Đọc truyện Full

Chương 96: 96: Chương 88


Lúc Lệ Nam Khê đi đến đại sảnh, Mai Giang Ảnh đã uống hết một chén trà, thích thú nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn thủy treo bên cạnh.

Trong tranh, núi cao phủ tuyết trắng xóa, dưới chân núi có một con sông nhỏ, mặt sông đã kết băng.

Tuy chỉ có một vài nét bút nhưng lại thể hiện hết dáng vẻ trong trẻo mà lạnh lùng.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Mai Giang Ảnh mỉm cười nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Lệ Nam Khê đang chậm rãi đi về phía bên này.
“Bức tranh này do ai vẽ?” Hắn chỉ vào bức tranh hắn đã nhìn rất lâu, nói: “Thương kính đĩnh bạt (*), nét vẽ rất mạnh mẽ, không tồi.” Chỉ tiếc là không có lạc khoản, ngay cả một chữ nhỏ cũng không có khiến hắn không đoán được là người phương nào vẽ.
(*) Thương kính đĩnh bạt: mạnh mẽ cứng cáp
Lệ Nam Khê nhìn về phía trước, mới hiểu hắn đang nói cái gì: “Là quốc công gia tiện tay vẽ.

Ta cảm thấy không tệ nên sai người đóng khung treo ở chỗ này.”
Nụ cười của Mai Giang Ảnh hơi nhạt đi, không nhìn bức tranh nữa, chỉ vào cái ghế, nói với Lệ Nam Khê: “Ngồi xuống nói chuyện.

Có một số chuyện ta nghĩ nên nói với lục thiếu phu nhân.”
Dứt lời, hắn đột nhiên nhớ tới lần trước, nhướng mày cười nói: “Lần này ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi sẽ không cự tuyệt nữa chứ?”
“Tam công tử nói đùa.” Lệ Nam Khê khách khí trả lời, sau đó chủ khách lần lượt ngồi xuống.
Vừa gọi người dâng trà, còn chưa kịp bắt đầu nói chuyện thì ngoài cửa đã có tiếng thông bẩm, ngay sau đó trong phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Vóc người nam nhân rất cao, lúc qua cửa phải cúi thấp người xuống.

Đến khi hắn vào phòng đứng thẳng người lên liền vô hình trung khiến cho người ta cảm giác bị áp bức, giống như sức nóng của ánh đèn trong phòng bị thân hình cao lớn của hắn che khuất hoàn toàn, không còn một chút ấm áp.
Vừa rồi gặp Trọng Đình Xuyên, Lệ Nam Khê thấy thần sắc hắn vẫn bình thường, nhưng lúc này không hiểu tại sao cả người hắn đều đầy lệ khí bắn ra ngoài, trong lòng hoài nghi không biết có phải hắn gặp chuyện gì hay không liền hỏi: “Sao lục gia lại đến?”
“Không có gì.” Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt quét mắt nhìn Mai Giang Ảnh, lúc nhìn về phía Lệ Nam Khê lại mang theo ba phần ý cười: “Chỉ là đến thăm nàng một chút thôi.”
Vừa bước vào thì lạnh lùng, bây giờ lại đột nhiên như hoa nở mùa xuân.
Lệ Nam Khê không hiểu chuyện gì, len lén liếc hắn một cái.
Trọng Đình Xuyên nhìn bộ dạng của nàng liền thuận thế nắm lấy tay nàng, ngồi xuống bên cạnh Lệ Nam Khê.

Vốn là hắn muốn nhích tới gần nàng nhưng thân thể hắn cao lớn, có thể ngồi mà không làm gãy ghế đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, cho nên không có cách nào động đậy, chỉ có thể hơi nghiêng người về phía nàng, chống khuỷu tay lên tay vịn ở giữa hai người.
Lệ Nam Khê không nhận thấy động tác của hắn.

Có điều hắn thân cận với nàng nhưng nàng cũng không cảm thấy khó chịu.
Nàng nói với Trọng Đình Xuyên: “Lúc trước cửu gia nói Mai tam công tử đã từng gặp Mạnh thị, chỉ là không nhớ ra được rốt cuộc Mạnh thị là người nơi nào.

Có thể là tam công tử là vì chuyện này mà đến.” Lại chuyển hướng sang Mai Giang Ảnh: “Không biết ta đoán có đúng không?”
Mai Giang Ảnh nheo mắt quan sát nhất cử nhất động của Trọng Đình Xuyên, nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên nhìn Lệ Nam Khê cười nói: “Đúng là như vậy.”
Nói đến vấn đề này, hắn cũng không có tâm tư khác, ngồi thẳng người dậy, nói với Lệ Nam Khê: “Người kia quả thật ta đã từng gặp qua, chỉ là tình hình cụ thể thế nào ta không nhớ rõ, địa điểm cụ thể ta cũng không nhớ được.”
Dứt lời, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy lời này có chút buồn cười, vội vàng nói: “Lúc đó, ta đang đi xuống phía nam du ngoạn, trên đường thì gặp một nam nhân Tây Cương đang tìm muội muội hắn.

Hắn không tìm được người nên đành phải trở về Tây Cương, lại mời ta đến phía tây du ngoạn, ta đương nhiên là đồng ý.

Nữ nhân kia là gặp ở đó, nhưng lúc đó do có người nọ dẫn đường nên ta không để ý nơi đó rốt cuộc là địa danh gì.

Có điều, thực sự là ở Tây Cương.


