Đọc truyện Full

Chương 27

Thẩm Nguyên dứt lời, liền ngước mắt lên, muốn nhìn vẻ mặt của Lục Chi Quân. Trước khi hắn trở về, nàng hơi tò mò nam nhân sau khi nghe được tin tức này, rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào.

Bóng mặt trời nghiêng nghiêng.

Đôi mắt phượng dưới mũ ô sa của Lục Chi Quân sâu thẳm và trang nghiêm, tầm mắt của hắn vẫn rơi trên mặt Thẩm Nguyên, im lặng trong chớp mắt, ngay cả một từ cũng không nói với Thẩm Nguyên.

Sau khi Thẩm Nguyên buông tay Lục Chi Quân ra, bàn tay to của hắn cách la sam mềm mại màu tím nhạt của nàng, vẫn đặt trên bụng nàng, chỉ là dùng lực cẩn thận hơn rất nhiều.

Thậm chí, đầu ngón tay còn run rẩy không dễ phát hiện.

Thẩm Nguyên không rõ hiện tại rốt cuộc Lục Chi Quân đang ở trạng thái nào.

Trông hắn không giống như không vui.

Nhưng nếu nói là hưng phấn, vậy cũng hoàn toàn không đúng lắm.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, Lục Chi Quân luôn biểu hiện không sợ hãi, sắc mặt vĩnh viễn đều lạnh lùng nhàn nhạt.

Nhưng vẻ mặt hiện tại của hắn, trông không khác gì ngày thường, nhưng Thẩm Nguyên vẫn nhìn ra vẻ ngu ngơ và kinh ngạc từ trong đó.

Cho nên Thẩm Nguyên tưởng rằng Lục Chi Quân không hiểu ý của nàng, thấy trong sảnh Y Điệp này cũng không có người ở xung quanh, nên nhỏ giọng nói một lần nữa với nam nhân: “Quan nhân… Trần viện sứ nói ta có thai, có thai chính là… đứa bé.”

“Ừm.”

Lục Chi Quân cuối cùng cũng trả lời nàng, bàn tay to cũng rời khỏi bụng Thẩm Nguyên, hơn nữa rõ ràng hắn muốn dùng cánh tay vòng qua eo nàng, sau đó dẫn nàng đi vào trong sảnh.

Thẩm Nguyên nhìn Lục Chi Quân giơ tay lên vài cái.

Nhưng vừa nghe thấy nàng thực sự mang thai, động tác của Lục Chi Quân có vẻ do dự, một lúc lâu sau cũng không chạm vào cơ thể của nàng.

Thẩm Nguyên kinh ngạc nhìn những thay đổi này của nam nhân.

Lúc này, Lục Chi Quân ho nhẹ một tiếng, dường như muốn che dấu sự thất thố của mình, lập tức cất cao giọng nói: “Giang Phong, tiến vào.”

Giang Phong sảng khoái ai một tiếng, một mình đi vào trong sảnh Y Điệp.

Lúc này Thẩm Nguyên đã được Lục Chi Quân cẩn thận đỡ thắt lưng, lần nữa ngồi lại ghế bành.

Nàng nhìn vẻ mặt khó lường của Lục Chi Quân đang dặn dò Giang Phong một chút chuyện, thoạt nhìn biểu tình của Giang Phong cung kính và bình tĩnh.

Nhưng sau khi biết được chuyện nàng mang thai, trong mắt Giang Phong vẫn hiện lên một sự kinh ngạc.

—— “Việc này ngoại trừ ngươi và Giang Trác, còn có Bích Ngô và Huệ Trúc thân cận của phu nhân, đừng để cho những người khác trong công phủ biết.”

Giọng điệu của Lục Chi Quân hơi nghiêm túc, Giang Phong tất nhiên lập tức cung kính đáp.

Vẻ mặt của Thẩm Nguyên dần dần ngưng trọng vài phần.

Chuyện nàng có thai quả thật phải tạm thời giấu diếm trước đã.

Nếu để cho người ta biết nàng vừa mới vào cửa mà đã mang thai, nhất định những người khác sẽ đoán rằng nàng không mai mối mà lại có quan hệ bất chính.

Trên đầu nàng nhất định sẽ rơi xuống một cái mũ  làm bại hoại thuần phong mỹ tục, không biết liêm sỉ.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến thanh danh của Lục Chi Quân.

