Đọc truyện Full

Chương 48: Cơm dừa (1)

Kết quả là vì trời quá nóng nên cả đoàn không ra biển câu cá ba, bốn tiếng đồng hồ như dự kiến mà đổi thành giương buồm ra khơi một tiếng.

Tất cả nhóm con gái đứng trong làn nước biển cao đến đầu gối, nhìn chiếc thuyền buồm đậu ngoài khơi chừng mười mấy mét mà do dự mãi chưa nhấc chân nổi.

Mới ở sát bờ mà nước đã sâu đến đầu gối, nếu đi tiếp thì chắc chắn phải ngập ngang eo, thế chẳng phải quần soóc và váy đều ướt hết sao? Tuy bên trong đều mặc quần áo bơi nhưng phần dưới cơ thể ướt lướt thướt trước mặt bao nhiêu đàn ông như thế thì cũng không được lịch sự lắm.

Đây chính là vì sự… hạn chế của chiều cao đó…

Cố Thanh nhìn đại nhân, không ngờ người đứng đằng sau nghĩ rất đơn giản, anh giơ tay hướng về phía cô, nói: “Để anh bế em qua đó!”

Hả? Trước mặt bao nhiêu người thế này sao…

Cô còn đang do dự, Mạc Thanh Thành đã nhấc bổng cô trên tay, đi về phía chiếc thuyền buồm. Họ là cặp đầu tiên đến chỗ thuyền buồm. Ban đầu cô cũng thấy ngượng ngùng nhưng cuối cùng cô vươn tay ôm cổ anh, rồi nhìn những người phía sau, nhoẻn miệng cười.

Phi Thiếu và Wwwwk cũng học theo gương đại nhân, lần lượt bế vợ và bạn gái lên thuyền. Mặt Canh Tiểu Hạnh chín lựng, mãi mới gật đầu đồng ý cho Tuyệt Mỹ bế mình… Chỉ còn Đậu Đậu Bánh Đậu, cô nhìn ba tên đàn ông còn lại, lòng muốn ứa lệ, cuối cùng hạ quyết tâm buộc váy lên thắt lưng, tự mình bươn chải…

Hành động bế bạn gái vượt biển đầy ngạo nghễ của đại nhân khiến tất cả hội con trai gần như đều phải quét đất bằng mặt. Hành động này đáng được ghi vào lịch sử của nhóm Perfect, có điều cũng chỉ các bậc nguyên lão của nhóm biết mà thôi.

Ban ngày chơi đùa thỏa thuê, đến lúc thực sự xuống biển thì đã qua bữa tối.

Khách sạn nơi họ ở có hải vực riêng, khách du lịch lại ít. Mọi người đều đã tập trung đông đủ, đại nhân và Cố Thanh mới nhẩn nha đến nơi. Đèn lồng dài bay phiêu diêu trong gió, nơi nào cũng thoáng nghe thấy tiếng nhạc…

Cố Thanh là người duy nhất không mặc quần áo bơi. Cô ngồi xuống chiếc ghế nằm mà nhóm con gái đang chen chúc, uống ngụm sinh tố xoài chưa ai động tới. Đậu Đậu Bánh Đậu vừa từ biển về, nhìn cô, tò mò hỏi: “Thanh Thanh đến ngày không tiện hay sao mà không xuống biển thế?”

Cô lắc đầu. “Không ạ… Mạc Thanh Thành nói, con gái không nên xuống biển vào buổi tối, làm vậy không có lợi cho cơ thể.”

“Át chủ bài chu đáo quá!” Đổng Nhất Nho cảm động đến suýt rơi lệ thay cho Cố Thanh.

Bánh Đậu nghiến răng cười. “Rõ ràng là không muốn người ta nhìn Thanh Thanh của mình đây mà!”

Nhóm con trai bên kia cũng ồ lên cười, không biết đang bàn tán gì, chỉ thấy Tuyệt Mỹ bị mọi người trêu đến nỗi sắp không chịu nổi. Tuyệt Mỹ là người đầu tiên cởi quần đi biển, vứt lên ghế dài. Thể hình tuyệt đẹp! Mắt đám con gái sáng rực, thực ra mấy tên con trai này đều có thể hình không tệ, có điều… không thể không thừa nhận người có thể hình đẹp nhất trong nhóm chắc chắn là Tuyệt Mỹ Sát Ý và Thương Thanh Từ. Ai bảo hai vị cao nhất chứ?

