Cục Dân Chính, có vài đôi tình nhân xếp hàng đăng kí kết hôn.
Mỗi một đôi đều ngọt ngọt ngào ngào, có hoa hồng, có trang phục cưới.
Đương nhiên là có kết hôn, cũng có tới ly hôn.
Ngồi cạnh Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu là một đôi tới ly hôn, nhà gái nhìn bọn họ chằm chằm đã lâu, mới nhẹ giọng nói với Tễ Đan: “Em gái à, em lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng nhất định phải đánh bóng đôi mắt nha, không cần đem cả đời chôn vùi vì một lần tính sai nha!”
Dư Tễ Đan: “…………”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy lại nhìn nhìn Lý Mính Hưu, tiếp tục nói với Tễ Đan: “Bạn trai em thật đúng là đẹp trai, em phải thật chú ý a, đôi khi hắn không nghĩ sẽ ra ngoài làm chuyện gì sai với em, nhưng ông bà có câu tre già măng mọc, nhất định sẽ có phụ nữ dụ dỗ chồng em làm chuyện sai!”
Lý Mính Hưu: “…………”
Người đàn ông cùng tới để ly hôn nghe thế mặt đều đỏ, mắng to nói: “Là tật xấu của cô sao?! Gặp được một người liền cùng người ta nói, có cảm thấy phiền hay không? Ở bên ngoài nói còn chưa đủ, chạy đến Cục Dân Chính còn nói! Cô có thể nhìn cho rõ không? Người ta tới lãnh giấy kết hôn, cô nói những lời này có ai nguyện ý nghe?! Muốn người ta mất hứng sao? Mất mặt không?”
Người phụ nữ đứng dậy, chửi ầm lên: “Anh đồ ngoại tình rác rưởi! đồ khốn! Hiện tại biết mất mặt? Lúc trước khi anh cùng cô ta hoan ái sao không nghĩ đến mặt mũi của tôi?”
“Cô điên rồi! cô điên rồi!”
“Là anh làm tôi điên!”
Dư Tễ Đan vẻ mặt xấu hổ cùng Lý Mính Hưu nhìn nhau, liếc mắt một cái.
Lý Mính Hưu cũng cạn lời……
Cục Dân Chính chính là một xã hội thu nhỏ —— mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu khổ.
Đôi nam nữ ly hôn kia ở đại sảnh Cục Dân Chính thiếu chút nữa quậy tưng bừng, may mắn bị nhân viên đúng lúc kéo ra. Bọn họ còn đang mắng mắng chửi chửi, đến phiên Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu đi vào.
Trước khi bước vào căn phòng kia, Lý Mính Hưu kéo lại cánh tay Tễ Đan.
Dư Tễ Đan quay đầu, nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, trịnh trọng mà nói: “Đan Đan, nếu em hối hận, hiện tại còn kịp……”
“Anh đang nói chuyện gì thế!” Dư Tễ Đan cau mày, “Đều đã tới cửa, anh còn hỏi em có hối hận không? Em nếu hối hận, sẽ không theo anh đi vào cánh cửa này!”
Lý Mính Hưu nhìn chăm chú vào Dư Tễ Đan.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Tễ Đan duỗi tay dắt lấy tay Lý Mính Hưu, bất mãn mà lẩm bẩm: “Đừng nói mê sảng, mau vào thôi ——”
Từ rất nhiều năm trước, khi mới bắt đầu, Lý Mính Hưu đều ảo tưởng ngày này, thời khắc này—— một ngày nào đó anh cùng Tễ Đan đi đăng kí kết hôn, thời khắc kia cùng Tễ Đan.
Lý Mính Hưu nhìn Tễ Đan bên cạnh đang nghiêm túc ký tên từng nét……
cảm giác chân thật so với trong ảo tưởng thật làm cho anh xúc động!
Mà cảm giác của Tễ Đan, cùng Lý Mính Hưu cũng kém nhau không quá nhiều ——
Điên cuồng.
Cô cảm thấy chính mình thật điên cuồng.
Vừa điên cuồng vừa kích thích!
Lại có một chút ngọt ngào!