Dựa vào quyền thế và địa vị của hắn, trong triều hoàn toàn không cần sợ Ngự sử và Ngôn quan, Thẩm Nguyên thậm chí cảm thấy những quan viên có tác dụng giám sát chuyện tranh chấp này, cũng đều bị Lục Chi Quân khống chế.

Đường Huyền Tông từng cưới thê tử của nhi tử mình là Dương Ngọc Hoàn làm quý phi, người trong thiên hạ cũng không ai dám nói gì.

Nếu hoàng đế làm lớn bụng của một dân nữ nào đó, trực tiếp đón nàng vào cung làm phi tần, cũng không ai nói hoàng đế làm bại hoại thuần phong mỹ tục.

Mà thân là nữ nhân, hoàn toàn không giống với hoàn cảnh của nam tử.

Cho dù Lục Chi Quân có quyền thế ngập trời, nhưng Thẩm Nguyên lại sống ở hậu trạch, nếu chuyện này truyền ra ngoài công phủ, sẽ chỉ ảnh hưởng đến uy nghiêm làm chủ mẫu như nàng, hạ nhân cũng sẽ vì vậy mà khinh thường nàng.

Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân đã bảo Giang Phong sắp xếp xong mọi thứ, cũng phong tỏa tin tức, nhưng trong lòng nàng vẫn không chắc lắm.

Đúng lúc này, Giang Phong đã lui ra ngoài.

Lục Chi Quân thấp giọng nói: “Nàng vừa mới thất thần.”

Suy nghĩ của Thẩm Nguyên bị giọng nói ấm áp của nam nhân kéo về hiện thực, nàng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn hắn.

“Phải làm mẫu thân, nàng sợ sao?”

Lục Chi Quân vừa hỏi, vừa đứng lên từ ghế bành, vươn tay thấy rõ xương ngón tay về phía Thẩm Nguyên vẫn đang còn mơ hồ. 

Thẩm Nguyên biết hắn nghĩ gì, sau khi đưa tay mình về phía Lục Chi Quân, hắn nhanh chóng cầm nó lên, cẩn thận đỡ nàng dậy.

Thẩm Nguyên đứng lại, ôn hòa trả lời: “Thiếp thân… Thiếp thân…”

Lời nói của nàng ấp úng, vẫn không nói nên lời là không sợ.

Dù sao nàng sống hai đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng làm mẫu thân.

Tuy chưa nói đầy đủ, nhưng phản ứng của Thẩm Nguyên đã đưa ra câu trả lời mà Lục Chi Quân muốn.

Lục Chi Quân nắm lấy hai bàn tay mềm mại, mịn màng của mỹ nhân, làm cho thân thể mảnh khảnh của nàng đối mặt với hắn.

Lập tức hắn rủ xuống mặt mày lạnh lùng, nhìn theo ánh mắt căng thẳng của Thẩm Nguyên, thấp giọng nói: “Đây là chuyện tốt, không cần sợ.”

Hai tay của Thẩm Nguyên được lòng bàn tay hơi rộng của nam nhân bao phủ, cảm thấy lúc này Lục Chi Quân đang đối xử với nàng dường như cố ý dịu dàng.

Sau khi hắn nói xong câu ngắn gọn này, nội tâm của Thẩm Nguyên không còn cảm thấy căng thẳng nữa, dần dần trở nên bình tĩnh hơn.

——

Màn đêm buông xuống, đến giờ dùng bữa tối.

Liêu ca nhi được Giang Phong dẫn tới viện của Thẩm Nguyên, sau khi cậu bé tiến vào Thiên sảnh, liền thấy Thẩm Nguyên đang đứng ở bên bàn Bát Tiên, giọng điệu ôn hòa chỉ huy nha hoàn bày thức ăn.

Liêu ca nhi vừa nhìn thấy Thẩm Nguyên, đôi mắt đen sáng lên một chút.

Hắn ta vừa định cất chân ngắn xông về phía Thẩm Nguyên thì phía sau liền truyền đến một âm thanh lạnh lùng ——

“Lục Liêu Tễ, ngươi đứng lại.”

