Nàng lại đào chiếc hòm ra, tìm cuốn sổ tay rồi cất số vàng bạc châu báu về chỗ cũ, bấy giờ mới cẩm cuốn sổ tay về phòng.
Trình Thiệu Đường đang cố gắng từ từ ngồi dựa vào đầu giường, nhưng chỉ một động tác đơn giản như thế cũng khiến chàng đau đến nỗi túa mồ hôi lạnh.
Sau khi đánh một trăm gậy quân, dù có là mình đồng da sắt thì cũng chẳng thể chịu đựng nổi, mà chàng có thể giữ được tính mạng hoàn toàn là nhờ vào sự nỗ lực cứu chữa của các quân y, cùng với những thuốc trị thương thượng hạng mà Bàng đại nhân đưa tới, nếu không thì thật khó để nói liệu chàng có thể sống sót hay không.
Chàng thở dài não nề, đang vươn tay lau mồ hôi trên trán thì trông thấy Lăng Ngọc hớt hải tiến vào, sau khi khép chặt cửa, nàng khẩn trương đi đến trước giường nhìn và chàng chằm chằm.
“Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Chàng bồn chồn hỏi.
“Ờm, thiếp cho chuyện phải nói với chàng, nhưng sau khi nghe xonng chàng không được tức giận, cũng không được cáu thiếp đâu đấy.” Lăng Ngọc lo lắng nuốt nước miếng.
Trình Thiệu Đường lấy làm lạ, hiếm lắm mới thấy dáng vẻ căng thẳng, chột dạ như vậy của nàng, chàng không khỏi cảm thấy buồn cười, song vẫn cố nhịn xuống mà hắng giọng nói: “Nàng cứ nói trước đi.”
“Năm đó tiểu cầm một cái hòm tới nhà chúng ta đúng không? Về sau chàng còn trôn nó trong hầm đất, chàng có còn nhớ chuyện này không?” Lăng Ngọc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm.
Sắc mặt Trình Thiệu Đường dần trở nên nặng nề. Việc đã qua nhiều năm như vậy, chàng gần như đã quên khuấy chuyện này, vì chiếc hòm này mà năm đó các huynh đệ trong cục đều bị tống vào ngục một cách vô cớ, ai cũng phải chịu nhiều đau khổ, thậm chí suýt nữa đã bỏ mạng trong đó.
Tuy không biết bên trong chiếc hòm đựng thứ gì, nhưng trực giác nói với chàng rằng nó nhất định không phải thứ gì tốt. Cho nên, khi tiểu Mục giao nó cho chàng, chàng không hề do dự mà quả quyết chôn nó đi, để bí mật này cứ thế chôn vùi trong lòng đất.
“Sao nàng bỗng nhiên nhắc tới chuyện này?” Chàng nhăn mày hỏi.
“Thiếp, thời gian trước thiếp, thời gian trước thiếp đã lục, đã lục nó ra….” Lăng Ngọc dũng cảm thừa nhận.
“Nàng lục nó ra ư? Đang yên đang lành nàng lục nó ra làm gì?” Trình Thiệu Đường sửng sốt, thấy bộ dạng chột dạ đến mức không dám nhìn mình của nàng, trong lòng chàng bỗng nảy ra một dự cảm chẳng lành: “Nàng sẽ không mở nó ra chứ?”
“Gần, gần như là thế….” Lăng Ngọc lắp bắp đáp.
“Gì cơ?! Nàng, nàng bảo ta phải nói sao với nàng đây!” Trình Thiệu Đường vừa tức giận vừa sốt ruột, giọng điệu cũng bất giác giương cao hơn.
Lăng Ngọc rụt cổ, dè dặt đưa quyển sổ giấu sau lưng cho chàng, nhỏ giọng nói: “Còn, còn phát hiện ra cuốn sổ này, đọc được bí mật động trời bên trong.”
Sắc mặt Trình Thiệu Đường địa biến.