“Tây Cương.” Sau khi nghe những lời này, Trọng Đình Xuyên cũng bỏ đi mọi tâm tư trước đó, trầm giọng hỏi hắn: “Ngươi xác định đó chắc chắn là Mạnh thị?”
“Chắc chắn là nàng.” Mai Giang Ảnh thập phần tự tin nói: “Cái khác thì ta không được nhưng nhận mặt người thì vẫn còn có thể…”
Mai Giang Ảnh nói cực kỳ chắc chắn như vật, Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên nhất thời đều trầm mặc.
“Cũng không phải là không tin ngươi.” Lệ Nam Khê không muốn Mai Giang Ảnh hiểu lầm câu hỏi lại của Trọng Đình Xuyên, trầm ngâm nói: “Chỉ là người này có quan hệ người trong nhà ta cho nên càng phải cẩn thận một chút.”
Mai Giang Ảnh ngạc nhiên nói: “Nga? Thật là có liên quan đến người nào trong nhà ngươi sao?”
Lệ Nam Khê không tiện nói rõ ràng, chỉ nói: “Ít nhiều vẫn có chút quan hệ.”
Có điều Trọng Đình Xuyên không có ý che giấu thay cho Trọng nhị lão gia, liền nói: “Có liên quan đến nhị lão gia.

Người nọ là ngoại thất hắn nuôi.”
Mai Giang Ảnh không ngờ chuyện lại là như thế, nghe vậy thì bật cười, dựa lưng vào ghế: “Nhị lão gia thật là nhàn tình nhã trí, cũng không sợ hoàng hậu nương nương giận hắn.”
“Sợ thì phải sợ rồi.” Trọng Đình Xuyên cười, “Nếu không thì hắn cũng sẽ không trốn trong phủ cầu xin lão phu nhân che chở.” Mạnh thị vừa xuất hiện ở đại môn quốc công phủ, không thể lúc nào cũng yên lặng “rời đi”.
Về phần Sam nhi thì…!cũng khó nói.
Mai Giang Ảnh cười một tiếng rồi dần dần ngừng lại, sờ chén trà rồi uống vài hớp, nhìn lá trà chìm nổi bên trong: “Nói thật, lúc đó ta thật sự không để ý nữ nhân kia lắm, hơn nữa lúc đó ta lại đến nơi ta không quen thuộc nên cái gì cũng không nhớ rõ.

Có điều nam nhân Tây Cương đồng hành với ta, ta vẫn có thể nhận ra hắn.”
Hắn đặt chén trà xuống nhìn Lệ Nam Khê.

Chỉ là tầm mắt này còn chưa duy trì được bao lâu thì trước mặt đã xuất hiện một bóng người cao lớn, ngăn tầm mắt của hắn lại.
Trọng Đình Xuyên đứng trước mặt Mai Giang Ảnh: “Mai công tử có cần thêm trà không?”
Vóc người hắn rất cao.

Bây giờ hắn đứng, Mai Giang Ảnh ngồi cho nên chênh lệch chiều cao càng rõ ràng hơn.

Mai Giang Ảnh hơi dừng lại, lịch sự từ chối.
Trọng Đình Xuyên lúc này mới trở lại vị trí của mình, ngồi xuống.
Mai Giang Ảnh trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Trọng Đình Xuyên: “Lúc trước ta chỉ nghĩ người này nhìn có chút quen mắt nên muốn nói với lục thiếu phu nhân một tiếng.

Nhưng nếu nàng thật sự có liên hệ quá sâu với nhị lão gia thì không bằng ta mời bằng hữu ở Tây Cương tới kinh thành một chuyến để nhận người.

Không nói cái khác, chỉ cần có thể nhớ được nàng là người nơi nào cũng tốt, ít nhất còn có chút manh mối để thăm dò.”
Nói đến cố hương của Mạnh Mạn Vũ, Trọng lão phu nhân đã từng nói với Lệ Nam Khê, bà cũng đã hỏi qua nhị nhi tử nhà mình.

Nhưng nhị lão gia nói Mạnh Mạn Vũ là cô nhi, phụ mẫu đều đã mất, không còn người thân trên đời nên lão phu nhân cũng chỉ thở dài cho qua, không nói gì nữa.
Đề nghị này của Mai Giang Ảnh thật ra cũng rất có đạo lý.
Trọng Đình Xuyên cân nhắc: “Không biết bằng hữu ngươi có tiện đến đây hay không? Muội muội của hắn có tìm được chưa?”
“Đương nhiên là tiện rồi.” Mai Giang Ảnh cười nói: “Hắn đã tìm muội muội hơn hai mươi năm rồi, vẫn chưa tìm được, nên tốn thêm ít thời gian cũng không có gì.”
Nghe vậy, Trọng Đình Xuyên chỉ gật đầu nói: “Nếu không làm chậm trễ chính sự của hắn thì tốt.” Suy nghĩ một lát lại nói: “Nếu hắn thật sự đồng ý thì sau này ta có thể phái người đến giúp hắn tìm người…”
Mai Giang Ảnh đột nhiên cười ha hả, chăm chú nhìn Trọng Đình Xuyên: “Quốc công gia đồng ý ra tay tất nhiên là không còn gì tốt hơn.

Ta thay mặt hắn đa tạ ngài.” Dứt lời liền vái một cái.
Trọng Đình Xuyên đứng dậy vờ đỡ hắn lên: “Mai công tử không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Hắn chịu đến đây hỗ trợ, tốt xấu gì ta cũng phải đa tạ hắn.”
Không nói chuyện khác, chỉ riêng việc đối phương đi một chuyến từ Tây Cương xa xôi tới đây đã rất không dễ dàng.
Mai Giang Ảnh bình tĩnh nhìn Trọng Đình Xuyên một lúc, bỗng nở nụ cười, một lần nữa lại chắp tay về phía hắn, quay đầu cáo từ với Lệ Nam Khê, sau đó liền sải chân nhanh chóng rời đi.
Dùng ngọ thiện xong, người trong cung tới nói là hoàng hậu nương nương thỉnh Lệ Nam Khê tiến cung một chuyến.
Hoàng hậu nói buổi chiều rảnh rỗi rồi đến, còn không thì ngày mai cũng được.

