Đọc truyện Full

Chương 6

Tôi hỏi Từ Sĩ tại sao anh ấy lại thay đổi quyết định.

Anh cho biết, trước đây anh rất khó đưa ra lời cam kết, bởi nếu đã xác định với một người, anh sẽ không bao giờ buông tay.

Vì vậy, khi tôi hỏi anh rằng” Chúng ta không thể ở bên nhau sao?”, anh ấy không dám thừa nhận tình cảm của mình.

Cho đến khi anh nghe tin tôi bị bắt cóc.

Nỗi sợ hãi trong anh lúc đó đã khiến anh nhận ra tôi quan trọng với anh nhường nào.

Thế là anh bỏ cuộc.

Anh muốn ích kỷ một lần, dù cố gắng hết sức để ở bên tôi.

Câu trả lời này khiến tôi vui đến nỗi mất ngủ mấy ngày liền.

Vào một ngày cuối tuần sau khi tan học, trời đột ngột đổ mưa lớn.

Tôi về sau vì còn phải hoàn thành nhiệm vụ.

Thấy bạn học cuối cùng được người nhà đón về, tôi muốn gọi mẹ đến đón.

Nhưng câu trả lời tôi nhận được là bà ấy vẫn đang bận công việc và yêu cầu tôi gọi người giúp việc.

Ngày còn học tiểu học, bà ấy vắng mặt trong hầu hết các buổi họp phụ huynh của tôi và để tôi ở nhà một mình gần như cả ngày.

Hơn ba trăm ngày một năm, thời gian bên nhau của chúng tôi còn không bằng tôi và người hầu ở nhà.

Tôi cũng cố gắng hiểu cho bà ấy nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút gì đó oan ức và mất mát.

Tôi nghĩ, chỉ một lần duy nhất thôi, nếu mẹ đặt tôi lên bên trên công việc thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không buồn nữa.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến.

“Thẩm Kiều, đi về thôi!”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Sĩ cầm ô trong tay đứng ở cửa, khuôn mặt bình tĩnh.

Mưa rơi dọc theo mép ô, nhỏ giọt xuống đất.

“Làm cách nào anh tới đây được?!”

Làn sương mù trong lòng tôi tan biến ngay lập tức, và tôi vô cùng kinh ngạc chạy đến.

Tôi không kìm được chân mình và suýt chút nữa đã lao ngay vào vòng tay của anh.

Anh đưa tay ra đỡ tôi: “Em chạy làm gì, cẩn thận ngã đấy.”

Những đầu ngón tay ấm áp ấn vào mạch đập của tôi, và tôi dường như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Tôi hỏi tại sao anh lại tới đây, Từ Sĩ rút tay lại, thản nhiên nói: “Đi đón một người thiếu thốn tình cảm về nhà.”

Tôi hai mắt nóng lên, không khỏi hỏi: “Làm sao anh biết em cần người đi đón?”

“Hỏi nhiều vấn đề quá, cầm ô đi.” Từ Sĩ nắm tay tôi, nhét ô vào.

Tôi nghe theo, mặc dù tôi không hiểu tại sao mình phải mang ô, nhưng…

Anh ấy luôn muốn người khác nghe lời.

Nhưng trong giây tiếp theo, cơ thể tôi đột nhiên bị nhấc bổng.

“A! Từ Sĩ, anh làm gì vậy?!”

Tôi giật mình đến nỗi suýt đánh rơi ô.

Từ Sĩ ôm chặt tôi bằng cánh tay mạnh mẽ của mình.

Anh nói: “Đừng nhúc nhích, mặt đất ướt, nếu em mà ngã xuống đừng trách tôi.”

Dứt lời, anh cõng tôi đi vào trong mưa.

Tôi sững sờ vài giây, vội mở dù ra.

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra.

Tôi đi giày vải trắng.

Hóa ra anh ấy sợ giày của tôi bị ướt.

Nhưng còn anh ấy thì sao?

Tôi không để ý anh ấy đi giày gì.

Từ trường về nhà tôi dài tổng cộng 3,2 cây số.

Khi đến trạm dừng xe buýt, tôi đã đề cập đến việc đi tiếp bằng xe buýt công cộng nhưng Từ Sĩ từ chối.

“Anh muốn cõng em như thế này. Nếu lên xe anh sẽ phải buông tay em ra.”

Anh ấy sợ bị người quen của chúng tôi nhìn thấy.

Từ Sĩ nói: “Tôi không sao, nhưng em thì khác.”

Nghe vậy, tôi vừa xúc động vừa xót xa.

