*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà nếu tôi không thể thoát khỏi hẳn thì cùng lắm là chết bằng cách này
Đã vậy tại sao tôi không dám liều một phen chứ? Trước khi hành động vào tối nay, tôi đã chuẩn bị để cùng chết với Lawrence rồi
Chỉ có điều tôi đã thắng cược, giết được hắn, nên bây giờ tôi không cần chết nữa
Tôi nghĩ đối với quyền lực sắp nắm chắc trong lòng bàn tay, chắc hẳn là anh còn không muốn chết hơn tôi.”
“Tôi cũng có thể bắt sống cổ, sau đó lối quả bom ra.” Thủ lĩnh hội át chủ bài trầm giọng nói.
“Vậy chúng ta cứ cược thử đi, cược xem anh bắt sống được tối trước, hay là tôi tự sát trước.” Tô Tinh bình tĩnh, không chút sợ hãi, cứ như với cô,3cái chết chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm.
Trong mắt thủ lĩnh đội át chủ bài hiện lên vẻ do dự
Tô Tinh muốn giết hắn có lẽ sẽ khó khăn, nhưng nếu cô muốn tự sát thì lại là chuyện cực kỳ đơn giản
Hắn không có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể bắt sống Tô Tinh
“Được, tôi có thể đồng ý thả cô đi.” Thủ lĩnh đội át chủ bài đánh thỏa hiệp
Chẳng qua hắn sẽ học Lawrence, sau này lại phải người đuổi giết hại người bọn họ là được.
Chẳng lẽ Tô Tinh không biết ý định của hắn sao? Dĩ nhiên là biết
Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải rời khỏi căn cứ trước đã, còn lại cứ đợi cô chạy thoát rồi tính
Tô Tinh dầu Bruce ra0khỏi vòng vây của bọn chúng, nhưng vẫn luôn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, không dám lơi lỏng cảnh giác
Đúng lúc cô ra khỏi vòng vây, sau lưng bỗng vang lên tiếng súng
Viên đạn bay vút đến, cô còn chưa kịp làm gì, Bruce đã ôm cô lăn trên mặt đất
Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng Bruce rên lên, trên mặt có chất lỏng ấm nóng, mang theo nhiệt độ cơ thể Bruce, và cả mùi rỉ sắt.
Cô vô thức giơ súng bắn về phía thủ lĩnh đội át chủ bài, viên đạn trúng chính giữa xương bả vai hắn, súng trên tay hắn rơi xuống đất.
Đúng lúc này, cánh tay bị thương của Tô Tinh lại trúng một phát đạn
Lúc này cô mới phát hiện người vừa mới nổ súng5hoàn toàn không phải thủ lĩnh đội át chủ bài, mà là đàn em của hắn
Chỉ thấy tên đàn em kia giơ tay lên bắn một phát, gọn ghẽ giải quyết thủ lĩnh hội át chủ bài, khiến hắn còn không kịp rên lên tiếng nào đã chết không nhắm mắt rồi
Sau đó là những tiếng súng vang lên liên tiếp
Không đợi người khác hoàn hồn, những người thuộc đội át chủ bài đi theo tới đây đều ngã xuống đất, trong rừng cây chỉ còn lại tên đàn em kia, Tô Tinh và Bruce.
Tô Tinh cười lạnh, quả nhiên người trong căn cứ này đều là quái vật máu lạnh vô tình
Tên đàn em kia cầm súng trong tay, liếc nhìn gã thủ lĩnh trước rồi thu ánh mắt lại, nhìn về phía Tô4Tinh: “Bây giờ đến lượt các người rồi.”
Bruce tựa lên trên người Tô Tinh
Vừa rồi chặn một phát súng trí mạng cho Tô Tinh nên anh đã bị thương nặng: “Tô Tinh, cô phải nghĩ cách sống tiếp.”
Trong mắt Tô Tinh ánh lên vẻ đau thương, phát súng vừa rồi đã trúng tim Bruce: “Bruce, chúng ta đã nói sẽ cùng đi mà.” Bruce cười: “Tôi không đi được rồi, nhưng cô vẫn còn có thể
Tô Tinh, nhất định phải sống tiếp thật tốt, giúp tôi ngắm nhìn phong cảnh thế giới này.”
“Bruce, đừng nói nữa, anh phải kiên trì lên, Eden sẽ tới nhanh thôi
Chuyên môn y học của anh ấy rất giỏi, nhất định sẽ có cách cứu anh, anh gắng gượng thêm chút nữa.”
“Tô Tinh, tôi không kiên trì được nữa rồi.”
“Ha9ha, không cần luyến tiếc đâu, cả hai người đều sẽ đi gặp Thượng để nhanh thôi.” Tên đàn em nhìn xuống Tô Tinh và Bruce.
Tô Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hắn như có độc: “Anh không sợ tôi sẽ chọn chết chung với anh hay sao?” Tên đàn em kia cười ha hả: “Lời nói dối như vậy chỉ lừa được tên ngu kia thôi.”
