Trong phủ Quy Đức Hầu, người trong cung đến triệu kiến Tuyên Trọng An, Quy Đức Hầu đã về phủ, thấy công công truyền chỉ, chờ hỏi con dâu xong lập tức báo cho công công, nói là trưởng tử nhà ông đã dẫn người của Hình bộ đi hỗ trợ tìm Tiêu đại nhân.
“Người đang ở đâu, có chắc không?” Công công hơi nóng nảy.
“Nói là đuổi bắt phạm nhân, những chuyện khác thì không biết.
“Vậy chúng ta đi tìm ở nơi khác thôi.” Không tìm được người, công công truyền chỉ cười rất miễn cưỡng, giận tái mặt rời đi.
Quy Đức Hầu không rõ lý do nên gọi con dâu tới, định hỏi cho rõ.
Ai ngờ, sau khi con dâu đến thì sắc mặt trắng xám. Nàng vẫy cho người hầu trong phòng lui xuống, nói với ông: “Phụ thân, con dâu có chuyện muốn nói với ngài.”
“Sao thế?”
Hứa Song Uyển cười khổ, nói: “Nhà chúng ta đã bị Ngự Lâm quân vây nhốt.”
“Hả, cái gì?”
“Song Uyển cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết bên ngoài Hầu phủ có nhiều Ngự Lâm quân, mật thám trong phủ và mấy mỹ nhân trước đây đã đến Thính Hiên đường và Thấm Viên rồi, trên đường giết nhiều không ít người của phủ ta, những thị vệ bên Vân Hạc đường đã vây nhốt bọn họ…” Hứa Song Uyển vừa nhận được tin lập tức đưa Vọng Khang ra ngoài, cũng sai hai người chạy ra truyền tin cho Khương gia và trưởng công tử. Nàng vừa chạy tới thì cũng bất đắc dĩ, lập tức ra quyết định: “Mong rằng ngài và mẫu thân chuẩn bị sẵn sàng.”
Tuyên Hoành Đạo đặt mông ngồi lên ghế, thất thểu nói: “Đây là thánh thượng muốn thanh lý nhà chúng ta?”
“Bất kể như nào, mong phụ thân chuẩn bị ứng đối.”
“Ta, mau mau, mau phái người báo tin cho Khương gia, Trọng An nữa? Mau gọi nó trở về!” Tuyên Hoành Đạo hoảng hốt: “Nói nó đừng đi tìm người nữa, nhà chúng ta gặp tai vạ đến nơi rồi.”
“Phụ thân!” Hứa Song Uyển thấy ông hoảng sợ đến mức nói năng luống cuống, bèn cao giọng gọi ông: “Đừng hoảng sợ!”
“Nhưng…”
“Trong nhà còn có con!” Vốn Hứa Song Uyển còn muốn mời ông đứng ra làm chủ, lúc này thấy ông không thể chủ chương, lập tức ra quyết định nhanh chóng: “Con đi bảo vệ cửa lớn, ngài ở phía sau chủ trì đại cục.”
Nàng nói xong cũng không cố kỵ, lập tức xoay người đi ra cửa, nhanh chân chạy về phía cửa lớn Thính Hiên đường.
Lúc này, cửa lớn đã nghe được tiếng vũ khí, Hứa Song Uyển không dừng bước, Ngu nương tử và Thải Hà phải chạy bộ mới có thể đuổi kịp nàng.
“Thiếu phu nhân?” Nàng còn chưa tới cạnh cửa thì đã có hộ vệ đến thông báo, vừa nhìn nàng vừa bẩm báo: “Bẩm Thiếu phu nhân, như ngài ra lệnh, giết chết không cần luận tội, không giữ lại bất cứ ai.”
“Bên phía cửa lớn như nào?”
“Xương Bình gia đã dẫn người tới bảo vệ.”
“Được.”
“Ngài muốn đi qua đấy?”
“Ừ.”
Bên cạnh cửa lớn phải có người, đường đường là Hầu phủ, há có thể làm rùa rụt cổ.
Hiện tại, nàng chỉ vui vì Tuân Lâm không ở trưởng công tử. Bọn họ và Khương gia đã có chuẩn bị trước, chừa đường lui cho bọn tiểu bối.