Tôi chỉ cảm thấy rằng anh ấy quá thận trọng trong mối quan hệ này.

Ngay cả khi tôi nói rằng tôi không sợ ý kiến ​​​​của người khác, anh ấy vẫn sẽ chọn bảo vệ tôi.

Cứ như vậy, Từ Sĩ ôm tôi đi bộ ba cây số.

Tôi cầm dù cho anh ấy.

Những chiếc ô ngăn cách chúng tôi với thế giới bên ngoài.

Tôi nhìn vào khuôn mặt nghiêng của anh ấy và tim tôi đập nhanh.

Khi về đến nhà, tôi vẫn sạch sẽ, không bị ướt một chút nào.

Quay ra nhìn Từ Sĩ, anh ướt hết từ trên xuống dưới.

Như không để ý, anh cầm ô và dịu dàng nhìn tôi.

“Đi vào.”

Mắt tôi hơi nóng, và tôi cảm ơn anh ấy.

Khi tôi quay đi, Từ Sĩ đột nhiên gọi tên tôi.

“Thẩm Kiều.”

Tôi quay lại.

Tôi nghe anh nói: “Anh nhớ em lắm”.

19

Tôi vẫn biết anh ấy có nhớ tôi.

Nhưng điều tôi không ngờ là Từ Sĩ lại nói những lời như vậy với tôi.

Suốt đêm đó, tôi cười như một con ngố ngay cả trong giấc mơ.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nóng lòng muốn đi tìm anh ấy.

Kết quả vừa ra ngoài đã thấy Từ Sĩ dựa vào tường hút thuốc.

“Tại sao anh lại ở đây?! Anh đến tìm em?”

Từ Sĩ trong mắt lộ ra một tia ý cười.

Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, khẽ “ừm” một tiếng.

“Tôi biết em sẽ tới tìm tôi, cho nên sớm đã tới nơi này chờ em.”

Tôi vừa mới ngủ dậy và tóc tôi vẫn còn hơi rối.

Từ Sĩ giơ tay sờ đầu tôi, nói: “Em làm bài tập xong chưa?”

Tôi kích động không kìm được, gật đầu lia lịa: “Hôm qua ở trường học xong rồi!”

Lần này, trước khi tôi nói muốn khen ngợi, Từ Sĩ cong môi nói: “Học sinh giỏi của nhà chúng ta thật tuyệt vời.”

Tôi không thể hạnh phúc hơn.

Câu nói “con nhà ta học giỏi” quanh quẩn trong đầu tôi cả buổi sáng.

Từ Sĩ đưa tôi đến nhà anh ấy.

Đập vào mắt tôi là một chồng sách gồm tất cả các thể loại nằm ngay ngắn trên bàn làm việc.

“Anh mua nhiều sách như vậy làm gì?”

Tôi ngạc nhiên hỏi Từ Sĩ

Anh đang giúp tôi lau bụi dính vào váy.

Nghe vậy, anh lười biếng nhướng mi lên nhìn.

“Ừm, tôi muốn kinh doanh chút, sau này có thể hỗ trợ em.”

Tôi suýt xịt máu mũi.

Má ơi, anh chàng này thực sự rất tốt!

Ai biết tôi đã đợi những lời này bao lâu rồi.

Trước đây, tôi đã theo đuổi anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy đang cố gắng đến gần tôi hơn.

Tôi không kìm được mà chạm vào ngón tay anh.

“Chúng ta không thể tiến tới mối quan hệ luôn được sao? Em sẽ học tập thật tốt, sẽ không bị ảnh hưởng.”

Từ Sĩ cắn điếu thuốc và liếc nhìn tôi, từ chối không thương tiếc.

“KHÔNG.”

“Tôi muốn đảm bảo rằng tương lai của bạn gái tương lai của tôi không thể bị hủy hoại vì tôi.”

Từ Sĩ nói một cách thờ ơ và thản nhiên, như thể đang nói đùa.

Nhưng tôi biết anh ấy rất nghiêm túc.

Tôi cảm thấy vừa mừng vừa tiếc.

“Có nhiều chuyện chỉ có người yêu mới làm được. Em phải đợi hơn một trăm ngày nữa.”

Ban đầu, tôi nghĩ rằng thời gian cho kỳ thi tuyển sinh đại học quá ngắn, chỉ hơn một trăm ngày nữa mới diễn ra.

Nhưng bây giờ nghĩ đến còn hơn trăm ngày nữa mới có thể cùng anh kết giao, tôi hận không rút ngắn được thời gian.

