*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, chuyện này thiếu bằng chứng, đừng cho rằng người phụ nữ điên kia điên điên khùng khùng mà nghĩ dễ giải quyết, tuy kỹ năng diễn vụng về, nhưng miệng lại rất cứng. Rõ ràng chuyên gia giám định đã ra mặt, xác nhận bức tranh của bà ta được cố ý làm cũ, không hề tồn tại chuyện sao chép tranh gì đó, nhưng bà ta vẫn khăng khăng nói là Thẩm Thanh Lan sao chép tranh của bà ta, lần này tới chính là vì vạch trần khuôn mặt thật của Thẩm Thanh Lan, kiên quyết không thừa nhận là được người khác sai bảo. Cho nên Catherine ngu ngốc thì ngu ngốc, nhưng cũng coi như không lộ đuôi, khiến người khác không tìm2được bằng chứng. Thẩm Thanh Lan suy nghĩ, “Gửi ba bức tranh bị hủy cho mẹ của cô ta.” “Hửm?” Daniel không hiểu.
“Nếu như em đoán không nhầm, lần này cô ta đến thủ đô, người trong nhà cũng không biết. Nếu mẹ của cô ta biết chuyện cô ta làm, hẳn là tâm trạng sẽ rất đặc sắc.” Trước đó bọn họ nhận được tin, Catherine sắp kết hôn với một người đàn ông, nghe nói là liên hôn giữa các gia tộc. Nếu mẹ của cô ta muốn cô ta kết hôn, làm sao có thể cho phép cô ta đến đây làm chuyện như vậy. Có một vài việc, bọn họ không có bằng chứng, không thể trực tiếp ra tay, nhưng có thể để cho người khác làm thay. Phó Hoành Dật rất tán thành6với cách làm của Thẩm Thanh Lan. Nên không đến vài ngày, Daisy ở thành phố Sydney xa xôi đã nhận được tác phẩm hội họa bị làm hỏng của Thẩm Thanh Lan cùng với bản ghi chép của khách sạn mà Catherine đang ở.
Daisy tức giận đến mức nào tạm thời không đề cập đến.
***
Catherine nghe thấy tiếng chuông cửa liền đi ra mở cửa. Lúc thấy Thẩm Thanh Lan, sắc mặt cô ta rất khó coi. “Cô tới đây làm gì?” Catherine lạnh mặt.
Thẩm Thanh Lan cười nhạt, “Đương nhiên là tới thăm cô, cô lặn lội đường xá xa xôi mà đến, tôi làm chủ nhà cũng nên tiếp đón cô chứ.”
“Ha ha, bản thân cô thì nước bẩn cả người tắm cũng chẳng sạch, còn rảnh rỗi để ý đến việc của người khác, lòng7của cô cũng lớn đấy.” Catherine cười lạnh. “Ồ? Sao tôi không biết cả người tôi đầy nước bẩn nhỉ?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi lại.
“Chuyện cô sao chép tranh của người khác đã được làm rõ chưa?” Đáy mắt Thẩm Thanh Lan đầy vẻ thích thú, “Không ngờ cô Catherine lại quan tâm tôi như vậy.”
“Ai quan tâm cô, chuyện của cô đã sớm lan truyền khắp nơi, tôi muốn không biết cũng khó.” Catherine nói xong, tỏ vẻ khinh thường nhìn Thẩm Thanh Lan, “Không ngờ cô lại là người như vậy, ỷ vào thanh danh tốt mà âm thầm làm chuyện như vậy.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Ô? Lan truyền khắp nơi? Sao tôi không biết một người không xuất hiện trong phòng triển lãm tranh ngày hôm qua như cô Catherine đây lại biết4được nhỉ?” “Trên mạng, khắp nơi đều là tin tức của cô, tôi còn cần phải đi xem à?”
Thẩm Thanh Lan cười, “Catherine, cô làm việc luôn luôn không có đầu óc như vậy sao? Lan truyền khắp nơi trên mạng? Ý cô là đám streamer cô thuê đấy à? Thật sự ngại quá, cùng một chiêu trò, lần đầu còn có hiệu quả, lần thứ hai nếu vẫn để cho nó có hiệu quả vậy thì là do tôi ngu ngốc rồi.”
“Cô có ý gì?” Catherine nheo mắt.
