay anh không hề tìm Bùi Nhất Ninh, rất khác với Giang Thần Hi của trước kia, cho dù là trong trường hợp nào thì khi vừa đến đều đi tìm Bùi Nhất Ninh.
Rốt cuộc thời gian qua đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết? Sau khi mời người nhà họ Giang đi vào, Thẩm Thanh Lan liền nhìn sang Phó Hoành Dật, “Anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phó Hoành Dật tỏ ra vô tội, “Anh thật sự không biết, đã mấy tháng rồi anh chưa gặp Thần Hi.” Thẩm Thanh Lan thấy cũng phải, ngay cả cô cũng đã không gặp Bùi Nhất Ninh một thời gian rồi, về nhà phải tìm chị ấy hỏi một chút mới được.
“Thanh Lan.” Có người gọi Thẩm Thanh Lan. Cô quay lại thì thấy Phương Đồng Đang khoác tay Lý Bác Minh đi đến. Cô cười nói, “Trở về lúc nào vậy?” “Vừa về tối qua. Sinh nhật lần đầu tiên của con nuôi tớ, dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.” Phương Đông cười nói. “Vào đi, An An đang ở cùng ông nội. Hiểu Huyên và Hàn Dịch một lúc nữa mới đến. Hàn Dịch vừa gọi điện nói bận chút việc, sẽ đến hơi muộn.”
Phương Đồng gật đầu, “Cậu ấy cũng nói với tớ rồi. Tớ đi tìm An An trước đây.”
Quả nhiên không lâu sau, Hàn Dịch cùng Vu Hiểu Huyên và con gái đã đến. Anh ôm con gái, cười tít mắt nhìn Phó Hoành Dật, “Phó Hoành Dật, đây là con gái tớ, Quả Quả.” Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, làm Thẩm Thanh Lan thật sự muốn đạp Hàn Dịch ra ngoài. Đã biết Phó Hoành Dật muốn có con gái mà không được, vậy mà hết lần này đến lần khác Hàn Dịch còn trêu tức anh. “Cũng là vợ của An An.” Vu Hiểu Huyên bổ sung thêm một câu.
Phó Hoành Dật vốn đang sầm mặc vì câu nói của Hàn Dịch, nghe Vu Hiểu Huyên nói vậy thì lập tức nhìn Hàn Dịch cười như muốn nói: “Cậu có con gái thì thế nào? Cũng là con dâu tớ thôi.” Vẻ mặt Hàn Dịch liền cứng đờ, hừ một tiếng, “Bọn nhỏ chưa chắc sẽ nghe lời các người.”
Vu Hiểu Huyên lén véo một cái lên eo Hàn Dịch, anh đau đến mức hít một hơi, không dám nói gì nữa. Vu Hiểu Huyên cười tít mắt, “Thanh Lan à, chúng tớ vào trước đây.” Thẩm Thanh Lan cười gật đầu. Sau khi họ đi, cô mới nhìn Phó Hoành Dật một cái, thấy anh vẫn buồn bực thì cầm tay anh, cố gắng hạ thấp giọng nói, “Thật ra chúng ta có thể sinh thêm một đứa con gái nữa mà.” Không ngờ Phó Hoành Dật nghe vậy thì ánh mắt liền thay đổi. Anh không hề do dự mà nói, “Không cần, chúng ta có một mình An An là đủ rồi.” Thẩm Thanh Lan vừa nghe liền biết trong lòng Phó Hoành Dật vẫn nhớ tới sự cố lần trước khi cô sinh con. Cô nắm chặt tay anh, “Phó Hoành Dật, lần đó là ngoài ý muốn.” Nếu không phải Tần Nghiên giở trò sau lưng thì cô đã sinh An An rất thuận lợi và bình an.
“Con trai cũng tốt mà.” Phó Hoành Dật lắc đầu, trong lời nói không hề có ý định sẽ sinh lần hai. Thẩm Thanh Lan tiếc nuối, xem ra cô phải tạm thời gác lại kế hoạch mang thai lần hai rồi. Cô vốn định nhân lúc mình còn trẻ sinh thêm một đứa, không ngờ chuyện lần đó để lại bóng ma lớn như vậy trong lòng anh, đến bây giờ vẫn không vượt qua được.