Lòng Tô Tinh bỗng rùng xuống, không ngờ người này vốn dĩ không hề tin cô
Tô Tinh giơ tay lên, trên tay cô đẩy máu tươi, nhưng vẫn có thể thấy được trên tay cô mang một chiếc nhẫn: “Đây là điều khiển từ xa của quả bom đó
Có thấy ánh đỏ trên mặt nhẫn không? Chỉ cần tôi ấn xuống cái nút này, quả bom sẽ lập tức nổ tung.” Đây là điều Tô Tinh vừa mới phát hiện ra, trên mặt nhẫn lóe lên ánh đỏ yếu ớt, không rõ lắm.
Tên đàn em kia nhìn vào mặt nhẫn của Tô Tinh, cầm đèn pin rọi xuống
Chấm đỏ gần như không trông thấy nổi ấy lại thành công khiến mặt hắn biển sắc, trong mắt hắn ngập tràn vẻ giận dữ, bắn một phát vào chân Tô Tinh: “Đồ gái đo nhà mày.”
Sắc mặt Tô Tinh lại càng tái nhợt thêm, trán ướt đẫm mồ hôi
Cô lặng thinh nhìn gã trợ thủ, cười khẽ: “Có giỏi thì giết tôi đi, chúng ta sẽ cùng đi gặp Thượng đế.” Nếu không phải tay cô đã bị Lawrence bẻ gãy thì cô mà phải chịu uất ức mà bị đánh như thế sao? Cho dù không thể tiêu diệt hết bọn chúng thì cũng phải khiến bọn chúng trả giá lớn một cách đau đớn và thê thảm
Khóe mắt Tô Tinh vẫn luôn chú ý đến Bruce, thấy hơi thở của anh càng ngày càng yếu ớt thì lo lắng: “Bruce, kiên trì thêm chút nữa.” Bruce cười bất lực, anh đã không tiếp tục kiên trì được nữa rồi: “Sống..
tiếp.” “Đoàng.” Nương theo câu nói sau cùng của Bruce, cái chân còn lại của Tô Tinh cũng trúng một phát đạn
Tên đàn em kia thích thú nhìn cảnh trước mắt: “Không ngờ trong căn cứ vẫn còn tên ngốc như vậy.”
“Mặc kệ quả bom trong người cô là thật hay giả, tôi sẽ đánh cô thành người tàn phế trước, sau đó ném xuống biển là ở xa tít tắp là được.” Khóe miệng gã đàn em kia nhếch lên, không hề để tâm đến lời uy hiếp Tô Tinh
Hắn vẫn không tin, mặc dù vừa rồi suýt chút nữa là đã tin rối.
Bây giờ Tô Tinh chỉ hận mình không thật sự đặt bom trong người, bằng không chắc chắn cô sẽ khiến kẻ này phải chôn cùng
“Đoàng hoàng đoàng.” Tiếng súng liên tiếp vang lên trong rừng cây
Thân hình cao lớn của gã đàn em kia đổ xuống ngay trước mắt Tô Tinh, Tô Tinh sững sờ nhìn về phía sau lưng gã đàn em kia, thấy Eden xuất hiện trước mắt cô
Viền mắt Tô Tinh liền cay xè.
Cô chớp mắt: “Eden, cứu anh ấy.” Eden nhanh chóng tiến lên, kiểm tra một hồi, rồi áy náy nhìn Tô Tinh: “Tô Tinh, anh ta đã chết rồi.”
Tô Tinh nghe vậy thì ánh mắt tối sầm lại, ngất đi.
Tô Tinh tỉnh lại trong một căn phòng sạch sẽ gọn gàng
Cô muốn nhắc người dậy, nhưng lại vừa mới nhớ ra trên người mình toàn là vết thương, chỉ khẽ cử động là đã động đến vết thương
Cô quan sát bốn phía, khung cảnh rất lạ lẫm
Cô chớp mắt mấy lần, hình ảnh trước khi ngất lần lượt tái hiện lại trong đầu cô
Nghĩ tới Bruce, trong mắt cô hiện lên vẻ đau buồn
Cửa phòng mở ra, Eden đi vào: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?” Tô Tinh mở miệng, mới nhận ra cổ họng mình khản đặc.
“Ba ngày.”
Tô Tinh nhìn về phía đùi Eden: “chân của anh sao thế?”
“Bị trúng một phát đạn, không có gì to tát đâu
Anh đã xử lý vết thương trên người em rồi, ngoại trừ tay trái ra thì những chỗ khác cũng không có vấn đề gì
Nhưng tay trái của em bị thương khá nặng, cần nghỉ ngơi cho thật tốt.” Tô Tinh ồ lên một tiếng, tha thiết nhìn Eden: “Bruce..” “Anh đã đưa di thể của cậu ấy về rồi, chờ em xử lý.” Ánh sáng trong mắt Tô Tinh lập tức tắt ngóm: “Có thể dẫn tôi đi xem anh ấy được không?”