Ngay tối hôm qua, người đàn ông gặp mặt Catherine đã thuê streamer để tung tin về chuyện xảy ra ở buổi triển lãm hôm nay lên mạng, xác nhận chuyện Thẩm Thanh Lan sao chép tranh, chỉ cần cư dân mạng đều cho rằng Thẩm Thanh Lan sao chép thì6sự thật là thế nào còn quan trọng sao? Chỉ có điều bây giờ nghe hàm ý trong lời Thẩm Thanh Lan nói, chẳng lẽ người kia không làm tốt chuyện này sao? Nghĩ tới đây, ánh mắt Catherine tối sầm lại, chỉ nghe Thẩm Thanh Lan nói, “Báo cho cô một tin rất không may, đám streamer mà cô sắp xếp kia bây giờ đang lấy khẩu cung ở cục cảnh sát. Mặc dù bọn họ không biết cô mới là người giật dây, nhưng tôi nghĩ nếu mẹ của cô biết về chuyện cô làm, hẳn là cuộc sống của cô sẽ không mấy dễ chịu đúng không nhỉ?”
“Thẩm Thanh Lan, con đàn bà độc ác.” Catherine nghe Thẩm Thanh Lan nhắc đến mẹ mình, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng mà nhìn Catherine, “Tôi độc ác? Catherine, cô đã từng là một người họa sĩ, cô không biết mang tiếng sao chép tranh đối với một người họa sĩ mà nói là một sự tổn thương có thể gây chết người sao? Cô mở miệng ra liền bảo tôi sao chép tranh, chẳng lẽ không phải muốn hủy hoại tối, từ đó thỏa mãn lòng ghen ghét của cô?” “Vậy thì thế nào?” Catherine hỏi lại, hoàn toàn không định tiếp tục phủ nhận, ả ta nghĩ mình không phải là người nước Z, Thẩm Thanh Lan muốn làm gì với mình cũng phải suy nghĩ một chút về thể lực sau lưng mình, có lẽ những người khác sẽ sợ Thẩm Thanh Lan, nhưng cô ta thì không.
Thẩm Thanh Lan nheo mắt, “Cô đã từng lo những họa sĩ khác vượt mặt mình, nên ngăn chặn chèn ép những họa sĩ khác, bởi vì điều đó mà cô đã bị người trong giới khinh bỉ, bây giờ cô còn chưa học được cách an phận sao? Catherine, cô thật sự cho rằng cô là thiên kim quý tộc ở Sydney thì tôi sẽ không làm gì được cô đúng hay không?”
“Cô có thể làm gì tôi? Cô quan tâm thanh danh, còn tôi bây giờ cũng chẳng còn thanh danh, tôi đầu với cô, ai sợ ai?” Thái độ của Catherine rất hống hách. Đáy mắt Thẩm Thanh lan hiện lên sự tức giận, đối với hành vi của Catherine lần này, cô rất phản cảm. Trên thế giới sao có thể tồn tại loại người như thế này, không quan tâm đến sự cố gắng của người khác, mở miệng là vu oan cho người khác rằng sao chép tranh, chưa từng nghĩ đến chuyện đó sẽ gây ảnh hưởng tới người khác lớn đến mức nào, có khi nó còn hủy hoại cả một cuộc đời của người ta.
Sự nghiệp của cô thuận buồm xuôi gió, không trải qua những chuyện như vậy, dù đối diện với vụ việc lần này, cô cũng có đủ năng lực để trả đòn, đây là may mắn của cô. Nhưng còn những người khác thì sao?
Cô từng nghe Hiểu Huyên kể về chuyện trong giới viết văn, giới viết văn rắc rối hơn giới hội họa, trong giới, đối với việc đạo văn là chuyện nhìn mãi thành quen. Có một vài tác giả thật sự sao chép tác phẩm của những người khác, bị tấn công là đáng đời, trừng phạt đúng tội, nhưng cũng có một vài tác giả, rõ ràng là dựa vào cố gắng của mình để viết sách, lại bị người ta vu khống là đạo văn, bảo người ta lấy bằng chứng chứng minh nhưng không có, chỉ ở đó kêu gào đạo văn, cố tình làm lớn chuyện, những người không hiểu rõ vụ việc chỉ biết hùa theo, từ đó chuyện không thật cũng biến thành thật.
Vài ngày trước, một tác giả Vu Hiểu Huyên rất thích cũng vì chuyện như vậy mà bị đám đông tấn công, trăm miệng cũng không thể giải thích, cuối cùng thất vọng với giới viết văn, tuyên bố hoàn toàn rời khỏi giới này, Vu Hiểu Huyên còn cảm thán đáng tiếc cho phong cách hành văn của tác giả này với cô.
Thẩm Thanh Lan thừa nhận rằng lúc này bản thân cô rất tức giận. Cô tôn trọng sự cố gắng của mỗi người, cô ghét nhất là những người không quan tâm đến sự cố gắng của người khác. Mà Catherine lại vừa hay đạp trúng một bãi mìn.