Liêu ca nhi không ngờ tới, Ngũ thúc đáng sợ của hắn ta đột nhiên đứng ở phía sau, chỉ đành lập tức dừng bước ở dưới sự quát lớn của hắn, không dám tới gần Thẩm Nguyên nữa.

Lúc này, Lục Chi Quân đã đi tới trước người Liêu ca nhi, hắn cúi đầu nhìn cháu trai giống như một cục bột nhỏ, rồi trầm giọng ra lệnh nói: “Sau này ở trước mặt Ngũ thẩm ngươi, không được lỗ mãng như vậy, có nghe thấy không?”

Liêu ca nhi lờ mờ  gật gật đầu, Thẩm Nguyên lúc này đã đi tới trước mặt hai thúc cháu, sau khi kéo Liêu ca nhi đến bên cạnh bảo vệ, dịu dàng nói với Lục Chi Quân: “Quan nhân, chúng ta dùng bữa tối trước đi.”

Lục Chi Quân lại liếc Liêu ca nhi một cái, rồi lạnh nhạt trả lời: “Ừm.”

Khi ba người cùng nhau dùng bữa tối, Liêu ca nhi thỉnh thoảng dùng đôi mắt đen láy quan sát Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên.

Tuy rằng Lục Chi Quân đã cởi mũ ô sa xuống, nhưng không thay bộ mãng phục trang trọng uy nghiêm, trước y phục của hắn có con trăn ngồi xen vào sợi vàng, dưới ánh nến ấm áp tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Liêu ca nhi chỉ cảm thấy những hào quang kia sáng rực, rồi đã thấy Lục Chi Quân cũng chú ý đến hắn ta không dùng bữa tối nghiêm chỉnh, ngược lại vẫn lặng lẽ đánh giá hắn.

Cho nên ánh mắt của Lục Chi Quân khẽ nheo mắt, không tiếng động nhìn Liêu ca nhi một cái.

Liêu ca nhi không khỏi rùng mình một cái, lập tức cúi đầu nhỏ xuống, cầm đũa tiếp tục vùi đầu cực lực ăn cơm.

Thật ra Lục Chi Quân là một nam nhân trưởng thành, có ngoại hình rất tuấn tú, nhưng trong mắt của đứa trẻ, tướng mạo không quan trọng đến như vậy, nhưng khí chất mới là quan trọng nhất.

Ở trong lòng Liêu ca nhi, tính tình cường thế của Ngũ thúc hắn vĩnh viễn vẫn là bộ dáng của hung thần ác sát.

Vả lại hắn ta cảm thấy, Lục Chi Quân tuyệt đối là người đáng sợ nhất trên đời này.

Thẩm Nguyên lẳng lặng uống canh gà nhân sâm, cũng nhìn hết sự tương tác của Lục Chi Quân và Liêu ca nhi, mở miệng nói: “Quan nhân, trước kia khi ta dạy những học trò chưa vỡ lòng ở thư viện Hoa Mai thì phát hiện rằng đứa nhỏ lớn như Liêu ca nhi luôn dễ dàng có tính khí bất hòa, nhưng rõ ràng cha mẹ của những đứa nhỏ này vẫn rất chú ý đến chế độ ăn uống bình thường của bọn họ.”

Nàng nói như vậy, tất nhiên là có hàm ý trong lời nói.

Thẩm Nguyên không ngờ rằng Lục Chi Quân thật sự cho nàng một bậc thang, chỉ nghe hắn lạnh nhạt hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Nguyên ôn hòa trả lời: “Nếu trưởng bối trong nhà dùng thức ăn quá nghiêm khắc, đứa nhỏ sẽ cảm thấy e ngại, bản thân bọn họ có cơ thể yếu ớt hơn so với người lớn, như vậy sẽ không tốt cho tính cách của Liêu ca nhi.”

Liêu ca nhi nghe giọng dịu dàng của Thẩm Nguyên, cũng sợ hãi nhìn Lục Chi Quân.

Điều mà Liêu ca nhi cũng không nghĩ tới chính là, Lục Chi Quân thật sự bình tĩnh trả lời một câu: “Được, về sau ở trên bàn cơm, thái độ của ta đối với hắn ôn hòa một chút.”

Nghe xong lời này, Liêu ca nhi không thể tin được mở to đôi mắt tròn.

Thì ra Ngũ thúc biết nghe lời Ngũ thẩm nói!