Chờ đến khi trên tay cô một cầm một tờ giấy hôn thú màu đỏ, một tay bị Lý Mính Hưu gắt gao nắm lấy, vai sóng vai đi ra khỏi cục Dân Chính, cô hít sâu một hơi.
Dường như cảnh sắc lúc này so với lúc bọn họ đi vào Cục Dân Chính lúc nãy hoàn toàn bất đồng.
Trời càng xanh, mây càng trắng, cây cỏ xanh tươi, người qua đường đều lộ ra gương mặt tươi cười.
Mà bên cạnh anh……
Dư Tễ Đan cười với Mính Hưu một chút.
Cũng rất xinh đẹp!
Cô ở trước mắt Lý Mính Hưu quơ quơ giấy hôn thú của bọn họ: “Từ hôm nay trở đi, anh phải gánh trách nhiệm, về sau, chỉ cho phép anh nhìn một người, không được nhìn người khác, nếu không em sẽ tiễn đôi mắt của anh luôn! Còn có, anh chỉ có thể đuổi theo em, anh nếu dám cùng cô nào khác chạy, em sẽ đánh gãy chân anh! Nhất định cho anh nếm thử sự lợi hại của em!”
Lý Mính Hưu cũng nở nụ cười, anh vươn tay đem Tễ Đan ôm vào trong lòng, yêu thương mà hôn trán cô, lại chậm rãi dịch đến khuôn mặt, cuối cùng anh đem miệng mình dán tới bên tai cô, một bên hôn một bên nói:
“Như vậy…… Quãng đời còn lại thỉnh em dạy bảo——”
“Vợ anh ạ.”
***
Lãnh chứng xong, Dư Tễ Đan còn phải về đồn công an tiếp tục đi làm.
Lý Mính Hưu đưa Dư Tễ Đan đến cửa đồn công an, hai người lưu luyến không rời mà hôn nhau, chờ đến khi anh nhìn theo cô đi vào đơn vị, di động anh liền vang lên.
Anh do dự một chút, tiếp điện thoại: “sao?”
“Anh hai?” người điện thoại tới đúng là Lý Đường Chu.
“Ừ?”
“Anh hai? Anh lợi hại thật, lúc này mới được bao lâu a, anh đã đem người ta bắt lấy? Giấy kết hôn cũng đã lấy rồi?”
Lý Mính Hưu nhíu nhíu mày.
Đối với người Lý gia bao gồm cả Lý Đường Chu anh cũng không muốn cho biết tin tức này, tin tức cũng không khỏi truyền quá nhanh đi?
“Không cần ngạc nhiên.” Lý Đường Chu hiển nhiên biết Lý Mính Hưu đang suy nghĩ cái gì, anh giải thích, “Là ba nói với em.”
Nếu là Lý Thời Hồng, vậy thì không có gì đáng kinh ngạc thật.
“Anh hai, lần này anh hoàn toàn chọc giận ông ấy rồi.” Lý Đường Chu thấm thía mà nói, “Nếu muốn ông ấy không làm cho hôn nhân của anh còn chưa bắt đầu đã kết thúc, tốt nhất hiện tại liền đi tìm ba nói chuyện đi.”
Lý Mính Hưu lạnh lùng mà nói: “Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, cậu đã quên rồi sao? Là ông ấy muốn cùng anh cắt đứt, anh cũng không thể làm gì hơn ~”
“…………Nếu thật cắt đứt còn tốt!” Lý Đường Chu cười hừ một tiếng, “Em thật không biết đánh giá anh và ba như thế nào nữa, hai người thật nhiều ý tứ, ở bên ngoài, bất luận trường hợp nào cùng đối thủ so chiêu đều có thể lấy tịnh chế động. Nhưng sau này thì sao, hai người vừa nghe đến tên đối phương liền đỏ mắt cay nghiệt, rõ ràng là hai cha con thân thiết tình sâu, vậy mà một câu cũng không thể nói với nhau nữa, một hai phải nổi trận lôi đình, một hai phải âm dương cách trở.”
