Đọc truyện Full

Chương 67

Tô Đào ngủ rất say, Lục Tễ ôm nàng đi tắm cũng không biết.

Lúc nàng tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rõ quang cảnh bên trong.

Tô Đào bị ánh mặt trời làm tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt.

Bởi vì vừa tỉnh lại, Tô Đào còn có chút mơ hồ, nhất thời không kịp phản ứng.

Đầu nàng có một cảm giác, chính là đau.

Toàn thân ‌trên dưới đều đau.

Như là bị xe luân phiên đè nát vậy, dưới chân càng đau xót không thôi.

Tô Đào không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Ký ức tối hôm qua quay lại, Tô Đào nhớ lại tất cả.

Cơn đau buổi sáng đến như nàng đã dự liệu, thật không ngờ rằng Lục Tễ không biết kiềm chế mà…

Tô Đào tức giận cắn môi, nàng bị Lục Tễ ép kiệt sức lực rồi!

Đúng rồi, Lục Tễ đâu?

Bên giường trống không, Lục Tễ đi đâu vậy?

Đúng lúc, nàng vừa định tìm Lục Tễ, Lục Tễ liền đi vào phòng.

Hắn mặc áo ngoài mới tinh, mặt mày lành lạnh lại tuấn tú.

Nhìn qua thần thái sáng láng, so với hôm qua còn tuấn tú xuất trần hơn.

Trông thấy Lục Tễ như vậy, Tô Đào không nhịn được oán thầm, dựa vào cái gì nàng mệt mỏi như vậy, Lục Tễ lại có tinh thần như vậy?

Cái này không công bằng!

Tô Đào tức giận nghiêng mặt, còn dùng chăn che mặt lại, hiện tại nàng không muốn nhìn thấy Lục Tễ.

Lục Tễ biết rõ Tô Đào tức giận.

Buổi tối hôm qua vì quá khích, hắn cũng không đoái hoài tới cái gì, thấy Tô Đào buồn bã buồn bã thút thít nỉ non xin hắn, hắn lại càng ‌cảm thấy hứng thú dạt dào, không bận tâm tới tâm tình Tô Đào, là hắn không đúng.

Lục Tễ vén màn lên, ngồi vào giường, lại giật cái chăn trên mặt Tô Đào ra: “Niên Niên‌, buổi tối hôm qua là ta sai rồi, nàng đừng ‌tức giận, được không?”

Lục Tễ trước sau như một đều lạnh lùng, từ trước đến nay cũng không có biểu tình gì.

Dáng vẻ cúi đầu ‌nhận sai cầu xin tha thứ như vậy, Tô Đào cơ hồ chưa từng thấy.

Nàng có chút mềm lòng.

Lục Tễ dò xét vẻ mặt Tô Đào, lại làm nũng một phen.

Tô Đào vốn cũng không kiên định lập tức liền mềm lòng, nàng quay đầu ‌nhìn Lục Tễ: “Được rồi.”

Nàng nói xong, dừng lại: “Nhưng về sau chàng không thể lại như vậy nữa, đến lúc đó nếu ta nói dừng lại, chàng phải dừng lại!”

Lại như vậy mấy lần, Tô Đào cảm thấy nàng nhất định sẽ bị Lục Tễ làm cho ngất đi.

Tô Đào biểu lộ vẻ mặt hung dữ, Lục Tễ không khỏi có chút xuất thần.

Trong lúc tên đã trên dây đó, làm sao có thể nói dừng là dừng?

Nhưng bây giờ dỗ dành Tô Đào trước đã, Lục Tễ đồng ý ngay: “Được, đến lúc đó ta nhất định nghe lời nàng.”

Được Lục Tễ dỗ dành, hai người coi như là hòa hảo rồi.

Tô Đào nghỉ lâu như vậy, cũng muốn đi rửa mặt rồi.

Nhưng xiêm y của nàng đều bị Lục Tễ làm rách, ngay cả cái yếm cũng không mặc được nữa.

Tất cả đều phải thay mới.

Tô Đào nói: “Phu quân, chàng giúp ta cầm bộ xiêm y tới.”

Dựa vào tính cẩn thận của Lục Tễ, tất nhiên ở đây có chuẩn bị xiêm y của nàng.

Quả nhiên, Lục Tễ nghe vậy liền gật đầu ‌: “Được.”

Hắn đứng dậy ‌đi lấy xiêm y.