Liêu ca nhi vui sướng trong lòng.

Nhưng hắn ta hy vọng sau này, Lục Chi Quân có thể nghe lời Thẩm Nguyên nhiều hơn, tốt nhất cả Quốc công phủ đều nghe lời của Thẩm Nguyên nói là tốt nhất.

Như vậy hắn ta sẽ không bao giờ phải sợ Lục Chi Quân nữa, cũng sẽ có chỗ dựa vững chắc cho mình!

——

Đã đến giờ, ánh trăng như tơ lụa.

Hôm nay, sau khi Thẩm Nguyên quay về lại mặt thì cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nhưng mệt mỏi thì mệt mỏi, sau khi biết mình mang thai, mà không phải mình mắc chứng bệnh gì đó, tâm trạng của nàng sung sướng hơn mấy ngày trước rất nhiều.

Thật ra mấy ngày nay nàng vẫn nghi ngờ, mình khó chịu như vậy là có liên quan đến chuyện phòng the của Lục Chi Quân trong ngày đại hôn.

Thẩm Nguyên vừa định nhắm mắt lại, Lục Chi Quân từ phía sau cẩn thận vòng qua nàng đặt bàn tay to lên bụng nàng, hắn cố ý kiềm chế lực sờ bụng nàng, động tác rõ ràng nhẹ hơn trước rất nhiều.

Vào đêm khuya yên tĩnh này, giọng điệu nói chuyện của nam nhân với nàng cũng đặc biệt trầm thấp và giàu từ tính.

Lục Chi Quân hỏi nàng: “Sao bụng này không nhô lên?”

Thẩm Nguyên khẽ mím môi mềm, đồng thời cảm thấy mặc dù Lục Chi Quân đã là một nam tử trưởng thành đã đứng tuổi rồi, nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm phụ thân.

Có một số việc, hắn thật sự không hiểu lắm, bất đắc dĩ trả lời: “Còn chưa đến tháng đâu, đến tháng sẽ nhô lên.”

Lục Chi Quân im lặng trong chớp mắt, lập tức nhéo nhéo gáy mảnh khảnh mà mềm mại của mỹ nhân, rồi hỏi: “Nói thật với ta, đêm hôm trước… Có hại cho nàng không?”

Hắn nói như vậy, ngón cái và ngón trỏ còn nhẹ nhàng, chậm rãi, xoa xoa mấy gân mẫn cảm trên gáy Thẩm Nguyên từng chút một, chọc cho hai gò má nàng đột nhiên nóng lên.

Lục Chi Quân thỉnh thoảng thích nắm chặt lấy nàng, lực véo eo nàng cũng có hơi lớn, cho nên khó tránh khỏi đụng vào bụng nàng.

Tuy nhiên, Thẩm Nguyên không trực tiếp nói sự thật ra, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Quan nhân sau này… Chú ý nhiều hơn…”

Lục Chi Quân ừ một tiếng, rồi ra lệnh cho nàng nói: “Trước khi đứa nhỏ sinh ra thì cứ dưỡng thai thật tốt ở trong sân. Chờ nàng bình an sinh con xong thì đi quản lý chuyện bếp núc ở công phủ, trong thời gian này không cần phí sức mệt mỏi.”

Giọng điệu của hắn rất êm dịu, nhưng ý nghĩa trong lời nói của hắn vô cùng mạnh mẽ và không cho phép.

Thẩm Nguyên nghe xong, không khỏi nhíu mày.

Thật ra trước khi gả cho hắn, Thẩm Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, bởi vì địa vị của Lục Chi Quân cũng tốt, tính tình cũng được, đủ loại nhân tố cộng lại thành một chỗ, nhất định hắn là một người rất thích kiểm soát người khác.

Hắn thích sắp xếp mọi thứ cho những người xung quanh, dục vọng kiểm soát rất mạnh.

Nhưng bởi vì Thẩm Nguyên không lớn lên bên cạnh cha nương, ngoại trừ hôn nhân đại sự này, những chuyện còn lại đều cực kỳ quyết đoán, vả lại đều tự mình sắp xếp cho mình.

Bất thình lình bị một câu nói như vậy của hắn mà đã sắp xếp cho nàng một cuộc sống gần một năm ở công phủ, trong lòng Thẩm Nguyên không tình nguyện.

