Trên yến tiệc, Lý Kỳ Thù rốt cuộc cũng gặp được huynh trưởng thái tử cửu biệt đã lâu. Lần trước vội vã bái kiến, ngay cả nói cùng nhiều hơn mấy câu.
“Tiểu muội gần đây khỏe không?”
Lý Tầm Ngải mặc một thân trường bào màu trăng, đầu đội xa quan, mặt mày dịu dàng, bộ dáng rất tốt, cả người ôn nhuận như ngọc.
Lý Kỳ Thù đang trầm tư những thứ gần đây tra được, nghe đến lời này ngẩng đầu lên nhìn Lý Tầm Ngải: “Sao đại cao lại đến rồi?”
“Thấy muội một mình ở chỗ này, đến xem muội.” Nói xong lại lấy một cái hộp nhỏ trong túi áo ra: “Đây là tặng cho muội, thời gian trước vì chuyện ứng nước sắp kết thúc, vẫn chưa kịp đưa.”
Lý Kỳ Thù kinh ngạc trong nháy mắt, từ trước đến giờ đại ca chưa bao giờ đích thân tặng lễ vật, đều là phái người đưa đến quý phủ, hôm nay sao lại tự mình đưa đến?
Nhưng Lý Kỳ Thù vẫn hết sức vui vẻ: “Đa tạ đại ca, một đường xe ngựa mệt nhọc vẫn nhớ đến ta.”
Trong mắt Lý Tầm Ngải tràn đầy dịu dàng, nói thật, nhiều năm như vậy hắn cũng không biết nên chung sống như nào với muội muội ruột.
Từ khi hắn được lập làm thái tử chính là thi nhạc lễ mọi thứ đều không thể kém hơn mọi người. Khi còn bé đệ đệ muội muội kéo hắn chơi trốn tìm hắn chỉ có thể bất đắc dĩ từ chối, sau đó hai tiểu hài tử cũng đã biết không thể quấy rầy hắn. Quan hệ bởi vậy mới xa lạ rất nhiều. Sau khi lớn lên tâm tư nhiều hơn, cũng càng trở nên khó thân cận hơn.
Lý Tầm Ngải cười dịu dàng: “Mở ra xem xem?”
Lý Kỳ Thù nghe theo, nói thật nàng còn có chút tò mò đồ vật có thể làm cho ca ca tự mình đưa đến sẽ là cái gì.
Vừa mở ra, một tượng gỗ nhỏ màu vàng liền hiện ra trước mặt, tượng gỗ nhìn rất sống động, không phải là Lý Kỳ Thù hồi còn nhỏ đây sao?
“Cảm ơn đại ca!” Lý Kỳ Thù vuốt ve tượng gỗ nhỏ, nở nụ cười xinh đẹp, còn thích hơn vàng bạc châu báu tơ lụa trước kia.
“Một ít đồ chơi nhỏ thôi, nếu như muội thích thì sinh nhật lần sau ta sẽ cho người đưa đến cái lớn hơn.”
Đây là lần đầu tiên Lý Tầm Ngải nhìn thấy muội muội nhận được lễ vật mà cười vui vẻ như vậy, không phải là nụ cười để cho người khác nhìn, là sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.
Xem ra hắn nói không sai.
Lý Tầm Ngải hơi liếc mắt, nhìn về đại điện phía Tây, đó là nơi tiệc rượu của thần tử, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt nhìn về hướng này, hắn khẽ vuốt cằm, biểu thị lòng cảm ơn.
Lữ Yên Hàn nhận ra được sau cũng gật đầu ra hiệu.
Này còn phải nói đến mấy ngày trước.
Sau khi Lý Tầm Ngải về kinh ngoại trừ bái kiến cha mẹ liền ở Đông cung xử lý chính vụ, giải quyết công việc còn lại của ứng nước. Tuy nói trị thủy đã hoàn thành, những chuyện lớn chuyện nhỏ phía sau cũng không ít, bởi vậy cũng kéo dài hồi lau.
Cũng mấy ngày trước đây, hắn vừa rảnh rỗi nhớ đến đã mấy lần không tặng lễ vật cho đệ đệ muội muội. Vừa mới chuẩn bị phái người đưa, lại đụng phải Lữ Yên Hàn đến chơi.
