Đọc truyện Full

Chương 14: Chương 14:

Vòng một trò chơi kết thúc.
Đào Tinh Úy đặt mông ngồi xuống, chân cô còn mềm nhũn, vẫn chưa lấy lại sức.
“Này, Đào Tinh Úy, cậu không sao chứ? Cậu sắp mất hồn rồi.”
Hạ Khê ở bên cạnh nhắc nhở.
“Ồ, không sao, mình khá ổn.”
Đào Tinh Úy lại chẳng kiêng kị gì liếc nhìn Tần Thận, nhịn không được lại cúi đầu xuống, không động đậy gì.
Sau đó bỗng nhiên bắt đầu cười ngốc.
Hạ Khê chẳng biết cô đang cười cái gì, biểu tình trên mặt giống như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi viện.
“Số điện thoại công mà vừa rồi bác sĩ Tần nói là chuyện gì? Lại nói, từ lúc nào cậu lại có số của bác sĩ Tần thế, không phải cậu quấy rầy không buông mới đạt được đấy chứ?”
Cả người Đào Tinh Úy như sắp bay lên, nói với Hạ Khê: “Không phải thế, anh ấy chủ động cho mình mà.”
Biểu cảm của Hạ Khê: Cậu lừa ai chứ.
Đúng rồi, nói như vậy số điện thoại riêng của Tần Thận là khi Đào Tinh Úy vừa nhập viện, Tần Thận chủ động cho cô!
Vậy cô có thể giải thích chủ quan rằng, anh ít nhiều đã có chút tâm tư khác đối với cô hay không?
Nhưng nếu cô biết sớm một chút, thì sẽ không xúc động nói ra thân phận thật sự của mình!
Xong rồi, cô gái dễ thương của tiệm hoa trong tưởng tượng sụp đổ rồi.
Sau này cô triệt để không còn mặt mũi theo đuổi anh nữa.
“Cậu lại đang buồn bã cái gì? Cậu không sao thật chứ? Cảm xúc vẫn thất thường như vậy?”
Đào Tinh Úy đỡ trán thương cảm: “Ồ, không sao, mình thật sự ổn, khá ổn……”
Mọi người lại thừa dịp vui vẻ chơi thêm vài vòng, Đào Tinh Úy đêm nay uống nhiều, nói say thì chẳng được bao nhiêu, trước đó ở bệnh viện tiêm thuốc lợi tiểu nhiều cho nên lúc này muốn đi tiểu.
Trước đó cô đã đi mấy lần toilet, vừa ngồi xuống cơn buồn tiểu lại đến.

Thế là cô lại lén lút chuồn đi một chuyến đến nhà vệ sinh nữ.
Lúc đi ra thì đụng phải Tần Thận.
Anh đứng trước bồn rửa tay, tay áo sơ-mi xoắn lên trên, lộ ra cổ tay trắng nõn đẹp đẽ, thì ra là đến rửa tay.
Đào Tinh Úy chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi hai người nói ra những lần từng nói dối đối phương, thì cảm thấy không dám ngẩng đầu lên.
Mức độ ngại ngùng so với lúc chiến tranh lạnh càng sâu hơn, cô hận không thể về sau lúc nào cũng mang theo một khe hở bên mình, chỉ cần vừa thấy Tần Thận thì có thể trốn vào đó.
Nghĩ lại từ lúc bắt đầu trùng phùng với anh, nhất thời hứng khỏi đã nói dối nhiều như vậy: Từ lí do bị thương đến nghề nghiệp của mình, còn có thân phận của người bên cạnh mình, một lời nói dối bắt đầu cho tất cả, cô đã kéo lời nói dối đó đi một vòng lớn.
Cô cũng không muốn lừa gạt anh.
Nói cho cùng, cô không có lòng tin đối với bản thân.
Giống như chú Ngô từng nói với cô: Để anh cưới một nữ động viên về nhà, còn không bằng tùy tiện tìm một y tá bác sĩ vừa tiện vừa bớt việc.
Ai sẽ thích một cô gái động một chút là đánh người bay mất hai cái răng, không chút dịu dàng, không biết làm việc nhà, trừ phi bị thương giải nghệ, bằng không cả ngày đều mặc đồ thể thao cố gắng đánh quyền chứ?
Theo logic đó, chẳng phải người giống như cô, vĩnh viễn không có cơ hội ở bên anh?
Nói dối là cô không đúng, nhưng nghĩ lại những điều đó, Đào Tinh Úy cũng không biết bản thân đã mắc bệnh gì, cảm giác trong đầu trống rỗng còn đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, hốc mắt lập tức dâng lên tia chua xót.
Đôi mắt cô đỏ lên, oán giận nhìn Tần Thận.
Ánh mắt Tần Thận xuyên qua mảnh kính, nhàn nhạt rơi trên mái tóc xoăn của cô, ước chừng cũng đoán không được trong thời gian ngắn ngủi tâm lý của Đào Tinh Úy lại xoắn xuýt phức tạp như vậy.
Anh đóng vòi nước lại, bỗng nhiên nói: “Em hôm nay, rất xinh đẹp.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác.
Tâm trạng xoắn xuýt quái dị vừa rồi chớp mắt lập tức quẳng lên chín tầng mây.
“Bác sĩ Tần đợi đã, anh…… anh vừa mới nói gì? Có thể, nói lần nữa không?”
Cô mở tròn mắt, không hiểu sao lại xúc động.