“Đường Chu.” Lý Mính Hưu nở nụ cười, “Là bởi vì ông ấy không có chướng ngại, dễ dàng tiếp nhận Hải Âm, cho nên hiện tại cậu thay ông ấy thuyết giáo anh? Hai người dù nói gì, cũng không bằng anh tự giác ngộ—— ông ấy là người sớm giác ngộ anh đã không còn thuốc nào cứu được, là ông ấy muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ trước. Bởi vì chuyện này, ông ngoại và ông ấy đã làm một trận rất lớn.”
Lý Đường Chu không muốn cùng Lý Mính Hưu cãi nhau trong điện thoại: “Anh ở đâu? Em đến đón anh——”
“Ngoài cửa lớn đồn công an của Tễ Đan.”
Lý Mính Hưu đương nhiên biết Lý Đường Chu muốn tới đón anh đi đâu —— vì Đan Đan, hôn nhân của anh, anh chưa bao giờ đối với người khác cúi đầu ngoại trừ Tễ Đan, là anh nguyện ý về nhà cúi mình với cô ấy.
Trải qua con đường ngoằn nghèo, Lý Mính Hưu về tới nhà cũ của Lý gia, dấu vết năm tháng thực rõ ràng trên căn nhà ba tầng kia.
Cửa mở.
Đứng ở ngưỡng cửa rõ ràng chính là Lý Thời Hồng.
Ông tự mình ra mở cửa.
Lý Đường Chu kêu một tiếng “Ba.”.
Lý Mính Hưu cùng Lý Thời Hồng trầm mặc mà đối diện.
Dì Cổ, một người làm lâu năm ở Lý gia nghe được tiếng gió, vội vàng từ trong phòng chạy ra, vừa thấy Lý Mính Hưu, hốc mắt liền đọng nước: “Đại thiếu gia……”
Ngay sau đó toàn bộ không gian lâm vào xấu hổ và tĩnh mịch.
Lý Mính Hưu đánh vỡ xấu hổ: “Ba, con đã trở về.”
Lý Thời Hồng hung hăng mà trừng mắt, thật lâu sau mới từ kẽ răng rít mấy chữ: “Mày con mẹ nó còn biết trở về!”
Lý Mính Hưu thần sắc đạm mạc mà trả lời: “con biết.”
“Mày……” Lý Thời Hồng nghiến răng nghiến lợi vung cây gậy trong tay đánh tới, bị Lý Đường Chu tay mắt lanh lẹ ngăn lại.
“—— ba! Ba không thể đánh anh ấy! Ba không thể lại đánh anh hai!”
Dì Cổ tái mặt, cô nhớ tới một đêm bảy năm trước, cô sợ tới mức một tiếng cũng không dám kêu.
Lý Thời Hồng dùng cây gậy nặng nề chống xuống đất, giận không thể đánh mà mắng: “Mày mẹ nó cút đi cho tao! Cút đi! Đừng bước vào cửa Lý gia ta!” ông ta nhìn về phía Dì Cổ đang run lẩy bẩy: “Cô về sau nếu dám mở cửa cho nó, xem tôi có đánh chết cô không!” Sau đó lại hướng về phía Lý Đường Chu rống: “Còn mày nữa! Lại đem nó mang về lần nữa, cũng cút luôn! Tao không cùng chúng mày nói giỡn!”
Lý Đường Chu còn muốn nói, bị Lý Mính Hưu dùng ánh mắt ngăn lại, anh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cũng giống như năm đó trong tang kỳ của mẹ, còn chưa đủ ba tháng ba liền cưới vợ mới, con biết ba không nói giỡn; giống như năm đó ba nói con được người mẹ không ra gì nuôi dưỡng, ‘làm ba mất mặt ’, ‘ không xứng họ Lý ’, ‘ bị phụ nữ mê hoặc’, là kẻ điên, khi ba dùng gậy suýt nữa đánh gãy chân con, con đương nhiên biết ba không hề nói giỡn; hiện tại, ba lại một lần nữa đuổi con ra khỏi nhà, con đương nhiên cũng sẽ không cho rằng đây là một câu nói vui đùa.”