Tô Đào thì nhân lúc rảnh rỗi ngồi dậy, toàn thân nàng không cử động nổi, đầu thì đau nữa.

Nàng lộ ra cái cổ và hai cánh tay trắng như tuyết.

Lục Tễ trở lại nhìn thấy chính là bức tranh này, lòng hắn không khỏi khẽ động.

Giọng Lục Tễ có chút khàn khàn: “Niên Niên‌, ta giúp nàng thay y phục nhé?”

Tô Đào lập tức liền xấu hổ đỏ mặt: “Không cần, ta tự mình ‌làm!”

Tuy nói buổi tối hôm qua hai người đều thẳng thắn với nhau.

Không, phải nói không chỉ  là thẳng thắn với nhau, Lục Tễ cơ hồ đều nhìn và hôn toàn thân ‌ từ trên xuống dưới.

Nhưng Tô Đào còn chưa thích ứng được.

Tô Đào nhếch môi: “Chàng xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn.”

Lục Tễ nghe lời xoay qua chỗ khác.

Hắn đã nghe được tiếng sột soạt ma sát của vật liệu may mặc, không đầy một lát, chợt nghe Tô Đào nói: “Ta xong rồi.”

Lục Tễ biết rõ Tô Đào còn có chút giận hắn, liền biểu hiện cực kỳ ân cần.

Tự mình lấy nước giúp Tô Đào rửa mặt, đợi rửa mặt xong, lại giúp Tô Đào trang điểm.

Tô Đào thoải mái hưởng thụ Lục Tễ phục vụ.

Việc này vốn là Lục Tễ nên‌ làm nha.

Nàng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, còn Lục Tễ giúp nàng trang điểm.

Tô Đào vô cùng xinh đẹp, không chỉ ‌ là ngũ quan tốt, da thịt cũng như băng tuyết sáng long lanh.

Nhìn qua, một chút khuyết điểm nhỏ nhặt đều không có, đến nỗi có thể thấy trên mặt nàng có lông tơ nhàn nhạt, tinh xảo vô cùng, căn bản không cần trang điểm.

Lục Tễ giúp Tô Đào búi tóc, cơ bản coi như là hoàn thành.

Nhưng nhìn cánh môi sưng đỏ của Tô Đào, Lục Tễ lại cúi đầu ‌dùng ngón tay chấm một chút son.

Hắn nhẹ nhàng bôi lên môi Tô Đào, vừa vặn che khuất cánh môi sưng đỏ của nàng.

Đôi môi vốn đỏ càng đỏ tươi, như là cánh hoa nở rộ.

Cộng thêm làn da trắng như tuyết của Tô Đào, mặt mày tinh xảo như vẽ, càng để lộ vẻ dụ hoặc.

Tô Đào lúc này cũng mở mắt ra, nàng soi gương.

Ừ, cũng không tệ lắm.

Chính là búi tóc có hơi đơn giản, đầu ‌nàng chỉ dùng một cây trâm, ngoài ra cũng không dùng trang sức khác.

Nhưng nhìn cũng không tệ lắm.

Tô Đào thoả mãn nhẹ gật đầu ‌.

Lục Tễ nói: “Niên Niên, nàng muốn đợi lát nữa trở về phủ, hay đợi ngày mai?”

Bây giờ Tô Đào mới hơi hơi nhúc nhích đã cảm thấy cả người đau đớn rồi, nàng vừa nghĩ vừa nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Loại tình huống này, tất nhiên nàng muốn ở lại một ngày nữa.

Cũng để cho cả người tốt hơn.

Kết quả là, hai người lại đang ở lại‌ trong nội viện một ngày.

Đợi đến buổi tối, Lục Tễ và Tô Đào cùng nằm trên giường.

Có quan hệ tình lữ thân mật, ở cùng nhau cũng không giống với trước đây.

Cử chỉ giữa hai người vô thức thân mật hơn chút.

Lục Tễ kéo Tô Đào vào trong ngực‌, tay còn tiến ‌vào trong vạt áo của nàng.

Làm loạn thành thói quen.

Tô Đào bị làm loạn đến mặt đỏ tim run, nàng tức giận đẩy Lục Tễ ra, nghiêm chỉnh tuyên bố với Lục Tễ: “Mấy ngày nay không cho phép… Cái kia.”

Lục Tễ mới nếm thử tư vị này, đúng là thực tủy cốt vị, thế nào có thể nhịn được vài ngày không đụng Tô Đào.

“Làm sao vậy, Niên Niên?”

