54.
“Ôn Nhan ca ca ~~, nếm thử món muội vừa làm đi.”- Diệp Trăn Trăn gắp miếng thịt kho vào bát của Ôn Nhan, háo hức muốn hắn nếm thử.
Ôn Nhan khẽ mỉm cười, sau đó quay sang nhìn ta như muốn hỏi ý kiến.
Ta trợn mắt nhìn hắn, sao ngày thường không thấy hắn ngoan ngoãn như thế.
“Phu nhân, nàng nếm thử tay nghề của biểu muội đi.” Ôn Nhan gắp miếng thịt bỏ vào bát của ta.
Ta chưa kịp nói gì thì tẩu tẩu đã cười nói:
“Mấy hôm trước nghe mọi người kể,lão Lưu ở cách vách chỉ cần nhìn nữ nhân khác là Lưu phu nhân xử luôn.”
Mọi người nghe xong cười ồ lên, ta nhướn mày nhìn tẩu ấy. Tháng trước. đại ca đến tửu lâu bàn chuyện làm ăn, lúc về bị đại tẩu phạt quỳ ván giặt.
Tẩu tẩu nhìn miếng thịt trong bát của ta, khẽ nháy mắt.
Tổ mẫu nghe thế, bèn răn dạy:
” Là nữ nhân, phải hiền đức, biết chăm sóc phụng sự cho phu quân của mình, lí nào lại ngang ngược như thế.”
“Tổ mẫu,” Ôn Nhan buông đũa đứng dậy: ” Con thì nghĩ khác, đã là phu thê cần tôn trọng lẫn nhau, thấu hiểu hỗ trợ cho nhau chứ không phải phục tùng. Chưa kể có tranh cãi hay giận dỗi thì cũng chỉ là tình thú giữa vợ chồng mà thôi.” vừa nói hắn vừa quay qua thâm tình nhìn ta.
” Đệ đệ nói hay lắm, ta đồng tính hai tay luôn.”
Thấy tình hình có vẻ không ổn, bà bà ta đứng ra hòa giải:” Cũng chỉ là câu chuyện đùa vui thôi, mọi người mau ăn đi.”
55.
Khi một người tỏ ra quá chăm chỉ thì sẽ làm những người khác trở thành người lười biếng.
Diệp Trăn Trăn là một người như thế. Trời còn chưa sáng, muội ấy đã nổi lửa vì thế mà bữa sáng được bưng lên trước cả tiếng đồng hồ.
Thời gian nhàn nhã của ta vì thế cũng kết thúc q^q
Khi ta vào phòng ăn đã thấy tổ mẫu nhìn ta đầy trách móc còn mẹ con Diệp Trăn Trăn nhìn ta đầy ý vị, bộ dáng xem kịch vui.
Nhìn xem, đây là chuyện tốt mà cô làm cho ta đấy.
“Phu nhân đang mệt sao không ở phòng nghỉ ngơi đi. Dù sao tối qua…” Ôn Nhan chạy tới đỡ ta, thấp giọng hỏi: ” Vẫn còn đau sao?”
“Tất cả là tại chàng” Ta giận dỗi đẩy hắn ra.
” Mong tổ mẫu và mẫu thân đừng giận Vân nhi, tối qua bọn con nghỉ muộn nên sáng nay có hơi mệt” nói rồi ta ngượng ngùng nhìn Ôn Nhan.
Bà bà nghe xong, vội vàng cười nói:
“Thôi thôi, ngồi xuống cạnh ta nào” rồi quay sang nhìn Ôn Nhan đầy trách móc: ” Con cũng thật là, đã thành thân lâu vậy mà vẫn không biết kiềm chế.”
“Dạ, mẫu thân dạy phải, con sẽ chú ý.”
Nghe xong mấy lời mập mờ này, mặt Diệp Trăn Trăn tái mét, không còn cười được nữa. Hừ, diễn kịch ai mà không biết chứ, cho tức chết hai người luôn.
Đại tẩu thấy chiêu này của ta, lặng lẽ giơ ngón cái lên ” Chiêu này của muội đỉnh thật đấy.”
Sáng hôm sau, ta ôm chặt lấy Ôn Nhan không cho hắn dậy:
“Nàng tỉnh rồi à, mau dậy thôi.”
“Không muốn, cũng không cho chàng dậy.”
“Lại lấy cớ ốm hả?”
“Không thể lại cớ này được, chúng ta phải giải quyết từ nguồn gốc của vấn đề, chàng có hiểu không?”
“Là sao? Nàng không muốn dậy sớm hả? Các bậc tiền nhân đều khuyên bảo chúng ta dậy sớm. “
” Dậy sớm để làm gì? Để người khác thấy mình chăm chỉ à?”