Hơn nữa Thẩm Nguyên cũng có suy nghĩ của mình.

Nàng đã suy nghĩ ra nguyên nhân mà vào ngày phụng trà Lục lão thái thái bất mãn với nàng, nhất định là Khấu thị trước khi nàng chưa vào cửa, đã thổi không ít gió bên tai ở trước mặt Lục lão thái thái, vả lại vốn dĩ nàng sẽ gả cho Lục Kham.

Nhưng sau khi từ hôn Lục Kham, chưa đầy một tháng, nàng liền gả cho Ngũ thúc của Lục Kham.

Điều này rất khó không khiến người ta cảm thấy, nàng là một nữ tử ham hư vinh và rất có thủ đoạn.

Một nỗi lo khác ẩn giấu trong lòng Thẩm Nguyên chính là, nếu như nàng vừa mới vào phủ mà không lập tức đoạt lại quyền bếp núc vì mang thai, sau này muốn thu phục lòng người, khiến hạ nhân trong phủ tin tưởng thì lại càng khó khăn.

Nàng đương nhiên biết rõ Lục Chi Quân có thủ đoạn cứng rắn, nhưng quản lý hậu trạch quá nhiều, vả lại những hạ nhân của Quốc công phủ cũng không đơn giản, đều giống như đầy tớ thành tinh.

Thẩm Nguyên có thể hiểu được suy nghĩ của Lục Chi Quân, dù sao con nối dõi cũng quan trọng mà nàng còn không giống thai phụ bình thường.

Nàng phải giấu người khác ít nhất một tháng thì mới có thể để lộ tin tức mang thai.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên không lập tức nói ra những suy nghĩ này với Lục Chi Quân.

Nàng biết tính tình của Lục Chi Quân quá mạnh mẽ, cho nên nếu muốn nói, nàng phải tìm thời cơ thích hợp.

——

Sáng hôm sau.

Sau khi Lục Chi Quân lên triều, vào giờ Mão, Thẩm Nguyên đi đến viện của lão thái thái.

Cách bài trí của Vân Úy Hiên rất cổ xưa và tao nhã, từng hàng cửa sổ gỗ lim chạm khắc chỉnh tề ngay ngắn, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng qua những cửa sổ, có vẻ toàn bộ căn phòng cực kỳ thông suốt sáng sủa.

Thật ra hôm qua trước khi về lại mặt, Thẩm Nguyên đã đi tới viện của Lục lão thái thái, nhưng lão nhân gia bình thường đều dậy sớm hơn người trẻ tuổi, Lục lão thái thái mỗi ngày sẽ rời giường trước khi giờ Mão.

Từ sau khi Thẩm Nguyên vào phủ, có lẽ là Khấu thị đoán được nàng sẽ xuống tay từ trên người Lục lão thái thái, nên sẽ thức dậy trước giờ Mão.

Như vậy, Lục lão thái thái vừa mới thức dậy, Khấu thị sẽ chờ ở bên ngoài Vân Úy Hiên, có thể vào phòng hầu hạ bất cứ lúc nào.

Mà Thẩm Nguyên bây giờ là thai phụ, cần ngủ nhiều để bảo đảm thai nhi khỏe mạnh, không có khả năng thức dậy trước giờ Mão.

Cho nên hôm nay sau khi Thẩm Nguyên quay lại Vân Úy Hiên thì phát hiện mình không có cơ hội tiếp cận lão thái thái.

Khấu thị kiên quyết giữ người chống lưng cho bà trong phủ, tất nhiên sẽ không để nàng có cơ hội một mình chiếu cố lão thái thái.

Lục lão thái thái ngồi trên giường La Hán, còn Khấu thị thần thái dịu dàng ngồi ở một bên tách lựu cho bà, Vân Úy Hiên có người ở nơi khác, còn có ngồi vài nữ quyến Lục gia bên cạnh.

Mấy người vốn đang nói chuyện rất vui vẻ, sau khi Thẩm Nguyên vào phòng, liền bỗng dưng im lặng.

Sau khi Lục lão thái thái nhìn thấy Thẩm Nguyên, coi như khách khí nói: “Lão Ngũ gia đến rồi, bên cạnh Dung tỷ nhi còn một cái ghế, ngươi cứ ngồi đó đi.”