Lúc đó hắn còn cảm thấy kỳ quái, dù sao hai người bình thường cũng không quen thuộc, nhưng vẫn để cho Lữ Yên Hàn tiến vào.
Sau đó hai người trò chuyện tâm tình, hắn mới biết Lữ Thế tử này càng là vì muội muội mà đến, đương nhiên, cũng nhân tiện thêm cả người đệ đệ nghịch ngợm của hắn nữa.
Hắn còn nhớ rõ lúc đó Lữ Yên Hàn nói một câu như này.
“Nếu ta có một người muội muội ruột giống như thái tử, vậy ta nhất định sẽ không chỉ muốn nhìn mấy đồ vật lạnh lẽo kia, chẳng bằng tự mình tặng, cũng có thể tăng thêm tình cảm, dù sao hai người là người thân, nếu hoàng hậu nương nương thấy được thì cũng sẽ vui vẻ.”
Mấy ngày này hắn nghĩ rất nhiều. Nhiều năm như vậy chính mình hình như thật sự cũng không giao lưu gì với đệ đệ muội muội, ngoại trừ ngày thường ăn uống thế nào thỉnh thoảng có thể hỏi một chút, còn lại giao lưu thật sự là ít ỏi.
Hắn không phải là người thích nhiều lời, hơn nữa từ trước xa cách, mấy năm nay bận rộn chính vụ, đối với chuyện này quan tâm rất ít, có lúc cho dù muốn quan tâm, cũng cảm thấy thiếu đi thứ gì.
Nhưng ngày đó sau khi nghe được lời nói của Lữ Yên Hàn, suy đi nghĩ lại, cảm giác mình làm đại ca nên chủ động chút.
Ngoan Nhi phẩm hạnh tuy rằng đứng đắn, nhưng cũng bất hảo, Kỳ Thù mặc dù ngoan ngoãn, nhưng lại rất ít bộc lộ chân tình, hai người đệ đệ muội muội này của hắn, thật ra cũng không hạnh phúc như vẻ bề ngoài. Cũng lạ chính mình, nhiều năm như vậy cũng không biết chăm sóc bọn họ.
Liền tự mình tặng hai phần lễ vật. Một phần là hắn tự mình đến nơi bán ngựa chọn, một phần là hắn tự mình điêu khắc.
Hắn còn nhớ dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của tiểu tử thối kia hôm qua sau khi nhận được con liệt mã chính mình tự đưa đến phủ. Đúng là đáng yêu như khi còn bé.
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của muội muội, Lý Tầm Ngải cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, tiền điện huyên náo, muội theo ta đi ngắm tà dương đi.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, cảm giác thân cận của huyết thống như ngọn lửa lan tràn khắp nơi, sau đó hàn huyên rất nhiều ở hậu hoa viên, chuyện lý thú khi còn bé, gần đây thế nào, thậm chí trong lòng khách sáo của Lý Tầm Ngải, hắn còn biết được những chuyện vụn vặt của muội muội những ngày gần đây.
Thái tử đương triều đột nhiên cảm thấy có phải là mình có chút tâm cơ không, nhưng sau đó lại nghĩ lại, chính mình chẳng qua chỉ là hiếu kỳ đời sống tình cảm của muội muội, sao có thể gọi là tâm cơ chứ?
Đợi đến khi Lý Kỳ Thù cười từ biệt với Lý Tầm Ngải, làm cho Lý Ngoan hôm qua được ca ca nhà mình đích thân đến tặng ngựa đến bái biệt trốn ở bên cạnh rất cực khổ.
Hoàng tỷ đây là đổi tính sao? Sao hôm nay lại cười vui vẻ còn chủ động như vậy? Trong này nhất định có quỷ!
Kết quả đợi đến trên đường hồi cung, chính mình lại bị chặn lại. Hơn nữa còn lại bị người tỷ tỷ ngày thường trong nụ cười mang theo đáng ghét chặn lại?
“Tỷ tỷ tỷ… Làm gì!”
Lý Ngoan rất hoang mang, tỷ tỷ chính mình trong tay cầm bao bố hình cây gậy, hắn sâu sắc hoài nghi tỷ tỷ muốn đánh mình.
“Ầy, tặng đệ.”
Lần này đến phiên Lý Ngoan ngốc manh, còn sờ trán của chính mình, sau đó lại sờ chán của hoàng tỷ, sau đó nhân lúc hoàng tỷ còn chưa tức giận nhanh chóng trốn sau hòn đá cảnh: “Tỷ, có phải tỷ bị bệnh không?” Sắc mặt hắn nghiêm túc hỏi vấn đề này.