Cho nên sau khi Tuyệt Mỹ đã cởi đồ, mọi người đều đang mong đợi xem Thương Thanh Từ cởi đồ sẽ thế nào… Plz! Cơ hội này ngoài Cố Thanh ra thì những người khác chỉ có thể nhìn thấy khi cùng đi biển thôi! T.T…

Một người, hai người, ba người, bốn người…

Cuối cùng chỉ còn mình Mạc Thanh Thành ngồi trên ghế uống nước, dường như anh chẳng vội xuống biển, ngay cả Cố Thanh cũng cảm thấy ngại ngùng khi chứng kiến cảnh mọi người nhìn chòng chọc vào đại nhân và trêu ghẹo. May mà họ đều là bạn lâu năm với Thương Thanh Từ hoặc là hoa đã có chủ nên chỉ tò mò nhìn vào cơ thể người đàn ông có vòng sáng trên đầu thế thôi.

Cố Thanh giả vờ điềm nhiên, tiếp tục nhấm nháp cốc sinh tố. Cô mới chỉ thấy anh mặc đồ ở nhà, tuy nhiên khi được anh ôm trong lòng, cô cảm thấy cơ thể anh chắc… rất đẹp.

Đột nhiên Tuyệt Mỹ ở dưới biển gọi to, giục anh xuống nước.

Cuối cùng Mạc Thanh Thành cũng uể oải đứng lên, tiện tay cởi áo ra.

Cực kỳ gợi cảm! Hoàn hảo đến từng centimet…

Thế là mọi người càng tò mò hơn, nếu tiếp tục cởi thì sẽ thế nào nhỉ…

Trong tiếng sóng biển, trong không gian giao hòa giữa ánh trăng và ánh đèn, độ tò mò tăng vọt…

Cố Thanh cảm thấy cảm giác bạn trai mình bị mọi người mong đợi cởi đồ thực đáng xấu hổ. T.T… Cô đang tính xem nên tìm lý do gì đó để ngăn đại nhân lại trước khi anh tiếp tục cởi đồ hay không.

Sau đó… Sau đó…

Cô thở phào nhẹ nhõm vì anh mặc quần đùi đi biển lội thẳng xuống nước. Xuống nước như thế này… Tuy nhiều đàn ông có thói quen mặc quần đùi xuống biển nhưng…

Bánh Đậu thở dài. “Cậu ấy là bác sĩ thật hả Thanh Thanh?”

“Dạ? Thật mà…”

“Bác sĩ gì mà phong kiến cổ hủ thế…”

“…”

Mạc Thanh Thành cũng lên bờ sớm hơn mọi người, anh cầm khăn tắm của khách sạn lau tóc, khắp người lấm tấm nước, đứng trước mặt hỏi Cố Thanh: “Anh đi thay quần áo, rồi cùng em ăn khuya nhé?”

Cố Thanh nhìn anh để mình trần, quần đùi ướt sũng nom còn hút hồn hơn cả mặc quần bơi… Cô luống cuống đáp “ừm” một tiếng rồi vội vàng cùng anh về thay quần áo. Thay quần áo mới là chuyện quan trọng… Nhưng khi về đến phòng rồi, anh lại không vội thay quần áo mà tắt đèn trong phòng, tiện tay lấy hai lon coca trong tủ lạnh rồi cầm hai chiếc cốc ra ban công cùng cô.

Vì mọi người đều đang ở bãi biển nên các phòng ở tầng bốn và tầng năm đều tối đèn. Anh rót coca ra cốc, đưa cho cô.

Cố Thanh đón lấy, nhìn nửa người trên để trần của anh, mặt bỗng dưng đỏ ửng. Cô uống ngụm coca rồi tựa vào lan can nhìn xuống quán bar nhấp nháy ánh đèn phía dưới.

