Hứa Kiến đã nghiên cứu trong một thời gian dài mới làm ra được thiết bị này. Trong khoảng thời gian đó, hắn đã học được nhiều kiến thức về kiến trúc từ Chu Văn nên mới có thể làm ra được một cơ quan như vậy.
Hứa Kiến đoán Hứa Khuê sắp tỉnh lại, hắn vào một buồng điện thoại công cộng gọi vào số của chiếc điện thoại mà mình cố tình để lại ở trong phòng khách, tiếng chuông điện thoại làm Hứa Khuê tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra theo kế hoạch của hắn.
Cuối cùng, hắn lại đóng giả làm nhân viên giao hàng và đi vào căn phòng. Đầu Hứa Khuê đã bị bay ra xa, trên sàn nhà đều là máu. Lúc đó Hứa Kiến thật sự cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn đã làm tất cả những chuyện này rồi, giống như mũi tên đã bắn đi rồi thì không thể quay về được nữa. Hắn bọc đầu lại bằng màng bọc thực phẩm rồi cho vào trong hộp và mang đi, sau đó cầm máy móc lên, suy nghĩ một lúc. Bởi vì lúc trước khi kiểm tra ADN, hắn biết ADN của mình giống hệt Chu Văn, nên hắn đã nghĩ ra một ý tưởng khác, hắn cắt vào tay của mình, sau đó nhỏ máu lên máy móc đó.
Nhìn ghế xô pha đang dần bốc cháy, Hứa Kiến rời khỏi căn hộ.
Trên đường đi hắn đều che mặt, mọi người đều không để ý đến nhân viên giao hàng, tất cả đều rất thuận lợi. Khi hắn đọc được tin tức về vụ cháy, hắn và Chu Văn đều ở nhà, nghe lộ trình hôm nay của Chu Văn.
Mặc dù vụ án đã được phá nhưng Chu Văn vẫn rất nổi tiếng ở trường, cậu vốn là một nam thần trong trường học luôn ở trên cao, nhưng bây giờ lại bị người ta nhìn với ánh mắt châm biếm.
Lư Tử Cầm đã thật sự kiện Chu Văn Lâu ra tòa, chuyện này khiến cả thành phố Tô nhốn nháo, dù ở trong tòa nhà Tinh Thần, Lục Dao cũng nghe thấy cô thư ký bàn tán về chuyện này.
Bởi vì Lục Dao có chỗ dựa là Lý Bách, nên mặc dù Giám đốc Vương không vừa mắt với cô, nhưng ngoài việc chịu đựng thì ông ta không còn cách nào khác nữa, ai bảo bây giờ Lý Bách chính là chỗ dựa của Lục Dao cơ chứ.
“Lục Dao, phiền cô cầm bản tài liệu này đến chỗ trợ lý Mã Thắng, đây là bản kế hoạch mà Lý tổng sẽ dùng để ra ngoài đàm phán vào ngày mai.” Lục Dao ngồi ở bàn làm việc, công trình cô làm lúc trước đã gần hoàn thành, bây giờ cô là nhà thiết kế ít kinh nghiệm trong phòng này, cô có khá nhiều thời gian rảnh, nên đương nhiên là bị mọi người coi là em gái để sai vặt.
Bây giờ cổ phiếu của Công ty Kiến trúc Văn Lâu đã giảm mạnh, Tập đoàn Tinh Thần lại thấy đó là một cơ hội tốt, chuẩn bị thu mua lại Công ty Kiến trúc Văn Lâu. Dù sao, Công ty Kiến trúc Văn Lâu cũng rất nổi tiếng ở thành phố Tô, có vai trò rất lớn trong việc nâng cao danh tiếng của Tinh Thần trong ngành kiến trúc.
Bây giờ Mã Thắng rất đau đầu, cho dù đứng cách một tấm cửa dày của văn phòng, nhưng anh ta vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong. Đạo diễn mới đạt giải vàng có mối quan hệ anh em với Lý Bách, nhưng tính cách của hai người cũng nóng nảy như nhau.
“Trần Hoa, cậu có lầm không, đây là phim truyền hình, không phải điện ảnh. Để Đổng Vũ làm nữ phụ không có gì là quá đáng cả, dù sao thì cô ấy cũng là một trong tứ tiểu hoa đán(*).” Trong khoảng thời gian này, vì vai diễn này mà Đổng Vũ đến tìm Lý Bách rất nhiều lần, mặc dù bây giờ Lý Bách vẫn còn tình cảm với Đổng Vũ, nhưng không thể không nói, tình cảm này đang dần mất đi do sự không biết thỏa mãn của Đổng Vũ.
(*) Tứ tiểu hoa đán: bốn nữ diễn viên nổi tiếng nhất của Trung Quốc.
“Bách Thụ, không phải là tôi không giúp cậu, cậu cũng biết diễn xuất của Đổng Vũ nhà cậu rồi đấy, một trong tứ tiểu hoa đán đó chẳng phải được mua bằng tiền của cậu sao.” Trần Hoa cũng là một người không bao giờ chịu thiệt, nếu đồng ý thì phải thay đổi các nhân vật đã được chọn từ đầu, cho dù người này là ông chủ của mình nhưng trong lòng Trần Hoa cũng cảm thấy không thoải mái.
