“Nhân vật phụ bí thư… bí thư Bao”.
Nghe thấy Hoàng Trác Mẫn nói vậy, trong mắt đội trưởng Lý lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt. Cái cách gọi bí thư Bao này, thì cả Cao Thành cũng phải có đến gần trăm người được gọi là bí thư Bao, nhưng người có thể được cục trưởng Cục công an Hoàng Trác Mẫn này kính trọng gọi một tiếng bí thư Bao, thì chỉ có thể chính là Bao Chính, bí thư thành ủy của Cao Thành.
Nghĩ đến sự suy đoán khiến con người ta phải sợ hãi này, ánh mắt của đội trưởng Lý nhanh chóng lướt qua một lượt những người có mặt tại đó, cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại trên người mà anh ta không dám nhìn nhất, là người đàn ông trung niên mặt vuông.
Lúc này, đội trưởng Lý cuối cùng cũng nhớ ra vì sao anh ta lại thấy mặt người đàn ông trung niên này quen đến thế, thì ra người này lại là bí thư thành ủy của Cao Thành, khi anh ta rảnh rỗi thường hay xem tin tức trên mạng, thỉnh thoảng có nhìn thấy bí thư Bao xuất hiện trước ống kính.
“Ôi, mẹ kiếp mình đúng là thằng ngu nhất trên đời này!”, lúc này đội trưởng Lý thực sự chỉ muốn tát mạnh vào má anh ta vài phát. Vừa rồi bản thân anh ta còn cho rằng người này chỉ là một nhân viên công vụ bình thường thôi, không ngờ người này lại là Bao Chính, một bí thư thành ủy chức cao vọng trọng của Cao Thành.
“Bí thư Bao, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!”, mặt đội trưởng Lý lúc này thộn ra, vô cùng khó coi. Anh ta gần như vừa bò vừa chạy đến bên cạnh Bao Chính, khóc lóc nói: “Hu hu, bí thư Bao, tôi đúng là đáng chết, thế mà lại dám va chạm với một người như anh. Nếu biết là anh, thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám nói chuyện với anh như vậy!”
“Bí thư Bao, tôi sai rồi tôi sai rồi, mong anh rộng lượng bỏ qua cho tôi!”, đúng lúc đội trưởng Lý đang van xin thảm thiết, tên cấp dưới của anh ta cũng lao đến, quỳ thụp xuống trước mặt Bao Chính rồi khóc hu hu.
Thấy cấp dưới từng là trợ thủ đắc lực nhất của anh ta, trong lòng đội trưởng Lý giận run cả người, không biết vì sao, anh ta tức lên giơ chân đạp mạnh một phát vào người cấp dưới của mình.
“Bụp” một tiếng, tên cấp dưới của đội trưởng Lý bị đá cho ngã nhào, lưỡng lự một lúc mới dám bò lên.
“Đều tại loại khốn kiếp như mày tự ý làm càn, hại cho tao mất mặt với bí thư Bao, đều tại mày hết!”, đội trưởng Lý như thể đá một cú không thấy hả giận, tiếp tục đá thêm cú nữa, cứ như làm như vậy là có thể khiến hình tượng của anh ta trong mắt bí thư Bao sẽ tốt hơn vậy.
Bao Chính nhìn thấy cảnh đó, trong mắt bất giác lộ vẻ không vui. Đây là nhân viên công vụ của Cao Thành đấy, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho mấy người ngoài ngành là ông Liễu và Hoàng Hách cười cho thối mũi sao.
Bực mình nháy mắt cho cục trưởng Cục công an Hoàng Trác Mẫn đứng phía sau, Hoàng Trác Mẫn lập tức hiểu ý, liền đi tới bên cạnh đội trưởng Lý, giơ tay ra kéo đội trưởng Lý lên.
Đội trưởng Lý thấy người kéo anh ta lên lại là cục trưởng Cục công an Hoàng Trác Mẫn, trong lòng chột dạ, không còn dám đánh tên cấp dưới của anh ta nữa.
“Cậu nhìn lại mình đi, có còn giống như một cảnh sát của nhân dân không?”, Hoàng Trác Mẫn nghiêm túc trầm giọng quát: “Còn không mau đứng nghiêm đấy cho tôi, sau đó nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu Lý, cậu mau nói cho bí thư Bao và cục trưởng Hoàng xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải có hiểu nhầm gì không?”, Trịnh Hữu Độ cũng vội vàng nói chen vào, vừa nói vừa nháy mắt với đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý là họ hàng của anh ta, lúc này cho dù là công hay tư thì Trịnh Hữu Độ cũng đều phải cố gắng hết sức để bảo vệ người này.
Đội trưởng Lý tuy trong lòng lo lắng, nhưng nghe thấy lời nói của cấp trên của anh ta, nhìn thấy đối phương có nháy mắt với anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm hơn. Đảo mắt một cái, đội trưởng Lý liền nảy ra suy nghĩ.
“Haiz, tôi thừa nhận chuyện hôm nay đúng là do thái độ của tôi không tốt, nhưng mà bí thư Bao, cục trưởng Hoàng, tôi làm như vậy cũng là vì có nỗi khổ riêng đấy chứ”, sắc mặt đội trưởng Lý lập tức trở nên nghiêm chỉnh, trông như thể là một người vô cùng chính trực: “Do cậu này uống rượu lái xe, khi đội phó Lâu tiến hành đo nồng độ cồn cho cậu ta, cậu ta lại không hề hợp tác, còn tấn công cả đội phó Lâu nữa. Sau đó kiểm tra được cậu ta phạm lỗi uống rượu lái xe một cách nghiêm trọng, nên lập tức áp giải về chỗ chúng tôi, nhưng cậu ta lại không thật thà, cứ nói rằng cậu ta không uống rượu. Tôi cũng là do bị cậu ta làm cho tức chết, nên mới có chút kích động, mạo phạm đến bí thư Bao”.
“Đúng vậy, thưa bí thư Bao, cục trưởng Hoàng, đại đội trưởng Trịnh, tôi có thể làm chứng”, đội phó Lâu cũng giơ tay lên nói.
“Cậu là ai?”, Bao Chính nhìn đội phó Lâu rồi hỏi.
“Tôi là đội phó chi đội cảnh sát Thành Tây của Hải Thành, tôi họ Lâu!”, đội phó Lâu vội vàng giới thiệu bản thân.
“Ừ, thì ra là đội phó chi đội cảnh sát ở Hải Thành à!”, Bao Chính như thể vừa suy tư vừa nhìn đội phó Lâu, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện là như vậy sao?”.
“Đúng vậy thưa bí thư Bao, cậu Hoàng Hách này lúc ở Hải Thành vô cùng hống hách, cậy có tý tiền nên sống buông thả, quan hệ nam nữ vô tổ chức không nói, còn hay uống rượu rồi lái xe, đúng là không coi pháp luật ra gì”, đội phó Lâu hăng hái nói, trên mặt còn lộ ra vẻ đau lòng.
Nhìn đội trưởng Lý và đội phó Lâu người tung kẻ hứng bôi nhọ mình, trong lòng Hoàng Hách lại dấy lên vẻ lạnh lùng. Đến lúc này còn muốn hại tôi, cứ đợi đấy, lát nữa sẽ đến lượt các người phải khóc.