Đây là lần đầu tiên Lục Dao gặp người mặt dày mày dạn như vậy, gương mặt trong trẻo tươi đẹp của cô bây giờ mang theo vẻ giận dữ, “Anh Triệu, xin hãy chú ý lời nói của mình.”
Triệu Lập Khôn đứng dậy, nhìn người con gái đang có vẻ mặt đề phòng đứng ở cửa rồi mỉm cười đi về phía cô, “Lục Dao, trước đây tôi đã nói rồi, mỗi người đều có rất nhiều vẻ mặt, nhưng vẻ mặt nào của cô tôi cũng thích. Cô vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới, nếu cô muốn phát triển tốt, tôi có thể cho cô tài nguyên, dù sao cô cũng không có bạn trai, cũng không có người mình thích, ở bên tôi cô cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi gì.”
Triệu Lập Khôn nói những lời này là thật lòng, hắn vươn tay định chạm vào mặt Lục Dao, nhưng cô lùi lại một bước, lưng dán chặt vào cánh cửa, vẻ mặt cô đã không còn là lạnh lùng và cảnh giác nữa, mà là đầy tức giận.
“Nhưng tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh cả, Triệu Lập Khôn.”
Lúc này đây, Triệu Lập Khôn cách Lục Dao rất gần, cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt Triệu Lập Khôn. Hắn xịt nước hoa dành cho nam giới, dễ ngửi, nhưng Lục Dao lại cảm thấy mùi hương này làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Càng thấy Lục Dao kháng cự mình như vậy Triệu Lập Khôn càng muốn đùa giỡn cô gái này, hắn vươn cánh tay ra, chống lên cánh cửa, hoàn toàn giam giữ Lục Dao ở giữa mình và cánh cửa.
Lục Dao bối rối nghiêng đầu nhìn vào cánh tay Trần Lập Khôn, tay hắn thon dài, nhưng thứ Lục Dao chú ý đến không phải là cái đó, mà là một mùi hương. Cho dù mùi nước hoa trên người Trần Lập Khôn rất nồng, nhưng Lục Dao đã tiếp xúc với thứ đó trong một thời gian rất dài, cho dù mùi hương chỉ thoang thoảng cô cũng có thể ngửi ra được.
Đó là mùi hương sau khi thắp hương dùng dầu mỡ đặc chế bảo dưỡng tiền cổ. Những thứ này chỉ có người hay dùng tiền cổ để đoán quẻ hoặc bói toán mới có.
Tuy mùi hương này có chút khác biệt so với mùi hương Lục Dao luôn dùng nhưng sự khác biệt ấy không lớn lắm.
Triệu Lập Khôn nhìn nửa gương mặt gần trước mặt mình, trắng ngần nõn mịn, làn da đẹp như trứng gà bóc, hắn hơi tiến lại gần, sau đó hắn lại thấy Lục Dao kháng cự, bèn nhẹ giọng nói bên tai cô, “Nhưng tôi rất có hứng thú với cô đó, Lục Dao, cô chờ mà tiếp chiêu đi.”
Khí nóng do lời nói mang đến phả vào tai Lục Dao khiến cô vô thức cảm thấy chán ghét.
Nhưng Triệu Lập Khôn lại nhanh chóng đứng thẳng người, hắn liếc nhìn cô rồi cười trừ, sau đó thì rời đi.
Lục Dao nhanh chóng đứng thẳng người, lùi lại một bước đi vào trong phòng, cô vươn tay đóng cửa lại sau đó chạy vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc khăn giấy, làm ướt bằng nước trong vòi nước rồi lau bên tai vừa bị Triệu Lập Khôn kề sát vào.
Sau khi rửa sạch, Lục Dao giơ tay mình lên để gần vào chóp mũi, trên tay cô cũng có mùi hương thoang thoảng đó, cô nhìn mình trong gương. Cô thầm nghĩ, tại sao trên người Triệu Lập Khôn lại có mùi hương đó.
Trừ phi… Triệu Lập Khôn cũng là người trong nghề… cũng là người biết âm dương.
Nghĩ đến tình huống, mình làm thế nào cũng không nhìn rõ được tướng mạo Triệu Lập Khôn, Lục Dao cúi đầu, “Lẽ nào không chỉ là vì việc khuôn mặt Triệu Lập Khôn có đụng chạm qua dao kéo, mà còn là vì anh ta cũng là người trong nghề, có am hiểu về âm dương?”
Lục Dao vẫn chưa có thời gian đi kiểm chứng suy đoán này lại lập tức nhận được thông báo phải họp.
Tuy mọi người đều được thông báo ở trong khách sạn không được đi ra ngoài nhưng có một số việc vẫn cần xử lý. Ví dụ như trải qua một buổi chiều trầm tư suy nghĩ cuối cùng Trần Hoa vẫn quyết định giữ lại toàn bộ cảnh quay của An Thiến. Tuy Lục Dao vẫn cho anh ta một cơ hội chờ đợi xem tình hình thế nào, nhưng bây giờ sự việc đã phát triển rất gay go rồi, người trong giới và ngoài giới đều đang nhìn vào, thời gian càng lâu thì ảnh hưởng không tốt đến cơ hội càng lớn. Trần Hoa không chờ được nữa.