Thật ra Thẩm Thanh Lan không quan tâm đến chuyện con trai hay con gái, sở dĩ muốn mang thai lần hai chỉ là vì cảm thấy một mình An An rất cô đơn, nếu có em thì sẽ có thể cùng nhau trưởng thành, cũng sẽ có bạn. “Thanh Lan, anh nói cho em biết, không được tự ý mang thai lần nữa, anh không đồng ý đâu.” Phó Hoành Dật cảnh cáo cô, nét mặt hết sức nghiêm túc. Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Anh không phối hợp một mình em sinh thế nào được. Anh xem em là nữ vương Nữ Nhi Quốc à?” Phó Hoành Dật sờ mũi một cái, chẳng phải anh đang sợ Thẩm Thanh Lan dùng mỹ nhân kế với anh sao? Anh không hề có chút tự chủ nào trước cô, nếu cô muốn quyến rũ anh thì chắc chắn anh sẽ mắc câu.
Người đến cuối cùng là Thẩm Quân Dục. Bà Ôn đi tới ôm Thẩm Thanh Lan một cái, “Chuyến bay bị hoãn, dù không đến muộn chứ?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười lắc đầu, “Không muộn ạ, vừa đúng lúc. Mọi người vào thôi ạ.”. Khách khứa đã đến đông đủ, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng đi vào. An An đang chơi cùng Bùi Hạo, hai đứa trẻ đang ngồi trong phòng trẻ em được chuẩn bị riêng. Bùi Hạo đang dạy An An chơi lắp ráp hình.
“Di” Bùi Hạo nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì gọi một tiếng. An An quay lại thì thấy mẹ liền cong môi cười, lộ ra cái răng khểnh, “Mẹ.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, ngồi xuống xoa đầu An An, “Chơi với anh nhé, một lát nữa mẹ sẽ đến tìm con.”
An An gật đầu, “Anh”. Bùi Hạo nghe An An gọi vậy liền cười tươi, “Dì, em trai gọi cháu kìa.” “Ừ, vậy cháu ở đây chơi với em nhé. Bao giờ buổi tiệc bắt đầu dì sẽ đến tìm hai đứa. Nếu đói bụng thì ở đây có bánh ngọt và trái cây này.”
“Dì, cảm ơn dì.” Bùi Hạo cười tít mắt.
Thẩm Thanh Lan xoa đầu cậu bé rồi đi ra ngoài tìm Bùi Nhất Ninh, cô ấy đang trò chuyện với Sở Vân Dung. Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Sở Vân Dung, đánh giá Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh bắt gặp ánh mắt cô thì quay sang hỏi, “Thanh Lan, trên mặt chị có gì à?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, có điều bởi vì không có gì cả nên mới cảm thấy kỳ lạ. Cô không tin Bùi Nhất Ninh không nhìn thấy Trần Uyển Kiều đi cùng người nhà họ Giang, nhưng lúc này biểu cảm của cô ấy quá bình tĩnh.
Có điều, tiệc mừng đã sắp bắt đầu, do vậy Thẩm Thanh Lan cũng không có thời gian hỏi Bùi Nhất Ninh xem vừa qua đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay là tiệc mừng một tuổi của An An, cô làm mẹ, tất nhiên không thể không ở bên An An.
Trước tiên hai ông cụ chúc phúc vài câu, sau đó thì có người mang một cái bàn lớn ra, đặt ở giữa phòng và bày nhiều đồ vật nhỏ lên đó.
Đây là việc chuẩn bị để tiến hành nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai. Dù Thẩm Thanh Lan không tin chuyện này lắm, nhưng cũng biết đây là nghi lễ truyền thống, vì vậy bèn đặt An An lên bàn, để con trai tự chọn đồ.