Thẩm Thanh Lan tới gần Catherine, Catherine lui về phía sau mấy bước theo bản năng, tỏ ra để phòng, “Cô muốn làm gì? Thẩm Thanh Lan tôi nói cho cô biết, tôi là người ở Sydney, nếu có dám đụng vào tôi, tôi sẽ đến lãnh sự quán kiện cô, đến lúc đó cô sẽ gây ra một vụ tranh chấp quốc tế.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, tay đặt nhẹ lên cổ Catherine, lập tức dùng sức, Catherine đờ đẫn bởi động tác bất ngờ của Thẩm Thanh Lan, sau đó mới nhớ đến việc phản kháng và lập tức giãy giụa, nhưng cô ta lại bị Thẩm Thanh Lan trực tiếp đè lên cửa, “Catherine, cô cho rằng cô là đại tiểu thư của gia tộc Boyle thì tôi sẽ không dám đụng vào cô ư? Nhớ nhung chồng tôi, còn dám năm lần bảy lượt ngấm ngầm mưu tính với tôi, cô thật sự cho rằng tôi là bùn nhão không biết nổi giận sao? Tin tôi đi, dù tôi đưa cô lên gặp Thượng đế thì cũng chẳng có ai nghi ngờ là tôi làm, dù là cô có bà mẹ với chỗ dựa là mafia cũng thế thôi.”
Catherine nghe Thẩm Thanh lan nhắc đến bối cảnh của mẹ mình, lập tức mở to hai mắt nhìn cô, trên thế giới này vốn dĩ không có mấy người biết chuyện Daisy là em gái của người đứng đầu mafia ở Sydney, sao Thẩm Thanh Lan có thể biết được?
“Thẩm Thanh Lan, cô dám”
Tay Thẩm Thanh Lan chầm chậm dùng sức, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Catherine hoàn toàn giống đang như xem một người chết.
Catherine có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở, không khí rời xa cô ta, thậm chỉ linh hồn của mình cũng đang dần dần rời xa, tay của cô ta siết tay của Thẩm Thanh Lan, nhưng tay Thẩm Thanh Lan như sắt thép kìm trên cổ tay cô ta, khiến cô ta không thể động đậy. Mãi cho đến khi Catherine đã bắt đầu trợn trắng mắt, Thẩm Thanh Lan mới buông cô ta ra, Catherine lập tức ngồi bệt xuống đất, tay đỡ trên mặt đất, miệng mở lớn hít lấy hít để, vì động tác này mà cổ họng cô ta đau đớn dữ dội, họ khan kịch liệt. Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, nâng cằm cô ta lên, khiến cô ta đối diện với ánh mắt của mình, “Sau này nếu còn dám có mưu đồ bất chính với chồng tôi, bày trò sau lưng tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cô biết Thượng để nhớ nhung cô đến nhường nào.” “Thẩm Thanh Lan, đồ ma quỷ” Catherine nghiến răng nghiến lợi, nhưng sâu trong ánh mắt ngập tràn sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cái chết gần trong gang tấc như vậy. “Nếu biết tôi là ma quỷ thì cách tôi xa một chút, nếu không thì tôi sẽ cho cô biết, ma quỷ còn có bộ mặt càng đáng sợ hơn nữa.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nhếch nửa bên môi, độ cong quỷ quái. Catherine co quắp lại, lập tức nhận ra phản ứng của mình hoàn toàn mất mặt, thể là ưỡn ngực, cố gắng tỏ ra khí thế, vẫn còn cứng miệng, “Nếu mẹ của tôi biết chuyện cô làm với tôi thì chắc chắn sẽ không tha cho cô.”
Thẩm Thanh Lan cười nhạt, “Vậy tôi cũng rất muốn biết, nếu những người ở trong giới kia, nhất là đối thủ một mất một còn của mafia biết mẹ của cô và mafia còn có quan hệ thân thiết như vậy, phải chăng sẽ càng cảm thấy thích thú với cô con gái độc nhất của Daisy hơn?”
Sắc mặt Catherine hơi trắng bệch, từ nhỏ cô ta sống trong hoàn cảnh như vậy, đối với chuyện trong giới cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, một vài thủ đạo trong cái giới này thật sự khiến cô ta nghe thôi cũng cảm thấy nổi da gà.
Nếu quan hệ của mẹ và cậu bị lộ, những kẻ thù của cậu không thể ra tay với cậu, nhưng ra tay với bọn họ lại đơn giản hơn nhiều, đến lúc đó người xui xẻo chính là cô ta và mẹ của cô ta.
