*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta đẩy chồng mình ra, nói nhỏ: “Anh có phải là đàn ông không vậy? Còn không nói gì đi.” Người đàn ông bị vợ đẩy đến trước mặt luật sư Trương. Hắn ta nhìn Thẩm Thanh Lan, rồi lại nhìn luật sư Trương. Thấy mấy người này đều không phải là người dễ trêu chọc vào, liền nghĩ bỏ qua đi, bèn nói: “Người ta bảo người càng giàu càng keo kiệt. Cuối cùng bây giờ tôi cũng hiểu được. Hôm nay coi như tôi bị chó cắn một cái, không tính toán với các người nữa. Chuyện này bỏ đi.”
Người phụ nữ muốn chồng tranh cãi với đám người này giúp mình, kết quả chồng cô ta lại bỏ qua. Điều này khiến cô ta vô cùng bực tức, lén nhéo chồng một cái. Người2đàn ông đau đến mức hít vào một hơi, trợn mắt lườm vợ. Người đàn bà ngu xuẩn này, bây giờ vẫn chưa nhận ra họ đang ở vào tình thế bất lợi sao? Nếu còn gây chuyện nữa thì chẳng những không được bồi thường mà có thể sẽ còn bị mất tiền. Bây giờ hòa giải thì ít nhất bọn họ sẽ không tổn thất
“Đồng chí cảnh sát, anh xem, bọn họ cũng đã bỏ qua rồi, rõ ràng là biết mình đuối lý, sợ bị truy cứu trách nhiệm nên định chạy tội.” Cô gái váy đỏ nói, rồi sực nhớ ra người bạn trai vẫn đứng bên cạnh không nói tiếng nào của mình, bèn kéo anh ta qua: “Đây là bạn trai tôi. Lúc đó anh ấy ngồi ngay bên cạnh tôi, chứng8kiến rất rõ sự việc. Mọi người có thể hỏi anh ấy xem tôi nói có thật hay không.”
Mấy cảnh sát nhìn sang bạn trai của cô gái váy đỏ. Anh chàng không ngờ bạn gái lại đẩy mình ra, xấu hổ sở mũi: “Chuyện này thật sự đúng như lời bạn gái tôi nói. Ba người bọn họ đúng là đã bắt anh bộ đội kia nhường chỗ, anh bộ đội không chịu nên đã dẫn đến xích mích. Có điều tôi cảm thấy, tuy anh bộ đội này không có nghĩa vụ phải nhường chỗ, nhưng bác gái kia đã lớn tuổi, nhường chỗ cho bà thì cũng làm sao, có khó khăn gì đâu. Đồng chí cảnh sát, anh nói có phải không?”
Anh ta vừa dứt lời thì cô gái váy đỏ đã kinh ngạc6nhìn anh ta: “Anh có biết mình vừa nói gì không? Cái gì gọi là không có gì khó khăn? Tam quan của anh còn bình thường không vậy? Tôi đúng là đã nhìn lầm người.”
Bạn trai của cô gái váy đỏ bị bạn gái chê trách trước mặt nhiều người, nét mặt liền rất khó coi. Ngược lại, người phụ nữ nghe cậu thanh niên nói thế thì cười nói: “Cuối cùng cũng có người nói sự thật. Cậu nói xem bọn họ thân là người lính, chỉ biết lấy tiền thuế của chúng ta mà sống sung sướng, đến khi cần bọn họ phục vụ thì bọn họ lại chùn bước, sao có chuyện như vậy được. Tôi cũng không ép bọn họ nhường chỗ ngồi, chỉ đề nghị bọn họ nhường chỗ thôi. Các người3nhìn đi, mẹ chồng tôi cũng hơn năm mươi tuổi, tóc đã bạc hơn nửa, đi đứng khó khăn, sao có thể đứng mấy tiếng đồng hồ trên tàu được? Người ta nói quân và dân là người một nhà, sao lúc này không thấy bọn họ xem chúng tôi là người như vậy? Nếu đổi lại là hôm nay là mẹ họ không mua được vé ghế ngồi thì họ có trơ mắt nhìn mẹ mình đứng không?” Có lẽ vì thấy có người đồng tình với mình nên người phụ nữ lại ưỡn thẳng lưng, ngay cả nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
“Không phải tôi không muốn nhường chỗ mà là vì tôi không thể.” Trần Lập vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng. Cậu đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, hai tay buông5thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, khẽ run run. Mọi người vẫn không hiểu Trần Lập có ý gì nên chăm chú nhìn cậu ta.
“Trần Lập.” Cổ Dương thấp giọng, ánh mắt không đồng ý. “Sao cậu lại không thể nhường? Nếu không phải vì cậu là bộ đội, được ưu tiên mua vé ngồi thì bây giờ chỗ ngồi đó đã là của chúng tôi rồi.” Người phụ nữ lớn tiếng nói.
“Bởi vì tôi.” Trần Lập định nói thì Cố Dương ngắt lời, “Vì trên người đồng đội tôi có vết thương. Cậu ấy không thể đứng trong thời gian dài, lý do này đã được chưa?”
Mọi người sửng sốt, không ngờ còn có ẩn tình này, như vậy thì có thể thông cảm được. Có điều, người phụ nữ không tin lời giải thích của Cổ Dương: “Cậu nói trên người cậu ta có vết thường thì thật sự có sao? Trông cậu ta khỏe mạnh như vậy, có giống người bị thương chỗ nào đầu. Cậu bịa bừa một lý do thì chúng tôi sẽ tin chắc?” Dáng vẻ ăn nói ngang ngược của cô ta khiến mọi người phải cau mày. Dẫu sự việc có thế nào, thì người phụ nữ cũng quá hống hách, dù có lý thật cũng trở thành vô lý. Huống hồ cô gái váy đỏ đã kể lại, tất cả mọi người đều biết trong chuyện này người phụ nữ này hoàn toàn vô lý.
