Đọc truyện Full

Chương 3

11.

Tôi vội vàng lái xe chở Mạnh Hàng đến Bệnh viện Nhân dân gần đây nhất.

Trên đường đi, miệng anh ấy vẫn chưa từng khép lại.

“Ôn Lê, anh chưa thấy em lo lắng như vậy bao giờ!”

“Có phải em đang lo cho anh chết đi được không?”

Mãi cho đến khi bác sĩ đưa Mạnh Hàng vào phòng khám thì giọng nói ríu ra ríu rít của anh ấy mới biến mất khỏi tai tôi.

Thế giới cũng yên tĩnh trở lại.

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài, suy ngẫm về những cảm xúc nảy sinh trong lồ ng ngực mình khi nãy.

Dường như đã từ rất lâu rất lâu rồi… tôi đã không còn lo lắng vì một người nào nữa.

Đau khổ, lo âu, yêu thích, bất an, ……

Rất nhiều năm trước, những cảm xúc này cũng là một phần tạo thành con người tôi.

Nhưng sau đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hình như có một người đã làm tổn thương tôi.

Tôi suy sụp, kiệt quệ với mọi loại cảm xúc.

Băng ghế dài tôi đang ngồi đối diện với cửa thang máy.

Thật là trùng hợp.

Đúng lúc này, cửa thang máy tinh một tiếng ——

Mở ra trước mặt tôi.

Sầm Sơ và cô gái trước đây tôi tài trợ cùng nhau bước ra ngoài.

À, phải rồi, tôi đã nhớ ra, cô ấy tên là Hồ Ương.

Tôi vô thức liếc nhìn số tầng, thang máy đi xuống từ tầng 8.

Tầng 8.

Khoa phụ sản.

Cô gái này chẳng phải là vợ sắp cưới của chú Ba anh ta sao?

Chẳng lẽ đây chính là gút mắc hào môn, ân oán tình thù trong truyền thuyết?

Đúng là mở mang tầm mắt.

Tôi cũng lười nghĩ thêm.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt Sầm Sơ lập tức thay đổi.

Anh ta bước nhanh về phía trước hai bước.

Hồ Ương bị bỏ lại phía sau.

Cô ấy ho lên hai tiếng, tay đỡ lấy bụng rồi nhỏ giọng gọi tên Sầm Sơ.

Anh ta quay đầu lại, vừa nói vừa xua tay.

“Một mình cô hẳn là có thể tự đi về nhỉ?” Giọng nói của anh ta rất lạnh lùng: “Sau này có việc gì thì làm ơn gọi điện thoại cho chú Ba, ông ấy không nghe thì còn có trợ lý tới.”

12.

Sầm Sơ đi thẳng đến chỗ tôi.

“Cơ thể em có chỗ nào không khỏe à, sao lại đến bệnh viện?” Anh ta lại gần hỏi tôi.

Mặc dù tôi cảm thấy không cần phải giải thích với anh ta.

Nhưng tôi vẫn lắc đầu, nói: “Bạn tôi bị thương, tôi đi theo thôi.”

Sầm Sơ nghe xong hình như thở phào một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói: “Em không sao là tốt rồi.”

Ngẫm lại thì Bệnh viện Nhân dân này cũng là nơi mà tôi đã đến điều trị các vấn đề về tâm lý khi còn ở trong nước.

Tôi vẫn giữ liên lạc với một bác sĩ tâm lý ở đây.

Anh ấy sẽ định kỳ quan sát tình trạng thể chất của tôi và hướng dẫn tôi cách sử dụng thuốc.

Sau khi Sầm Sơ ngồi xuống, hai chúng tôi ăn ý im lặng một lúc lâu.

Tôi cứ tưởng rằng anh ta cuối cùng cũng có thể im lặng giống như một người đã chết.

Nhưng anh ta lại mở lời.

Mà những lời nói ra còn khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.

“Ôn Lê, em đừng nghĩ nhiều, anh với cô ta không có quan hệ gì cả.”

Anh ta thấp thỏm nhìn tôi, giọng nói còn mang theo chút căng thẳng.

“Năm năm qua anh không hề liên lạc với Hồ Ương.”

Thế thì liên quan gì đến tôi, giải thích với tôi mấy cái này làm gì?

Tôi thuận miệng nhả ra một câu: “Ồ.”

Anh ta tiếp tục tự nói tự nghe: “Cho tới gần 1 tháng trước, chú Ba của anh đi công tác nước ngoài, đây là đứa con đầu lòng của chú ấy nên ông nội anh rất coi trọng, ông nghe nói anh quen Hồ Ương nên nhất quyết bắt anh tới giúp.”

Tôi nhìn lên trần nhà: “À.”