Eden gật đầu, đẩy một cái xe lăn đến, bể Tô Tinh ngồi lên xe lăn rồi đẩy cô đến một phòng khác
Cả phòng trống không, chỉ có một chiếc quan tài
Tô Tinh nhìn người nằm ở bên trong, ánh mắt tĩnh mịch
Cô cúi đầu, Eden không nhìn ra được cảm xúc của cô.
“Tô Tinh, người mất đã mất rồi.” Anh an ủi cô.
“Eden, giúp tôi tìm một nghĩa trang có phong cảnh đẹp đi, tốt nhất là không có ai quấy rầy.”
“Được.”
***
Một tháng sau, Tô Tinh đứng trước mộ Bruce, trên bia mộ không có ảnh, chỉ có tên của Bruce: “Bruce, tôi phải đi rồi
Hôm nay tới để tạm biệt anh, tôi cũng không biết bao giờ mới quay lại.” Cô đứng trước bia mộ rất lâu, mãi đến khi bầu trời bắt đầu lất phất mưa, trên đầu cô lại có thêm một chiếc ô: “Tô Tinh, trời mưa rồi, đi thôi.”
Tô Tinh gật đầu, rời khỏi nơi này.
“Đã nghĩ xem đi đâu chưa?” Eden hỏi.
Tô Tinh cười: “Em đã từng mơ ước được đi du lịch vòng quanh thế giới, nhưng vẫn mãi không có cơ hội
Lần này cuối cùng cũng tự do rồi, đã đến lúc thực hiện giấc mộng của em rồi.” “Du lịch vòng quanh thế giới cũng rất tốt, em định đến đâu đầu tiên?” Tô Tinh lắc đầu: “Em không biết, đến sân bay trước đã, xem thử xem chuyến bay gần đây nhất là bay đến đâu
Em đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng trước giờ chưa từng ngắm nhìn phong cảnh ở những nơi đó, lần này có thể thích gì làm nấy rồi.”
Đây là tự do mà cô khát vọng đã lâu
Cô vốn tưởng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng cứ nghĩ đến để có được sự tự do này mà phải dùng tính mạng của bạn bè cô để đổi là trong lòng lại dâng lên bao cảm xúc phức tạp
“Eden, sau này anh có kế hoạch gì không?” Eden hơi ngẩn ra, rồi lại nở nụ cười: “Sau này anh sẽ nghiên cứu y học.” “Anh định nghiên cứu y học cả đời hay sao?” Tô Tinh nhíu mày
“Có gì không ổn sao?”
“Eden, nếu trong lòng anh vẫn còn nghĩ đến Thanh Lan thì hãy từ bỏ đi
Cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu.” Eden cười: “Có phải là em đã hiểu lầm gì rồi không?”
Tô Tinh khó hiểu nhìn anh.
“Từ lúc nhìn thấy Thanh Lan hạnh phúc, anh đã từ bỏ cô ấy rồi
Bây giờ với anh, cô ấy chỉ là người bạn thân nhất mà thôi, cũng như em vậy
Anh muốn chuyên tâm nghiên cứu y học là vì yêu thích y học mà thôi.”
Tô Tinh nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh vô cùng thản nhiên, Tô Tinh mỉm cười: “Vậy thì được, nếu có ngày anh gặp được cô gái anh yêu, muốn ở bên cô ấy thì hãy nhớ, nhất định phải nói cho em biết
Em sẽ tặng anh lời chúc phúc chân thành nhất của em.”
“Được, em cũng vậy
Tô Tinh, nếu ở bên ngoài chơi chán, mệt mỏi rồi thì bất cứ lúc nào cũng anh cũng chào đón em quay lại.”
“Được.” Cô dang hai tay ra nhìn Eden, mỉm cười: “Không cho em một cái ôm tạm biệt được sao?” Eden ôm cô: “Tô Tinh, bảo trọng.” Tô Tinh vỗ lưng anh: “Không cần lo lắng cho em đâu! Bây giờ em đã thoát khỏi bọn chúng rồi, trên đời này sẽ không còn người nào biết em là ai, em hoàn toàn tự do rồi.” Sau khi ra khỏi căn cứ, Eden vẫn tìm Kim Ân Hi, nhờ cô ấy xóa hồ sơ của Tô Tinh khỏi kho tài liệu của căn cứ
Giờ đây, trong tổ chức đã không còn bất cứ tài liệu nào về người tên Tô Tinh
Còn về phần thủ lĩnh mới của căn cứ là ai, bọn họ cũng không quan tâm
Tô Tinh tự bắt xe ra sân bay, không để Eden tiễn, cô nghĩ chút tình cảm mơ hồ nảy sinh với Eden của cô rốt cuộc cũng không thể trở thành tình yêu
Có lẽ sau một thời gian nữa, cô sẽ lãng quên tình cảm đó thôi.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, chuyến bay gần nhất là bay đi đâu vậy?” Trong sân bay, Tô Tinh hỏi nhân viên.
“Thủ đô nước Z.”
Tô Tinh khẽ giật mình, cô nở nụ cười
Đây có lẽ là duyên phận: “Cho tôi một vé chuyến bay gần nhất đến đó đi.”
“Được, thưa cô.”