Đọc truyện Full

Chương 122: Nàng la�? Người ma�? Ta yêu nhất trên thế gian này

“Ngoan, để ta ôm trong chốc lát là được.” Thanh âm của Hoắc Viễn Hành vào thời khắc này thật sự quá dễ nghe, ôn nhu khàn khàn, nghe xong quả thực khiến người muốn phạm tội, Ninh Như Ngọc giật mình một cái, không tiếp tục giãy giụa, ngoan ngoãn mà rúc vào trong lòng ngực chàng, mặc cho chàng ôm chặt nàng một cách thân mật.

Sau đó suốt dọc đường trở về, quả nhiên Hoắc Viễn Hành làm được giống như lời chàng nói, không tiếp tục trêu chọc Ninh Như Ngọc, chỉ là thân mật ôm lấy nàng, gác cằm lên vai nàng, nhắm mắt dưỡng thần. Ninh Như Ngọc cũng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, an tĩnh dựa vào trong lòng ngực chàng, hưởng thụ cảm giác an bình tốt đẹp này, không khí yên bình khiến người cảm thấy thoải mái.

Từ thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử ở ngoài thành trở về Ninh phủ, một đường thuận lợi, xe ngựa dừng lại bên ngoài Ninh phủ, Hoắc Viễn Hành mở mắt, nhìn người trong lòng ngực mình, cúi đầu hôn lên trán nàng, ánh mắt dịu dàng ôn nhu như nước: “Đi xuống thôi.”

“Ừ.” Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Như Ngọc đi xuống từ trên người Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành cũng đứng dậy theo nàng, giơ tay vuốt lại tóc mai của nàng cho chỉnh chu, khóe miệng mỉm cười: “Búi tóc không loạn, dung trang trên mặt vẫn hoàn hảo, chúng ta đi xuống thôi.” Nói xong thì dùng tay dắt Ninh Như Ngọc đang đỏ ửng mặt đi ra bên ngoài xe ngựa.

Hai người xuống xe ngựa, cùng nhau vào trong phủ.

Đúng lúc hôm nay Ninh Khánh An cũng ở nhà, đang ở chính đường thương lượng chuyện thành thân của Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành với Từ thị, ngày thành thân được định vào ba ngày sau, hai người chỉ có một nữ nhi duy nhất là Ninh Như Ngọc, từ nhỏ đến lớn đều là bảo hối của hai người, nói là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan cũng không quá. Thành thân là chuyện quan trọng nhất trong đời, Ninh Khánh An và Từ thị đều không nỡ bạc đãi nàng, muốn cho nàng những thứ tốt nhất, lúc này hai người đang cẩn thận tỉ mỉ mà kiểm tra lại danh sách của hồi môn cho nàng, suy xét nếu không hay là lại tăng thêm vài thứ.

Bỗng nhiên hạ nhân tiến vào bẩm báo: “Hầu gia và Tứ tiểu thư đã trở lại cùng nhau.”

“Vì sao hai người lại đi cùng nhau?” Từ thị buông danh sách ghi chép của hồi môn đang cầm trong tay, kỳ quái nhìn về phía Ninh Khánh An: “Hình như hôm nay Đình Đình tham gia thi ở thư viện mà nhỉ, chẳng lẽ Vũ An Hầu cũng đi theo tới thư viện ư?”

Ninh Khánh An nghe vậy, lộ ra ý cười trên mặt, nói: “Có lẽ Vũ An Hầu đi thư viện có việc khác, hai người vừa lúc gặp gỡ rồi cùng nhau trở về.”

“Có thể là như vậy, để thiếp cất danh sách của hồi môn đi.” Từ thị cảm thấy ông nói cũng có lý, bà không nói thêm gì nữa, cúi đầu cất kỹ danh sách của hồi môn thật dày thật dài mà bà đang cầm trong tay vào trong hộp gỗ tử đàn có khắc hoa, đứng dậy đi ra bên ngoài, xuyên qua hành lang gấp khúc, trở lại phòng mình cất hộp gỗ đi, sau đó mới xoay người, trở về chính đường.

Bên trong chính đường đã truyền ra tiếng nói cười vui vẻ, đúng là Ninh Như Ngọc đang làm nũng với Ninh Khánh An, tiếng cười từng trận vang lên không dứt, nghe ra bọn họ có tâm trạng không tồi.