Xưa nay Hứa Song Uyển chưa từng nghĩ, ngày dao găm rơi xuống cổ lại tới nhanh như vậy, nhưng đến rồi, nàng lại phát hiện bản thân không sợ chết như đã nghĩ.
Nếu đến rồi, nàng là Thiếu phu nhân của Hầu phủ, nàng sẽ làm Thiếu phu nhân.
Nàng dẫm chân lên vết máu chỗ cửa lớn của Thính Hiên đường, không nhìn mật thám mỹ nhân vừa ngã xuống cách nàng mấy bước, không hề dừng chân. Sau lưng nàng là Ngu nương, mấy người Thải Hà, Kiều Mộc và Văn nhi thấy chết không sờn, vẻ mặt cứng cỏi, lệ rơi đầy mặt, hàm răng run rẩy nhưng vẫn tiếp tục đi theo cô nương nhà nàng.
**
Tuyên Trọng An đã dẫn người tìm được Tiêu Bảo Lạc bị đánh tới mình đầy vết thương, đi trước một bước tìm phó Thống lĩnh của Ngự Lâm quân Thích Phương Nguyên.
Hắn để thủ hạ cõng Bảo Lạc, muốn đưa hắn về phủ, không ngờ nửa đường gặp người trong phủ tới tìm mình.
Tuyên Trọng An nghe xong lời truyền lại, sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫy người lui xuống: “Đi thôi, làm theo kế hoạch.”
“Vâng.” Người đến khom lưng, lặng im không tiếng động lui xuống trong bóng tối.
“Ồ?” Tiêu Bảo Lạc nằm trên lưng nên không thấy người đến, mặt mũi sưng vù nhìn về phía sau, trong miệng còn vang lên tiếng “vèo vèo.”
Đau quá.
“Ồ?” Thấy người còn không đi, hắn lại kêu ồ, đánh xuống vai người đang cõng hắn, khiến người ta liêu xiêu.
Sao còn chưa đi?
Hiếm thấy bị đánh vào mặt, còn có cớ để ở nhà uống hai chén.
Tuyên Trọng An nghe tiếng hành quân liền biết những người đang tìm Bảo Lạc và hắn đến rồi…
Mấy người Phụng gia, xem ra là bị doạ đến thảm?
Hắn nhấc đèn lồng trong tay thủ hạ, đi về phía Bảo Lạc, bước tới trước mặt người, cầm đèn lồng rọi vào khuôn mặt của Bảo Lạc bị đánh đến mức xấu không thể gặp mặt người khác, hỏi hắn: “Ta muốn tiến cung, ngươi muốn về nhà ngươi, hay là…”
Hay là đi cùng ta vào?
Chỉ là lời của hắn còn chưa dứt, có người đã hét to: “Ở bên kia!”
Một đống tiếng bước chân của nhân mã, theo tiếng vó ngựa chạy về phía này.
Vô số cây đuốc xuất hiện ở con đường nhỏ vốn chỉ có vài chiếc đuốc. Bọn họ lập tức làm chật ních cả con đường nhỏ.
“Thích đại nhân, bên này, Tiêu đại nhân ở bên này, còn có Tuyên đại nhân nữa!” Có người hét to.
“Dẫn tới, dẫn người tới.”
“Vâng!” Không chờ bọn họ lên tiếng, những người này lập tức mạnh tay đẩy Tuyên Trọng An và Tiêu Bảo Lạc ra ngoài.
“Làm gì? To gan! Các ngươi biết ta là ai không?” Tiêu Bảo Lạc bị người ta đẩy một cái thì bực bội, hét to lên, lần này vết thương trên người đau đến mức hắn kêu úi da.
Bọn họ nhanh chóng bị đẩy vào hai cỗ kiệu, được đưa vào cung.
Vừa vào cung, Tiêu Bảo Lạc nghe nói thánh thượng muốn gặp hắn, bèn tỏ ra không vui: “Ta còn muốn về nhà chữa thương, hơn nửa đêm gọi ta làm gì?”
“Thái y đang hầu, xin ngài yên tâm.” Đồ đệ Cam Tam Xuyên của lão Qua Tử rốt cuộc đã nhìn thấy vị gia này, tảng đá lớn trong lòng đã được buông xuống.