Vì cái hòm này mà năm đó bọn họ phải bồi thường cả tiêu cục, thậm chí nó còn liên quan tới cái chết của tổng tiêu đầu tân nhiệm. Hồi đó họ không biết bên trong cái hòm này có thứ gì mà đã phải chịu tội lớn như vậy, nay mở chiếc hòm này ra, còn phát hiện ra bên trong chứa một bí mật động trời, chẳng phải điều này có nghĩa họ lại chuốc phải phiền phức rồi sao?
Chàng cầm lấy cuốn sổ, hít thở sâu vài cái, trừng mắt nhìn Lăng Ngọc, định quở trách nàng vài câu, nhưng vừa những đến chuyện đã thành ra thế này rồi, dù có nói gì cũng vô dùng, nên cũng đành thôi.
“Chàng không xem sao?” Thấy chàng chỉ cầm cuốn sổ mà không có ý định lật ra xem, Lăng Ngọc khẽ hỏi.
Trình Thiệu Đường chau mày, một lát sau mới mở chiếc khăn bọc cuốn sổ ra.
Thôi kệ, nàng đọc cũng đọc rồi, nếu mình còn không đọc, ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ làm con quỷ hồ đồ sao. Thà đọc cho rõ, nếu có gì bất trắc xảy ra, chàng sẽ tự mình gánh chịu.
Tuy nhiên, khi chàng đọc kĩ nội dung bên trong cuốn sổ tay thì không khỏi thảng thốt, cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc nãy Lăng Ngọc nói đây là một bí mật động trời.
Đây đâu chỉ là một bí mật bình thường, đây là bê bối của hoàng thất, nói đúng hơn thì nó là tội nghiệt của tiên đế, lỡ như cuốn sổ này rơi vào tay kẻ xấu…
Chàng gập ‘bộp’ cuốn sổ lại, nghiêm mặt nói: “Lăng Ngọc, nàng hãy hứa với ta rằng dù ai có hỏi gì nàng, nàng cũng không biết đến sự tồn tại của cuốn sổ này, càng không biết nội dung được ghi chép trong cuốn sổ là gì!”
Lăng Ngọc lấy làm khó hiểu, sau khi suy nghĩ thật kĩ, nàng mới biết chàng định một mình gánh vác chuyện này, nàng bực đến nỗi dậm mạnh chân: “Rõ ràng thiếp đã đọc nó rồi, sao có thể làm như không biết? Hơn nữa, ngày đó Tề vương vì muốn có được thứ này nên mới bắt cóc thiếp, thiếp thậm chí còn nhắc đến cuốn sổ này với bệ hạ rồi, làm soa có thể tráo trở nói rằng mình không biết đến sự tồn tại của thứ này, làm vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao!”
Trình Thiệu Đường sửng sốt: “Bệ hạ và Tề vương đều biết đến sự tồn tại của cuốn sổ này sao?!”
“Đương nhiên rồi!” Nói rồi Lăng Ngọc lại kể đầu đuôi việc Tề vương vì muốn có cuốn sổ này mà nhiều lần sai người tới nhà của Dương Tố Vấn tìm kiếm, sau lại bắt cóc nàng để ép Dương Tố Vấn giao ra cuốn sổ này, cuối cùng nàng lại nói: “Ngày đó, lúc cùng bệ hạ chạy trốn khỏi phủ Tề vương, dọc đường thiếp đã kể cho bệ hạ nghe về chuyện này, ngài ấy cũng biết đến sự tồn tại của cuốn sổ rồi.”
Ấn đường của Trình Thiệu Đường sắp rúm lại cùng một chỗ, chàng im lặng hồi lâu.
Cho nên, Tề vương bắt đầu hoài nghi thân thế của bệ hạ từ lúc nghe Lệ phi kể lại chuyện xưa, sau đó hắn cho người đi điều tra Dương thái ý và những tưởng rằng trên đời này vẫn còn một cuốn sổ tay chứa đựng bằng chứng then chốt có thể chứng minh bệ hạ không phải huyết mạch của hoàng thất.
Có lẽ bệ hạ cũng đã nổi lòng nghi ngờ thân thế của mình, nói không chừng ngài ấy còn thật sự cho rằng mình được Hiếu Huệ hoàng hậu đưa từ ngoài cung vào để giả làm đích tử, cho nên ngài ấy mới muốn diệt trừ Tề vương bằng bất cứ giá nào, đồng thời giam lỏng những hoàng tử còn lại của tiên đế ở trong cung.