Nghĩ tới đây, Catherine nhìn về phía Thẩm Thanh Lan với ánh mắt lộ vẻ sợ hãi và dò xét, “Làm sao cô biết những chuyện này?” Tại sao Thẩm Thanh Lan lại biết được chuyện mà họ đã che giấu nhiều năm như vậy, thậm chí vẫn luôn được che giấu rất kỹ, hơn nữa cô ta đã biết bao lâu? Catherine đang bị nỗi ám ảnh về cái chết bao phủ rốt cuộc cũng lấy lại được một chút lý trí.
Thẩm Thanh Lan nhếch môi, “Nước chúng tôi có cầu gọi là “Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Không phải chỉ có cô có thể điều tra tôi, tôi cũng có thể điều tra cô, nếu không muốn để người khác biệt quan hệ của các người thì hãy biết thân biết phận chút, cổ mà che giấu cái quan hệ đó thật kỹ, chứ đừng vừa lợi dụng quan hệ này làm những chuyện không có tính người, vừa tưởng rằng trên thế giới này không có người biết.” Mẹ của Catherine – Daisy – là loại người độc ác. Nếu không phải trước đây Kim Ân Hi dốc hết sức lực điều tra bà ta thì bọn họ cũng chẳng biết được.
Sắc mặt Catherine biến đổi không ngừng, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, “Sau khi trở về thì giúp tôi chuyển lời tới mẹ của cô, nếu bà ta không có năng lực quản lý chó dại trong nhà thật tốt, tôi không ngại giúp bà ta làm thịt con chó dại của bà ta đâu.”
“Thẩm Thanh Lan, cô…” Trong mắt Catherine tràn ngập sự hung ác và nỗi nhục nhã. Thẩm Thanh lan chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô ta rồi xoay người rời đi.
Catherine đợi Thẩm Thanh Lan đi khuất lập tức trả phòng rời khỏi khách sạn, vội vã quay trở về Sydney. Chỉ có điều vừa bước vào nhà, chào đón cô là một cái bình hoa đang bay tới, nếu không phải cô ta nhanh nhẹn né kịp, chỉ sợ bây giờ nhan sắc đã bị hủy, cô ta vừa định nổi giận thì đã đối diện với cặp mắt lạnh lẽo của mẹ mình. “Mẹ.” Catherine lập tức sợ hãi, đối diện với mẹ mình, cho tới bây giờ cô ta không có cách nào tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng.
Daisy lạnh lùng nhìn cô ta, “Mày còn mặt mũi trở về!” Trong lòng Catherine chùng xuống, biết tám chín phần là mẹ mình đã biết chuyện mình làm, nhưng vẫn muốn tiếp tục chối, “Mẹ, mẹ sao thể, tại sao lại giận con như vậy, rốt cuộc con đã làm sai điều gì?”
Cô ta tỏ ra uất ức, Daisy tiến lên, giáng cho cô ta một bàn tay, một cái tát đau điếng làm Catherine choáng váng đầu óc, “Catherine, tao đã nói với mày đừng chơi trò khốn vặt trước mặt tao.” Catherine che khuôn mặt nóng rát của mình, cúi đầu không nói lời nào, trong mắt ngập tràn nỗi căm hờn, đó là nỗi căm hờn với chính mẹ ruột của mình.
“Đã cảnh cáo mày từ lâu rồi, đừng có ôm ảo tưởng với tên đàn ông kia nữa, mẹ và ba của mày đã sắp tương lai cho mày ổn thỏa, mày xem mẹ như không khí thật sao? Mày ngu thì thôi đi, còn không hề biết mình ngu, sao tao lại sinh một đứa con gái như mày chứ?”
Cả vẻ mặt và giọng nói của bà ta đều rất hùng hổ, hiển nhiên là đang tức giận. Lần này, ngoài ba tác phẩm bị làm hỏng của Thẩm Thanh Lan gửi đến kèm với ghi chép về hành tung cô ta ở khách sạn nọ, còn cả bằng chứng chứng minh quan hệ của bà ta và anh trai mình và một số chuyện bà ta đã lợi dụng mối quan hệ của anh trai để làm.
Nếu những thứ này bị lan truyền ra ngoài, bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ gia tộc bọn họ sẽ phải đón nhận điều gì. Mà những thứ này đều là do Catherine mới bị bới móc ra, vừa nghĩ thế, cơn giận trong lòng Daisy càng tăng, nếu Catherine không phải là con gái ruột của bà ta, chỉ sợ bây giờ chào đón Catherine cũng không phải là một cái bình hoa.