“Chàng còn nói làm sao vậy, còn không phải chuyện tốt chàng làm!”

Tô Đào xấu hổ đến nói vấp: “Ta hôm nay nhìn,… Đã có chút đỏ lên.”

Cuối cùng, nàng nói: “Tóm lại, mấy ngày kế không cho phép chàng đụng ta!”

Hôm nay nàng rất khó chịu, Tô Đào liền trộm nhìn một chút, bảo dưỡng vài ngày mới có thể khỏe lại.

Lục Tễ luôn luôn bày mưu nghĩ kế lần đầu tiên trợn tròn mắt.

Phu nhân của hắn cũng quá non mềm rồi.

Nhưng cũng đúng, là hắn quá nóng lòng, loại sự tình này gấp không được, dục tốc bất đạt.

Lục Tễ thở dài, lại ôm eo Tô Đào: “Được, ta không chạm vào nàng nữa.”

Lục Tễ niệm Thanh Tâm Chú một phen.

Lúc này, hai người cũng thành thật đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền trở về phủ ‌.

Trở lại trong phủ, Lục Tễ liền bận rộn, không lộ diện, ban đêm cũng không có sức càn quấy rồi.

Tô Đào nhẹ nhàng thở ra.

Đợi Tô Đào bảo dưỡng thân thể xong, cũng quan tâm tới Lục Tễ đang bận cái gì, dù sao vẫn không thấy bóng dáng hắn.

Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ có liên quan đến việc gần đây Hoàng Thượng muốn đi Tây Sơn tế trời?

Người ta nói việc lớn của một nước chính là tế bái và chiến tranh.

Một quốc gia có hai chuyện quan trọng nhất chính là tế bái và chiến tranh.

Triều Đại Chu tồn tại hàng trăm năm‌, mười lăm tháng chín là ngày lập quốc, hàng năm, vào ngày mười lăm tháng chín và đông chí, Hoàng Thượng đều đi Tây Sơn tế tự, cũng cảm thấy an ủi trời đất tổ tông.

Đối với bất kỳ một cái triều đại nào mà nói, đều là việc lớn nhất ‌và trọng yếu nhất.

Hoàng cung trước thời hạn hơn một tháng đã chuẩn bị, về tất cả sự vụ liên quan đến tế trời cũng không thể có một sai lầm nào.

Tại tiền triều, có một vị quan viên bởi vì tế đàn văn thư, chữ viết không đủ tinh tế mà bị cách chức.

Việc đó đủ để các triều đại khác dành sự quan tâm lớn đối với việc tế trời.

Chuyện lớn như vậy, nói không chừng Lục Tễ đã có trù tính.

Tô Đào đơn giản nghĩ vậy, không đi quấy rầy Lục Tễ nữa.

Hiện tại đúng là thời điểm khẩn yếu nhất, để cho Lục Tễ chuyên tâm làm chính sự đi.

Rất nhanh đã đến ngày tế trời, trên dưới Kinh Thành đều náo nhiệt lên rồi.

Bình thường dân chúng không thể đi theo Hoàng Thượng đi Tây Sơn tế tự, nhưng cũng đều ở trong nhà cầu trời.

Tô Đào không tin cái này, nàng ngồi ở trên mỹ nhân giường xử lý‌ sự tình trong phủ.

Đang xử lý, đột nhiên cảm giác được ánh sáng tối dần.

Tô Đào đẩy khung cửa sổ ra, bầu trời xanh thăm thẳm trong nháy mắt bị mây đen che khuất, âm u, làm cho người ta sợ hãi, giống như là sắp mưa vậy.

Cảm giác sắp có bão.

Tô Đào thầm nghĩ không thể nào.

Ngày tế trời là ngày quan trọng, Khâm Thiên Giám đã tính toán trước, đều là ngày tốt, người ở Khâm Thiên Giám rất giỏi, có thể nhìn ra thời tiết xấu, tại sao có thể như vậy?

Nàng đang suy nghĩ, bên ngoài liền có tiếng mưa.

Trận mưa này vẫn còn lớn, chỉ một lúc sau đã có sấm.

Tuyết Liễu ở một bên hầu hạ, thấy thế lo lắng nói: “Phu nhân, đây chính là điềm hung sao.”

Đối với bậc quân vương, việc tế trời là một chuyện có ý nghĩa rất lớn về mặt chính trị‌.