Chàng bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.
Chắc chắn bệ hạ cũng muốn có được cuốn sổ này, mà chàng cũng không thể để người đời đàm tiếu về thân thế của bệ hạ, cho nên chàng phải mau chóng nghĩ cách giao cuốn sổ này cho bệ hạ, thế nhưng, những chuyện này thật sự quá khó tin nên chàng không thể tùy tiện lấy nó ra được, nhất định phải tìm ra một kế sách vẹn toàn.
Thấy chàng im lặng hồi lâu, Lăng Ngọc cảm thấy hơi bất an, không khỏi chọc nhẹ vào lòng bàn tay chàng: “Ơ kìa, chàng nói gì đi chứ! Chàng đang nghĩ gì vậy?”
Trình Thiệu Đường nhìn nàng, sau đó im lặng cất cuốn sổ đi, bình tĩnh nói: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ lên đường về kinh.”
“Về kinh ư? Nhưng vết thương của chàng còn chưa khỏi hẳn, làm sao có thể bôn ba đường dài.” Lăng Ngọc nôn nóng nói.
“Không sao đâu, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi.” Trình Thiệu Đường thờ ơ nói.
Ngự giá đã lên đường về kinh, chỉ cần bệ hạ một ngày chưa biết được chân tướng thì sẽ luôn lo lắng bất an, chàng cũng không dám chắc
sau này ngài ấy có làm ra chuyện gì với các hoàng tử còn lại của tiên đế hay không.
Tuy Lăng Ngọc cũng vội về kinh với nhi tử, nhưng cũng không yên tâm vết thương của chàng, nghe chàng nói vậy không khỏi khuyên nhủ: “Tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng bị thương nặng như thế làm sao có thể xem nhẹ được, chi bằng chúng ta dưỡng thêm mấy ngày nữa, đợi vết thương tốt hơn rồi lên đường cũng không muộn.”
Trình Thiệu Đường lắc đầu: “Ý ta đã quyết, nàng không cần nói gì thêm nữa. Nàng cứ thu dọn đồ đạc ổn thỏa đi, ba ngày sau chúng ta sẽ về kinh.”
Lăng Ngọc ra sức khuyên nhủ chàng mãi không được thì nhất thời nóng lên, giận dữ nói: “Chàng cứ cậy mạnh đi, nếu trên đường về vết thương trở nặng, ta xem chàng làm thế nào!”
Nhưng bản thân nàng cũng hiểu rõ rằng, nếu người này đã quyết định điều gì thì chẳng ai có thể khuyên được chàng.
Nếu đã phải chuẩn bị về kinh, Lăng Ngọc bèn tranh thủ thời gian thu dọn hành lý.
Lúc Tiêu Hạnh Bình đến thăm, nàng vừa mới thu dọn hành lý về kinh xong, trông thấy nàng ấy tới, nàng vồn vã ra đón: “Tỷ tới đúng lúc lắm, muội cũng không cần tới từ biệt tẩu nữa.”
“Từ biệt? Hai đứa định về kinh hả? Vết thương của Thiệu Đường huynh đệ khỏi hẳn rồi sao?” Tiêu Hạnh Bình vô cùng ngạc nhiên.
“Nào đã khỏi hẳn.” Lăng Ngọc thở dài thườn thượt, nói tiếp: “Ngày kia bọn muội lên đường rồi, chàng còn có chuyện quan trọng phải làm nên không thể ở lại lâu được.”
Tiêu Hạnh Bình biết Trình Thiệu Đường của bây giờ đã khác xưa, là một người rất bận rộn, nên nàng cũng không hỏi gì thêm mà rầu rĩ nói: “Ta vốn tưởng rằng có thể ở cùng muội lâu hơn, không ngờ muội lại phải đi vội vàng như vậy, đột ngột đến mà cũng đột ngột đi.”
Lăng Ngọc áy náy nói: “Muội cũng không nghĩ sẽ như vậy.”