Lý Kỳ Thù hiếm thấy đùa hắn một lần: “Đệ mà không nhận ta sẽ lấy nó đánh đệ.”
Khóe miệng thiếu niên giật giật, ánh nắng chiều chiếu vào đuôi mày hơi nhướng cao của hắn, hắn cười to: “Vậy ta đành nhận vậy.”
Sau đó lại trốn giống như con khỉ, trước khi đi còn móc một hộp nhỏ trong lòng ra ném vào trong lòng Lý Kỳ Thù. Chờ Lý Kỳ Thù giương mắt nhìn đã không còn tung tích rồi.
Lý Kỳ Thù cũng bị chọc cười: “Tiểu tử này thật sự là.”
“Tứ hoàng tử đây là vui vẻ đi.” Trúc Cúc ở một bên bĩu môi nói. Ngay cả Mai Lan cũng bật cười.
Lý Kỳ Thù gõ nhẹ Trúc Cúc: “Chỉ ngươi biết, hồi phủ.” Sau đó cẩn thận thu hai cái hộp nhỏ, để vào trong tay áo, dọc đường đều lo lắng có thể bị rơi mất hay không.
Niềm vui bất ngờ hôm nay quá nhiều. Đối với ba huynh muội đều như vậy.
Lý Kỳ Thù vốn đang do dự có nên tặng nguyệt trượng này đi không, lần trước thấy đệ đệ đánh bóng ngựa vui vẻ thích thú, nàng cũng có thể thấy hắn thật sự yêu thích, nhưng nghĩ đến quan hệ ngày thường, vẫn còn có chút do dự nên tặng hay không, đúng là đại ca cho nàng dũng khí.
Mà Lý Ngoan cũng như thế, hắn biết được hoàng tỷ gần đây bị phạt khẳng định không vui, sau khi Lý Tầm Ngải tặng cho mình một con ngựa thì đã chuẩn bị một đồ chơi nhỏ muốn tặng, nhưng vẫn do dự, liền để lễ vật lúc nào cũng mang trên người, vì đợi lúc nào đó mình kích động, có dũng khí tặng đò.
Kết quả Lý Kỳ Thù lúc hắn còn đang xoắn xuýt thì đến, làm cho hắn không còn thời gian xoắn xuýt nữa, trực tiếp ném hộp nhỏ ra.
Khi ba huynh muội trở về trên mặt đều là nụ cười, ba huyết mạch tương đồng chậm rãi giao hòa.
Huyết mạch chảy xuôi chung quy vẫn là cùng một nơi mà đến.
Sau đó Lý Ngoan ở trên sân mã cầu còn ra vẻ ta đây, hùng dũng oai vệ nói với người bên cạnh: “Ngươi đoán xem nguyệt trượng này là ai tặng ta!” Còn kiêu ngạo tới mấy tháng.
Trên đường về phủ công chúa, xe ngựa đi rất chậm, Lý Kỳ Thù chống cằm trên bàn nhỏ trong xe ngựa, xuyên qua bức rèm che nhìn bầu trời đầy cánh chim, vô cùng xinh đẹp, lại giống như tâm tình của nàng lúc này.
Bỗng nhiên, bên ngoài rèm chiếu lại một khuôn mặt mơ hồ, sau đó lại biến mất: “Hôm nay công chúa rất vui vẻ, là có chuyện gì lý thú sao?”
Lý Kỳ Thù cười nhạo một tiếng, hiếm thấy nảy lên hứng thú trêu chọc: “Vẻ anh tuấn của Lữ Thế tử ngay cả rèm châu cũng không thể che nổi.”
Lữ Yên Hàn lập tức đỏ bừng tai, khóe mắt chất chứa ý cười: “Đa tạ công chúa khen ngợi.”
Lý Kỳ Thù cảm giác mình đang đùa bỡn phụ nam nhà lành, liền coi như thôi: “Hôm nay huynh trưởng và đệ đệ tặng quà, bởi vậy rất vui vẻ.”