Hôm nay tế trời, thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa gió lớn thì không sao, nhưng lại có sấm sét…

Nếu là tiên hoàng, thời tiết chỉ cần âm u một chút, đã phải ghi tội rồi, huống chi là thời tiết kinh người như vậy.

Ngay cả Tuyết Liễu và tiểu nha hoàn cũng biết việc này nghiêm trọng.

Nhưng trong kinh thành ‌đã bắt đầu nổi lên sóng gió.

Trái tim Tô Đào nhảy lên, nàng loáng thoáng cảm thấy, kế hoạch của Lục Tễ có lẽ đã bắt đầu.

Nàng đang suy nghĩ, Lục Tễ đã tới.

Bây giờ trong mắt người ngoài ‌hắn là người có bệnh nặng, chỉ sống được thêm một tháng nữa, không cần đi tham gia đại lễ tế trời, cho nên vẫn ở lại trong phủ ‌.

Tô Đào nhìn thấy Lục Tễ vào, trong nội tâm đột nhiên có một suy nghĩ‌: “Phu quân, việc này có phải do chàng làm không?”

Mặc kệ là vì sao, bây giờ mọi chuyện đã như vậy.

Trong mắt ngàn vạn dân chúng và quan viên‌, khi Hoàng Thượng tế trời thời tiết không tốt, tất nhiên là thất đức rồi, chắc chắn sẽ có tội, chưa nói đến những vấn đề khác.

Đây chính là chuyện có lợi đối với Lục Tễ.

Lục Tễ nghe vậy bật cười: “Niên Niên‌, nàng đang nghĩ gì thế?”

Trong mắt Tô Đào hắn lợi hại như vậy sao, còn có thể điều khiển được cả thời tiết?

Tô Đào nghĩ cũng phải, nàng nhất thời hồ đồ rồi.

Triều Đại Chu không thiếu những đạo sĩ có dị năng, trong Khâm Thiên Giám có người có sở trường dự đoán thời tiết, cả bọn hắn cũng không có dự đoán được gì, nhưng hôm nay thời tiết xấu như vậy đúng là chuyện ngoài ý muốn.

Lục Tễ xoa đầu Tô Đào‌.

Hắn thật sự chuẩn bị vài thứ, nhưng chưa dùng đến.

Xem ra, ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn.

Trận mưa này đến tối muộn mới kết thúc,ông trời cũng quá dọa người rồi, cuối cùng các nhà dân cũng có người dám ra cửa.

Tô Đào đoán không sai.

Trong kinh thành đã nổi lên sóng gió.

Khắp nơi đều có người bàn luận chuyện này, mọi người từ trước đến nay là thích xem náo nhiệt, huống chi là chuyện lớn như thế.

Đây là trời cao tại nói Hoàng Thượng thất đức đó.

Mọi người bắt đầu nghĩ lại mỗi chuyện sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, liệt kê từng chuyện Hoàng Thượng thất trách, không sót một việc nào.

Dường như tất cả sai lầm đều thuộc về Hoàng Thượng.

Tin tức này đã truyền đi khắp Kinh Thành, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Hoàng cung.

Sắc mặt Hoàng Thượng trắng bệch, tất cả mọi người hoảng sợ không biết nên làm gì.

Một đám đại thần đều quỳ xuống, luôn miệng nói không phải lỗi của Hoàng Thượng, mà là của tên chết tiệt…ở Khâm Thiên Giám.

Chuyện lớn như vậy, Khâm Thiên Giám cũng có thể nhìn sai thời gian, là cố ý hại Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng vốn là là người có tấm lòng hẹp hòi, huống chi là lúc này.

Hắn hạ lệnh ném tất cả người trong Khâm Thiên Giám vào trong thiên lao‌, chờ đợi thẩm tra xử lí.

Xử lý xong mấy người ở Khâm Thiên Giám, Hoàng Thượng mới thở dài một hơi.

Dù sao không thể giải quyết chuyện này, nên hắn muốn tranh thủ thời gian nghĩ một cách xử lý, như thế mới có thể ngăn chặn miệng thiên hạ.

Lần này, có một cách.

Đó chính là cáo tội với thiên hạ.

Thành khẩn thừa nhận sai lầm của hắn với trời đất và thần dân.

Đây cũng là việc mà các triều đại trước đã làm.

Hoàng Thượng nghe vậy sắc mặt trắng đi, bây giờ, hắn cũng chỉ ‌có thể làm như vậy.

Hoàng Thượng tự mình ‌viết chiếu nhận tội, chiếu cáo thiên hạ.