Ban đầu Lệ Nam Khê nghĩ vào cung ngay chiều nay thì quá gấp gáp, đợi ngày mai hồi phục tinh thần rồi hẵng tiến cung.

Nhưng Trọng Đình Xuyên không đồng ý với suy nghĩ của nàng.
Lý do của Trọng Đình Xuyên rất đơn giản, ngày mai hắn phải làm nhiệm vụ, phụ trách canh gác trong cung, hôm nay đúng lúc được hưu mộc ở trong phủ, vừa vặn có thể bên cạnh nàng cả ngày.
“Hoàng hậu hẳn là nghe nói nàng có thai, cho nên muốn gặp nàng một lần.” Trọng Đình Xuyên thấy Lệ Nam Khê nhất định không đồng ý liền khuyên nhủ nàng: “Đã như vậy thì đi sớm đi muộn gì cũng giống nhau thôi, bà ấy sẽ không giữ nàng lại lâu.

Có ta ở đó, dù sao ta cũng có thể chăm sóc nàng để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
“Tiến cung thì có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?” Lệ Nam Khê cũng không lo lắng cái này: “Hoàng hậu nương nương tất nhiên là cao hứng.” Ban đầu gặp hoàng hậu, đối phương cũng đã sớm thúc giục nàng sinh con dưỡng cái…!Bây giờ nàng đã mang thai, làm sao hoàng hậu có thể nàng vấp ngã được.
Trọng Đình Xuyên thấy thần sắc nàng bình tĩnh không hề có vẻ lo lắng, biết nàng thật sự yên tâm tiến cung, nhất thời bất đắc dĩ bóp nhẹ vành tai nàng, thành thật nói: “Không vấp ngã thì thế nào? Bất cứ lúc nào nàng đi ra ngoài, ta cũng đều lo lắng, hơn nữa trình tự tiến cung rườm rà, không giống ngày thường nàng ra cửa đi dạo.
Lệ Nam Khê không ngờ hắn sẽ nói như vậy, thật sự cho nàng biết hắn lo lắng cho nàng.

Nàng cúi đầu kéo vạt áo, vành tai bị hắn bóp nóng đến lợi hại.
Trọng Đình Xuyên nhìn nàn cúi đầu không nói, trên mặt còn có một tia đỏ bừng, trầm thấp cười, nắm lấy tay nàng nói: “Ta cho người bên dưới an bài.

Buổi chiều chúng ta vào cung.”
Lần này Lệ Nam Khê không cự tuyệt nữa, nhẹ nhàng gật đầu.
Trọng Đình Xuyên an bài xe ngựa, còn Lệ Nam Khê lại gọi Nhạc ma ma tới, bảo bà chuẩn bị nhiều đồ ăn —— người mang thai cực kỳ dễ đói nên phải chuẩn bị thêm vài thứ ở trên xe, nếu đói bụng còn có thể ăn một ít.
Nhạc ma ma lĩnh mệnh đi chuẩn bị.

Không bao lâu sau Thu Anh chạy vào phòng, nói với Lệ Nam Khê: “Thiếu phu nhân, Nhạc ma ma vừa mới nói thấy Trịnh di nương đi qua Trung Môn, không biết là làm cái gì nên bảo nô tỳ nhanh chóng thông báo cho thiếu phu nhân.”
Lệ Nam Khê biết bây giờ Nhạc ma ma cực kỳ lưu ý đến thức ăn của nàng, cái nào cũng phải tự mình nhìn kỹ cho nên hiện tại nàng muốn mang theo chút đồ ăn, Nhạc ma ma đương nhiên không thể phân thân ra được.
Mặc dù đang bận rộn chuyện này nhưng Nhạc ma ma vẫn để ý, bảo Thu Anh nói lại với nàng…
“Nhạc ma ma còn nói gì nữa?” Lệ Nam Khê hỏi.
Thu Anh lắc đầu: “Không có gì.

Nhìn dáng vẻ của ma ma thì bất quá chỉ là muốn nhắc nhở thiếu phu nhân một tiếng, đừng bận tâm đến Trịnh di nương.”
“Ta đã biết.” Lệ Nam Khê gật đầu nói.
Vốn dĩ Thu Anh đang định lĩnh mệnh lui xuống, vốn đã đi tới cửa, nhưng chợt nghĩ đến một chuyện lại quay lại, rũ mắt đứng trước mặt Lệ Nam Khê: “Nô tỳ có chuyện muốn hỏi thiếu phu nhân, mong thiếu phu nhân đừng tức giận những lời nô tỳ sắp nói.”
“Chuyện gì?”
“Nô tỳ chỉ muốn biết, có phải ngay từ đầu Kim Trản đã biết chuyện thiếu phu nhân mang thai rồi không?” Vừa nói, viền mắt Thu Anh có chút đỏ lên, giọng nói cũng bắt đầu có chút nghẹn ngào: “Nô tỳ cũng đi theo bên người thiếu phu nhân như nàng, nhưng tại sao nàng lại biết từ sớm còn nô tỳ đến tận bây giờ mới biết?”
“Nàng cũng chỉ mới biết gần đây thôi.” Lệ Nam Khê cười cười: “Ngày thường ngươi không thấy nàng cũng hầu hạ giống các ngươi sao? Quốc công gia đã ra lệnh cho Sương Ngọc Sương Tuyết nên ta mới không nói cho ngươi biết.”
Sương Ngọc, Sương Tuyết là nha hoàn quốc công gia đưa đến để hầu hạ Lệ Nam Khê, Thu Anh và những người khác đều biết cho nên nghe Lệ Nam Khê nói như vậy, khúc mắc trong lòng Thu Anh cuối cùng cũng được gỡ bỏ, vui vẻ đi ra ngoài.
Lệ Nam Khê không lập tức nói chuyện này với Kim Trản, sau khi lên xe vào cung, nàng mới tìm cơ hội nói vài câu với Kim Trản, dặn nàng đừng lỡ miệng miễn cho trong lòng mấy nha hoàn khác lại nảy sinh hiềm khích.
Kim Trản ngầm hiểu, lập tức gật đầu đáp ứng.
Nàng biết quốc công gia lúc đó đã ra lệnh càng ít người biết càng tốt chính là vì đề phòng có người tiết lộ ra ngoài.