Có rất nhiều người lần đầu nhìn thấy cháu trai quý giá của nhà họ Phó ở khoảng cách gần. Có thể không quý giá được sao? Đây là bé trai duy nhất đời thứ tư của nhà họ Phó, và cũng là cháu đích tôn đời thứ tư của nhà họ Thẩm. Hơn nữa, còn là con trai của đứa cháu gái mà Thẩm lão gia yêu thương nhất. Nghe nói khi đứa bé này vừa ra đời, thì hai ông cụ đã tặng cho cháu chắc rất nhiều quà, trong số đó còn có vài căn hộ nữa.
Nếu Thẩm Thanh Lan nghe thấy lời đồn này chắc sẽ dở khóc dở cười. Hai ông cụ thật sự chuẩn bị rất nhiều quà cho An An, nhưng tuyệt đối không hề khoa trương đến mức tặng nhà. Tất cả mọi người đều nhìn An An. Cậu nhóc bị nhiều người nhìn chằm chằm nhưng vẫn không hề sợ, tự bò tới bò lui trên bàn, vô cùng thích thú nhìn mấy món đồ quanh mình.
Thỉnh thoảng cậu nhóc lại nhìn Thẩm Thanh Lan, thấy mẹ nhìn mình với ánh mắt cổ vũ, cậu nhóc lại cúi đầu nhìn mấy món trên bàn, rồi cầm một cây bút máy lên ngắm nghía một lúc, sau đó còn mở nắp bút ra. Khi mọi người đang tưởng rằng cậu nhóc chọn bút máy thì cậu lại bỏ nó xuống, tiếp tục bò về phía trước. Trên bàn có rất nhiều đồ, nào là bàn tính vàng nhỏ, tập bút, piano đồ chơi, chìa khóa xe,… thậm chí còn có một cây súng đồ chơi rất nhỏ, treo trên một cái móc khóa. Đó là đồ mà vừa rồi Hàn Dịch tiện tay lấy móc khóa của mình đặt vào.
Hình như An An rất thích cây súng nhỏ kia, vì vậy cậu nhóc cầm chơi một lúc lâu. Những người khác thấy thế, đều nói, “Lão Phó, xem ra tương lai thằng bé sẽ nối nghiệp ba nó thôi.”
Phó lão gia nghe vậy liền cười đến híp mắt. Ông đã ở trong quân đội cả đời, thời gian huy hoàng nhất và tươi đẹp nhất đều cống hiến cho tổ quốc, cống hiến cho quân đội. Tất cả những gì thuộc về quân đội đều chảy xuôi trong dòng máu của ông. Dù con trai lớn hy sinh khi chấp hành nhiệm vụ, khiến ông phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng đối với ông mà nói, đó cũng là một việc đáng để tự hào.
Nếu sau này lớn lên, An An có thể vào quân đội, thực hiện ước mơ thì Phó lão gia sẽ vô cùng vui mừng.
Có điều, Phó lão gia chưa nói gì thì Anh An đã vứt cây súng nhỏ kia xuống, cầm chìa khóa xe lên, rồi bò về phía Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan nhận lấy chìa khóa xe, cậu nhóc liền cong môi cười rồi lại nhìn mấy thứ trên bàn.
Lần này thì An An cầm chiếc bàn tỉnh vàng lên, bàn tính rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay trẻ con. An An cầm trong tay nhìn tới nhìn lui, còn lắc lắc vài cái. âm thanh mấy hạt châu trên bàn tính chạm vào nhau làm An An cười khanh khách.
Hàn Dịch thấy thích thú, muốn lấy bàn tính trong tay An An nhưng cậu nhóc lại ôm chặt bàn tính vào lòng, mở to mắt nhìn Hàn Dịch, “An An.”
Câu này khiến mọi người có mặt đều bật cười. An An không biết mọi người đang cười gì, chỉ là thấy bọn họ cười nên cũng cười rộ lên. Thẩm Thanh Lan thấy ánh mắt con trai đầy ý cười thì nhỏ giọng nói với Phó Hoành Dật, “Thật không ngờ con trai anh lại là một kẻ tham tiền. Cái tính này giống ai không biết?”