Thẩm Nguyên vẻ mặt ôn hòa gật đầu, trả lời: “Đa tạ tổ mẫu.”

Sau khi nàng ngồi bên cạnh Lục Dung thì thấy vị cô nương nhỏ nhất Lục gia này, vẻ mặt sầu khổ cầm bức thêu, một tay cầm kim bạc, đang mím môi đi qua đi lại trên mặt ngoài khăn trắng.

Có lẽ là Lục Dung muốn lười biếng một lát, thấy Thẩm Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng ta, vừa định buông bức thêu trong tay xuống, muốn cùng tân tẩu tẩu của mình nói mấy câu thì bị lão thái thái quát lớn: “Dung tỷ nhi, ngươi ngồi đó cũng không được bao lâu mà còn muốn lười biếng?”

Tuổi của Lục Dung chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, tính tình cũng hoạt bát hơn so với cô nương bình thường, tất nhiên là ngồi không yên.

Nhưng bị uy nghiêm của Lục lão thái thái ép buộc, nàng ta vẫn lặng lẽ cầm bức thêu lên, rồi bắt đầu chầm chậm luyện nữ hồng.

Thẩm Nguyên ở một bên dịu dàng nhìn Lục Dung, nàng thấy cách khâu của Lục Dung cực kỳ xa lạ, có mấy mũi kim tìm được đúng chỗ, đường thêu trên khăn lụa trắng coi như gọn gàng, đẹp mắt.

Nhưng mấy phần còn lại của các mũi khâu thì không hề có quy luật.

Nếu cứ thêu tiếp như vậy, chẳng những không có được một khuôn mặt thêu đẹp mà còn tốn sức không ít.

Vừa nhìn Lục Dung như vậy, Thẩm Nguyên liền nhớ đến những biểu muội của Đường gia, bọn họ đều trạc tuổi Lục Dung.

Lúc còn ở Dương Châu, các biểu muội cũng giống như Lục Dung, không biết làm nữ hồng, bà tử ma ma dạy thế nào cũng không biết.

Nếu La thị răn dạy các nàng vài câu, những muội muội này đều chạy đến chỗ nàng khóc nức nở sau đó.

Nhớ đến những chuyện cũ ở Dương Châu, Thẩm Nguyên cảm thấy thân thiết hơn với Lục Dung.

Cho nên chờ lão thái thái muốn đi ngủ trở lại, một đám nữ quyến lui ra ngoài từ Vân Úy Hiên, Thẩm Nguyên liền gọi Lục Dung lại.

Lục Dung giống như tất cả mọi người trong Lục gia, nàng ta rất e ngại Lục Chi Quân tính tình nghiêm khắc.

Cho nên trong ấn tượng của nàng ta, thê tử của Lục Chi Quân cũng chính là Ngũ tẩu Thẩm thị của nàng ta, cũng nhất định là người không dễ trêu chọc.

Nhưng sau mấy lần tiếp xúc với Thẩm Nguyên, Lục Dung phát hiện rằng nàng thật ra là người có tính tình ôn hòa, rất dễ ở chung.

Vấn đề là, nàng trông rất đẹp.

Mấy tháng trước tại yến tiệc ở Thiều Viên, nàng ta và tỷ muội Thẩm gia ngồi trên một cái chiếu, khi đó Lục Dung cảm thấy tướng mạo của Thẩm Nguyên vô cùng xuất chúng.

Làn da nàng trắng nõn giống như đậu phụ non, dường như chạm một cái là sẽ vỡ ngay, khí chất dịu dàng cổ điển, gương mặt nhu mì mà không mất đi sự tinh xảo.

Lục Dung lặng lẽ nhìn tỷ tỷ này vài lần ở trong yến tiệc.

Nhưng không nghĩ tới, nàng thựcsự sẽ trở thành Ngũ tẩu của nàng ta.

Cho nên Lục Dung có hảo cảm cực lớn với Ngũ tẩu Thẩm Nguyên này, khi nàng gọi nàng ta lại, trong lòng của tiểu cô nương còn có chút vui mừng nhàn nhạt.

Thẩm Nguyên lúc này mở miệng hỏi: “Dung tỷ nhi, tẩu tẩu vừa nhìn muội thêu thùa, cách thêu của muội, có phải quá lạ không?”