Lý Mính Hưu trên mặt bình tĩnh, nhìn kỹ lại giống như thật xa cách, lại mang khuôn mặt thật giả dối: “Nhưng, ba, cho dù ba hận con, con cũng muốn cùng cô ấy! Như ba thấy, chúng con đã lãnh giấy kết hôn rồi, nếu ba để ý con còn gọi một tiếng ‘ba’, ba cũng niệm chút tình nghĩa phụ tử cuối cùng, không cần đi phá hư hôn nhân và sinh hoạt của con, chúng con đã khổ tận cam lai, hiện tại rất hạnh phúc, tương lai càng hạnh phúc.”
Trong nháy mắt, thân mình Lý Thời Hồng cứng đờ.
Lý Mính Hưu cười, chậm rãi lui về phía sau: “Con cút đây, có duyên ắt gặp lại.”
***
Đang khi Lý Mính Hưu cùng người nhà bùng nổ chiến tranh, tình huống Dư Tễ Đan cũng không tốt hơn là bao.
Bởi vì buổi sáng cô xin nghỉ vì đi lãnh giấy kết hôn, tin tức đã truyền khắp đơn vị.
Cô vừa đến đồn công an, người gặp liền nói “Chúc mừng!”
Nhóm nam đồng sự đã gặp qua Lý Mính Hưu đều hỏi: “Sở phó kết hôn sao? Là anh chàng siêu cấp đẹp trai kia à?”
Dư Tễ Đan cười một chút, gật gật đầu.
Tuy rằng thừa nhận chồng mình là “Siêu cấp đẹp trai” thật là chuyện không biết xấu hổ……
Nhưng mà…… Lý Mính Hưu siêu cấp đẹp trai là sự thật nha!
Mà nhóm Phương Gia Mai ý tưởng khác hẳn nhóm đồng sự nam.
Dư Tễ Đan ngày thường kín tiếng, đem Lý Mính Hưu giấu cũng thật kĩ, trừ bỏ lúc trước kia hai lần, cũng không còn đồng sự nào gặp qua anh. Cho nên nhóm người Phương Gia Mai đến nay đều cho rằng đối tượng của Dư Tễ Đan kỳ thật là Hứa Nghi Niên.
Các cô ở trong văn phòng ríu rít: “Dư Tễ Đan thật sự cưới rồi!”
“Mẹ nó!” Có nữ đồng chí vô cùng đau đớn, “…… Gả thì tính là trần ai lạc lối sao? Không còn cơ hội đổi đời rồi. Người kia lớn lên đúng là có chút dễ nhìn, nhưng mà Dư Tễ Đan…… Tôi cảm thấy thật không đáng! Nếu tôi là cô ấy, có diện mạo lại có dáng người, nhất định tôi sẽ quyến rũ đại gia!”
“…………” Phương Gia Mai cười nói, “Bọn họ đã kết hôn, tôi còn chưa gặp qua chồng Dư Tễ Đan, rốt cuộc trông như thế nào đây. Vừa rồi nghe những tên kia nói là ‘ siêu cấp đẹp trai’, nhưng các cô lại nói Dư Tễ Đan không đáng giá, tôi thật sự tò mò bộ dáng người kia nha!”
Nữ đồng chí chắc nịch: “Không có gì để khen.”
Vì thế Phương Gia Mai nhân tiện lúc đưa tư liệu cho Dư Tễ Đan, cười ha hả mà nói: “Sở phó, chúc mừng chị kết hôn nha ~”
Dư Tễ Đan mỉm cười: “Cảm ơn.”
Phương Gia Mai nghĩ nghĩ: “Vừa lúc ngày mai toàn sở nghỉ phép, vốn dĩ cũng muốn tụ hội, nhưng lần này vừa hay chị kết hôn, chúng em liền nhân dịp tụ hội này. Lần trước mời anh chị cùng nhau tới, chị lại dùng mọi cách chối từ, hiện tại đã thành vợ người ta, lại không cho chúng em trông thấy, sở phó, chị như vậy thật không tốt chút nào a~”
“…………” Dư Tễ Đan tùy tay nhận tư liệu, cười cười, “Tuy rằng hôm nay mới vừa lãnh chứng, buổi tối hẳn là cùng anh ấy ở bên nhau, nhưng lần trước lỡ hẹn, lần này lại lỡ hẹn thì không tốt lắm, buổi tối đồng sự tụ hội tôi có thể tham gia, còn anh ấy…… thôi bỏ đi, chờ cử hành hôn lễ các cô đều sẽ được thấy thôi.”