Lúc đó tất cả đều là vì an toàn của thiếu phu nhân và hài tử, cho nên chỉ tìm mấy người các nàng.

Bây giờ Thu Anh có khúc mắc trong lòng hỏi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân chịu nói giúp nàng như vậy cũng là vì tình cảm tỷ muội của nàng và Thu Anh
Thực ra Lệ Nam Khê cũng có chút nghi hoặc về chuyện này, trước đây cũng nhớ tới mấy lần, nhưng sau khi nhìn thấy Trọng Đình Xuyên thì lại quên không hỏi, bây giờ nhờ có Thu Anh “chỉ điểm” mới nhớ ra.
Sau khi lên xe ngựa, đợi Trọng Đình Xuyên cũng lên xe, nàng lại hỏi: “Tại sao lúc đó lục gia lại chọn Kim Trản?” Trong bọn nha hoàn, trừ bỏ Lạc Hà ra thì Kim Trản, Ngân Tinh và Thu Anh đều đã đi theo nàng nhiều năm, vậy mà Trọng Đình Xuyên lại chọn trúng Kim Trản đến hầu hạ nàng trong giai đoạn đầu mang thai.

Trọng Đình Xuyên lúc đó không cẩn thận cân nhắc, lúc này Lệ Nam Khê nói hắn mới nhớ ra, nói: “Ta nhớ nha hoàn kia rất che chở nàng.

Lúc đó cái nha hoàn bị đuổi đến hoa viên.”
“Lạc Hà?”
“Đúng.” Trọng Đình Xuyên không nhớ tên của Lạc Hà: “Lạc Hà nói mấy câu không tốt, Kim Trản rất che chở nàng nên cãi nhau với nàng ta.”
Lệ Nam Khê chưa bao giờ biết những chuyện này, nhưng nàng không ngờ Trọng Đình Xuyên lại để ý.

Hơn nữa hắn cũng chú ý Kim Trản từ việc này.

Nói vậy, sau này Lạc Hà bị đuổi khỏi Thạch Trúc uyển cũng có liên quan đến lần tranh chấp này? Dù sao lúc đó Lạc Hà cũng đã nói xấu nàng.
Thành thật mà nói, những người khác đều nói Trọng Đình Xuyên là một vũ phu, là một võ tướng qua loa, nhưng theo Lệ Nam Khê thấy, hắn còn cẩn thận và chu đáo hơn bất kỳ ai khác.
Lệ Nam Khê trong lòng có đủ loại tư vị không thể nói thành lời, nhích tới gần Trọng Đình Xuyên, ôm cánh tay hắn, nói: “Ngày thường lục gia làm gì trong cung?”
“Sao lại hỏi vậy?” Trọng Đình Xuyên có hơi nghi hoặc, cũng không đợi nàng trả lời, trực tiếp đáp: “Không có việc gì.

Huấn luyện đám tiểu tử kia, phân công bọn hắn đi thủ vệ, tuần tra khắp nơi.

Có đôi khi thì bồi hoàng thượng chơi cờ, thỉnh thoảng thì đến thăm hoàng hậu nương nương.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Lệ Nam Khê không vui đẩy hắn một cái: “Thường ngày chắc chắn sẽ có một số chuyện vui.

Hay là lục gia kể cho ta nghe một chút?”
Bình thường hắn nói ít, nàng nói nhiều, giờ hai người chuẩn bị cùng nhau tiến cung, không biết tại sao nàng lại rất muốn biết bình thường hắn làm gì trong cung.
Trọng Đình Xuyên cảm thấy những ngày ở trong cung cực kỳ không thú vị, dù sao thì nàng cũng không ở bên cạnh, nhưng thấy nàng có lòng muốn hiểu rõ hơn liền chọn lựa một số chuyện hàng ngày rồi kể cho nàng nghe.
Không ngờ, những chuyện mà hắn cảm thấy cực kỳ nhàm chán vô vị nhưng nàng lại say sưa lắng , thỉnh thoảng còn hỏi hắn mấy câu.
“Chu Kiếm? Đó không phải là ca ca của Chu Lệ Nương sao? Hắn rất không nghe lời?”
“Phùng Lăng Vũ? Hắn với cái tính tình thối của Phùng ngự sử quả thật là không khác nhau lắm…”
Lệ Nam Khê cảm thấy hứng thú, Trọng Đình Xuyên cũng hăng hái lần lượt kể cho cô nghe, hai người dựa vào nhau nói chuyện như thế này, chẳng mấy chốc đã đến cửa cung.
Lúc dừng xe, Trọng Đình Xuyên đang định nói đến chuyện đáng xấu hổ của Định Vương thế tử, nhưng thấy xe đã đến nên ngừng lại, không nói chuyện nữa, Lệ Nam Khê có chút tiếc nuối, kéo tay hắn nói: “Lục gia nhớ rảnh rỗi thì kể cho ta nghe, ngàn vạn lần đừng quên đó.”
Trọng Đình Xuyên thấy bộ dạng luyến tiếc không nỡ bỏ của nàng rất thú vị, khẽ quẹt chóp mũi nàng nói: “Không quên được.