Từ thị nhanh bước chân đi vào trong, Ninh Như Ngọc quay đầu lại nhìn thấy bà, tiến ra đón, cầm lấy cánh tay bà, ngọt ngào gọi một tiếng: “Nương.”

Từ thị kéo tay nàng ngồi xuống mép giường để nói chuyện, Ninh Khánh An và Hoắc Viễn Hành đi thư phòng bàn chuyện.

Từ thị cười hỏi Ninh Như Ngọc: “Đã về rồi à, hôm nay thi tốt nghiệp ở thư viện thế nào?”

Ninh Như Ngọc cực kì tự tin nói: “Khá tốt ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Thật ra Từ thị không hề lo lắng tới thành tích của Ninh Như Ngọc, bà đang lo lắng việc thành thân của nàng vào ba ngày sau, giơ tay vuốt ve gương mặt nàng: “Hôm nay chắc con mệt rồi.”

“Không có.” Ninh Như Ngọc lắc đầu, nói với Từ thị: “Con bảo Minh Tông ở lại ăn bữa tối, chút nữa con sẽ đi làm vài món ăn.”

Từ thị vừa nghe thấy thế thì thật sự rất đau lòng, nữ nhi đã trưởng thành, lập tức phải gả ra ngoài, quả nhiên là hướng về người khác rồi! Tiểu tử Hoắc Minh Tông kia đúng là nhặt được món hời to, có thể cưới được cô nương tốt như nữ nhi của bà, nếu về sau hắn làm gì có lỗi với Đình Đình dù chỉ là một chút xíu, bà nhất định sẽ tới cửa đánh cho hắn răng rơi đầy đất. Từ thị âm thầm thề trong lòng.

Ninh Như Ngọc đang ngồi sát bên cạnh Từ thị, nàng có thể nhìn rõ ràng biểu cảm không vui trên mặt bà, nghĩ tới lời vừa rồi khiến Từ thị khó chịu, người làm nương nào mà không đau lòng nữ nhi, Ninh Như Ngọc ý thức được điều này, vừa rồi là nàng sơ sót, lập tức ngoan ngoãn mà dỗ dành Từ thị: “Nương, trong lòng con, nương vĩnh viễn là người tốt nhất, ai cũng không vượt qua được nương, nương đau lòng con, con đều hiểu.”

Từ thị nghe xong, sắc mặt hơi tốt hơn một chút, cẩn thận dặn dò: “Nha đầu ngốc, con chính là quá tốt bụng, con không thể quá lương thiện như vậy được, cũng phải đối tốt với bản thân mình một chút.”

Ninh Như Ngọc dựa vào vai của Từ thị, thanh âm mềm mại: “Con biết, nương, nương yên tâm đi, con không phải kẻ ngu ngốc, con sẽ không để ai khi dễ mình.”

Ta chính là sợ Hoắc Viễn Hành khi dễ con đấy!! Từ thị há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói ra câu này.

Sau khi trấn an Từ thị, Ninh Như Ngọc đi phòng bếp nấu ăn, trong bếp có việc cần dùng nên đã ngâm sẵn gạo nếp, còn có xương sườn mới mẻ tươi ngon, Ninh Như Ngọc nghĩ sẽ làm món gạo nếp chưng xương sườn, nhìn thấy có khổ qua tươi mới, nàng làm món ớt xanh xào khổ qua, còn có canh gà hầm với nấm hương, cá kho, hạ nhân phòng bếp cũng làm thêm một số món ăn khác.

Sau khi bận việc xong, Ninh Như Ngọc trở về phòng rửa mặt, thay váy áo mới sạch sẽ, chải tóc lại một lần nữa, lúc này mới quay lại tiền viện.

Bữa tối đã dọn xong ở phòng khách, vô cùng phong phú, Ninh Khánh An và Hoắc Viễn Hành vẫn còn nói chuyện trong thư phòng, nói chuyện lâu như vậy cũng không biết đến tột cùng là nói những gì, Từ thị thấy thời gian không còn sớm nên sai người đi mời hai người bọ họ tới phòng khách dùng bữa tối.

Hạ nhân đi thư phòng, chỉ chốc lát sau, Ninh Khánh An và Hoắc Viễn Hành đã nói chuyện xong rồi đi ra, cùng nhau tới phòng khách.