Ngoài bóng người tản bộ, trên bãi cát chỉ còn lại các tiết mục biểu diễn của người bản địa. Rất nhiều đàn ông chuyển giới ăn mặc sặc sỡ đang chơi cầu lửa… Trong khi những người phía sau nằm ngả người trên ghế mây nghỉ ngơi.

Đang xem một cách hứng thú thì cô bỗng nghe đại nhân gọi tên mình. Quay đầu lại nhìn anh, cô thấy ban công vẫn không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ dưới quán bar hắt lên, phản chiếu gương mặt anh, càng làm tôn lên đôi mắt long lanh như ánh nước.

“Lại đây ngồi nào!” Giọng anh luôn đầy ma lực ở những nơi ánh sáng mờ ảo thế này.

Cô “vâng” một tiếng rồi đặt cốc nước lên chiếc bàn mây kê cạnh đó, đang định ngồi lên một chiếc ghế dài khác thì bị anh nắm cổ tay, kéo đến chỗ anh.

Không kịp phòng bị, cô cứ thế bị anh kéo lại gần.

Anh thì thầm: “Nằm đây với anh!”

Cô thấy khó thở, cắn môi, lắc đầu ngượng ngùng.

“Ngoan!” Giọng Mạc Thanh Thành lại hơi khàn, nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Để anh xem em nặng bao nhiêu.”

Mặt cô nóng bừng, cơ thể như bị thiêu đốt, không hiểu bằng cách nào mà cô đã bị cánh tay anh kéo tới, ôm trọn vào lòng, may mà… sau đó không còn hành động nào tiến xa hơn nữa.

Cô cảm thấy đầu mũi mình bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô khẽ cựa. “Không được chê em nặng đấy…”

Giọng anh cười thoảng bên tai. “Anh không chê đâu!”

Cô cảm thấy tay anh đang đặt nơi eo mình liền hắng giọng, khẽ nói: “Hôm đó, anh hát lúc cuối cùng ấy, nghe rất hay.”

Anh lơ đễnh “ừm” một tiếng. “Hay sao? Thực ra hôm ấy anh hát quá nghiêm túc.”

… Còn kiểu hát không nghiêm túc nữa sao?! T.T…

Anh ôm cả người cô vào lòng, khe khẽ hát cho cô nghe, chỉ có điều lần này không còn khí phách hào hùng nữa mà uyển chuyển, điềm nhiên. Giọng anh sở hữu một sức mạnh đặc biệt, nó có khả năng gạt bỏ mọi tạp âm, mọi tiếng huyên náo trên bãi biển đều như lập tức biến mất.

Cô nhớ lại tối đó, nhớ lại cảm giác tối hôm anh chia tay, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh.

Dưới lầu khách sạn đã bước vào thời điểm náo nhiệt nhất, ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ liên tục nhấp nháy, lúc sáng lúc tối khiến các đường nét trên khuôn mặt anh trở nên đặc biệt góc cạnh, hơn nữa lại còn mang cảm giác điềm tĩnh, sáng đẹp. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.

Không biết cô rướn lại chỗ anh trước hay anh cúi xuống cô trước, Cố Thanh chỉ cảm thấy dường như anh đang hôn mình. Cô không ngừng chìm đắm vào nụ hôn của anh, tay cô níu lấy cổ anh, bị hôn quá lâu khiến cô thấy ngộp thở, ý thức bắt đầu loãng dần.

Đột nhiên anh rời khỏi cô.

Cố Thanh giật bắn, dường như cô cũng nghe thấy âm thanh gì đó, dường như có người trở về phòng.

Quả nhiên, phòng ở góc trong cùng tầng bốn bật sáng, Phi Thiếu và vợ đã trở về… Cô định nhổm dậy thì anh bế cô lên. “Suỵt!” Anh ra hiệu rồi đứng dậy, bế cô đi thẳng vào phòng.

Khi nãy đóng cửa kéo rèm, cô còn nghe thấy giọng Phi Thiếu ngạc nhiên hỏi ngoài ban công: “Có người về rồi à? Sao chẳng thấy phòng nào bật đèn nhỉ?”

Trong bóng tối, Cố Thanh được anh đặt lên giường, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full