“Tiêu đại nhân…” Lúc này, Tuyên Trọng An ở phía sau đột nhiên gọi Tiêu Bảo Lạc.
“Làm gì?” Tiêu Bảo Lạc sắp bị bọn họ dằn vặt đến điên rồi, nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi hắn: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Tuyên Trọng An mạnh mẽ phá vòng vây của Ngự Lâm quân đang nhốt hắn, đi về phía Tiêu Bảo Lạc.
Hắn chưa đi được mấy bước đã bị người cương quyết ngăn cản: “Tuyên đại nhân, ngài ở sau, hiện giờ thánh thượng chưa gọi ngài.”
“Làm gì?” Mặt mũi Tiêu Bảo Lạc sưng vù, hắn ngẩng đầu lên, như sắp khóc: “Còn không để người ta nói hai câu à? Để hắn lại đây! Là hắn cứu gia, các ngươi đang làm gì? Bảo Lạc gia suýt chút nữa bị người đánh chết đấy, các ngươi có biết không? Cẩn thận ta cáo trạng các ngươi với thánh thượng.”
Nhưng Tuyên Trọng An vẫn bị người ta ngăn cản.
“Thích, Thích thống lĩnh?” Tiêu Bảo Lạc nổi nóng, nhìn về phía phó Thống lĩnh.
Thích Phương Nguyên mới bốn mươi, là phó Thống lĩnh dưới trướng Hoắc Tự của Hoắc gia.
Hắn không giống Hoắc Tự. Hoắc Tự là vượt qua năm cửa ải của sáu tướng, đầu tiên là ứng cử vượt thành, sau lại đoạt tới tay chức phó Thống lĩnh từ trận tỷ thí. Còn hắn là người lâu năm bên cạnh lão Hoàng Đế, vị trí phó Thống lĩnh vốn là của hắn, chỉ là lão Hoàng Đế mở miệng nói đùa một câu là tuyển người có tài dẫn đến sự tranh chấp, trận tỷ thỉ lớn để đoạt được chức phó Thống lĩnh này. Sau đó, Hoắc Tự tranh được vị trí đứng đầu, đoạt lấy chức vụ ấy. Hoắc Tự lùi bước, vị trí phó Thống lĩnh lại đến tay hắn.
Hắn là cận thần của thiên tử, từ trẻ đã ở bên cạnh lão Hoàng Đế.
Hắn theo lão Hoàng Đế hơn hai mươi năm, đương nhiên biết mẫu thân của Tiêu Bảo Lạc.
Mạng của hắn không phải lão Hoàng Đế giữ lại, mà là mẫu thân của Tiêu Bảo Lạc giữ lại.
Phó Thống lĩnh nhìn gương mặt thê thảm của hắn, quay mặt đi, vung tay để người bước đi.
“Muốn nói gì?” Tiêu Bảo Lạc chờ người đến gần, bèn vỗ miệng thở ra: “Ngươi mau nói đi, bản quan còn phải đi bôi thuốc.”
“Tiêu đại nhân.” Tuyên Trọng An lại đây, trên mặt không lộ biểu cảm, chỉ thấy hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Tuyên mỗ ta muốn nói với ngài một câu, Tuyên mỗ đã cứu ngài thì ngày sau ngài phải bảo trọng. Sau này, làm người ấy, nói chuyện vẫn nên khách khí một chút. Nếu không lần này có người cứu mạng ngài, lần sau không dễ cứu đâu, chết như nào cũng không biết. Ngài nói xem có phải có đạo lý này không?”
Tiêu Bảo Lạc tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, hét lên: “Ai thả hắn ra!”
Tiêu Bảo Lạc bị người bao vây. Hắn thấy bọn họ vây quanh để hắn tiến vào bên trong điện Thái Cực thì hắn thật sự nổi nóng: “Tức chết ta rồi, thái y đâu? Ta sắp chết rồi, mau mau đưa thuốc cho ta!”
Nhìn hắn vẫn còn mười phần khí thế, nhất thời chưa chết được, thái giám bên trong điện Thái Cực bèn để hắn vào cửa.
**
Tiêu Bảo Lạc vừa vào tẩm cung, lập tức ngửi thấy cả phòng tràn ngập mùi thuốc. Hắn ngạc nhiên, hai mắt sưng bỗng rụt lại, người khác nhìn vào mắt hắn chỉ thấy bầm tím.