Dù cho có quên thì mấy ngày nữa cũng sẽ có chuyện mới kể nàng nghe.”
“Thật sao?” Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói.
“Ừ.” Trọng Đình Xuyên nắm chặt tay nàng: “Mấy tiểu tử đó không làm được gì, nhưng gây chuyện rắc rối thì giỏi nhất.

Cứ vài ngày là lại có chuyện.”
“Lục gia bình thường có chú ý đến Chu công tử nhà Tĩnh An Bá phủ không?”
“Chu Kiếm? Sao vậy?”
“Hắn là ca ca của Chu Lệ Nương.” Lệ Nam Khê cười híp mắt: “Nếu ta biết thì có thể nói cho Lệ Nương nghe rồi.”
Trọng Đình Xuyên lắc đầu bật cười, không nắm tay nàng nữa, buông tay ra, ôm bả vai nàng: “Lúc nào mấy người các nàng ở cùng một chỗ cũng líu ra líu rít.

Hóa ra là ngày nào các nàng đều nói những chuyện này.”
Ngập ngừng một lúc lâu, hắn làm như lơ đãng hỏi: “Các nàng nói ta cái gì?”
Lệ Nam Khê thầm nghĩ chàng nhất định sẽ không muốn biết đâu.

Ví dụ như Chu Lệ Nương oán giận Vệ Quốc công là hung thần ác sát, ví dụ như Liễu Bình Lan nói Vệ Quốc công bất cận nhân tình…
“Không có.” Lệ Nam Khê nghiêm túc nói: “Quốc công gia anh minh thần võ, chúng ta nào dám nói chàng.”
Biết rõ là nàng nói dối nhưng Trọng Đình Xuyên nghe xong vẫn rất hài lòng, gật đầu “Ừ” một tiếng, cũng không ép hỏi lại nữa.
Trọng hoàng hậu ở trong cung đợi rất lâu, rốt cục cũng đợi được tin hai người vào cung.
Diệp ma ma còn đích thân vào phòng báo tin này cho bà biết.
“Nghe nói là hai người đi cùng nhau, tuy là hôm nay tả thống lĩnh được nghỉ nhưng vẫn cùng thiếu phu nhân vào cung.” Diệp ma ma vui mừng nói: “Hai người vẫn khỏe.

Quốc công gia cả đường đều đi bên cạnh thiếu phu nhân không rời nửa bước!”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Trọng hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm: “Ta chỉ mong bọn hắn sẽ bình an vô sự.

Còn bao lâu nữa mới tới? Nhanh lên, cho người đem trà bánh lên đi.

Đừng mang những món nặng mùi, lúc mang thai không được ăn nhiều dầu mỡ, nặng mùi, chọn mấy món nhẹ một chút, bảo người làm một chén nước mơ ngâm đến đây, dưa chuột ngâm cũng làm một ít đi.”
“Vậy cũng không được.” Diệp ma ma mỉm cười khuyên bà: “Nam chua nữ cay.

Năm đó nương nương nghi ngờ mang thai công chúa cũng thích ăn cái này.

Quốc công phu nhân chưa chắc đã thích ăn, hay là đợi lát nữa rồi hỏi thử xem?”
“Ai nói.” Hoàng hậu không cho là đúng: “Lúc đó nghi ngờ mang thai hoàng tử, ta vẫn thích ăn chua, ngươi quên rồi sao? Không sao đâu, mang nhiều món một chút để Tư Tư muốn ăn gì thì ăn, không câu nệ.”
Diệp ma ma thấy bà thật sự muốn chuẩn bị nhiều món cho Lệ Nam Khê ăn, Diệp ma ma cũng không nói gì nữa, vội vàng lĩnh mệnh rồi vội vàng đi làm.

Lúc gần đến trước cửa điện.

Lệ Nam Khê cảm thấy mình và Trọng Đình Xuyên lôi lôi kéo kéo như vậy thật không thích hợp nên cào nhẹ tay hắn bảo hắn buông nàng ra.
“Lục gia tốt xấu gì cũng phải chú ý một chút.” Khí lực Lệ Nam Khê không bằng hắn, cực kỳ khẩn trương: “Sắp yết kiến nương nương rồi phải chú ý đến huyết thống mới phải.”
Trọng Đình Xuyên cũng không thèm để ý, dù sao thì ở đây không có đám tiểu tử thối, không ai ồn ào vớ vẩn.

Hoàng hậu nương nương cũng không để ý mấy chuyện này vậy sao hắn phải để ý?
Có điều Lệ Nam Khê thập phần kiên trì nên hắn không tiếp tục nữa, nếu không, tiểu nha đầu này thẹn qua hóa giận không để ý đến hắn nữa thì người thua thiệt chính là hắn.
Trọng Đình Xuyên đưa tay xuống kéo tay nàng rồi bước thẳng vào phòng.
Lệ Nam Khê không ngờ hắn sẽ nắm tay nàng, không kịp phòng bị đã vào phòng, cảnh hai người tay nắm tay vừa vặn bị Trọng hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trong phòng nhìn thấy.
Lệ Nam Khê vừa thẹn vừa quẫn, vội vàng hành lễ vấn an.
Lúc này Trọng Đình Xuyên mới thực sự buông tay nàng ra để nàng hành lễ.
Hoàng hậu thấy Lệ Nam Khê đỏ mặt thì biết nàng ngại ngùng cái gì, gọi nàng đến ngồi bên cạnh, nói với nàng: “Tư Tư ở chỗ ta không cần phải khẩn trương.

Chỉ là đi dạo một vòng thôi, hai người các ngươi cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Nói rồi bà tức giận liếc Trọng Đình Xuyên: “Ngươi cũng thật là.