Tiêu Hạnh Bình mỉm cười, lại trò chuyện với nàng thêm lúc nữa, sau đó nàng có chút do dự, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Có phải tỷ gặp rắc rối gì không?” Lăng Ngọc lo lắng hỏi, một lát sau, nàng chợt nghĩ tới một khả năng, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Lẽ nào tên Trình Đại Võ kia lại tới quấy rầy tỷ?”
Sau lần dọa Trình Đại Võ ở huyện Thanh Hà, Lăng Ngọc vẫn luôn cho người để ý tới hành động của hắn, muốn tìm một cơ hội thích hợp để giúp Tiêu Hạnh Bình giải quyết triệt để mối phiền toái này. Nào ngờ, tên Trình Đại Võ này dè chừng nàng vẫn ở trong thôn, trong khoảng thời gian qua vẫn luôn an phận thủ thường, thậm chí còn không rời khỏi thôn Trình gia lấy một lần, khiến nàng không tiện ra tay.
“Không, không phải vậy. Hắn chưa từng xuất hiện kể từ lần bị muội dọa chạy mất kia. Ta chỉ là nhớ tới những lời lần trước muội nói, muốn ngờ muội giúp ta một việc.”
“Tỷ cứ nói đi không sao cả.”
“Ta muốn nhờ muội giúp ta tìm một người.” Tiêu Hạnh Bình do dự hồi lâu, sau đó nhỏ giọng nói.
“Ai vậy? Là nam hay nữ? Là người ở đâu?” Lăng Ngọc tò mò hỏi.
“Là nam tử….” Tiêu Hạnh Bình đáp lí nhí như muỗi: “Ta cũng không biết hắn là người ở đâu, nhưng nghe khẩu âm của hắn rất giống người kinh thành, nếu lần này muội về kinh, nếu gặp được…..”
Lăng Ngọc nhìn Tiêu Hạnh Bình đầy ẩn ý, mặc dù rất tò mò mục đích tìm người của nàng ấy nhưng khi trông thấy nàng ấy như vậy, cuối cùng nàng vẫn không hỏi nhiều: “Thế trên người hắn có gì đặc thù không?”
Tiêu Hạnh Bình lấy một tua kiếm từ trong tay áo ra rồi đưa nó cho nàng: “Đây là thứ hắn làm rơi.”
Lăng Ngọc nhận lấy rồi quan sát thật kĩ, sắc mặt bỗng nhiên có chút kì quái, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ cất tua kiếm đi và nói: “Được, sau khi về kinh muội sẽ tìm giúp tỷ.”
“Thật ra cũng không có gì quan trọng, muội không cần cất công đi tìm đâu, tóm lại, tím lại là cứ thuận theo tự nhiên là được!”
“Muội hiểu rồi, tỷ yên tâm.” Lăng Ngọc cười đồng ý.
Tiêu Hạnh dịch đi dịch lại có chút không được tự nhiên, vội vàng đổi chủ đề rồi nói chuyện với nàng thêm một lát nữa, sau đó mới nói lời từ biệt và rời đi.
Lăng Ngọc đích thân tiễn nàng ra cổng, nhìn nàng lên xe ngựa. Khi thấy xe ngựa đã đi xa dần, nàng mới nhỏ giọng căn dặn một binh sĩ ở phía sau.
Binh sĩ nọ gật đầu tuân lệnh.
Ngày rời khỏi thôn Trình gia, Lăng Ngọc dậy từ sáng sớm, nàng giúp Trình Thiệu Đường chải đầu và thay thuốc cho chàng. Sau đó, khi nhìn chàng chậm rãi ngồi xuống chiếc đệm êm ái thoải mái được bố trí riêng cho chàng với vẻ mặt không còn đau đớn như mấy ngày trước, bấy giờ Lăng Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trên người chàng có vết thương nên lần này chúng ta sẽ đi đường thủy.” Lăng Ngọc giúp chàng sửa sang lại y phục, dịu giọng nói.
Trình Thiệu Đường cau mày, đang định nói gì đó thì Lăng Ngọc đã cắt ngang lời chàng: “Thiếp đã sắp xếp lộ trình xong hết rồi, giờ chúng ta sẽ ngồi xe ra bến tàu rồi ngồi thuyền lên kinh. Nếu chàng không đồng ý thì chúng ta không đi đâu hết, cứ ở lại thôn Trình gia đi!”