Ninh Như Ngọc giương mắt, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Viễn Hành mặc áo gấm màu xanh lam đi theo phía sau Ninh Khánh An một bước chân tiến vào phòng, bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Viễn Hành nhanh chóng lộ ra một nụ cười trên khóe miệng, trong con ngươi sâu thẳm như hồ nước chỉ có hình bóng Ninh Như Ngọc.

Ánh mắt của Hoắc Viễn Hành quá mức nóng bỏng, Ninh Như Ngọc có chút không chịu nổi, trong lòng rơi lộp bộp một tiếng, tại sao chàng lại nhìn nàng như vậy chứ, chẳng lẽ lão cha của nàng đã nói gì với chàng ư? Không thể trách nàng sẽ nghĩ vẩn vơ như vậy, bởi vì sau khi Hoắc Viễn Hành nói chuyện với Ninh Khánh An thì mới trở nên không bình thường.

Cũng may Hoắc Viễn Hành cũng không nhìn chằm chằm vào Ninh Như Ngọc quá lâu, Ninh Như Ngọc nhẹ nhàng thở ra.

Bữa tối đều đã mang lên bàn, sau khi bốn người ngồi xuống, Hoắc Viễn Hành cùng Ninh Khánh An uống hai ly, Ninh Khánh An cũng có hứng thú rất cao, một bữa cơm hoà thuận vui vẻ.

Sau khi dùng cơm tối, Hoắc Viễn Hành lại uống trà nói chuyện phiếm với Ninh Khánh An, ước chừng gần nửa canh giờ mới đừng dậy cáo từ, tất nhiên la Ninh Như Ngọc tiễn chàng đi ra ngoài.

Trên đường đi ra ngoài, Ninh Như Ngọc hỏi Hoắc Viễn Hành: “Cha ta nói gì với chàng trong thư phòng vậy?”

Hoắc Viễn Hành nghiêng đầu nhìn nàng một cái, mặt mày ôn hòa, thậm chí mang theo ý cười, nói: “Cha nàng nói, sau khi chúng ta thành thân thì ta phải đối xử thật tốt với nàng, nếu ta dám làm chuyện có lỗi với nàng, ông sẽ không bỏ qua cho ta.”

Ninh Như Ngọc nghe vậy thì ngẩn người, nàng thật sự không ngờ Ninh Khánh An sẽ cố ý nói như vậy trước mặt Hoắc Viễn Hành, cha nương nào mà chẳng quan tâm tới hài tử của mình, cho dù là thời điểm nào cũng đều không yên lòng, Ninh Như Ngọc nhớ tới Ninh Khánh An thì rất cảm động, nội tâm ấm áp dễ chịu. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, khóe miệng gợi lên nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong trẻo sáng lấp lánh, dường như có thể nhìn sâu vào trong nội tâm của người khác.

“Vậy chàng trả lời cha ta như thế nào?”

Hoắc Viễn Hành dừng bước chân, dùng bàn tay to mang theo vết chai mỏng khô ráo ấm áp giữ chặt bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn của Ninh Như Ngọc, giống như che chở bảo bối mà cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt thâm tình nhìn Ninh Như Ngọc một cách chăm chú, thanh âm trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn cổ bắn ra lời âu yếm: “Ta nói, ta sẽ không bao giờ làm việc có lỗi với nàng, nàng là cô nương tốt nhất trên đời mà ta gặp được, ta là người muốn đối xử tốt với nàng nhất, ngoại trừ nàng, đời này kiếp này sẽ không bao giờ có người khiến ta để ý như vậy, nàng là người mà ta yêu nhất trên thế gian này, ta sẽ học tập nhạc phụ, sẽ không để nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất.”

“Chàng thật sự nói như vậy ư?” Ninh Như Ngọc trực tiếp nghe chàng nói những lời thâm tình như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt thẹn thùng lập loè, nhìn chỗ nào trên người Hoắc Viễn Hành cũng cảm thấy xấu hổ, giống như sẽ bị thiêu cháy vậy, đành phải chuyển mắt nhìn qua hoa cỏ trong bồn hoa.

“Đương nhiên là thật.” Hoắc Viễn Hành duỗi tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nàng, nghiêm túc nói: “Đây là những lời thật lòng của ta, ta muốn nói trước mặt cho nàng nghe, nàng không vừa lòng sao?”