“Chắc chắn không phải anh.” Phó Hoành Dật yếu ớt đáp. Cũng không biết con trai giống ai mà lại ham tiền, anh và Thẩm Thanh Lan không ai như vậy cả. Thẩm Thanh Lan nhìn bàn tính trong lòng con trai, bỗng nhớ ra hình như nó là do Thẩm Quân Dục đưa. Cô quay sang nhìn anh trai, quả nhiên thấy anh ấy đang nhìn cháu trai, cười rất đắc ý, ngay cả phong cách nhã nhặn thường ngày cũng mất sạch. “Ha ha ha, lão Phó à, xem ra sau này nhà ông sẽ có một doanh nhân tài giỏi rồi.” Một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi nói với Phó lão gia.
Phó lão gia vuốt râu, cười tủm tỉm, “Sao cũng được, bọn nhỏ chọn thể nào cũng tốt cả.” An An ôm bàn tính nhìn Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, lần này không đưa bàn tỉnh cho Thẩm Thanh Lan nữa, xem ra thật sự rất thích nó. Cậu nhóc ôm bàn tính nhìn về phía Hàn Dịch rồi bò qua đó.
An An bò đến trước mặt Hàn Dịch thì dừng lại, anh còn tưởng An An định đưa bàn tỉnh cho mình nên đưa tay ra, “Xem ra người An An thích nhất thật sự là tối.” An An lại không hề nhìn tay Hàn Dịch mà lại xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên. Phương Đồng vội đi tới, vươn tay ra làm động tác bảo vệ, tránh cho An An không cẩn thận ngã từ trên bàn xuống. An An lắc lư đi vài bước, nhưng lại là đi về phía Vu Hiểu Huyên, nắm lấy áo của Quả Quả trong lòng Vu Hiểu Huyên, không chịu buông tay.
Hàn Dịch xị mặt. Thấy An An kéo áo con gái mình, anh thật sự rất muốn đẩy tay thằng bé ra.
“Em gái.” An An thốt ra hai chữ. Lúc Vu Hiểu Huyên vừa đến, Thẩm Thanh Lan đã cho An An nhìn con gái của Vu Hiểu Huyên, nói với bé đây là em gái. Không ngờ An An vẫn nhớ.
An An đưa bàn tính nhỏ trong tay ra, Vu Hiểu Huyên nhận lấy rồi hỏi, “Cho em gái à?”
Không ngờ An An lại hiểu lời cô, còn gật đầu. Vu Hiểu Huyên cười rạng rỡ nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt: “Cậu xem, chúng ta nhất định sẽ là thông gia.”
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ cười.
An An đã chọn được thứ mình thích nên không còn hứng thú với những thứ khác nữa, đưa tay về phía Thẩm Thanh Lan, “Mẹ bể.”
Thẩm Thanh Lan bế con trai lên. An An ôm cổ mẹ ngáp một cái. Hôm nay cậu nhóc bị gọi dậy sớm, còn không được ngủ trưa, thật sự đã rất mệt. Phó lão gia thấy thế bèn nói, “Cháu mang An An đi nghỉ trước đi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi cùng dì Lưu lên tầng trên. Phòng trẻ em lúc trước đã được trang trí xong, cô đặt An An lên giường, thoáng chốc cậu nhóc đã ngủ say. Vừa ra tới cửa thì Vụ Hiểu Huyên bế con lên, “Thanh Lan, Quả Quả cũng đang ngủ, cho con bé ngủ chung với An An nhé.”
“Được, vừa vặn để dì Lưu trong hai đứa luôn.” Thẩm Thanh Lan đáp.
Đặt Quả Quả bên cạnh An An, hai đứa bé nằm cạnh nhau, chỉ cần một người trông cho hai đứa ngủ say là được, đây là chuyện nhỏ với dì Lưu. Sau khi Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên xác định hay đứa đã ngủ say mới đi xuống tầng.