Anh ta cúi đầu, như thể đang lấy hết can đảm, đắn đo nói:

“Anh nghe nói năm đó em đã đọc được cuộc nói chuyện trong điện thoại của anh……”

“Ừm ừm.”

Cho dù Sầm Sơ nói gì với tôi.

Tôi đều sẽ dùng à ừ ồ ừm để đáp lại.

Cuối cùng, anh ta dường như đã bị tôi chọc tức.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, đôi mắt hơi ửng đỏ.

“Ôn Lê, ngoại trừ ồ với à ra thì em còn biết nói gì nữa không hả?”

“A, ô?”

“Em nhất định cứ phải cố tình bày ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt như vậy sao?” Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói cũng run run.

“Rõ ràng là khi trước nếu anh nói chuyện với những cô gái khác thì em sẽ tức giận, không hài lòng.”

“Nếu anh quên những chuyện mà anh đã đồng ý với em thì em sẽ bắt đầu giận dỗi, cả ngày không nói với anh câu nào.”

“Anh đã thức cả đêm ngồi máy bay từ Mỹ về để xem cuộc thi khiêu vũ của em, dáng vẻ em nhảy từ trên sân khấu xuống rồi nhào vào lòng anh ngay sau khi nhận giải, cả đời này anh cũng không thể nào quên được.”

Anh ta cứ không ngừng lục đi lục lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Cứ như thể làm vậy sẽ có thể chứng minh chuyện trước đây của chúng tôi tốt đẹp đến mức nào.

Thậm chí là, yêu nhau đến mức nào.

Sầm Sơ nói: “Ôn Lê, trước đây em chưa từng dùng ánh mắt như thế này nhìn anh.”

Nhưng tôi chỉ cảm thấy thật vô vị.

Vừa nhàm chán lại vừa mệt mỏi.

Tôi nói: “Ồ, thế à?”

13.

Sầm Sơ suy sụp tinh thần ngồi trên ghế như thể đã mất hết sức lực.

Thực ra tôi không hề cố ý.

Nhưng những chuyện riêng tư đó của anh ta tôi một chút cũng không quan tâm, cũng không muốn tìm hiểu.

Ngoại trừ ừ ừ à à ồ ồ ra, tôi không thể nào nghĩ ra được gì để mà trả lời nữa.

Ôi đàn ông.

Thật là một sinh vật kỳ lạ.

Mà tôi sẽ không bao giờ hiểu được.

Tiếc là bệnh viện không phải là nhà của tôi.

Nếu không tôi sẽ lịch sự khéo léo mời cái người chồng sắp cưới cũ này rời đi ngay lập tức.

Ngay khi tôi đang do dự có nên tìm cớ lẻn ra ngoài một lúc hay không thì đã nhìn thấy vị bác sĩ tâm lý điều trị cho tôi trước đây.

“Ôn Lê?” Anh ấy tình cờ đi ngang qua hành lang, nhìn thấy tôi liền dừng lại cười nói: “Mấy hôm trước nghe nói cô đã về nước, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được. Dạo này cơ thể cô hồi phục thế nào rồi? Có lại xuất hiện vấn đề cảm xúc nào nữa không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Sầm Sơ ngồi bên cạnh đã đứng dậy trước, phản ứng còn kịch liệt hơn cả tôi.

“Cơ thể hồi phục, vấn đề cảm xúc? Là đang nói Ôn Lê sao, em ấy bị làm sao vậy?”

“Anh là Sầm Sơ?” Bác sĩ cau mày, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

Trong thời gian đầu điều trị, tôi đã từng cho bác sĩ xem bức ảnh của tôi và anh ta.

“Tôi cảm thấy hai người nên nói hết ra với nhau, như vậy sẽ càng có lợi hơn để giữ cho trạng thái hiện tại của cô ổn định.”

“Dù sao thì anh ta cũng là nguyên nhân khiến cô phát bệnh.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, bác sĩ đã nói với tôi những điều này, rồi quay sang nói với Sầm Sơ:

“Anh vẫn chưa biết đúng không? Chuyện Ôn Lê bị chướng ngại nhận thức cảm xúc ấy.”

“Chuyện này chủ yếu là do anh mà ra.”

14.

Đối với việc Sầm Sơ có biết bệnh của tôi hay không, thực ra tôi hoàn toàn không quan tâm.

Anh ta đối với tôi chính là kiểu có cũng được mà không có cũng được.

Nhưng sau khi nghe xong lời nói của bác sĩ, cảm xúc của anh ta nháy mắt sụp đổ.

Anh ta chậm rãi ngồi xuống.

Giống như một chú cún con không tìm được chủ, dựa vào bên cạnh bắp chân tôi.

Trông có vẻ nhếch nhác và cô đơn.