Trình Thiệu Đường mím môi, dù trong lòng không muốn nhưng nghe nàng nói vậy cũng đành thôi.
Chàng cũng không ngờ rằng binh sĩ của chàng sẽ ‘tạo phản’ mà đi đầu quân cho phu nhân, sau đó lại cùng phu nhân kiên quyết thay đổi lộ trình mà chàng đã sắp xếp.
Xe ngựa chạy đến đầu thôn thì bỗng nghe thấy những tiếng cãi vã, Trình Thiệu Đường cau mày, nghe thấy bên ngoài có người buông lời gay gắt: “Trình Đại Võ, có giỏi thì mày làm ổ trong nhà cả đời đi. Nếu không, lần sau tao sẽ không chỉ đánh gãy một cái chân đơn giản như vậy đâu!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chàng hỏi.
Lăng Ngọc điềm nhiên như không đáp: “Chàng cũng không phải không biết cái nết của Trình Đại Võ, hắn ta đắc tội quá nhiều người, nên chắc là bị kẻ thù tìm tới nhà trả thù đấy.”
Thấy chàng dường như định vén rèm ra xem, Lăng Ngọc sợ chàng nhìn ra được mọi việc là do mình thuê người làm nên vội vàng kéo rèm xuống và nói: “Bên ngoài gió to lắm, vết thương của chàng chưa khỏi hẳn, không nên phơi người ra gió.”
May mắn thay Trình Thiệu Đường không hề nghi ngờ.
Thật ra đi đường thủy cũng không hề an toàn, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với đường bộ. Lăng Ngọc nhờ người tìm một chiếc tàu buôn đi đường tắt lên kinh, trên thuyền còn có một tốp tiêu sư do khách hàng mời tới, nghe nói trên đường đi bọn họ đã thu xếp ổn thỏa mọi việc nên nàng mới cảm thấy yên tâm hơn.
Lúc Lăng Ngọc đi vào thì thấy trông Trình Thiệu Đường đang lật xem cuốn sổ tay với khuôn mặt đăm chiêu, nàng gọi mấy tiếng mà chàng cũng không nghe thấy.
“Chàng đang nghĩ cái gì vậy?” Cuối cùng Trình Thiệu Đường cũng hoàn hồn, nhìn nàng cười áy náy. Bấy giờ nàng mới bất lực hỏi.
“Tiểu Ngọc, nàng có còn nhớ cả nhà Canh tương gia đã chuyển tới đâu sau khi rời khỏi kinh thành hơn hai mươi năm trước không?” Chàng chợt hỏi.
“Đương nhiên là quay về quê ở Thanh Châu, nghe nói cứ mỗi dịp lễ tết là bệ hạ lại thưởng cho rất nhiều đồ, có thể thấy ngài ấy vẫn rất chiếu cố nhà ngoại.” Lăng Ngọc gấp quần áo để thay.
“Chúng ta xuống thuyền ở bến tàu Thanh Châu đi!” Trình Thiệu Đường suy tư một lát rồi nói.
“Thanh Châu? Chàng…… lẽ nào chàng muốn tìm người của Canh phủ?” Nghĩ tới khả năng này, trái tim Lăng Ngọc đập thình thịch, nhỏ giọng hỏi.
Trình Thiệu Đường gật dầu: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì Canh lão phu nhân vẫn còn khỏe mạnh, Hiếu Huệ hoàng hậu là nữ nhi duy nhất của bà ấy, tiên Canh phu nhân lại là con dâu của bà ấy, nên có lẽ Canh lão phu nhân là người biết rõ chuyện năm đó hơn ai hết. Nếu có thể mời Canh lão phu nhân lên kinh thành nói rõ tất cả chuyện này với bệ hạ, đồng thời nhờ bà ấy trình cuốn sổ này lên bệ hạ thì có lẽ sẽ thích hợp hơn.”