Viết xong chiếu nhận tội, Hoàng Thượng cho tất cả mọi người tất cả lui ra.

Trong điện Kim Loan ‌nhất thời yên tĩnh.

Thái giám và cung nữ ‌càng cố đè nén hơi thở xuống.

Hoàng Thượng nhắm hai mắt lại.

Hắn vốn hết lòng tin theo Đạo giáo, càng tin tưởng chút chuyện thần quỷ này.

Trước mặt đám đại thần, hắn vẫn cố giữ mặt mũi, đẩy tất cả trách nhiệm cho Khâm Thiên Giám.

Nhưng bây giờ, hắn đã có chút khó chịu rồi.

Ngay cả hắn cũng đang nghĩ, chẳng lẽ là tổ tông cảm thấy hắn làm không tốt sao?

Hắn liệt kê từng chuyện từ khi hắn làm Hoàng đế đến nay.

Hạ độc ám hại Lục Tễ, rộng rãi nạp phi tần, trong lãnh cung cũng không thiếu nữ nhân đã chết.

Ở phía bắc hạn hán, phía nam lại có lũ lụt.

Từ khi hắn đăng cơ đến nay, đúng là mấy năm nay đất nước liên tục gặp‌ bất lợi.

Nghĩ ‌đến đây, trái tim hoàng thượng đập dồn dập.

Chẳng lẽ cả ông trời cũng thấy hắn thất đức sao?

Hoàng Thượng là người có tâm tư ‌hẹp hòi, nghĩ như vậy, cả người bị dọa đến nơm nớp lo sợ.

Nhất là trước đó không lâu Hoàng Thượng mới bị phong hàn không nhẹ, hơn nữa hôm nay thời tiết lại rất xấu.

Tối hôm đó, Hoàng Thượng lại cảm thấy hắn‌ nhiễm phong hàn, bị sốt cao.

Cơn sốt cao này kéo đến ồ ạt, Hoàng Thượng bị nóng đến hồ đồ rồi, may mắn thái y kịp thời cứu chữa trở về.

Nhưng bệnh này chứng thật sự hung hãn, bên trong thân thể hoàng thượng cũng bị hao mòn, càng khó trị hơn.

Lúc vào triều, Hoàng Thượng luôn ngủ mê man, cũng không thanh tỉnh được mấy lần.

Bị như thế này, Hoàng Thượng vào triều thế nào.

Kết quả là, ngày hôm sau.

Tin Hoàng Thượng tế trời xong bị‌ bệnh lập tức được lan truyền khắp Kinh Thành.

Trong phủ Tĩnh Viễn Hầu‌.

Lục Tễ và Tô Đào cũng đã biết tin tức này.

Tô Đào không hiểu cái gì gọi là chính trị, nhưng ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra rồi.

Tình hình này rất có lợi đối với Lục Tễ.

Nàng hy vọng việc này có thể nhanh chóng chấm dứt.

Trễ một ngày, nàng lại phải chờ đợi lo lắng thêm một ngày.

Đợi lúc nào kết thúc, nàng mới có thể thật sự‌ an tâm.

Nàng nghĩ tới những chuyện thường ngày.

Tâm tình Lục Tễ hiển nhiên cũng không tệ, còn nhàn hạ thoải mái luyện chữ.

Vừa vặn lúc này sắp tới thời gian dùng bữa tối, Tô Đào cố ý kêu hạ nhân chuẩn bị một bầu rượu, cũng để cho Lục Tễ sảng khoái.

Chỉ chốc lát sau, bữa tối liền chuẩn bị tốt.

Tô Đào tự mình rót‌ cho ‌Lục Tễ một chén rượu: “Phu quân, đây là Hàn thế tử đưa tới, nghe nói rượu này rất thơm.”

Vừa vặn Lục Tễ rất lâu không có uống rượu, hôm nay lại có hứng thú, liên tiếp uống vài chén.

Tô Đào nhìn mà có chút thèm, nhưng nhớ tới dáng vẻ say rượu khùng điên của nàng, nàng không khống chế được, uống một ly rượu trái cây cho đỡ thèm.

Bữa cơm này, hai người đều ăn vô cùng ngon

Dùng bữa tối xong, bọn nha hoàn đều lui xuống, hai người ngồi ở bên cửa sổ ngắm cảnh.

Hiện giờ sắp hết tuần Cửu Nguyệt rồi, hoa rơi xuống, hiện nay đúng là thời điểm hoa rực rỡ nhất, thực là đẹp mắt.