Hắn ngậm miệng, lúc tiến lên thì cực kỳ an phận.
“Bảo, Bảo Lạc?” Lão Hoàng Đế nghe thấy tiếng của hắn thì động đậy khoé miệng.
“Vâng, Bảo Lạc gia đến rồi.” Lão Qua Tử lau nước mắt, lại gọi Bảo Lạc: “Bảo Lạc gia, ngài mau tới đây, thánh thượng có lời muốn nói với ngài.”
“Đây là làm sao vậy?” Tiêu Bảo Lạc lập tức tiến lên, quỳ xuống: “Cữu, cữu sao thế? Sao vậy? Sao cháu chưa chết mà người đã chết vậy?”
“Bảo Lạc?” Lão Hoàng Đế ngước mắt, nhìn thấy mặt hắn, nhưng không cảm thấy khuôn mặt này khó coi, người còn sống là tốt.
“Là cháu, là cháu, cữu cữu, người làm sao vậy?” Cả người Tiêu Bảo Lạc đau nhức, lúc này đầu càng choáng váng; nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng bỗng xuất hiện niềm vui lạ thường.
Rốt cuộc lão súc sinh sắp chết?
Trước khi chết còn có thể nhìn thấy lão, Tiêu Bảo Lạc cảm thấy quá tốt. Hắn còn muốn chém hai đao trên người này, lấy tim móc phổi của lão cho chó ăn!
Nghĩ đến là thấy thoải mái!
Tiêu Bảo Lạc vừa nghĩ, lập tức vui đến mức khóc: “Cữu, người đừng chết, người chết rồi cháu phải làm sao bây giờ?”
“Bảo Lạc gia, Bảo Lạc gia, ngài bình tĩnh…” Lão Quế Tử thấy hắn lại hét to, cũng đau đầu, đè lên giọng khuyên hắn: “Ngài nghe thánh thượng nói, thánh thượng có chuyện muốn nói với ngài.”
“Hả, ơ…” Tiêu Bảo Lạc duỗi bàn tay sưng phù nắm tay lão bất tử, hận không thể đưa tay đi bẻ cổ của lão súc sinh: “Người nói đi, cháu đang nghe.”
Lão Hoàng Đế nhìn nước mắt nước mũi của hắn chảy ra thì muốn bật cười, đáng tiếc môi của lão không động đậy được nữa, lão không thể làm gì khác ngoại trừ nhìn về phía lão Quế Tử.
“Thánh thượng vô lực, vậy để nô tài nói với ngài.” Đầu của lão Quế Tử quỳ xuống trước giường, nói nhỏ với Tiêu Bảo Lạc: “Đợi lát nữa thánh thượng phải thay máu chữa bệnh, lần này…”
“Thay máu?” Tiêu Bảo Lạc đánh gãy lời lão.
“Vâng.”
“Đổi máu của ai?”
“Cái này, ngài không cần biết.”
“Tuyên mặt trắng?” Tiêu Bảo Lạc lên tiếng, nhìn lão.
Lúc này, mắt hắn rất nhỏ, lão Quế Tử nhìn dáng vẻ của hắn, lập tức đáp lại: “Đúng là của hắn, lần này tám chín phần mười hắn sẽ không sống được, ngài có vui không?”
Vui mừng? Tiêu Bảo Lạc nghe xong muốn cười to. Hắn rất vui, vui đến mức bây giờ hắn muốn giết lão súc sinh!
Tiêu Bảo Lạc tức giận đến hàm răng run run. Dáng vẻ nghiến răng cười ha hả của hắn lộ toát ra sự nham hiểm gian xảo, càng giống lão Hoàng Đế một cách kỳ lạ.
Không hổ là nhi tử của thánh thượng, trong lòng lão Quế Tử nghĩ vậy, trên mặt cũng thả lỏng, nói tiếp: “Việc này tuy có nguy hiểm nhưng ngài yên tâm, thánh thượng đã chuẩn bị kỹ càng, dẫu có vạn nhất thì ngài nhất định cũng có thể an toàn, chỉ là trong cung khoảng thời gian này sẽ loạn…”
Tiêu Bảo Lạc không nghiến răng nữa: “Loạn như nào?