Hơn nữa người ta đã nói trên người có vết thương, như vậy thì chắc chắn là nói thật, cần gì lấy chuyện này ra lừa gạt?
“Cô đừng quá đáng.” Cổ Dương trừng mắt nhìn người phụ nữ, tức giận nói. “Cậu bảo trên người cậu ta có vết thương, vậy thì chứng minh cho chúng tôi thấy đi. Nếu cậu ta bị thương thật thì tôi sẽ xin lỗi.” Người phụ nữ chắc chắn Cổ Dương đã bịa ra lý do này để qua mặt họ, không mảy may thừa nhận, trừ phi cậu ta đưa ra bằng chứng mới chịu tin.
Cố Dương tức đỏ mặt, nhìn thấy đồng đội của mình đang cúi đầu, không nói lời nào. Người phụ nữ nhướng mày, vẻ mặt đầy đắc ý. Cô ta biết tỏng, may mà cô ta thông minh nên không bị lừa: “Giờ sao không nói nữa đi? Bắt các người đưa ra chứng cứ thì các người liền chột dạ, hừ, bộ đội thì sao, toàn nói dối.” Thẩm Thanh Lan cau mày. Cô rất khó chịu với thái độ của người phụ nữ này, vừa định lên tiếng thì Trần lập đã nói trước: “Tôi sẽ chứng minh.” Cổ Dương sửng sốt, “Trần Lập.”
“Dương tử, tôi không sao đâu.” Trần Lập mỉm cười, nói xong, cậu vén ống quần trái lên. Tầm mắt của mọi người liền đổ dồn vào chân trái của cậu theo động tác ấy, sau đó ánh mắt ai nấy đều trợn to. Bầu không khí lập tức lặng như tờ, nét mặt mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Trần Lập bỏ ống quần xuống, chậm rãi nói: “Tôi quả thật bị thương. Chân trái của tôi vừa được lắp chân giả. Không thể đứng lâu được nên không tiện nhường chỗ cho hai người. Rất xin lỗi.” Ba người gây sự kia xấu hổ không thôi. Lúc này không ai còn dám mở miệng nữa.
Cổ Dương nhìn chân trái Trần Lập, vẻ mặt rầu rĩ: “Đồng đội của tôi bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ, chân trái bị nổ mất, phải lắp chân giả. Cậu ấy cũng vì chuyện này mà phải xuất ngũ. Hôm nay tôi đang trên đường đưa cậu ấy về nhà.” Và để mua được vé ngồi của Trần Lập, Cố Dương đã mất rất nhiều công sức. Không ai ngờ đột nhiên sự việc lại có chuyển biển lớn đến vậy. Vừa rồi bọn họ đã thấy rất rõ, dù chỉ thấy một đoạn nhỏ nhưng đùi của Trần Lập thật sự là giả.
Vành mắt cô gái váy đỏ đã đỏ hoe, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Các người bắt một anh hùng đang bị thương nhường chỗ cho mình. Rốt cuộc các người có còn biết hổ thẹn không?”
Người phụ nữ ngượng ngùng, cũng không ngang ngược nữa, lí nhí nói: “Chúng tôi nào biết chân cậu ta bị thương. Khi đó cậu ta cũng không nói, nếu cậu ta nói rõ ngay từ đầu rằng chân mình… thì chúng tôi đã không đề nghị cậu ta nhường chỗ rồi?”
“Các người có cho anh ấy cơ hội nói rõ sao? Vừa lên tàu đã gây sự, mỗi lần anh ấy muốn giải thích thì các người lại cắt lời, sao anh ấy nói được?” Cô gái váy đỏ bức xúc thay Trần Lập. Người phụ nữ xấu hổ: “Chuyện đã thế này thì thôi đi. Chúng tôi không cần tiền nữa.” Nói xong, cô ta định rời đi.
Thẩm Thanh Lan hờ hững mở miệng: “Các người định cư thể bỏ đi à? Có phải nên xin lỗi cậu ấy một cậu không?” Vừa rồi người phụ nữ đã nói là sẽ xin lỗi.
“Xin lỗi.” Người phụ nữ nhỏ giọng nói rất nhanh rồi kéo chồng và mẹ chồng mình ra ngoài. Cô gái váy đỏ muốn cản họ nhưng bị Thẩm Thanh Lan kéo lại, lắc đầu.
Đợi sau khi ba mẹ con nhà nọ đi khỏi, cô gái váy đỏ mới nhìn Thẩm Thanh Lan: “Sao chị lại cho họ đi dễ dàng như vậy?”
Thẩm Thanh Lan không giải thích với cô ấy mà nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, bây giờ chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
Cảnh sát gật đầu, ra dấu mời. Thẩm Thanh Lan đi ra ngoài trước, cô đi rất chậm để Trần Lập có thể theo kịp. Cô gái váy đỏ nhìn chân Trần Lập, lúc này mới nhớ ra khi bọn họ xuống tàu, Trần Lập cũng đi rất chậm. Khi đó cô ấy không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại hẳn là vì chân Trần Lập bị thương.
Cổ Dương định đỡ Trần Lập nhưng lại bị Trần Lập đẩy ra, khẽ lắc đầu: “Không sao, tôi đi được mà.”