Phương Gia Mai cười một chút.
Những nữ đồng chí quả nhiên nói không sai, xem bộ dáng Dư Tễ Đan đùn đẩy như vậy, thì có thể tưởng tượng đến chồng cô ta có bao nhiêu đẹp đẽ rồi. Mấy tên nam chết tiệt không có mắt thẩm mỹ mà cứ thổi lên thành ‘siêu cấp đẹp trai’ cơ chứ, muốn làm người ta cười đến chết sao?
Tan làm, Dư Tễ Đan gọi điện thoại cho Lý Mính Hưu: “Em muốn cùng các đồng sự đi tụ tập một chút.”
“Được, chơi vui vẻ.” thanh âm Lý Mính Hưu cực kỳ ôn nhu, “Buổi tối anh đến đón em.”
Dư Tễ Đan tắt điện thoại, các nữ đồng sự tò mò liền xông tới: “Chị gọi điện thoại cho chồng sao? Mau gọi anh ấy lại đây đi——”
Dư Tễ Đan không có trả lời các cô, chỉ là hơi nhún vai.
Bọn họ đi một nhà hàng hải sản nổi danh ở Bắc Kinh.
Nguyên bản bọn họ chỉ là muốn đi ăn BBQ, nhưng bạn trai Phương Gia Mai tới, hắn mãnh liệt kiến nghị, mọi người thay đổi nơi quẩy.
Trong lúc tụ tập, náo nhiệt vô cùng.
Tên kia tìm Dư Tễ Đan nói vài lời.
Phương Gia Mai nhìn Dư Tễ Đan cùng bạn trai mình vô cùng ngứa mắt, cô đương nhiên biết, luận về diện mạo, cô so với Dư Tễ Đan kém xa vạn dặm ——
Cô lớn tiếng đề nghị: “Mọi người hẳn nên uống nhiều một chút để chúc mừng sở phó rốt cuộc tìm được hạnh phúc! Tân hôn vui vẻ!”
Tên kia kinh ngạc đến phát ngốc: “Cô kết hôn? Cô thế nhưng đã kết hôn?”
Dư Tễ Đan mỉm cười: “Đúng vậy, hôm nay mới vừa đi lãnh chứng.”
Biểu tình bạn trai Gia Mai đếm không hết mất mát —— hắn nghe Phương Gia Mai nói qua, đối tượng của Dư Tễ Đan các phương diện đều thập phần bình thường, diện mạo không quá xuất sắc, thoạt nhìn cũng không giống như kẻ có tiền.
Trong đầu hắn hiện ra một câu: Một đóa đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Rượu qua mấy vòng, không khí tăng vọt, điện thoại Tễ Đan vang lên.
“…………”Dư Tễ Đan đột nhiên được trở thành vai chính của buổi họp mặt, trước mắt bao người tiếp điện thoại.
“…… Còn chưa có kết thúc đâu.”
“……Ừ, vậy anh ở dưới lầu chờ em một lát đi.”
“Là ai? Là ai?” Phương Gia Mai hưng phấn kêu to, “Là anh ấy đúng không?! Có phải hay không?!”
Dư Tễ Đan: “…………”
“Anh ấy tới đón chị có phải hay không? Nếu tới rồi, làm gì còn không lên lầu? Mau gọi anh ấy lên cùng mọi người uống một chén đi chị!”
Tất cả mọi người nhìn cô chằm chằm, Dư Tễ Đan cũng không trực tiếp cự tuyệt, liền xấu hổ hỏi: “Bọn họ muốn anh tới, anh …… muốn lên không?”
Lý Mính Hưu đã sớm nghe được âm thanh ồn ào bên cạnh Tễ Đan, anh nhẹ nhàng cười: “Được mà, ở bàn nào?”