“Còn hơn là mặt trời lên ba sào mới dậy.”
Được, là chàng nói đó.
56.
Ngày hôm sau, ta kéo Ôn Nhan ra khỏi giường:
” Tướng công, mau dậy đi nào.”
Ôn Nhan dụi dụi mắt nhìn ra cửa sổ:
“Phu nhân trời còn chưa sáng mà.”
“Gà đã gáy rồi mà chàng còn ngủ được. Mau dậy đi.”
Ôn Nhan…
Ta chạy vào bếp, đánh thức người hầu, bận rộn một hồi mới chuẩn bị xong bữa sáng. Lúc này, Diệp Trăn Trăn bước vào. Thấy đồ ăn được làm xong xuôi, cô ta ngạc nhiên hỏi ta:
” Nhị biểu tẩu, sao tẩu…”
“Ta học từ muội muội thôi.”, rồi bảo người hầu đi gọi mọi người dậy. Kết quả cả nhà vừa ngủ vừa ăn bữa sáng hôm đó.
Buổi tối,
Ôn Nhan c ởi quần áo chuẩn bị đi ngủ.
” Ngày xưa có Tô Tĩnh buộc tóc vào xà, Tô Tần lấy dùi chọc đùi, Khuâng Hành khoét tường trộm sáng, Tư Mã Quang lấy gỗ làm gối, các bậc tiền nhân vất vả học hành chàng lại có thể không xấu hổ mà đi ngủ sớm như thế hả?
“Ta, khụ, ta có thể. Mặt ta vốn dày mà.”
Mấy ngày tiếp theo ta với Diệp Trăn Trăn thi nhau dậy sớm đến cuối cùng mọi người trong nhà không chịu nổi nữa bèn nháy mắt nhau muốn bọn ta chấm dứt việc này.
“Phu nhân à, ta sai rồi, dậy sớm không có nghĩa là chăm chỉ, nàng cho ta ngủ đi.”
“Vậy à? Chẳng phải chàng bảo phải noi theo các bâc hiền nhân ư?”
” Ừ thì chúng ta đều là người phàm, sao so sánh được với hiền nhân. Nàng ấy à, chiêu thức ngày càng cao rồi đấy.”
57.
“Ôn Nhan ca ca~~ mau nếm thử món này của muội đi.” Diệp Trăn Trăn bưng đ ĩa bánh vào thư phòng nhìn Ôn Nhan đầy mong đợi.
Ôn Nhan đành gắp thử một miếng: “Ừ, ta thấy cũng ngon đấy.”
“Thật sao? Lần đầu muội làm nên không được hoàn mĩ cho lắm, không ngờ biểu ca lại thích.”
Ngửi thấy mùi trà nồng nặc, ta không nhịn được bèn nói:
” Trăn Trăn làm bánh rất ngon thì nên làm đa dạng chút, bánh hoa quế, bánh đậu xanh,… cũng nên làm cho mọi người để họ thưởng thức được tay nghề của muội chứ? Tổ mẫu, với mẫu thân đều thích bánh ngọt, muội biết phải làm thế nào rồi đấy.”
Tẩu tẩu nghe thế vỗ tay khen ngợi: ” Phu thê hai người càng ngày càng đen giống nhau rồi đấy.”
Ngày hôm sau, Diệp Trăn Trăn lăn lộn trong bếp làm bánh cả ngày còn ta thì được hưởng sái, ăn bánh đến căng cả bụng.
58.
Thấy tổ mẫu lo lắng hôn sự của Diệp Trăn Trăn ta tình nguyện tìm mối cho nàng.
“Diệp thẩm thẩm, người thấy Lưu lão gia thế nào? Hắn vừa đẹp trai lại còn giàu có…”
Diệp thẩm thẩm bối rối: ” Nhưng mà ngài ấy có phu nhân rồi.”
“Ôi thật tiếc. Thế còn Chu lão gia ta thấy cũng ổn mà, cái gì cũng xuất sắc mỗi tội lại có vợ rồi. Trăn Trăn chắc không ngại chứ?”
“Có vợ rồi sao lại giới thiệu cho Trăn Trăn nhà ta, Nhị thiếu phu nhân, ngài có ý gì vậy?”
“Ô, ta xin lỗi, ta tưởng Diệp Trăn Trăn chỉ thích đàn ông đã có vợ. Hóa ra là hiểu lầm à? Vậy thì để ta tìm mấy người khác”
Nói rồi ta bỏ đi để lại Diệp phu nhân mặt tái mét đứng ở đó.