Thường ngày nghe Tư Tư nhiều một chút, đừng chỉ nghĩ đến bản thân thôi.”
Hai người đều đồng thanh đáp “Vâng”.
Diệp ma ma thấy hai người đã đến liền bưng đồ đã chuẩn bị trước vào.
Bởi vì Trọng Đình Xuyên không thích cung nữ đến gần hầu hạ nên Diệp ma ma đích thân dẫn theo hai vị cô cô mang đồ đến trước mặt.

Tổng cộng có ba khay, bà bưng một cái khay có tường vân đi vào trước sau đó là hai vị cô cô đi theo phía sau.
Không ngờ vừa bước tới cửa còn chưa kịp vào phòng, Diệp ma ma đã bị người gọi lại.
“Ma ma định mang gì cho nương nương sao?” Hà Châu bước nhanh đến phía trước, còn hơi có chút thở dốc, hiển nhiên là đi có chút gấp gáp: “Ta đúng lúc có việc cần tìm nương nương thương lượng, hay là để ta đưa cho nương nương.”
Hà Châu vừa nói vừa bước tới lấy cái khay trên tay Diệp ma ma.
Thường ngày Diệp ma ma cũng thường tự mình mang đồ cho Trọng hoàng hậu, Hà Châu là cung nữ hầu hạ hoàng hậu, thấy Diệp ma ma đích thân động thủ cũng thường xuyên đến giúp đỡ mà Diệp ma ma cũng thuận thế đáp ứng nàng.
Nhưng lần này Diệp ma ma cầm đồ rất chặt, quả Hà Châu hơi dùng sức một chút cũng không lấy được.

Nàng không dám tiếp tục dùng lực, nếu không khay lắc quá mạnh sẽ bị đổ đồ bên trong, nàng sẽ thực sự phạm lỗi.
“Ngươi trở về trước đi.” Diệp ma ma nói cùng với Hà Châu: “Hoàng hậu nương nương hiện tại không thiếu người, ngươi đi làm của mình trước đi.”
“Ta đã chép xong mười lần kinh văn mà nương nương sai bảo.” Hà Châu có chút miễn cưỡng cười: “Hiện tại không còn gì làm.”
Diệp ma ma cũng thở dài trong lòng.

Một người thường ngày cơ trí thế mà sao lúc này lại cứ hồ đồ như vậy chứ? Lần trước quốc công gia đã dứt khoát cự tuyệt, quốc công phu nhân cũng tỏ rõ thái độ.

Lúc này Trọng hoàng hậu nhất định sẽ không để phu thê hai người bọn họ nảy sinh hiềm khích lớn với nhau, cho nên lúc nhận được tin báo xế chiều hôm nay quốc công phu nhân sẽ tiến cung đã cố tình sai Hà Châu đi chép kinh văn.
Nào ngờ quốc công gia cũng tới, Hà Châu cũng vội vàng đến đây.
“Vài ngày nữa ngươi sẽ rời cung.” Diệp ma ma nói: “Tốt nhất là ngươi giữ lại chút mặt mũi cho mình đi.

Đừng để nương nương tức giận ngươi, đến lúc đó cuộc sống sau này của ngươi mới thực sự khó khăn.”
Nói xong những lời này, Diệp ma ma vẫn còn có việc phải làm, cũng lười nói thêm với nàng liền mang đồ vào phòng.
Vừa vào phòng chợt nghe Lệ Nam Khê nói: “Tây Cương…”
Vốn dĩ Diệp ma ma vẫn còn đang phiền lòng chuyện của Hà Châu, nhưng bây giờ nghe đến hai chữ kia, trong lòng Diệp ma ma chợt thấy hơi hoảng hốt, đồ vật trong khay suýt chút đã rơi xuống.
Bà ổn định tinh thần, cố gắng trấn tĩnh bước tới, hỏi: “Không biết lục thiếu phu nhân nói chuyện ở Tây Cương là chuyện gì?”
Diệp ma ma xưa nay đều rất trầm ôn, hiếm khi thấy bà mất bình tĩnh như thế này.
Trọng hoàng hậu thấy thế liền đợi hai người khác mang khay lên rồi cho các nàng lui ra ngoài, lưu lại một mình Diệp ma ma ở trong phòng hầu hạ.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn bốn người bọn họ, Trọng hoàng hậu mới hỏi: “Sao vậy? Tây Cương có chuyện gì không thích hợp sao?”
Diệp ma ma siết chặt xiêm y, cố gắng làm cho giọng nói của mình ổn định: “Vừa rồi nô tỳ nghe lục thiếu phu nhân nói đến Tây Cương, nô tỳ nghĩ địa phương xa xôi như vậy thì có thể có chuyện gì nên muốn hỏi một câu thôi.”
“Thì ra là cái này.” Trọng hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, ý bảo bà không cần câu nệ, lại bảo bà mang hết điểm tâm lên: ”Vừa rồi Xuyên nhi nói với ta là lão nhị nuôi một ngoại thất, lại còn sinh một hài tử.

Ta biết chuyện nên muốn hỏi cụ thể xem thế nào.”
Bà chỉ Lệ Nam Khê nói: “Xuyên nhi nói tóm gọn quá, nói cả nửa ngày cũng không ra được điểm quan trọng cho nên ta liền hỏi nhi tức hắn xem là có chuyện gì.

Tư Tư nói với ta, nàng ta có thể là người Tây Cương, chỉ là bây giờ còn một số chỗ chưa rõ ràng.

Bởi vậy mới nói nhiều mấy câu.”
Diệp ma ma từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Trọng hoàng hậu, tình cảm không thể so với những người khác.

Cho nên hoàng hậu mới kiên nhẫn giải thích với bà mấy câu.
Còn về phần Mạnh Mạn Vũ là người ở Tây Cương…
Đối với Trọng hoàng hậu mà nói cũng không quan trọng.