Lục Dung hiểu ra suy nghĩ của nàng, có chút ngượng ngùng trả lời: “Là có chút không quen, ma ma dạy muội sáu mươi bốn loại cách thêu, mỗi một loại đều khác nhau. Bà nói xong, muội cũng quên, sau đó bà nói thế nào, muội cũng không nhớ…”

Giọng điệu của Lục Dung càng ngày càng thấp.

Thẩm Nguyên kịp thời trấn an nàng ta nói: “Dung tỷ nhi đừng buồn, năm đó lúc ta học cũng giống như muội vậy, không nhớ được cách thêu cũ và phức tạp như vậy.”

Lục Dung vừa nghe Thẩm Nguyên cũng giống như nàng ta, giọng điệu nói chuyện với Thẩm Nguyên không còn rụt rè như hồi nãy.

Nàng ta không khỏi có chút tò mò hỏi: “Ngũ tẩu, sau này nữ hồng của ngài tiến bộ như thế nào a?”

Thẩm Nguyên ôn hòa cười, rồi đưa sách trang của mình về sáu mươi bốn loại cách thêu dựa theo cách tháo chỉ, vẽ từng mũi một, đóng thành một tập sách và giải thích cho Lục Dung nghe.

Có một tình tiết khác khiến Lục Dung không nhịn được cười.

Lại nói quyển sách này không chỉ Thẩm Nguyên dùng, sau khi để La thị nhìn thấy, lập tức liền cho người in mấy quyển, để cho mấy nữ nhi còn lại cũng học theo quyển sách tranh để luyện cách thêu.

Nhưng sách tranh này còn bị một nha hoàn tham tài nhìn thấy, nha hoàn đó muốn đem sách tranh này bán cho thư hành[1] Dương Châu với giá cao, để cho thư hành trắng trợn in ra.

[1]  Thư hành: Có thể hiểu là mấy người hay chép lại các quyển sách.

May mà La thị kịp thời ngăn cản hành vi của nha hoàn này, cũng đặt ra quy củ, không ai được đem sách tranh của Thẩm Nguyên truyền ra ngoài Đường phủ, người vi phạm không những phải trừ tiền tiêu hằng tháng mà còn phải chịu một trận đánh.

Hạ nhân trong Đường phủ này từ đó về sau, không dám còn ý định đem sách tranh truyền ra ngoài.

Lục Dung nghe rất vui vẻ, nhưng cũng không quên điểm quan trọng.

Sách tranh này có thể giải quyết được nhu cầu cấp bách của nàng ta.

Cho nên Lục Dung như tìm kiếm hỏi Thẩm Nguyên: “Ngũ tẩu, vậy… Sách tranh này, trong tay ngài có còn không? Đường gia không cho truyền ra ngoài, nhưng ngài có thể cho ta xem một chút được không… Ta chỉ liếc mắt một cái rồi trả nó lại cho ngài, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài công phủ.”

Thẩm Nguyên mỉm cười, ôn hòa trả lời: “Đương nhiên có thể cho muội xem, chỉ là tất cả bản dập của sách tranh đều ở Đường gia Dương Châu, nếu muội muốn, ta sẽ vẽ cho muội.”

Lục Dung a một tiếng.

Nàng ta có chút khó tin hỏi: “Ngũ tẩu ngài còn có thể vẽ tranh sao? Nhưng mấy chục loại cách thêu này, vẽ rất lãng phí sao?”

Thẩm Nguyên lắc đầu, đang muốn trả lời Lục Dung.

Tuy nhiên, Bích Ngô xen vào một câu, cung kính nói với Lục Dung: “Lục tiểu thư, phu nhân chúng ta rất nghiêm túc trong vẽ tranh, trên ống tay áo của ngài chính là do phu nhân chúng ta vẽ trước đó, lúc ấy phu nhân có chút túng thiếu nên đã vẽ mấy loại, rồi đem bán đến cửa hàng vải vóc ở phố Tiền Môn.”

Lục Dung lộ vẻ khiếp sợ.

Nàng ta cũng đang ở độ tuổi rất đẹp, có tầm nhìn độc đáo về vải dệt gấm và hoa văn trên y phục của mình, chỉ có gấm vóc của cửa hàng này trong kinh thành mới phù hợp với khẩu vị của nàng ta, mà nguyên nhân phù hợp với khẩu vị của nàng ta chính là hoa văn trên đó rất hợp với thẩm mỹ của nàng ta.