Từ Sĩ nhìn tôi và cười đen tối.

“Cái gì, em thèm khát thân thể của tôi sao?”

Tôi sững người một lúc, rồi hai má đỏ bừng.

“Không! Ý em là, em muốn nắm tay anh trong một buổi hẹn hò!”

Cơ thể của người khác giới là một cái hì đó mà tôi không nên nghĩ tới trong độ tuổi của mình.

Từ Dĩ cười xấu xa và điên cuồng.

Anh sờ đầu tôi: “Này, sau này tôi sẽ cho em, em yên tâm.”

Trời má!

Người đàn ông này bá đạo là có thật.

Ai mới là người đang muốn đây?!

20

Tôi đã ăn trưa với Từ Sĩ.

Anh ấy bình thường vẫn tự nấu nướng và lần này anh nấu cho tôi.

Kỹ năng bếp núc của Từ Sĩ phải gọi là đỉnh của đỉnh.

Tôi ăn đến no đến mức không thể đứng thẳng được.

Từ Sĩ bất lực dùng đầu ngón tay lau khóe miệng tôi.

“Sao có thể ăn nhiều như vậy? Tôi có phải là không cho em ăn đâu?”

Tôi sờ vào cái bụng no căng của mình và nói: “Anh không hiểu đâu.”

“Mẹ em bận đi làm, từ nhỏ em đã luôn ăn cơm một mình.”

“Đây là lần đầu tiên em được ăn cơm cùng một người, và em cảm thấy đồ ăn ngon hơn bình thường gấp mấy lần.”

Từ Sĩ khẽ tặc lưỡi nói: “Từ nay về sau tôi sẽ cùng em ăn cơm.”

Từ Sĩ nói được làm được.

Mỗi cuối tuần sau đó, anh đều cố gắng để ăn cùng tôi nhiều nhất có thể.

Ngay cả những người vốn coi thường anh gần đây cũng thay đổi thái độ, họ nói rằng anh đã thay đổi thành một thanh niên tốt, ít gây gổ và đánh nhau hơn.

Những người khác đồn rằng Từ Sĩ đã tìm được một cô gái chịu lấy anh và nguyện nấu cho anh ăn cả đời.

Tôi coi đây là một trò đùa và nói với Từ Sĩ.

Anh vừa rửa bát xong, đang ngồi trên sofa hút thuốc.

Nghe vậy, anh cười khẩy.

“Bây giờ không phải tôi chỉ là bạn trai thôi sao? Tôi muốn cả ngày làm chỗ dựa cho bạn gái nhỏ của tôi.”

Tôi buồn cười trêu chọc anh: “Sao, anh không muốn à?”

Từ Sĩ thổi ra một vòng khói, cười nói:

“Tôi nguyện ý.”

Vào ngày hôm đó, sau khi chúng tôi ăn tối, Từ Sĩ đưa tôi về nhà.

Về đến cửa nhà, tôi lưu luyến không rời.

“Còn ba mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học, anh sẽ luôn ở bên em chứ?”

Có lẽ tuổi trẻ là thế này, tôi luôn suy nghĩ lung tung.

Đôi lúc, tôi mơ mộng về tương lai tươi sáng với Từ Sĩ, và thỉnh thoảng tôi lại lo anh sẽ rời đi mãi mãi.

Từ Sĩ xoa đầu tôi.

“Yên tâm đi, em đuổi tôi đi tôi cũng sẽ không rời đi.”

“Tôi sẽ là chỗ dựa vào em cả đời.”

Tôi ngay lập tức vui vẻ.

Đây là người

Sẽ âm thầm giúp tôi làm rất nhiều việc.

Sẽ nhớ từng lời tôi nói.

Sẽ chăm sóc những cảm xúc nhỏ bé của tôi.

Anh cũng sẽ cho tôi đủ cảm giác an toàn khi tôi cảm thấy bất an.

Có lẽ trước khi bước vào trái tim anh, anh luôn thờ ơ và tàn nhẫn.

Nhưng một khi đã ở trong tim, anh ấy sẽ đặt bạn lên vị trí đầu tiên trong trái tim mình.

Từ Sĩ là kiểu người càng ở lâu càng dễ khiến người ta phải lòng.

Tôi càng lúc càng thích anh ấy hơn.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên sau lưng chúng tôi.

“Thẩm Kiều!”

Tôi rất ngạc nhiên.

Từ Sĩ vô thức bảo vệ tôi phía sau lưng anh ấy.

Khi tôi thấy người đó đến, tôi hoảng sợ.

“Mẹ……! “

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full