Bà chỉ cần biết nhị lão gia nuôi ngoại thất lại còn sinh một nhi tử vậy là đủ rồi.

Đến lúc đó có cần động thủ hay không thì chỉ việc nhìn hành động của nàng ta là được.

Dù sao nàng ta cũng chỉ là một ngoại thất, đến cả một thiếp thị thật sự cũng không phải, cho nên xuất thân các thứ không nằm trong phạm vi bà cần quan tâm.
Diệp ma ma không ngờ vừa rồi Lệ Nam Khê nhắc đến “Tây Cương” là vì lý do này, nghe xong mới biết chuyện này có liên quan gì đến ngoại thất, biết mình đa tâm, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Nô tỳ nói là sao tự dưng lại nhắc đến cái này.”
Bà sợ Trọng hoàng hậu nghi ngờ, vội vàng nói: “Nô tỳ sợ hoàng thượng muốn phái quốc công gia đi chiến đấu với Tây Cương nên có chút khẩn trương.”
“Xem ngươi tưởng tượng bậy bạ kìa.” Trọng hoàng hậu nói: “Hiện tại tức phụ Xuyên nhi vừa mới mang thai, bệ hạ sẽ không tùy tiện khiến bọn họ chia lìa đâu.

Ngươi cứ yên tâm.”
Diệp ma ma lên tiếng đáp rồi đi đến đứng bên cạnh Trọng hoàng hậu, hầu hạ hoàng hậu nương nương ăn điểm tâm.
Trọng Đình Xuyên bất động thanh sắc nhìn bà, gõ nhẹ vào tay ghế, trầm ngâm như có gì suy nghĩ.
Kỳ thực, Trọng hoàng hậu gọi Lệ Nam Khê tiến cung lần này, không phải vì cái gì khác mà chủ yếu là muốn chứng tỏ bà coi trọng hài tử của Lệ Nam Khê như thế nào.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải để một ít người trong quốc công phủ biết hài tử của Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê được bà ở trong cung thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, không được phép xảy ra một chút sai sót gì.

Ai dám khiến đứa trẻ này xảy ra bất trắc gì, vậy thì đừng trách bà không khách khí.
Diệp ma ma lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Lệ Nam Khê, mặc dù Trọng hoàng hậu nói “nam chua nữ cay” không tin được nhưng bà nghe bốn chữ này đã mấy chục năm, có đôi khi cũng rất chính xác cho nên vẫn lưu ý một chút.
Dù sao đây cũng là đích tử đầu tiên của quốc công phủ.

Nếu một lần liền được nam hài thì tốt, sau này quốc công gia và quốc công phu nhân cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

Mặc dù được nữ nhi cũng tốt nhưng có nhi tử kề cạnh vẫn thỏa đáng hớn.

Quốc công phủ có người thừa kế, hoàng hậu nương nương cũng có thể lo lắng ít đi một chút.
Nhưng Diệp ma ma có hơi thất vọng, bởi vì Lệ Nam Khê cái gì cũng thích ăn.

Thật ra không phải Lệ Nam Khê không kén ăn, ăn được mọi thứ mà là vì nàng bất luận cay hay chua đều ăn một ít, căn bản là không nghiêng hẳn về cái nào.
Lệ Nam Khê không biết Diệp ma ma đang đánh giá mình, Trọng hoàng hậu cũng nhìn ra chút manh mối nói: “Cái thai này, bất luận là nam hay nữ ta đều thích cả.”
Diệp ma ma vội vàng đáp: “Đó là đương nhiên, dù sao đây cũng là tiểu chủ tử của quốc công phủ.”
“Cũng không cần như vậy.

Lúc đó chẳng phải ta có công chúa trước rồi sau đó mới có hoàng tử sao?” Trọng hoàng hậu cười mỹ mãn: “Cũng không cần phải sinh một đứa, thai đầu là nam hay nữ không quan trọng.

Xuyên nhi còn trẻ, còn khỏe mạnh, Tư Tư tuổi cũng không lớn lắm, sau này cố gắng một chút kiếm thêm mấy đứa nữa, không sợ không có nhi tử.”
Bà sợ nhất là Lương thị giở thủ đoạn khiến cho Tư Tư khó mang thai.

Bây giờ thấy bọn hắn không sao cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống, không lo lắng nữa.
Trọng Đình Xuyên nghe một câu cuối cùng của bà không khỏi lộ ra ý cười: “Mượn lời chúc lành của nương nương, ta nhất định sẽ cố gắng, ừm, nhất định sinh thêm mấy đứa nữa.” Nói rồi lại nhìn sang Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê bị hắn nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, nàng biết một câu “nhất định cố gắng” của hắn kia là có ý tứ khác, nhưng không tiện trừng mắt với hắn ngay trước mặt hoàng hậu, chỉ có thể len lén liếc hắn rồi đỏ mặt, cúi gằm xuống khẽ gật đầu một cái.
Hoàng hậu đã ở trong cung nhiều năm, chuyện tư mật đã nhìn thấy nhiều đến nỗi đếm không xuể, tự nhiên, những thần sắc giao lưu giữa tiểu phu thê lúc nãy cũng bị nàng nhất thanh nhị sở nhìn thấy hết.
Bà thấy tình cảm hai người rất tốt, trong lòng càng thêm vui mừng.

Lệ Nam Khê tuy mới mang thai ba tháng nhưng bà vẫn ban thưởng rất nhiều thứ cho quốc công phủ, thậm chí còn chuẩn bị mấy bộ tiểu y phục cho Lệ Nam Khê.
“Đây là trước kia làm cho hài tử của ta, sau đó xiêm y nhiều quá nên không mặc tới mấy món này, đến khi trưởng thành thì không vừa nữa.

Đây đều là ta cho dùng chất liệu tốt nhất làm ra hài tử mặc vào sẽ rất thoải mái.