Tần Thận quét mắt từ trên xuống dưới nhìn cô một lượt, nhếch khóe môi, nói đầy nghiêm chính: “Vậy khá đẹp đó, nhưng không phù hợp với em, sau này đừng mặc nữa.”
Đào Tinh Úy chớp chớp mắt, còn chưa kịp hít nước mũi trở lại, tỏ vẻ hoài nghi: “Lời anh vừa nói kia, có thật là câu này không? Sao em lại nghe thành……”
“Ừm, dù sao cũng gần giống vậy.”
Anh qua quít cho qua, lấy khăn giấy lau tay xong, đang muốn rời khỏi.
Đào Tinh Úy nhịn không được mỉm cười, hoàn toàn quên mất bản thân đã chiến tranh lạnh với anh rất nhiều ngày rồi, giây tiếp theo không còn nóng nảy nữa, ma xui quỷ khiến lại đuổi theo anh.
“Bác sĩ Tần, em mệt rồi, bằng không anh đưa em về bệnh viện trước nhé? Em không muốn tham gia tụ tập nữa, anh giúp em nói một tiếng với bác sĩ Hạ được rồi.”
Tần Thận không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Đào Tinh Úy tiếp tục nói: “Em đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn còn nằm viện, nếu cứ tiếp tục uống rượu, đối với cơ thể em nhất định không tốt, như vậy sau này đối với công việc của em cũng sẽ thành gánh nặng!”
Tần Thận dừng lại, khẽ cười giễu: “Em cũng biết em vẫn là một bệnh nhân à?”
Đào Tinh Úy gật gật đầu: “Đúng vậy, em vẫn là bệnh nhân của anh.”
Nhấn mạnh vào hai chữ “của anh”.
Tần Thận lại nói: “Ở lầu dưới có rất nhiều taxi.”
“Nhưng mà muộn như vậy rồi, em là một cô gái, rất không an toàn đó. Hơn nữa xe ở gần quán bar có thể ngồi sao? Trước kia lúc em xem tin tức, thì nghe nói có một tài xế taxi đen chuyên môn ở gần các quán bar ngồi đợi các cô gái uống say, sau đó cưỡng bức xong rồi giết, rất rất đáng sợ! Lỡ như em đụng phải loại tình huống đó, gặp phải tài xế có ý nghĩ xấu với em thì làm sao?”
“Ai có thể có ý nghĩ xấu với em?”
Anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình cô đánh hạ tên tiểu lưu manh đó.
Cho dù cô ngồi phải xe đen thật, cũng không ai dám làm như vậy với cô.
Đào Tinh Úy đi đến trước mặt anh, nhón mũi chân lên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng đẹp đẽ của anh, nhịn không được mỉm cười: “Anh có thể a.”
Tần Thận ngẩn người chốc lát, lại bị cô chọc cười rồi.
Ánh đèn trên hành lang mờ tối, anh dựa trên tường, trong con ngươi có nhiều thêm hai ngôi sao nhỏ xán lạn, giây phút đó, trên người anh tỏa ra sức sống mà hai mươi tám năm qua cực ít thấy.