“Chính là…”
“A… A…” Đột nhiên Tiêu Bảo Lạc ngẩng đầu, hét to: “A…”
Hắn la to đến mức chảy nước mắt.
Cái gì mà mai sau bảo trọng, làm sao hắn có thể bảo trọng?
Hắn không thể để chân trước của nghĩa huynh vừa cứu hắn ra, chân sau lại nhìn hắn đi chết!
“Bảo Lạc gia, Bảo Lạc gia?” Lão Quế Tử bị giọng nói mệt mỏi khàn khàn như thú của hắn doạ sợ, hộ vệ bên ngoài cũng dắt theo đao kiếm chạy vào.
Tiêu Bảo Lạc xoay người nhào lên người lão Hoàng Đế. Lúc này, không chỉ hàm răng của hắn run mà tay cũng run.
Chuỷ thủ phòng thân của hắn đã lạc mất từ lâu trong lúc đánh nhau với đám tôn tử Phụng gia rồi, bằng không, bằng không…
Bảo Lạc khóc lóc. Hắn than với giọng điệu thê thảm: “Cữu, ngài đừng chết, ngài chết rồi, Phụng gia theo chân Thái tử lên làm thánh thượng thì cháu sẽ xong đời mất!”
Lão Hoàng Đế cũng vội vàng đến mức nói hai tiếng: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Lão dứt lời lập tức đưa mắt nhìn về phía lão Quế Tử.
Lão Quế Tử vội mở miệng: “Ngài đừng sợ, Thái tử không thể kế vị. Hiện tại, đại quân của thánh thượng đã đi về phía kinh thành rồi, chỉ cần thánh thượng xảy ra bất trắc thì bọn họ sẽ giúp đỡ Hoàng thái tôn và ngài thượng vị. Ngài yên tâm, đến lúc ấy ngài sẽ là Nhiếp chính vương…”
“Nhưng, Hoắc, Hoắc gia?” Tiêu Bảo Lạc lẩm bẩm.
“Ây da, đây chính là điểm quan trọng nhất. Hoàng thái tôn còn quá nhỏ, sau này chỉ có ngài giúp đỡ Hoàng thái tôn lá mặt lá trái với Hoắc gia, hai vị bên phía lãnh cung, ngài cũng có thể yên tâm, sẽ không để cho bọn họ…” Lão Quế Tử làm hành động một cao cắt cổ.
Tiêu Bảo Lạc ngạc nhiên: “Hoắc gia sẽ không phản ư?”
“Bọn họ dám!” Lão Quế Tử nói với giọng điệu lạnh lùng: “Bọn họ chỉ có mười vạn binh quyền thôi, có thể điều hay không điều động cũng như nhau. Nếu quá phận thì giết cả nhà bọn họ, ai dám làm theo thì giết không tha!”
Ngày ấy ai cũng muốn phản rồi.
Bọn họ điên rồi, lão súc sinh cũng điên rồi.
Lão thật đáng chết!
“Thánh thượng…” Lúc này, có người vội vã vào cửa: “Tuyên đại nhân thưa, hắn nói có lời muốn bẩm.”
“Nói cái gì?”
“Bọn Liễu thái y cũng tới.”
Lão Quế Tử nhìn sang phía Hoàng Đế, thấy lão hơi chớp mắt, mới nói: “Tuyên!”
Lão thấy Bảo Lạc hồn bay phách tán khuỵ xuống trước giường, nửa người đã ngã trên giường bèn vội vàng đi đỡ hắn, lại gọi người tới: “Còn không mau qua đỡ một tay.”
Bảo Lạc bị bọn họ đỡ xuống ngồi sang một bên, mờ mịt nhìn nghĩa huynh nghiêm mặt nhanh chân bước vào.
“Bái kiến thánh thượng.” Tuyên Trọng An vừa tiến đến, lập tức hất áo bào quỳ xuống.
Thái y ôm một con chó đã chết đi vào, cười khổ dập đầu nói: “Bẩm thánh thượng, máu của Tuyên đại nhân có độc.”