Cho nên, việc vẫn giữ các cảnh của vai chính trong giai đoạn trước đó của An Thiến có lẽ chính là một sự đột phá, trừ khi là chờ đợi bước ngoặt khác xuất hiện. Đôi khi những việc tưởng chừng như phải chờ đợi rất lâu lại xuất hiện trong lúc chúng ta không ngờ đến nhất.
Lúc chuẩn bị họp để tuyên bố quyết định này, Trần Hoa liền nhận được điện thoại của Lý Bách. Trong điện thoại, Lý Bách nói với anh ta rằng rất có thể An Thiến có liên quan đến việc dùng thuốc cấm, tác phẩm của cô ta sẽ bị cấm chiếu.
Tinh Thần là đơn vị sản xuất Di Tiên Truyện, nếu như An Thiến thực sự dùng thuốc cấm, như vậy Tinh Thần sẽ kiện Xuân Ý ra tòa, vậy thì anh ta phải thay đổi nữ chính thôi.
Lúc Trần Hoa nghe được tin tức này, cả người đều mơ màng, anh ta cúp máy, không kiểm soát được vẻ kích động trên mặt, đây chính là thời cơ còn lại phải không?
Như vậy, Trần Hoa có thể có lý do để giải thích vì sao tác phẩm của mình phải đổi diễn viên chính, nghĩ đến đây anh ta thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Trần Hoa cảm thấy thần kinh cả người đều hưng phấn, cơ thể anh ta thì mệt lử.
Trần Hoa chỉnh lại vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch của mình, chạy đến phòng họp một cách cực kỳ kích động. Lúc này mọi người đang chờ anh anh ta, vốn dĩ phải là phòng họp ồn ào, bây giờ ai cũng im lặng. Trong lòng mọi người hiểu rõ, hung thủ vẫn đang ở trong số bọn họ, nghĩ đến bên cạnh mình có một kẻ giết người tàn nhẫn như vậy, làm sao bọn họ vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với nhau được đây?
“Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây, chủ yếu là muốn nói về tình hình bây giờ.” Trần Hoa liếc nhìn qua mọi người, “Chắc chắn mọi người cũng đã biết hết rồi, sau khi An Thiến bị hại, vị trí nữ chính của chúng ta tạm thời bỏ trống. Ban đầu chúng tôi dự định không thay đổi nữ diễn viên của những cảnh quay trước, nhưng bây giờ chúng tôi nhận được thông tin là An Thiến có khả năng dính líu đến việc sử dụng thuốc cấm. Nếu chuyện này là thật, như vậy sau khi thay đổi nữ chính chúng ta sẽ quay lại từ đầu.
Phòng họp rất yên tĩnh, vì tin tức này mà cuộc họp bắt đầu có âm thanh bàn tàn xôn xao. Dù sao, trước đây An Thiến cũng luôn tỏ ra là một người khảng khái, phóng khoáng, nhưng lại ngoan hiền dễ gần, cái hình tượng mà cô ta xây dựng nên quả thực không phải là người có thể làm những chuyện như vậy. Nhưng trong lòng mọi người cũng rõ ràng, nếu như nữ chính An Thiến thật sự làm chuyện chuyện này thì cho dù bây giờ cô ta vẫn còn sống, vậy thì nếu bộ phim truyền hình này vẫn muốn được chiếu, tất nhiên là phải đổi nữ chính.
“Vậy hung thủ thì sao?” Một nghệ sĩ trong lòng thấp thỏm mở miệng hỏi, “Bây giờ đã có manh mối về hung thủ chưa?” Chỉ có tìm được hung thủ thì mấy người bọn họ mới yên tâm được. Nếu không thì có trời mới biết người vẫn nói cười vui vẻ với mình có phải là một ma đầu giết người không ghê tay hay không.
Trên mặt Trần Hoa mang theo vẻ tự tin, “Mọi người yên tâm, đội trưởng Hạ là cảnh sát thần thám nổi tiếng của thành phố Tô, tôi tin là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.”
Vienna nhìn đầu ngón tay hơi run lên của mình, sau khi tan họp Trần Hoa gọi Vienna lại, “Vienna, cô ở lại một chút, chúng ta bàn bạc một chút về ứng viên mới cho vai nữ chính.
Trần Hoa rất tin tưởng vào ánh mắt của Vienna, dù sao thì cũng đã hợp tác mấy lần rồi, hơn nữa bây giờ phải lập tức đổi diễn viên. Như vậy, nếu không đổi tạo hình của diễn viên khác thì có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí không cần thiết. Cho nên cũng phải yêu cầu ngoại hình của ứng viên thay thế cân được nhan sắc của toàn bộ đoàn làm phim bây giờ, cũng có thể phù hợp với tạo hình và phong cách của diễn viên chính bây giờ.
Lục Dao lại một lần nữa nhìn thấy Triệu Lập Khôn ở phòng họp, thấy hắn nháy mắt với mình, Lục Dao liền nghiêng đầu, bước nhanh ra khỏi phòng họp.