“Nha? Vậy thì thật đúng vô cùng tốt. Chúc mừng công chúa.” Người khởi xướng không nghĩ đến ngay cả Lý Ngoan cũng chuẩn bị lễ vật, vui mừng vì mình đã tính việc đó. Hắn biết được, Lý Kỳ Thù thật ra rất quan tâm người thân, chỉ là luôn có chút ngăn cách làm bọn họ xa cách, khó có thể thân cận, nhưng hắn không muốn làm cho nàng không vui.
Vì thế, hắn liền thay nàng bước bước đầu tiên, sau này ở chung, lại phải xem chính bọn họ rồi.
“Đương nhiên.”
“Ngày mai giờ tỵ ở Minh Nguyệt Trà phường gặp mặt đi.” Nơi đó vị trí bí mật, là nơi nói chuyện tốt.
“Được, vậy ngày mai sẽ chờ công chúa.”
Mãi cho đến tận khi Lữ Yên Hàn và Lý Kỳ Thù cách xa nhau, Ưng Quý mới cười to.
“Thế tử, rốt cuộc ngày mai ngài có thu tiền của công chúa không?”
Minh Nguyệt Trà Phường này vốn là sản nghiệp Lữ Yên Hàn mua, những năm gần đây hắn từ từ tích trữ uy danh trong quân danh, sau đó lại thu mua sản nghiệp, một là vì để bản thân có chút tư sản, hai là vì để bất cứ tình huống nào, cũng không nghĩ đến nơi công chúa đặt còn là địa bàn của hắn.
Lữ Yên Hàn liếc mắt nhìn Ưng Quý một chút, không phục bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, sau đó thay đổi phương hướng, nắm dây cương đi tới Minh Nguyệt Trà Phường.
Lấy tiền là không thể nào, vì thế Lữ Yên Hàn định qua đó dặn dò một hồi.
Mà lúc này Lý Tầm Ngải trở về đông cung đang nhìn chằm chằm chính vụ đang từ từ xếp chồng lên nhau, dựa lưng vào ghế trầm tư lời nói của Lữ Yên Hàn: tiểu muội trúng độc, mà độc dược này khởi nguồn không tầm thường, phía sau tất có một người không đơn giản đang mưu đồ cái gì, hơn nữa còn phức tạp hơn.
Người có thể thần không biết quỷ không hay bên trong Trường An, mượn đao giết người còn không để lại dấu vết, sẽ là ai chứ? Hắn rất khó tin tưởng, lại sẽ có người dưới mí mắt của chính mình làm ra chuyện như vậy.
Nhưng nghĩ lại đến bộ dáng ân cần của Lữ Thế tử đối với tiểu muội của chính mình, Lý Tầm Ngải đột nhiên cảm thấy, người muội phu này cũng khá tốt, chính là không biết, tiểu muội của mình có thích hay không.
Sau đó Lữ Yên Hàn cũng tra ra đến tột cùng là người nào đem loại thuốc độc này đến cho Vương Ngô Đồng, nhưng hắn lại phát hiện ra, người kia sau đó liền biến mất không để lại dấu vết, thật giống như xưa nay chưa từng tồn tại vậy, cũng chỉ có mấy công tử bột trí nhớ tốt nhớ đến ngày đó trong một yến hội, Vương Ngô Đồng cùng với một công tử nhà giàu ngoại lai vô cùng thân mật, sau đó hắn cũng không thường đến.
Đàm hoa nhất hiện*, khó có thể đoán được.
(*Ý nói bỗng thấy lại mất ngay, ý chỉ sự việc đến nhanh kết thúc nhanh.)
Đương nhiên, Lữ Yên Hàn cũng chỉ nói cho hắn chuyện này, còn chuyện địa lao trong cung, bởi vì còn liên lụy đến Mạc Tầm, hắn định đầu tiên tự mình điều tra nghe ngóng một phen. Chỉ là bây giờ hắn có chút đau đầu, vì tất cả manh mối vừa hay đứt đoạn, rõ ràng hắn đã tìm được thợ thủ công tham gia xây dựng Phượng Dương Các, nhưng tất cả những người trong thôn kia lại nói người này chỉ là đi bán rau, căn bản chưa từng đến Trường An, hắn cũng tự mình đến xem, xác thực không cao to vạm vỡ như những người thợ thủ công, nhìn cũng vô cùng gầy yếu, điều này làm cho hắn cũng sinh lòng nghi hoặc, có phải là phương hướng điều tra của mình sai rồi.
Là sai sao? Hay là người kia, giấu quá sâu?