Lúc này, Tuyên Trọng An cũng đã mở miệng: “Bẩm thánh thượng, không phải Trọng An không muốn hiến máu, mà là hàn độc trong người Trọng An vốn là lấy độc trị độc, trong cơ thể vốn có hai loại độc mới có thể bình yên vô sự mà sống, loại độc này đối với cơ thể thần không ngại, nhưng nếu đổi…”
“Trẫm không tin!” Lão Hoàng Đế cắn răng, nhả ra ba chữ.
Âm thanh của lão rất nhỏ, nhưng là nghiến răng nghiến lợi nói ra nên Tuyên Trọng An vẫn nghe được. Hắn lập tức không nói hai lần, duỗi ra cánh tay bị cắt hai, ba lần: “Ngài có thể tìm người trong nhà thử một lần.”
Lão Hoa Quế nhìn lại về phía lão Hoàng Đế, thấy lão hơi chớp mắt, lập tức để Tuyên Trọng An chuẩn bị bát máu ngay trước mặt mọi người. Lão tìm một tiểu thái giám đang run rẩy trong phòng, để người ta giữ chặt rồi đổ bát máu kia vào miệng hắn.
Tiểu thái giám uống xong xong bát máu, chưa tới nửa khắc đã ngã xuống.
“Không, trẫm không tin, thê nhi hắn…” Thê nhi hắn sống như nào? Hắn không được, vậy nhi tử kế thừa huyết thống của hắn thì sao?
“Thánh thượng, máu của thần không được, nhưng thần có cách khác…” Tuyên Trọng An đã mở miệng.
“Cái gì, ngài có biện pháp?” Lão Quế Tử thất thanh kêu lên.
“Phải nói, này không phải cách của thần, là trước đây Đan Dược Vương dạy Liễu thái y châm pháp của bọn họ. Trước khi Đan Dược Vương đi, còn dạy bọn họ một bộ châm pháp khác cứu mạng. Cái này, thánh thượng ngài không biết ư?” Tuyên Trọng An trầm giọng nói.
“Có, có cách ư? Hữu dụng không?” Lão thái giám nuốt một ngụm nước bọt.
“Thánh thượng còn chưa từng thử? Có thể thử một lần rồi nói tiếp.”
Cả phòng im bặt.
“Thử.” Lão Hoàng Đế đột nhiên mở miệng, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn vang lên bên tai mỗi người trong tẩm điện im phăng phắc.
“Vâng, tuân chỉ!”
Thái y tiến lên phía trước, Tuyên Trọng An đứng ở một bên.
Đúng lúc hắn cách Tiêu Bảo Lạc một góc không xa.
Cơ thể Tiêu Bảo Lạc còn run rẩy.
Tuyên Trọng An đi về phía trước hai bước, thấp giọng hỏi hắn: “Tiêu đại nhân, vẫn ổn chứ?”
“Tại sao?” Tiêu Bảo Lạc run rẩy, quay mặt sang, hỏi hắn.
Tại sao không cho lão súc sinh đi chết?
Khuôn mặt hắn đã bị đánh đến nở hơi, lúc này nước mắt hoà cùng nước mũi chảy đầy mặt, càng cực kỳ thê thảm.
“Ngài nên bôi ít thuốc.” Tuyên Trọng An ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn rồi liếc mắt sang lão công công, giọng nói hơi cao: “Quế công công, chắc là bản quan nên ra ngoài gọi thái y vào bôi ít thuốc cho Tiêu đại nhân?”
“Chúng ta phái một người đi gọi là được.”
“Được.” Tuyên Trọng An gật đầu với Tiêu đại nhân, lại đứng ở một bên.
Tiêu Bảo Lạc không rõ nguyên do, mờ mịt nhìn về phía long sàng.
Hắn không hiểu, lão súc sinh này sắp phải chết, nghĩa huynh sao còn muốn cứu lão vậy?
**
Đêm đó, đèn của điện Thái Cực điện sáng cả đêm, sáng sớm tay của lão Hoàng Đế có thể giơ lên thì lập tức rơi vào hôn mê.
Lúc này, Tuyên Trọng An mới rời hoàng cung.
Chờ hắn trở về phủ Quy Đức Hầu, nhìn thấy Thống lĩnh Ngự Lâm quân Quách Tỉnh dẫn đội vây quanh Hầu phủ.
Quách Tỉnh nhìn thấy hắn bèn nhíu mày, chắp tay nói: “Tuyên đại nhân.”