“Ôn Lê.” Anh ta thấp giọng lẩm bẩm, vươn tay muốn nắm lấy ngón tay cái của tôi.

Nhưng lại bị tôi né được.

Sầm Sơ sửng sốt, đầu lại càng cúi thấp hơn nữa.

“Anh đã sai tới mức không thể nào tin nổi.”

“Lúc đó là do anh cứng miệng, nói một đằng nghĩ một nẻo, có lúc anh còn không biết mình đang nói cái gì nữa.”

“Ôn Lê…… Em có thể… tha thứ cho anh được không?”

Câu cuối cùng này, anh ta hỏi vô cùng dè dặt.

Nhưng từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.

Mấy năm ở nước ngoài, tôi rất ít khi nghĩ về Sầm Sơ.

Cho dù những năm tháng đó anh ta mang đến cho tôi ngọt ngào vui vẻ hay đau khổ tổn thương, thì bây giờ tất cả đều đã theo gió mà bay đi mất.

Vậy nên, không thể nói là tha thứ hay không tha thứ.

Dù sao thì trong lòng tôi đã không còn dấu tích nào của anh ta nữa rồi.

Tôi ừm một tiếng.

Anh ta lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng sáng bừng:

“Thật ư? Ôn Lê, em có thể tha thứ cho anh sao?”

“Chúng ta, chúng ta có cơ hội làm lại từ đầu sao?”

Ờm.

Tôi khẽ mím môi: “Không phải, anh Sầm, chúng ta không thân, anh có thể đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không?”

15.

“Không thân, không thân.”

Sầm Sơ lặp đi lặp lại hai từ này một lúc.

Sau đó cuối cùng cũng rời đi.

Dáng vẻ anh ta như thể hồn bay phách lạc, lưng cũng khọm hẳn xuống.

Hoàn toàn không giống hình ảnh vị chủ tịch trẻ tuổi tích cực hăng hái trong các bức ảnh tạp chí.

Tôi nhìn đồng hồ, Mạnh Hàng vào phòng khám đã gần một tiếng rồi.

Tôi nheo nheo mắt dựa vào tường, tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.

Cánh cửa phòng khám cuối cùng cũng mở ra.

Cô y tá dìu anh chàng đen đủi bước ra khỏi phòng.

“Thủy tinh văng vào trong chân, làm sạch và khử trùng xong còn phải lấy cặn bẩn ra nên thời gian hơi dài.”

Tôi đỡ lấy Mạnh Hàng từ tay y tá, để anh ấy dựa vào cánh tay tôi.

“Vận động hay khiêu vũ các kiểu liệu có bị ảnh hưởng gì không?” Tôi vội vàng hỏi.

“Không sao đâu, cũng không phải là bị thương nặng gì, nhưng mà mấy ngày này phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không cẩn thận thì vết thương có thể sẽ bị hiễm trùng.”

Trận chung kết diễn ra vào hai tuần sau, vẫn còn kịp.

Có lẽ Mạnh Hàng đã thực sự bị lần sinh nhật này của mình giày vò cho mệt lử, lúc tôi lái xe đưa anh về căn hộ, anh đã dựa vào ghế lái phụ mà ngủ thiếp đi.

Trên chân vẫn quấn đầy băng vải.

Khiến cho tôi nhớ đến một cảnh trong tiết mục khiêu vũ của chúng tôi ở vòng chung kết, là cảnh hoàng tử gặp nạn bị người ta đuổi giết, sau đó bị một mũi tên từ phía xa bắn xuyên qua ngực.

Chàng ngã xuống rìa một vách đá.

Nhân vật nữ mà tôi thủ vai quỳ xuống bên cạnh chàng, hoảng sợ và đau thương.

Nhưng cảnh cuối cùng này tôi cứ mãi không thể diễn tốt được.

Rõ ràng là động tác không có vấn đề, nhưng cảm giác luôn thiếu một chút gì đó.

Bởi vì vấn đề cảm xúc, tôi vẫn không thể tiến xa hơn trong sự nghiệp vũ đạo của mình.

Thậm chí vài năm trước tôi còn từng nghĩ đến việc từ bỏ sân khấu, giải nghệ sớm rồi dấn thân vào lĩnh vực giảng dạy.

Vào khoảng thời gian đó, Mạnh Hàng vẫn luôn ở bên cạnh tôi.

Anh không ngừng động viên tôi:

“A Lê, đừng nói những lời chán nản như vậy, em thử lại lần nữa đi.”

“Người có tài năng trời phú như em lẽ nào lại bị chuyện này đánh gục sao?”

“Cái gì mà hỷ nộ ái ố, vui buồn lẫn lộn, anh không tin cảm xúc của em sẽ không thể thay đổi, em chắc chắn sẽ cảm nhận được mà phải không?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full