“Chúng ta làm anh em đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện này cậu cũng không giúp tôi được sao?” Lý Bách đau đầu đến mức phải xoa thái dương, anh nói với vẻ mệt mỏi. Trần Hoa nhíu mày, “Tôi nói này, đó cũng chỉ là một cô diễn viên nhỏ bé thôi mà, thế mà cậu lại thật sự quan tâm đến cô ta, cậu cho rằng một cô gái như vậy có thể bước qua cánh của nhà cậu sao?”
Đương nhiên là Lý Bách cũng biết người nhà mình sẽ không đồng ý. Trong khoảng thời gian này, Đổng Vũ luôn muốn công khai, có vẻ như cả con người của cô đều thay đổi. Nhưng Lý Bách hiểu, nếu bây giờ mà công khai thì về cơ bản là chuyện của mình và Đổng Vũ coi như là chấm dứt.
“Người anh em, khi nào cậu gặp được người mình thực sự thích thì cậu sẽ hiểu.”
Trần Hoa nhìn người anh em chơi với mình từ nhỏ trở nên thế này cũng không đành lòng, anh ta nghĩ đó cũng chỉ là nữ phụ của phim truyền hình thôi mà, Lý Bách muốn cho thì anh ta sẽ cho.
“Được rồi, cô ta có thể vào đoàn làm phim, nhưng sau khi vào đoàn làm phim rồi thì mọi chuyện đều do tôi quyết định. Cậu biết phong cách quay phim của tôi rồi đấy, đến lúc đó cô ta mà đi tố khổ gì đó với cậu là tôi sẽ không khách sáo đâu.” Tính tình của Trần Hoa rất nóng nảy, anh ta có yêu cầu rất cao đối với công việc quay phim. Bây giờ Đổng Vũ đã được vào đoàn làm phim rồi, nhưng nếu không có biểu hiện tốt thì Trần Hoa sẽ trực tiếp đá cô ta ra khỏi đoàn làm phim.
“Đương nhiên rồi, đạo diễn Trần nói cái gì thì chính là cái đó, đi! Chúng ta đi ăn!” Lý Bách thấy mọi chuyện đã xong liền đứng dậy, chuẩn bị mời Trần Hoa đi ăn một bữa.
Lục Dao vừa tìm được Mã Thắng, còn chưa nói được mấy câu thì cánh cửa văn phòng đã được mở ra, Lý Bách và Trần Hoa kề vai sát cánh bước ra ngoài, “Ôi, Lục Dao.”
“Lý tổng.” Lục Dao vừa thu lại cánh tay cầm tài liệu về. Ngoại hình của Lục Dao rất xuất sắc, cho dù Trần Hoa đã nhìn thấy gần như tất cả các người đẹp trong giới giải trí nhưng khi nhìn thấy Lục Dao thì anh ta đã đứng hình tại chỗ, cứ ngơ ngác nhìn Lục Dao như vậy.
Đúng vậy, Trần Hoa rất kích động, cuối cùng anh ta cũng tìm được người mình tìm kiếm bấy lâu.
“Nào, giới thiệu với cô, đây là Trần Hoa – đạo diễn Trần của Tinh Thần chúng ta, chắc cô biết đại danh của cậu ấy chứ nhỉ?” Lúc Lý Bách nói câu này, ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm Lục Dao. Lý Bách nhớ rất rõ trước đây khi mình tự giới thiệu với Lục Dao, dáng vẻ của Lục Dao đã làm tổn thương trái tim của anh, hơn nữa anh còn có cảm giác đặc biệt mất mặt.
Quả nhiên, Lý Bách thấy vẻ mặt bối rối của Lục Dao, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm, người cô ấy không biết không phải chỉ có mỗi một mình Lý Bách, “Mấy bộ phim chiếu rạp đang hot đều do cậu ấy làm đạo diễn.” Lý Bách đặc biệt “có lòng tốt” nhắc nhở Lục Dao.
Khuôn mặt Lục Dao hiện lên vẻ xấu hổ, cô cười gật đầu, “Chào đạo diễn Trần.”
Trần Hoa cứ ngây ngốc đứng ở một chỗ nhìn gò má của Lục Dao.
“Còn đây là Lục Dao, người vừa mới ký hợp đồng với Tinh Thần, nhưng là một kiến trúc sư.”
“Cái gì? Kiến trúc sư?” Bây giờ Trần Hoa đã hoàn hồn, anh ta nhìn Lục Dao với ánh mắt không thể tin được, “Cậu có chắc không phải là ở bộ phận phim ảnh không?”
Lý Bách khẽ cười và nói, “Trần Hoa, chắc cậu không biết chuyện này rồi, Lục Dao chính là người thiết kế hoa viên Hoàng Gia ở thành phố Tô của chúng ta. Hơn nữa, cô ấy còn là một cao nhân, là ân nhân của Lý Bách tôi đó.”
Lúc trước chuyện của hoa viên Hoàng Gia gây xôn xao dư luận như vậy, sao Trần Hoa lại không biết cơ chứ? Vậy cô gái này chính là kiến trúc sư kiêm bậc thầy phong thủy nổi tiếng?