“Quách đại nhân.” Tuyên Trọng An đáp lễ.
“Tuyên đại nhân từ đâu đến?”
“Trong cung.”
“Ồ?”
“Bệnh tình của thánh thượng đã chuyển biến tốt, ta ở lại cũng không còn tác dụng gì nữa, Quế công công liền để ta trở về.”
“Không nhờ ngài truyền lời cho bản quan ư?”
Tuyên Trọng An lắc đầu, chắp tay với hắn: “Không, bận cả một đêm, ta đi về trước, ngài cứ bận đi.”
Quách Tỉnh chưa được truyền lời, không biết còn muốn trông coi cái nhà này nữa không, bèn đáp: “Được.”
Nhưng hắn cũng biết Hầu phủ đã vượt qua đại nạn. Nửa đêm, hắn vẫn chưa nhận được mệnh lệnh xông vào Hầu phủ bắt sống người nhà Hầu phủ, bèn nghĩ chắc vị trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu này lại tránh được một kiếp nạn.
A Mạc bên cạnh Tuyên Trọng An gõ cửa Hầu phủ.
Bên trong, chỉ nghe người kêu một tiếng: “Ai?”
“Ta, A Mạc, trường công tử trở về.”
“Trưởng công tử?” Người bên trong hoảng hốt.
“Là ta, là Xương Bình thúc à?”
“Đúng là trưởng công tử, nhanh, nhanh báo cho Thiếu phu nhân.” Người bên trong hét to, cửa lớn “vù” một tiếng, cửa Hầu phủ đã mở.
Tuyên Trọng An đi vào, chưa được mấy bước đã thấy một người đi ra từ đại sảnh của Hầu phủ.
Gương mặt nàng trắng bóc, đầu cài trâm hoa quý giá, dáng vẻ từ từ bước đi, lại như quý phụ lộng lẫy bước ra từ cung điện thượng cổ. Cao ngạo, bình tĩnh, tự tin, đẹp đến mức không bút nào tả xiết.
Tuyên Trọng An ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn nàng. Hứa Song Uyển đến gần, cúi chào hắn: “Ngài trở về.”
“Ừ.” Tuyên Trọng An đáp lại, hai mắt vẫn nhìn khuôn mặt nàng.
“Mệt à?” Nàng nói.
Tuyên Trọng An nhắm chặt mắt lại, nở nụ cười, mới mở mắt ra rồi nói với nàng: “Mệt.”
Quá mệt.
Trong một đêm mà hắn phải đưa ra vô số quyết định, cố gắng ngăn sóng dữ, bảo vệ mạng sống, cũng bảo vệ tương lai…
Quá khó.
Cũng may, hắn làm được.
“Thế về đi nghỉ chứ?”
“Được, về nghỉ.” Tuyên Trọng An nhìn về phía đại sảnh, thấy bên trong không có người khác, hắn hỏi: “Chỉ có nàng à?”
“Phụ thân ở đến nửa đêm, sau đó thiếp nhìn sắc trời không còn sớm, liền khuyên người về nghỉ ngơi.”
“Thật à?”
“Vâng.” Lúc này Hứa Song Uyển không muốn nói nhiều với hắn: “Chúng ta về thôi.”
Tuyên Trọng An vừa về đến phòng ngủ của Thấm Viên đã ngã trên giường. Hắn nhắm hai mắt, để yên cho nàng lấy khăn lau mặt, hỏi nàng: “Hài nhi đâu?”
“Thiếp đưa đi rồi, đang ở một chỗ với tiểu thúc.”
Rất lâu Tuyên Trọng An không lên tiếng, chờ nàng lau chân cho hắn, hắn mới mở miệng: “Tiểu Ngũ sẽ chăm sóc bọn họ tốt, trước tiên không cần vội đưa bọn nó về.”
“Vâng.”
“Uyển Cơ?”
“Vâng.
Tuyên Trọng An mở mắt ra, nhìn nóc giường, nói: “Trong kinh sắp nổi máu tanh, nàng nhớ đóng kín cửa.”
“Được.”
Tuyên Trọng An lại nhắm chặt mắt lại, chờ chân tiến vào chăn, hắn mới đưa tay về phía nàng: “Nàng đến gần đây.”