“Vừa lòng, vừa lòng.” Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt như sắp nhỏ ra máu, liên tiếp nói vài câu. 

Hoắc Viễn Hành tiến lên một bước, ôm nàng vào trong lòng ngực một cách thầm lặng yêu thương, một lúc lâu sau mới buông ra, tâm tình tốt mà cầm tay Ninh Như Ngọc đi ra ngoài.

Sau khi tiễn Hoắc Viễn Hành rời đi, mãi tới khi không còn nhìn thấy xe ngựa của phủ Vũ An Hầu, Ninh Như Ngọc mới xoay người trở về.

Hai ngày về sau, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành không thể gặp nhau, Hoắc Viễn Hành ở phủ sắp xếp việc thành thân, thật ra chàng đã sớm sai người bố trí thật tốt, toàn bộ Sùng An Đường được trang trí rực rỡ tươi vui, chàng chỉ cần xem qua một lượt là được.

Có lẽ chàng cảm thấy sính lễ đưa cho Ninh Như Ngọc còn chưa đủ, chàng sai người đưa thêm một ít đồ vật tới Ninh phủ, tất cả đều không ghi vào danh sách sính lễ, là vốn riêng của Hoắc Viễn Hành, nói là đặc biệt đưa riêng cho Ninh Như Ngọc, khiến Từ thị phải vội vàng kiểm kê lại danh sách của hồi môn, sợ chính mình bạc đãi nữ nhi, cuối cùng xác định thật sự không có vấn đề gì mới an tâm.

Hai ngày này Ninh Như Ngọc cũng đều ngoan ngoãn ngốc trong phủ, thành thật chờ làm tân nương tử, toàn bộ Ninh phủ trên dưới trừ bỏ bận rộn chính là vui mừng, trên mặt mỗi người đều là tươi cười vui vẻ.

Vào ban đêm trước ngày thành thân, Từ thị tới Y Lan Viện thăm Ninh Như Ngọc, cầm một cái hộp trên tay, lôi kéo Ninh Như Ngọc ngồi trên giường, đặt cái hộp vào trong tay nàng, cố ý nhấn mạnh: “Hộp này để đồ vật áp dưới đáy hòm, lát nữa nương rời đi thì tự con lấy ra xem, đừng để đến lúc đó lại không biết cái gì.”

“Ồ, là cái gì vậy?” Thật ra Ninh Như Ngọc đã có thể đoán được đại khái, chỉ là đối mặt với Từ thị, mặc dù hiểu rõ nhưng vẫn phải tỏ vẻ hồ đồ.

Từ thị cũng ngượng ngùng nói nhiều với nàng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ vỗ nhẹ lên tay nàng, nói: “Lát nữa tự con nhìn xem, xem rồi sẽ rõ.”

“Vậy được rồi, cảm ơn nương.” Ninh Như Ngọc không hỏi nhiều, nhận lấy cái hộp kia.

Từ thị nhìn nàng, nói: “Không nghĩ tới nháy mắt con đã lớn như vậy rồi, ngày mai đã trở thành tân nương tử, thời gian trôi nhanh quá, thật là không nỡ.”

“Nương.” Ninh Như Ngọc nhỏ giọng mềm mại kêu một tiếng, dựa vào trong lòng ngực của Từ thị mà làm nũng: “Cho dù nữ nhi gả ra ngoài, nương vẫn là nương của con.”

“Ừ!” Từ thị sờ mặt nàng, nghiêm túc nhìn lại nàng, lấy khăn lau khóe mắt, cười nói: “Ngày mai con đã phải xuất giá, đừng khẩn trương, con phải trở thành tân nương tử xinh đẹp nhất, ngủ sớm một chút đi, nương đi trước.”

“Được, nương, con tiễn nương.” Ninh Như Ngọc tự mình tiễn Từ thị ra cửa.

Từ thị đi khỏi, Ninh Như Ngọc quay lại xem đồ vật mà Từ thị nói để áp đáy hòm, trong quyển sách nhỏ là mấy hình người thật sự rất chân thật, màu sắc rực rỡ, Ninh Như Ngọc nhìn mà đỏ mặt, không còn mặt mũi tiếp tục xem, nhanh tay gấp lại, nằm lên giường, mang theo tâm tình kích động cùng khẩn trường mà ngủ thiếp đi.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full