“Hơn nữa, nếu để Canh lão phu nhân biết bệ hạ – con ruột của Hiếu Huệ hoàng hậu bị vướng vào tin đồn về thân thế, bà ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Chàng nói có lý lắm, nhưng mà…. Giả sử đến cả bà ấy cũng nghi ngờ bệ hạ có phải là cháu ngoại của mình hay không thì sao? Suy cho cùng, Canh tướng gia đã từ quan về ở ẩn sau khi bệ hạ ra đời không lâu. Tuy lý do có thể là vì ngài ấy thất vọng và căm phẫn tiên đế, nhưng không thể loại trừ khả năng ngài ấy cũng nghi ngờ thân thế của bệ hạ.” Lăng Ngọc lại cảm thấy không quá lạc quan.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ giao cuốn sổ này cho Canh lão phu nhân, bà ấy sẽ tự hiểu mọi chuyện.”
“Giao cho bà ấy chẳng phải đồng nghĩ với việc nói cho bà ấy, nói cho bệ hạ rằng chúng ta đã biết chuyện xấu của Canh phủ và hoàng thất năm đó sao?” Lăng Ngọc không tán thành.
“Không sao, nếu bà ấy nghĩ cho đời sau của Canh gia thì nhất định sẽ tìm cách che giấu giúp chúng ta.” Trình Thiệu Đương thản nhiên nói.
Giọng điệu của chàng tuy bình thản nhưng lại có cảm giác chắc nịch, thậm chí còn có chút khí thế uy nghiêm không cho can thiệp, khiến Lăng Ngọc không khỏi nheo mắt lại, như thể không nhận ra chàng.
“Nếu chàng đã quyết, thiếp nghe theo chàng là được.”
Mặc dù lần này đã đánh bại Tề vường và dẹp xong thành Trường Lạc, nhưng ngày nào chưa thể giết được Tề vương, hoặc bắt sống hắn ta thì trong lòng Triệu Uân vẫn chưa thể nhẹ nhõm được.
Lúc này, hắn đang mở to hai mắt đọc thư mật trong tay, trên mặt thoáng hiện dáng vẻ kích động khát máu.
Tốt, tốt lắm, cuối cùng hai mẹ con Quý thái phi đã sốt ruột mà hành động, hôm nay chính là ngày hắn đợi chờ bấy lâu!
“Truyền lệnh xuống, tăng tốc về kinh!”
“Vâng!” Lập tức có binh sĩ lĩnh chỉ.
“Thành nào cách nơi này gần nhất?” Hắn dựa lưng vào ghế, hỏi nội thị bên cạnh.
“Bẩm bệ hạ, là thành Thanh châu ạ.”
Thành Thanh châu? Thanh Châu Canh Thị…..
Hắn từng không hiểu vì sao gia đình ông ngoại lại chọn vứt bỏ mọi thứ ở kinh thành để quay về thành Thanh Châu ở ẩn trong lúc hắn đang cần sự giúp đỡ của họ, hiện giờ thì cuối cùng hắn đã hiểu nguyên do trong đó.
Chung quy là vì ông biết hắn không phải con đẻ của mẫu hậu, trên người hắn không chảy dòng máu của Canh Thị.
Năm đó, có lẽ mẫu hậu đã giấu ông ngoại làm chuyện này, người cứ ngỡ một khi gạo nấu thành cơm thì dù ông ngoại có tức giận đến đâu cũng chẳng có ích gì, dầu sao nếu để phụ hoàng biết được chuyện này, Canh gia nhất định sẽ rơi vào kết cục vô cùng thảm khốc.
Nhưng, vậy thì sao, hắn có phải con đẻ của mẫu hậu hay không thì sao chứ? Hắn nói phải, thì chỉ có thể là phải!
Hắn chậm rãi đốt thư mật trong tay, nhìn nó bị lửa cắn nuốt chỉ trong nháy mắt rồi nhếch khóe môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Chuyện tân đế không phải huyết mạch hoàng thất ban đầu chỉ là tin đồn trong dân gian, nhưng sau khi Tề vương ở trước mặt quân đội hai bên nói ra chuyện này, thì tin tức dần dần truyền tới tai các quan viên.