Chờ nàng nắm tay hắn, Tuyên Trọng An mới quay mặt đi, chôn mặt vào bụng nàng. Qua một lúc lâu, hắn mới khóc nấc lên, âm thanh càng ngày càng lớn.
“Đừng như vậy. Hứa Song Uyển ngẩng đầu lên, kìm nén nước mắt trong mắt, sờ lên tóc hắn, vỗ về: “Đừng khóc, trưởng công tử, chàng khóc khiến lòng ta khó chịu.”
Thật sự nàng không chịu nổi hắn rơi nước mắt.
Tuyên Trọng An không nói gì, hắn ngủ thiếp đi trong lồng ngực của thê tử. Hứa Song Uyển chờ hắn ngủ, cũng không động đậy, nhắm mắt ôm lấy hắn. Mãi đến khi Ngu nương đến gọi nàng thì nàng mới kéo hắn nằm trên giường.
Nàng đứng lên, đột nhiên hắn mở mắt ra, nắm lấy tay nàng.
Hứa Song Uyển cúi đầu, đưa tay che mắt hắn: “Trong nhà còn có việc, thiếp đi sắp xếp một chút.”
Tuyên Trọng An không nhúc nhích.
Hứa Song Uyển che lên bàn tay hắn.
Một lúc lâu, hắn buông lỏng tay ra, nói với giọng tràn đầy mệt mỏi: “Đi thôi.”
Là hắn có lỗi với nàng.
Trời vừa sáng, hắn phải xin lỗi nàng.
**
Tối hôm qua, bà bà khóc nỉ non cả đêm, phát sốt. Hứa Song Uyển vẫn ngồi ở đại sảnh sẵn sàng nhận tin dữ, cũng không qua, chỉ để công công trở về.
Bà bà tỉnh lại làm loạn nhất định phải gặp nàng, Hứa Song Uyển chỉ có thể đi qua một chuyến.
Phía trước Thính Hiên đường đã rửa sạch máu tanh, sáng sủa dưới ánh mặt trời, không nhìn ra dấu vết chém giết hung ác hôm qua.
Nàng vào cửa, Tuyên Hoành Đạo nhìn thấy nàng, như nhặt được vàng, nói: “Con mau vào an ủi mẫu thân đi, cứ nói không sao rồi, chúng ta sẽ không sao, con sẽ không bỏ bà ấy lại.”
Hứa Song Uyển hành lễ với ông. Sau khi tiến vào, nàng thấy hai mắt bà bà khóc đến sưng đỏ lên, bà bà khóc nức nở, nói: “Song Uyển, cuối cùng con đã đến rồi? Sao giờ con mới đến?”
Hứa Song Uyển bước tới vỗ tay bà, nói: “Con bận việc nên không thể tới, hết bận con lập tức tới liền.”
“Ta còn tưởng rằng, con bỏ lại ta và phụ thân của con đi rồi, doạ chết ta…” Tuyên Khương thị vừa thấy nàng thì trái tim mới thả lỏng, vừa khóc vừa cười, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Chờ Hứa Song Uyển ra ngoài, Tuyên Hoành Đạo đã không ở Thính Hiên đường, ông đã đến Thấm Viên.
Trưởng tử đang ngủ bên trong. Tuyên Hoành Đạo chưa tiến vào, ngồi trong đình nhỏ bên ngoài, Hứa Song Uyển đi vào thăm dò rồi mới bưng nước trà đến chỗ công công.
“Khổ cực cho con.” Tuyên Hoành Đạo thấy nàng đưa trà tới thì lên tiếng.
Hứa Song Uyển nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn cây cối tươi tốt và cây cỏ trong vườn, nàng xoay đầu lại nói với Quy Đức Hầu: “Phụ thân, con đến từ Hứa gia, nhưng con sẽ chết ở Tuyên gia, bầu bạn bên cạnh trưởng tử Trọng An đến ngày con không thể sống tiếp…”
Nàng lại nghiêng đầu, ngẩng đầu chim chóc đang đậu trên mái hiên của phủ Quy Đức Hầu: “Nơi này là chỗ của tổ tông, là nhà của người, cũng là nhà của chàng ấy, là nơi con muốn sống cả đời. Con nghĩ, nếu như có thể, con sẽ cố gắng bảo vệ cả đời, ngài xem, có được không?”