Những hoa văn này của Thẩm Nguyên cũng rất thịnh hành trong số các thế gia nữ trong kinh.

Lục Dung không hề nghĩ tới, Thẩm Nguyên thực sự họa sĩ vẽ hoa phong này.

Nhưng sau khi nghe Bích Ngô nói xong, sách trang mà nàng muốn nhất không phải loại thường, là sách tranh châm cứu.

Nàng ta hiện tại muốn nhất là muốn Ngũ tẩu của mình thiết kế thêm mấy hoa văn mới, sau đó nàng sẽ cầm chúng đi tìm nữ công may y phục.

Lục Dung rất vui vẻ, chỉ cần nàng và vị Ngũ tẩu này có quan hệ tốt, như vậy khi các nữ tử thế gia trong kinh còn đang khoe nhau mấy hoa văn cổ lỗ sĩ, nàng ta sẽ là người đầu tiên có hoa văn mới trên tay áo và vai mây.

——

Đêm sau, Thẩm Nguyên cảm thấy tâm trạng của Lục Chi Quân coi như không tệ nên chuẩn bị thổi gió bên gối với nam nhân, rồi cùng hắn thương lượng chuyện quản lý quyền quản lý việc bếp núc.

Mái tóc đen dày đặc của Thẩm Nguyên mềm mại xõa ra phía sau, làn da mềm mại toát ra mùi thơm cơ thể dễ chịu, vừa rồi nàng vừa tắm xong nên có mùi hoa mộc lan.

Thân thể cao lớn của Lục Chi Quân nằm ở một bên nàng, Thẩm Nguyên dùng cánh tay chống người lên, nàng muốn tới gần hắn, nhưng bị nam nhân đột nhiên nắm chặt cổ tay.

Trong lòng Thẩm Nguyên bỗng dưng hoảng hốt.

Cũng có thể cảm giác rõ ràng hô hấp của Lục Chi Quân dường như nặng nề hơn rất nhiều.

Giọng điệu của nam nhân nói với nàng có chút trầm thấp, ra lệnh nói: “Cách xa ta một chút, vừa mới thành thân, nàng muốn hạ nhân nhìn thấy ta tối nay ở trong Kỳ Tùng quán sao?”

Thẩm Nguyên hiểu hàm ý của nam nhân, trên mặt phù dung nhuộm chút ửng hồng, Lục Chi Quân đành phải buông cổ tay nàng ra, nằm về chỗ cũ.

Lục Chi Quân nằm thẳng, còn Thẩm Nguyên thì nằm nghiêng nhìn hắn.

Nam nhân có lẽ cảm thấy giọng điệu vừa nãy của mình có hơi quá nặng, liền điều chỉnh tư thế ngủ, nhìn về phía Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên đang suy nghĩ chuyện gì đó, hàng mi dài của nàng khẽ rung động, lộ ra vẻ cau có và khí chất đáng thương yếu ớt hơn bình thường.

Sau khi chú ý tới Lục Chi Quân đang nhìn nàng, Thẩm Nguyên vừa định nhắm mắt ngủ, ai ngờ nam nhân đột nhiên ôm nàng vào lòng.

Hắn ôm nàng rất cẩn thận, không đụng vào bụng nàng.

Khi Thẩm Nguyên hơi kinh ngạc, Lục Chi Quân có chút bất đắc dĩ cúi người hôn lên trán nàng.

Trong lúc hành động, không có bất kỳ dục vọng nào mà lại có rất nhiều sự trấn an.

Thẩm Nguyên đang hơi không rõ nguyên nhân thì thấy đôi mắt phượng sâu thẳm của Lục Chi Quân đang nhìn mặt nàng, còn cố gắng hạ giọng của mình rất thấp, nhưng giọng điệu lại là mệnh lệnh: “Sau này không được làm nũng với ta như vậy nữa, có nghe thấy không?”

Thẩm Nguyên hơi ngây ngẩn cả người.

Nàng có làm nũng với Lục Chi Quân à? Sao chỉ chớp chớp mắt vài cái mà Lục Chi Quân nói nàng đang làm nũng vậy?

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full