Lý Mộ Sinh xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, nghe Hạ lão gia ngắt điện thoại, xoay đầu nói với cảnh sát, “Tôi không cần biết các cậu dùng cách gì, tốn bao nhiêu tiền, tôi muốn người phải an toàn trở về!”
Lúc này, mọi người ở ở đây mới cảm nhận được khí thể của người ở địa vị cao. Cho dù Hạ Tuân trước đây chỉ là người kinh doanh, dù bây giờ Hạ Tuân đã già, mang bệnh trong người. Nhưng dưới sự lắng đọng chậm rãi của thời gian lại có những thứ không hề thay đổi, từ việc từng là một trong số những người nông dân đầu tiên dấn thân sang lĩnh vực kinh doanh, ông một mình xây dựng nên sự phát triển lớn mạnh của nhà họ Hạ. Nếu nói bây giờ nhà họ Hạ giàu có bao nhiêu thì Hạ Tuân năm đó dũng cảm, dám xông pha dám liều mạng bấy nhiêu. Cho dù là Hạ Thần Phong bây giờ cũng không có nổi một phần khí phách này, đây là thứ thời gian ban tặng cho Hạ Tuân.
Tiểu Đao trầm mặc, “Dựa vào camera giám sát tại hiện trường, thời gian Lý Bách rời khỏi nhà hàng là khoảng tám rưỡi, sau đó đi một mạch đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, bị người ta đánh ngất rồi mang đi, còn mang theo cả Hình Kiều Kiều, chiếc xe đã dùng biển số giả…”
“Camera giám sát giao thông thì sao, có phát hiện được gì trên mạng lưới camera không?” Hạ Thần Phong hiểu rõ hành động của bọn bắt cóc này, nếu bọn chúng có kế hoạch thì chắc chắn rất cẩn thận tỉ mỉ, biển số xe là một trong số đó.
“Không tra được thông tin.”
Lúc Tiểu Đao nói câu này sắc mặt cũng bực tức không thôi, “Nhưng mà làm sao đối phương biết hôm đó Lý Bách sẽ đến khách sạn đó, theo tin tức của bà Lý, khách này được đặt dưới danh nghĩa của bà ấy. Lần gặp gỡ này là bí mật, vì sao đối phương có thể biết được?”
Lúc Tiểu Đao nói ra câu này mấy người ở đó đều nhìn Hạ Tuấn Miểu. Đúng, địa điểm này là do Hạ Tuấn Miểu lựa chọn, như vậy người rõ nhất là Hạ Tuấn Miểu, “Tôi… Tôi sao có thể làm hại chính con trai mình…”
“Cô sẽ không làm như vậy… Cô không có động cơ trên phương diện này. Xem ra động cớ lớn nhất của đối phương chính là cổ phiếu của Tinh Thần, vì muốn thu mua cổ phiếu. Nếu chúng ta có thể tra ra ai là người thu mua những cổ phiếu này thì việc tra ra người sau lưng liền trở nên rất đơn giản…” Vốn dĩ Hạ Thần Phong không muốn nói chuyện này ra vào lúc này, nhưng bây giờ đã là thời điểm không thể không nói rồi. Anh đứng dậy, nhìn Lý Mộ Sinh, “Chú, có chuyện này, cháu lại muốn hỏi chú.”
Hạ Thần Phong chất vấn Lý Mộ Sinh tại thời điểm mấu chốt như vậy là điều mà tất cả mọi người không ngờ tới. Lý Mộ Sinh bình tĩnh cau mày, “Thần Phong, bây giờ đã là lúc nào rồi, nếu như cháu có chuyện, chúng ta sẽ nói sau. Điều quan trọng nhất bây giờ là cứu em cháu ra đã…”
“Đúng vậy, chính vì cứu con của chú ra cho nên cháu muốn hỏi, chuyện Giám đốc Vương bị đuổi khỏi bộ phận kiến trúc là thế nào?”
Lục Dao nghiêng đầu nhìn Hạ Thần Phong lại nhìn Lý Mộ Sinh. Giám đốc Vương trước kia là cấp trên trực tiếp của Lục Dao, Lục Dao đã có mấy lần qua lại, sau đó không biết bị đuổi vì nguyên nhân gì.
Theo lý thuyết, Giám đốc Vương đã có cổ phần kỹ thuật, là nhân viên lão thành của công ty, nếu không có lỗi lầm lớn sẽ không bị đuổi việc, vì chuyện này mà người trong công ty còn bàn tán một thời gian.
Bây giờ Hạ Thần Phong nói như vậy, có phải chuyện Giám đốc Vương bị đuổi có liên quan đến bố của Lý Bách hay không?
Cho dù là vào lúc này thì Lý Mộ Sinh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng chính thái độ bình tĩnh này mới là sơ hở lớn nhất. Là bố của một đứa con vừa mới bị mất tích, bị cháu mình chất vấn, nhưng ông ta vẫn có thể bình tĩnh trả lời mà sắc mặt không hề thay đổi?
“Thần Phong, cháu có ý gì? Giám đốc Vương phòng kiến trúc? Làm sao chú lại quen biết người này chứ?”