Sinh mẫu của An vương, nhi tử thứ năm của tiên đế, ngày xưa là quý phi và nay là Quý thái phi nghe được tin này thì vui không kể xiết.
Bà biết ngay mình đã đoán đúng, năm đó tiên hoàng hậu bệnh tật như thế thì làm sao có thể sinh nở một cách thuận lợi được! Để giữ vững sự sủng ái của tiên đế, nàng ta chắc chắn đã ôm một đứa trẻ không biết từ đâu ra, giả mạo làm con của mình, hòng lừa gạt tiên đế, lừa gạt thế nhân.
Hay lắm, giờ đây sự thật cuối cùng đã được phơi trần, thằng dã chủng kia có tư cách gì mà chiến hoàng vị chứ, ngôi vịnên là của con trai mình mới đúng!
“Mẫu phi, người rốt cuộc đang làm gì vậy?!” Đúng lúc này, An vương mười ba tuổi tức giận đi vào.
“Ta làm gì?” Quý thái phi chớp mắt.
“Người bảo cữu cữu lén lôi kéo quan viên trong triều, âm thầm mưu toan ngôi vị hoàng đế, người tưởng có thể giấu được hoàng huynh sao? Sao người không nghĩ tới kết cục của những vị huynh đệ khác!” An vương tức đến nỗi cả người run lên.
Quý thái phi nghe hắn nhắc đến Lỗ vương, Hàn vương và Tề vương thì đồng tử hơi co lại, nhưng nghĩ một chốc thì thản nhiên trở lại, nói nhỏ: “Con thì hiểu cái gì, người đó căn bản không phải hoàng huynh của con, nó không phải cốt nhục của phụ hoàng con thì có tư cách gì mà chiếm giữ long ỷ chứ!”
An vương nghe xong càng buồn bực hơn: “Mẫu phi toàn tin lời xằng bậy! Đó chẳng là tứ hoàng huynh cố tình bôi nhọ hoàng huynh mà thôi!”
“Con hiểu cái gì, nếu không có lửa thì làm sao có khói, hơn nữa ta cũng đã hoài nghi thân thế của hắn lâu rồi.” Quý thái phi cười lạnh.
An vương nhìn bà với vẻ không thể tin nổi, rồi lẩm bẩm nói: “Điên hết rồi, vì cái vị trí đó kia nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh, tứ hoàng huynh, giờ đến cả mẫu thân cũng như vậy…”
Hắn cắn răng, đột nhiên quay người sải bước rời đi.
Quý thái phi không thèm để ý tới hắn, giờ bà đang suy nghĩ xem nên tìm cách nào để làm rộ việc này lên, khiến càng nhiều người biết kẻ đang ngồi trên ngai vàng hiện tại không phải là hậu duệ hoàng thất, mà là một tên nghiệt chủng không biết từ đâu chui ra thì càng tốt!
Lúc này, Trình Thiệu Đường đã thuận lợi gặp được Canh lão phu nhân với mái tóc trắng xóa.
Canh lão phu nhân không biết mục đích đến đây của chàng, nhưng dẫu đã ở ẩn nhiều năm nhưng bà vẫn biết người tới là tân quan của triều đình và còn là cánh tay phải đắc lực của tân đế.
Tuy nhiên, khi bà nghe Trình Thiệu Đường từ tốn nói rõ mục đích tới đây của mình thì sắc mặt khẽ biến: “Sao ngươi biết chuyện này?”
Chuyện năm đó do chính tay bà sắp đặt, không có mấy ai hay biết, hắn ta làm sao biết được?
“Lẽ nào lão phu nhân chưa từng nghe qua lời đồn về thân thế của bệ hạ trong dân gian sao?” Trình Thiệu Đường chẳng những không đáp mà hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Canh lão phu nhân ngày càng u ám: “Lời đồn gì?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Trình Thiệu Đường vô cùng kinh ngạc, vậy mà bà ấy không biết thật ư?
“Đại lang, con nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Canh lão phu nhân quát trưởng tử vẫn luôn trầm mặc không nói.
Canh đại lão gia mím hai cánh môi, qua hồi lâu mới hờ hững nói: “Dân gian đồn rằng bệ hạ không phải con đẻ của muội muội, cũng không phải huyết mạch hoàng thất.”