Vừa vặn ngày hôm qua lại có mưa lớn, hiện tại không khí còn rất mát mẻ.

Hai người yên lặng không ‌nói, bầu không khí nhất thời hòa hợp vô cùng.

Nhưng không khí này không có duy trì bao lâu, một lát sau, Lục Tễ bắt đầu làm loạn rồi.

Hắn vốn nhớ thương Tô Đào, hơn nữa hôm nay lại uống rượu, hơi men có chút nổi lên, hắn có chút không kiềm chế được.

Lục Tễ hôn lên mặt Tô Đào, sau đó thuận theo hôn xuống, xẹt qua mũi của nàng, bờ môi…

Hôn kết thúc, hai người đều có chút thở không nổi.

Giọng Lục Tễ khàn khàn đến cực điểm: “Niên Niên, nàng muốn không?”

Mặt Tô Đào vốn đỏ lại càng đỏ lên.

Nàng hiểu Lục Tễ nói “Muốn” có ỵ́ ‌gì.

Từ lần đầu tiên hai người ở biệt viện, về sau hai người cũng đã có kinh nghiệm hơn.

Từ khi về‌, Lục Tễ vẫn luôn rất nghe nàng, không dùng sức quá lớn, cũng không chuẩn bị thời gian quá dài.

Tô Đào cũng dần dần có cảm giác.

Nói thật, nàng muốn đấy.

Nhưng một cô nương gia như nàng mở miệng thế nào?

Tô Đào vừa thẹn vừa xấu hổ, không khỏi liếc Lục Tễ một cái.

Mắt Tô Đào vốn to, vừa trong suốt vừa sáng, nhìn qua ngây thơ, làm cho người ta sa vào trong đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc độ,ng tình ánh mắt nàng lại rất câu hồn.

Không có nam nhân nào có thể chống lại ánh mắt lúng liếng câu người của nàng.

Lục Tễ ôm lấy eo Tô Đào, đi về giường.

Hắn để Tô Đào lên giường, sau đó kéo màn trùng trùng điệp điệp xuống.

Tô Đào nằm ở trên gối, cảm thấy có chút chóng mặt.

Nàng nghĩ hôm nay nàng chỉ uống một ly rượu trái cây, chẳng lẽ còn say?

Tửu lượng của nàng càng kém, hay về sau nàng lại rèn luyện tửu lượng một chút?

Nàng một bên suy nghĩ lung tung, một bên nghe thấy vật liệu may mặc ma sát.

Lông mi Tô Đào run rẩy, nhắm mắt lại.

Lục Tễ cầm mắt cá chân trắng muốt của nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.

Hơi thở ấm áp ập vào da thịt của nàng, có một loại cảm giác không nói ra được.

Dọc theo bắp chân tinh tế của nàng, hắn nhẹ nhàng hôn xuống từng cái hôn.

Tô Đào cảm thấy trái tim nàng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Tễ sao có thể không biết xấu hổ như vậy!

Sao chỗ nào hắn cũng hôn vậy…

Lại một tiếng hừ nhẹ tràn ra cánh môi, nhưng rất nhanh, thanh âm của nàng đều bị Lục Tễ cắn nuốt rồi.

Thật lâu về sau, cuối cùng kết thúc.

Bọn họ bắt đầu lúc chạng vạng tối, nhưng bây giờ đã là nửa đêm rồi.

Tô Đào mơ hồ xem nhìn trăng treo cao ngoài cửa sổ giữa không trung, đầu óc càng choáng váng hơn.

Nàng đã ngủ mê man rồi, cũng không biết Lục Tễ lại làm thêm mấy lần.

Tô Đào cảm thấy nàng không còn là nàng nữa.

Chân cũng không thẳng, liên tục run rẩy.

Mí mắt nàng hồng hồng, vì ban nãy cầu xin Lục Tễ dừng lại nên khóc.

Trách không được lần trước nhẹ như vậy, thì ra là muốn chờ nàng ở đây.

Nàng đã bị đảo thành nước rồi!

Lục Tễ khẽ hôn môi Tô Đào: “Niên Niên‌, lần sau ta nhất định sẽ nhẹ chút.”

Tô Đào mới không tin Lục Tễ, nàng oán hận cắn yết hầu Lục Tễ một cái.

Lần sau hắn còn dám như vậy…

Nàng sẽ không để cho Lục Tễ chạm vào nàng!

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full