“Chú, sao chú lại không quen biết được? Giám đốc Vương Hiên, chẳng lẽ chú không biết?” Hạ Thần Phong đến gần Lý Mộ Sinh từng bước một. Trước đó, Lý Bách và trợ lý Mã đã tự điều tra rất lâu mới điều tra ra được người được lợi cuối cùng của mấy công ty ảo kia là Lý Mộ Sinh.
Từ lúc anh còn nhỏ đã thấy người chú này luôn cười ấm áp…
Lúc đầu Lý Bách cũng không tin. Nhưng sau mấy lần xác nhận mới không thể không thừa nhận điểm này, anh ta đã từng nói với Hạ Thần Phong, chuyện này để cho mình xử lý, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa làm được…
Dù sao thì một bên là cả nhà ông ngoại Lý Bách, một bên là bố Lý Bách… Lý Bách được Hạ Tuân nuôi lớn từ nhỏ. Hai bên đều là người thân nhất, anh ta đứng ở giữa rất khó giải quyết.
Đến lúc này, Hạ lão gia cũng xoay đầu nhìn con rể mình, mấy năm nay ông cũng thấy người con rể này vừa mắt rất nhiều. Vương Hiên là nhân viên lão làng của công ty, đến ngay cả Hạ Tuân cũng không biết chuyện người này bị đuổi.
“Vương Hiên không phải là nhân viên cốt cán của công ty sao?”
“Đúng vậy, chính là nhân viên lâu năm từ tổng công ty ở thành phố Bắc sang, không chỉ đã bán bản đồ thiết kế của công ty, còn bán tháo cổ phiếu công ty trong tay với giá thấp cho một công ty không biết tên… Chú, chẳng lẽ Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã không phải của chú sao?”
Hạ Tuấn Miểu bất chấp mắt mình sưng đỏ, đôi mắt đẹp cứ thế nhìn cháu trai mình, “Thần Phong, cháu đang nói cái gì vậy, những chuyện này sao có thể nói lung tung được?”
“Cô à, toàn bộ mấy chuyện này đều do chính Lý Bách tự điều tra ra! Lúc đó vì vụ án mạng ở công trường mà cổ phiếu rớt giá thảm hại, chính Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã đã đứng sau thu mua rất nhiều cổ phiếu của các đông nhỏ, bây giờ cổ phần trong tay chú cũng không ít đâu.”
Mọi người ở đây đều yên lặng, nếu như mục đích cuối cùng của bọn bắt cóc này là vì thu mua cổ phiếu, vậy thì Lý Mộ Sinh trước đó đã từng nhúng tay vào rõ ràng rất đáng nghi.
Lý Mộ Sinh xoay nhẫn ở ngón áp út, khẽ cười, “Không sai, là chú thu mua cổ phiếu, so với việc để cổ phiếu ở bên ngoài, không bằng thu mua trở về. Bố, năm đó Tinh Thần cũng là vì đầu tư tài chính mới buộc phải chia cổ phần của công ty ra. Mấy năm nay, tuy trong tay Miểu Miểu có cổ phần nhưng Tiểu Bạch lại không hề có. Con làm những chuyện này cũng là vì thu mua cho Tiểu Bạch, không có một chút cổ phiếu, cho dù là Tổng Giám đốc thì đã sao, nó vẫn bị người khác xem thường đấy thôi…”
“Mộ Sinh…” Hạ Tuấn Miểu không phải người kẻ ngốc, tuy bà không hiểu những lắt léo của việc làm ăn nhưng bà cũng hiểu được việc thu mua cổ phiếu nhất định phải làm vào thời điểm giá cổ phiếu cực kỳ thấp mới có khả năng. Nhưng giá cổ phiếu của Tinh Thần vẫn luôn rất tốt, chỉ có mấy lần dao động mới có cơ hội. Mà mỗi thời điểm xảy ra dao động đều là thời điểm Tinh Thần xảy ra chuyện.
Bà rất không muốn nghĩ liệu mấy chuyện này có phải là chuyện do chính chồng mình làm ra…
“Miểu Miểu, Tiểu Bạch là con trai duy nhất của anh, anh làm những chuyện này cũng vì con trai của chúng ta. Hơn nữa anh cũng không làm tổn hại đến lợi ích của người khác, ngược lại còn củng cố quyền khống chế toàn bộ trong công ty. Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ vì mấy chuyện này mà làm hại chính con trai mình sao?” Trong mắt Lý Mộ Sinh toàn là vẻ bi thương, cho dù là nhân viên cảnh sát bên cạnh cũng bị nói đến mức dao động.
Chỉ có Hạ Thần Phong cười lạnh, anh lạnh lẽo nhìn Lý Mộ Sinh, bây giờ anh cực kỳ chắc chắn việc Lý Bách bị bắt cóc có liên quan đến Lý Mộ Sinh. Nhưng mà đã khi hiểu điểm này, anh không hề sốt ruột. Đúng vậy, Lý Mộ Sinh đã nói đúng điểm này. Đó chính là đến bây giờ ông ta vẫn chỉ có một đứa con trai là Lý Bách, hơn nữa bây giờ bây giờ anh phát hiện chuyện này, vậy thì trong thời gian ngắn sự an toàn của Lý Bách vẫn có thể đảm bảo.