Ngay cả bản thân anh cũng chưa từng ý thức được.
Đào Tinh Úy nói không rõ là cảm thấy động tâm ở đâu, nhìn thấy người đàn ông trước mắt ngậm cười, chỉ cảm thấy ánh sáng trên người anh bỗng trở nên ôn hòa đi rất nhiều, cũng ngốc nghếch giương khóe miệng theo anh.
Anh giống như không hề bài xích việc mình là một quyền thủ, đối việc mình lừa anh, có lẽ cũng không tức giận nhiều?
Cô lập tức thả lỏng lòng mình.
Cứ thế, cổ tay liền bị anh giữ chặt lấy.
……
“Đào Tinh Úy sao đi toilet lâu như vậy rồi còn chưa trở lại? Có khi nào rơi vào bồn cầu rồi không?”
Hạ Khê có phần lo lắng, đang chuẩn bị đến nhà vệ sinh nữ tìm xem thì bị Hạ Hải kéo lại.
“Em đừng đi xem nữa, em ấy đi với Lão Tần rồi.”
“What?? Cậu ấy cùng bác sĩ Tần? Chuyện lúc nào??”
Hạ Khê khó bề tưởng tượng cầm lấy điện thoại của Hạ Hải, bên trên là tin nhắn Tần Thận gửi cho anh trai cô vào hai phút trước: [Tôi dẫn Đào Tinh Úy đi rồi.]
Hạ Khê ngơ ngác vẫn còn chưa phản ứng lại, trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Rõ ràng trước khi đến, hai người vẫn còn không cho nhau sắc mặt tốt, ai cũng mặc kệ ai.
Sao chỉ chơi trò chơi lời thật lòng đại mạo hiểm xong thì tốt lại rồi?
Hơn nữa, nói cái gì “Tôi dẫn Đào Tinh Úy đi rồi”?
Một người đàn ông như anh dẫn đi một cô gái không thân thuộc với anh, ngay cả lí do cũng không cần nói ư? Nói dẫn đi là dẫn đi ngay?
“Anh, anh nói cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bác sĩ sẽ không làm gì cậu ấy……”
Hạ Hải xua tay, cười không nghiêm túc nói: “Tảng băng Tần Thận đó, em có thể trông mong xảy ra chuyện gì? Chẳng qua chỉ là Đào Tinh Úy uống nhiều nên không thoải mái, Tần Thận nhất định là đưa em ấy về bệnh viện nằm nghĩ ngơi thôi. Đừng quá lo lắng, anh cá năm hào, tin không!”
……
Một tiếng sau, Đào Tinh Úy xuống xe, đi đến cửa nhà Tần Thận.
Đào Tinh Úy cẩn thận thò đầu ra, khó mà dằn xuống vui vẻ trong lòng.
Hôm nay là do vận may của cô tốt.

Tần Thận vốn muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng buổi tối xuống một trận mưa to, hai con đường chính về bệnh viện đều xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, trong đó có một vụ vô cùng nghiêm trọng, xe ở phía sau đến kẹt cứng ở dọc hai bên đường.
Hơn nữa chỗ xảy ra tai nạn xe không nghiêng không lệch, chặn kín lối vào cửa cầu vượt gần đó, cách đó không xa còn có một ngôi sao mở buổi hòa nhạc, nghe nói bây giờ trên cầu vượt cũng đã bắt đầu kẹt xe rồi.
Tần Thận chở Đào Tinh Úy xếp hàng đợi hơn bốn mươi phút, dòng xe gần như không sao di chuyển được, sau đó nghe đài phát thanh giao thông nói dòng xe xếp hàng dài có hơn mười kilomet, cảnh sát giao thông kiến nghị có thể đi ngược lại hoặc đi đường vòng, đừng mang áp lực quá lớn cho giao thông……
Nhưng nơi xảy ra tai nạn xe lại là con đường nhất định phải qua để đến bệnh viện.
Vốn tiệc đính hôn của Hạ Hải là muốn hẹn bạn bè hight thâu đêm, anh ta sớm đã xin phép bệnh viện một ngày nghỉ cho Đào Tinh Úy, buổi tối có thể không cần về bệnh viện.
Tần Thận dứt khoát quay đầu, lái xe đi về hướng ngược lại.
Nào biết nơi anh dẫn Đào Tinh Úy đến lại là nhà anh.
“Đi vào thôi.”
Từ cửa nhìn vào, có thể nhìn thấy vật dụng bên trong được bày trí theo phong cách đơn giản, màu sắc thống nhất, ngăn nắp sạch sẽ giống như từ trên sơ đồ trang trí chụp xuống, một chút bày trí dư thừa cũng không có.
Chỉ có hai đôi dép lê màu xám đặt ở bên tủ giày.
Tần Thận mang rồi đi vào trước, tạm thời tìm cho cô một đôi dép lê mới cùng kiểu dáng.
“Chỉ có số 42 thôi, cứ mang vào đi.”
“Được.”
Cô không nói hai lời liền cởi đôi giày số 36 dưới chân đổi xong đi vào, lớn thì có lớn một chút nhưng rất mát lạnh rất mềm mại, còn khá thoải mái.
Lúc đi còn phát ra tiếng “lẹt xẹt lẹt xẹt”.
Nghe khá vui tai.
Cô chậm rãi đi phía sau anh, nghe anh giới thiệu nơi anh ở.
“Đây là phòng bếp, phía sau huyền quan chính là nhà vệ sinh, máy nước lọc ở bên cạnh tivi, ấn bên phải là mở nước, trên bàn trà có y trà, treo ngược xuống đều là ly sạch cả. Trong tủ lạnh có sữa và nước trái cây, muốn uống tự mình lấy.”
Cô vừa nghe vừa nhìn, các tách trà đều được treo ngược, sạch đến mức phát sáng, trên đất không dính một tí bụi nào.
Ngôi nhà hai tầng này nhìn tuy rất lớn, nhưng bày biện trong nhà lại rất đơn giản.
Cô giả vờ thận trọng mỉm cười, trong miệng lại vội không kịp đợi hỏi ra vấn đề cô muốn biết nhất: “Vậy bác sĩ Tần, đêm nay em ngủ ở đâu?”
 


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full