Sau này phi tần, vương phi hay thế tử phi sống chết muốn ta đều không cho, chỉ một mực chờ hài tử của tức phụ Xuyên nhi lại không nghĩ tới chờ nhiều năm như vậy.”
Trọng hoàng hậu đưa đồ cho Lệ Nam Khê, nghiêm túc nói: “Nuôi dưỡng hài tử cho tốt, có gì cần thì cứ nói với ta.”
Mắt thấy Trọng Đình Xuyên đang nói chuyện với Diệp ma ma, Trọng hoàng hậu lại nhỏ giọng căn dặn Lệ Nam Khê: “Ngươi cho người nhìn chằm chằm ngoại thất kia, nếu nàng dám làm loạn thì sai người đến báo ta biết.”
Lệ Nam Khê khẽ gật đầu một cái.
Bởi vì ở trong cung khá lâu nên lúc trở lại quốc công phủ, trời đã nhá nhem tối, hai bên đường trong phủ cũng đã sáng đèn.
Bây giờ đã là tháng chạp, vì để chuẩn bị cho năm mới và tết nguyên tiêu cho nên nhiều loại đèn đã được làm ra, vừa đẹp vừa vui mừng.
Lệ Nam Khê thấy đêm nay trời không có gió nên muốn vừa đi vừa ngắm.

Trọng Đình Xuyên quấn kỹ càng áo choàng cho nàng sau đó cùng nàng đi về.
Trở về Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê lập tức cho dọn bữa tối lên.

Vốn dĩ là định nàng và Trọng Đình Xuyên rửa mặt xong mới bắt đầu dùng bữa, nhưng Trọng Đình Xuyên lại muốn nàng ăn trước, hắn đi một chút sẽ trở lại.
“Đã trễ rồi lục gia muốn đi đâu sao? Lệ Nam Khê nhìn ra ngoài: “Hay là đợi sáng mai hẵng đi?”
Vừa nghe nàng nói xong Trọng Đình Xuyên liền hiểu nàng nói chuyện gì, cười nhẹ nói: “Không có gì, ta chỉ đi đến chỗ phu nhân một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.”
Vốn Lệ Nam Khê cho là hắn muốn xuất phủ làm việc nên mới lo lắng, bây giờ nghe hắn nói hắn muốn đến chỗ Lương thị, nàng mới yên tâm, lôi kéo tay hắn nói: “Lục gia nhớ nhanh chóng trở về.

Ta ở đây chờ chàng về dùng bữa.”
Biết nàng đang đợi, hắn sẽ tốc chiến tốc thắng không nán lại lâu.
Ở chỗ Lương thị…!thực sự không phải là nơi đáng nán lại.
Trọng Đình Xuyên hiểu ý tứ của nàng, mỉm cười đồng ý, khẽ hôn lên trán nàng rồi xoay người đi.
Trong Mộc Miên uyển nghe nói quốc công gia tới, Lương thị hết sức kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bà, Trọng lục chưa bao giờ chủ động đến đây, trừ phi là bất đắc dĩ.

Hôm nay không ai ép buộc hắn sao hắn lại tới?
Nghĩ đến tin tức bà nghe được hồi sáng, phẫn hận trong lòng Lương thị trong lúc nhất thời khó có thể tiêu tan, nói với Hướng ma ma: “Nói là ta ngủ rồi, không gặp.” Lại nhịn không được oán trách: “Thê tử hắn không phải đang mang thai sao? Hắn không ở bên cạnh nha đầu kia mà đến chỗ ta làm gì?”
Hướng ma ma có chút do dự: “Quốc công gia cố tình nói với nô tỳ là mới từ trong cung về.

Không lẽ là hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
Nghe xong, Lương thị có chút chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Để hắn vào đi.”
Trọng Đình Xuyên sớm biết Hướng ma ma sẽ khuyên nhủ Lương thị đồng ý cho hắn vào, sau khi nghe báo thì khóe môi khẽ nhếch lên không nói nhiều, lập tức vén rèm đi vào.
Lương thị hôm nay tâm trạng không tốt, nghe nói hắn tới cũng lười ứng phó, vốn dĩ bà đã mặc xong xiêm y chuẩn bị đi ngủ, trâm cài cũng đã tháo xuống, son cũng đã rửa sạch.

Nhưng lúc này mặt mày bà vẫn sắc bén như trước, lại không có trang dung tinh xảo nên lộ ra vài phần hung dữ và già nua.
Bà cũng không bảo Trọng Đình Xuyên ngồi xuống mà Trọng Đình Xuyên căn bản cũng không có ý định nán lại đây lâu nên không muốn ngồi chỗ của bà.

Hai người cứ như vậy vừa đứng vừa nói chuyện.
“Sao lại tới lúc này?” Lương thị lạnh lùng hỏi.
“Tư Tư có hỉ.” Trọng Đình Xuyên cười nhạt: “Hẳn là bà đã nghe nói đi?”
Lương thị không kiên nhẫn cầm chén trà trên bàn lên: “Lão phu nhân đã cho người báo tin rồi.”
Bà dừng tay, chợt giương mắt nhìn về phía nam nhân cao lớn trước mặt: “Ngươi từ xa đến đây một chuyến chỉ để nói chuyện này thôi sao?”
“Đương nhiên chỉ để nói cái này.” Trọng Đình Xuyên nhìn sắc mặt âm trầm của Lương thị, ý cười bên môi càng sâu thêm vài phần: “Sai người báo tin dù sao cũng không bằng tự mình đến đây một chuyến.”
Vẻ mặt tức giận của Lương thị quả thật nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, khiến người ta cảm thấy khoái trá.
Không được tận mắt chứng kiến thì thật sự quá đáng tiếc.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full