“Thằng bé có phải huyết mạch hoàng thất hay không, chẳng lẽ con không biết sao?!” Canh lão phu nhân cả giận.
“Hắn đương nhiên là huyết mạch của hoàng thất, nhưng thực sự không phải do muội muội sinh ra, đã vậy thì có liên quan gì tới Canh phủ chúng ta chứ!” Giọng điệu của Canh đại lão gia càng thêm lạnh nhạt.
“Thằng mất dạy!! Thằng bé thực sự là đứa con do muội muội mày sinh ra, còn nghiệt chủng của Từ thị kia đã chết từ lúc mới sinh rồi. Chính muội muội mày đã cố tình dựng chuyện trộm long tráo phugj để tên hôn quân kia nghĩ Uân nhi là do Từ Thị sinh!!”
Bấy giờ, không chỉ Canh đại lão gia mà ngay cả Trình Thiệu Đường cũng vô cùng kinh hoàng, ngay sau đó, chàng lại nghe Canh đại lão gia hỏi một vấn đề mà chàng cũng muốn biết: “Vì sao muội muội phải làm vậy?”
Canh lão phu nhân cười lạnh: “Hôn quân vô đạo cưỡng giân thê tử của thần tử, lại còn vọng tưởng ghi tên nghiệt chủng đó dưới danh nghĩa của đích thê, để giả làm đích tử. Nào ngờ tình trạng của Từ Thị căn bản không thể sinh hạ nghiệt trủng đó, sau đó ta và muội muội con cùng nhau bày mưu, cố tình để tên hôn quân đó tưởng rằng cái thai của Từ Thị khỏe mạnh, còn cái thai trong bụng muội muội con khó mà giữ được.”
“Con không hiểu, vì sao hai người phải làm vậy?” Canh đại lão gia lẩm bẩm.
“Vì bảo đảm địa vị của Uân nhi!” Canh lão phu nhân nguôi giận, liếc nhìn Trình Thiệu Đường đang trầm mặc rồi từ tốn nói: “Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng mà vụng chẳng bằng không vụng được. Hôn quân nhớ nhung Từ Thị lâu như vậy, nếu Từ Thị lại vì sinh con cho hắn mà chết, chết trong lúc hắn đương độ hào hứng thì đời này kiếp này, hôn quân sẽ không thể nào quên được nàng ta, hắn nhất định sẽ vô cùng yêu chiều đứa con do nàng ta sinh ra!”
“Nực cười thay, khi hắn nghe muội muội con đồng ý nuôi dưỡng nghiệt chủng đó thì quả nhiên đem con bỏ chợ, giao hết mọi việc cho muội muội con. Nếu không thì chúng ta đã không thể giấu hắn hơn nửa đời người một cách thuận lợi như vậy.”
Nói đến đây, bà lại nhìn sang nhi tử và thở dài nói: “Nhưng ta cũng không ngờ rằng đến cả con cũng tin, tin rằng hoàng trưởng tử trong cung là nghiệt chủng do Từ Thị sinh ra!”
Hôn quân càng yêu chiều hoàng trưởng tử thì càng như con dao c ắm vào trái tim nữ nhi của bà, có những lúc ngay cả bà cũng không khỏi nghĩ rằng, nếu hôn quân không hiểu lầm hoàng trưởng tử là do Từ Thị sinh ra, liệu hắn có còn yêu thương thằng bé như vậy không?
“Trình đại nhân, ta theo ngài lên kinh.” Một lúc lâu sau, bà nhìn về phía Trình Thiệu Đường và trầm giọng nói.
“Mẫu thân, con đi cùng người!” Canh đại lão gia đỏ ửng cả mắt, sau khi hít sâu một hơi mới khàn giọng nói.
“Đã đến lúc con nên làm tròn trách nhiệm của cữu cữu rồi.”
Người mà hắn xem như nỗi ô nhục và chán ghét hơn đời người hóa ra lại là cháu ngoại ruột của hắn, bảo hắn yên lòng thế nào đây.
Bí mật ảo ma quá đi! Nhức nhúc cái đầu hong à?